Thời gian hai người nói chuyện rất lâu, giống như hai người nói nhiều đã nhịn thật lâu rồi mới chạm mặt vậy, cuộc trò chuyện thế này kéo dài
liên tục hơn hai giờ. Chờ đến khi nói chuyện nghiêm túc xong rồi, lúc
này lại hàn huyên tán gẫu một số chuyện về phương diện cuộc sống. Ví dụ
như Ngô Địch có phải lòng ai hay không, hay có còn nghĩ sẽ tiếp tục theo đuổi Lương Nhược Vân hay không các loại.
Không biết Ngô Địch đã
đụng phải bức tường nào ở chỗ Lương Nhược Vân, mặc dù vẫn xem Lương
Nhược Vân là nữ thần duy nhất, thế nhưng lại bỏ đi ý định tiếp tục theo
đuổi Lương Nhược Vân.
Dùng lời của anh ta nói lại, trong những
ngày bình thường khi hai người ở cùng nhau, nếu như anh ta và Lương
Nhược Vân ở chung một chỗ, anh ta không cần phải cung ứng cho đối
phương, hằng ngày tặng một mâm trái cây và dâng hương các loại, vậy thì
có ở chung một nơi cũng sẽ không chút ý nghĩa gì.
Thật ra cũng
giống với fans yêu thích ngôi sao vậy, thật sự mời ngôi sao đến thăm nhà anh một thời gian, được vài ngày thì sẽ phát điên ngay thôi.
Khi Ngô Địch hỏi về vấn đề tình cảm của hắn, hắn cũng không hề giấu giếm,
nói lại chuyện của Triệu Tĩnh Thù cho Ngô Địch biết, Ngô Địch nghe xong
rồi cũng không nói ngược lại bất cứ điều gì, chỉ nói là tâm tư phụ nữ
như cây kim chìm dưới đáy biển, thật sự muốn hết hy vọng với một người,
đó chính là thật sự hết hy vọng.
Mặc dù có chút thương xót, thế
nhưng lại không cảm thấy chuyện mà Hạ Thiên Kỳ làm có gì không đúng, dù
sao thì ở khi vực thứ hai này sống chết chưa biết, nếu như có nhu cầu
tìm phụ nữ chơi đùa một chút là tốt, nhưng nếu như thật sự động lòng yêu mến, đến lúc đó thì đau khổ chính là cả hai người.
Dù sao thì từ xưa đến nay đều giống nhau, chuyện cũ về loại người bị dính phải tiếng
sét ái tình rồi, đều là lấy bi kịch làm kết thúc. Cho nên người trải qua sống chết đều rõ ràng, kết cục cuối cùng của bọn họ luôn luôn là từ rầm rầm rộ rộ mà bình thản trở lại.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Ngô Địch, thời gian đã nhanh chóng trôi thẳng đến tận 2 giờ sáng.
Hạ Thiên Kỳ rất khó trò chuyện với người khác lâu đến như vậy, hai bên đều thổ lộ một chút tiếng lòng, cho nên trong lòng cũng có chút không bình
tĩnh.
Cũng không biết Triệu Tĩnh Thù, Vương Tang Du và Triệu An Quốc bọn họ trong hiện thực lúc này đã thế nào rồi.
Tạm thời hắn cũng không có thời gian để rút người ra để quay trở về, sợ hơn là thật sự quay trở về, nếu như các cô sát hạch quản lý cấp cao thất
bại thì phải làm sao bây giờ.
Còn nữa là bên Lãnh Nguyệt, hắn
cũng không dám liên lạc với bên kia, chỉ sợ nếu như nghe được bất cứ tin tức xấu nào đó, hắn sẽ rơi vào tình trạng có lòng nhưng không đủ lực.
Châm lên một điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ lại chậm rãi đi lên lầu, kết quả vừa
đẩy cửa phòng ra nhìn vào, lại thấy ba thiếu nữ trẻ đẹp đang nằm trên
một cái giường lớn. Cả ba cô gái đều đã ngủ say, vết nước mắt sau khi
khóc trên mặt vẫn rất rõ ràng.
Hắn lắc đầu rồi không đi vào trong, mà là xoay người lại quay trở về trên hành lang.
Gần đây chỉ còn lại một mình, thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy buồn phiền
không rõ, cũng lo được lo mất không hiểu. Giống như tất cả mọi thứ hắn
có được bây giờ, dường như, tất cả mọi thứ trên thế giới này vốn dĩ đều
không hề thuộc về hắn.
Nhưng đây có thể chính là lựa chọn cuối
cùng giành cho hắn rồi đi, nếu như đã lựa chọn làm người có thể nắm vận
mệnh của mình trong tay, vậy thì trước khi trở thành người có thể nắm
trong tay, nhất định phải kèm theo cái loại tâm tình phức tạp này.
Cao thủ cô quạnh, thượng bạn cô độc, hắn cũng chỉ có thể trong đêm khuya
khoắt vắng người ở nơi này tự mình nuốt xuống đủ các loại cảm xúc. Cũng
may, mặc dù con đường phải đi rất dài, nhưng hắn vẫn còn chưa dừng lại
không tiến lên, đi thật lâu, sớm muộn gì cũng sẽ đến nơi.
Đêm dài cô tịch, ngày hôm sau, Hạ Thiên Kỳ tỉnh dậy trên ghế salon trong phòng
khách, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt hắn là khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ
của Tăng Vũ.
"Giám đốc Ha, vì sao anh lại ngủ trên ghế salon?"
"Trên giường quá chật chội, cho nên tôi tìm nơi này để ngủ."
Hạ Thiên Kỳ đưa tay lên dụi mắt, sau đó ngồi dậy duỗi người, hắn có chút nhớ không rõ ngày hôm qua mình đã ngủ từ lúc nào.
Tăng Vũ có chút nghe không hiểu ý tứ của Hạ Thiên Kỳ, chỉ lắc đầu một cái
rồi cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng trái lại thì Hạ Thiên Kỳ thấy Trần
Sinh không xuống, không khỏi hỏi một câu:
"Trần Sinh đâu?"
"Hẳn là vẫn còn ngủ rồi đi, hôm qua hắn ta uống rất nhiều."
"Vậy không cần phải chú ý đến hắn ta, chúng ta đi ra ngoài một chút."
Sau khi Hạ Thiên Kỳ rửa mặt đơn giản, lại dẫn theo Tăng Vũ đi ra bên ngoài
đi loanh quanh vài vòng, mặc dù nơi này nguy cơ tứ phía, ba giám đốc của liên minh quân phản loạn kia và quảng trường Hồng Sơn đang ham he đe
dọa, thế nhưng nếu như tạm thời đặt xuống việc những người đó như đang
lục đục với nhau và chuyện quỷ vật xâm lược, nơi này thật sự là nơi rất
tốt.
Nhất là vào hôm nay, trong cuộc sống tràn đầy ánh nắng chói chang này.
Mặc dù mặt trời có chút chói mắt, thế nhưng cũng không cảm thấy như đang
phơi nắng, trái lại phủ trên người lại rất ấm áp, bất kể là Hạ Thiên Kỳ
hay Tăng Vũ đều cảm nhận được có chút thoải mái.
Hai người híp
mắt lại, đi dọc theo con đường nhỏ được trang trí bằng hoa oải hương,
lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng nói qua với Tăng Vũ vài chuyện:
"Căn cứ
vào thông tin tôi lấy được, đám người bên quảng trường Hồng Sơn sẽ tuyên chiến với đám người Phương Sơn, Phương Lâm. Người của liên minh quân
phản loạn bên kia cũng sẽ có động thái, bọn họ muốn khiến cho những thế
lực nhỏ ở ngoại vực này trở thành con cờ thí mạng cho bọn họ."
"Anh muốn nói là, chuyện đi đến nghĩa trang quỷ vương lần này, vốn dĩ là một cái bẫy rập?"
Vốn là Tăng Vũ vẫn còn rất thoải mái, thế nhưng sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ
nói xong, biểu cảm trên mặt tức khắc trở nên khó coi hơn.
"Bẫy
rập thì chưa nói đến, nếu như chúng ta muốn tránh, thì bây giờ chỉ cần
rời đi ngay, Phương Sơn vẫn còn chưa có đủ thực lực để giữ chân chúng
ta. Nhưng lúc này chúng ta không những không có khả năng rời đi, còn
muốn xen vào trong chuyện này."
"Nếu như Triệu Mãn Sơn không chỉ
tìm đến giám đốc của những quảng trường khác, hơn nữa còn có liên minh
quân phản loạn chống lưng, vậy thì cho dù chúng ta có trà trộn vào trong đi nữa, nhất định cũng sẽ không mò được chút lợi ích nào."
Tăng Vũ nghĩ không ra, vì sao Hạ Thiên Kỳ lại muốn làm như vậy.
"Nếu như liên minh quân phản loạn đã muốn cho những thế lực nhỏ này trở
thành con chốt thí cho bọn chúng, vậy thì cần phải tìm được một người là phát ngôn viên trong nhiều thế lực của mọi người.
Phát ngôn viên hiện tại ở nơi này chắc chắn chính là Triệu Mãn Sơn, mà nếu như Triệu
Mãn Sơn chết trong nghĩa trong quỷ vương, vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội.
Như vậy thì tôi có thể sử dụng mối quan hệ của tôi trong nội bộ liên minh
quân phản loạn, để trở thành phát ngôn viên cho bọn họ.
Kế tiếp,
bất kể chúng ta có làm ra bao nhiêu động tĩnh lớn đến mức nào đi nữa,
người của liên minh quân phản loạn sẽ không quá mức chú ý, bởi vì trong
mắt bọn họ, chúng ta đang phục vụ cho bọn họ. Bọn họ chẳng những sẽ
không làm khó chúng ta, nếu như chúng ta có yêu cầu gì, thì có thể còn
sẽ cử người đến giúp đỡ chúng ta.
Bây giờ thì hẳn là anh đã hiểu, chuyện này có bao nhiêu quan trọng với chúng ta rồi.
Không những chúng ta phải ở lại, mà còn phải trà trộn vào trong, càng phài
tìm cơ hội để diệt trừ Triệu Mãn Sơn, cái này có thể nói là từng bước đi mấu chốt nhất của tôi, để xem xét bước đi kế tiếp có thuận lợi hay
không."
"Tôi hiểu rồi."
Tăng Vũ hiểu rõ gật đầu một cái, lại không nói thêm gì nữa.
Với Hạ Thiên Kỳ, hắn thật sự hoàn toàn nhìn không thấy, gần đây có đôi khi
hắn cảm thấy cách nghĩ của Hạ Thiên Kỳ thật sự rất ngây thơ, chỉ bằng
sức mạnh của một cấp giám đốc thôi đã muốn dựng một khối trục thế lực
lớn có thể so sánh với tam đại Minh Phủ, điều này làm sao có thể.
Nhưng qua vài lần tiếp xúc với Hạ Thiên Kỳ, hắn cũng cảm thấy người thanh
niên này thật sự rất không giống người thường, trong lòng cũng có chút
kỳ vọng.
Nhưng nói cho cùng, hắn vẫn không có chút lòng tin.
Dù sao bất kể là tam đại Minh Phủ hay là liên minh quân phản loạn đều quá mạnh mẽ.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Tăng Vũ cúi đầu không nói gì liếc mắt một cái, Tăng Vũ
đang suy nghĩ cái gì hắn đều nắm bắt được, chỉ có điều là con người này
đối với hắn, làm ra những chuyện như vậy với hắn thì trong lòng cũng
không có căn nguyên.
Hắn cũng không đâm thủng một điểm này, vì
hắn biết dùng hành động thực tế, để cho những người ví dụ như Tăng Vũ
này biết rõ, đến cuối cùng là hắn quá ngây thơ, hay là bọn hắn quá mức
nhát gan.
Giống như là dân gian gầy dựng sự nghiệp vậy, trong
thời kỳ đầu vốn dĩ cũng không có ông chủ và nhân viên như nhau, bởi vì
ông chủ thông thường sẽ làm việc nhiều hơn nhân viên, cũng mệt mỏi hơn,
chỉ có đến khi sự nghiệp đi vào quỹ đạo rồi, lúc đó mức độ chênh lệch
thân phận giữa hai người mới có thể nổi lên khác biệt.