Trong lòng Trần Cảnh vẫn luôn ấn tượng với hình ảnh Diệp Thanh Tuyết ngồi tu hành trên căn
nhà cỏ xưa kia. Dù cho trời hết sáng rồi tối, hết gió thổi đến mưa bay
thì nàng vẫn cứ ngồi chỗ kia. Khi đó Diệp Thanh Tuyết rõ ràng đến vậy,
về sau chậm rãi mơ hồ đi một chút, nhưng cũng thêm rõ ràng hơn một chút. Hiện tại Diệp Thanh Tuyết đã như bị sương mù che phủ. Thế nhưng dù là
lúc bắt đầu hay đến bây giờ, Trần Cảnh cũng không hề để ý Diệp Thanh
Tuyết thần bí thế nào, không để tâm qua. Dù cho người đứng đầu thiên hạ
trong thời điểm này hỏi như vậy, Trần Cảnh cũng không để tâm đến.
- Ta không biết, cũng không muốn biết. Ngài là tu giả Nguyên Thần đầu
tiên trong ngàn năm qua, không có chuyện gì trong thiên hạ có thể giấu
giếm được ngài cả. Nên ngài cũng biết, nàng là sư tỷ ta, là người đã
nhiều lần cứu ta trở về giữa những thời khắc sinh tử.
Trần Cảnh
nói. Trên người hắn và người Triệu Tiên chân nhân đều có một tầng ánh
sáng trắng phủ trùm. Chẳng qua trên người Triệu Tiên chân nhân là tầng
hào quang Nguyên thần, còn toàn thân Trần Cảnh chính là ánh kiếm phóng
ra thu vào.
Ngoài điện, tiếng đàn vẫn truyền vào như có như không, chưa từng đứt gãy, triền miên không dứt.
Chân thân Trần Cảnh ngồi trong ngôi đình nhỏ đột nhiên mở hai mắt ra, hai
luồng hào quang một đỏ một đen nhanh chóng chui vào hốc mũi. Hắn đứng
lên, vừa sải bước đi ra đã biến mất ngay góc rẽ phía trước, không chút
để tâm xông thẳng vào trong vùng kiếm chú nồng đậm trước mặt.
-
Chàng trai trẻ, năm đó lần đầu ta xuống núi hành tẩu cũng không để tu
giả thiên hạ vào trong mắt. Sau vài lần nếm trải mới hiểu được một đạo
lý.
Triệu Tiên chân nhân nói. Trần Cảnh trầm mặc không nói gì.
Hắn đứng trước mặt Diệp Thanh Tuyết, hai tay rủ kín trong ống tay áo bào màu lam. Hắn hiểu được ngay khoảnh khắc sinh tử vừa rồi, lúc Triệu Tiên chân nhân dùng pháp lực dung nhập vào kiếm ý nặng như núi sắp sửa vùi
lấp mình, hắn đã dùng hết kiếm lực làm nổ bung kiếm linh hóa thân, nhân
cơ hội đó bỏ chạy. Sau đó hắn lại huyễn hóa ra một ảnh ảo nơi này, cố ý
để bọn họ tin rằng đã thật sự vùi lấp được mình, rồi nhân cơ hội đánh
lén. Đáng tiếc hắn vẫn bị phát hiện.
Ngay lúc nguyên thần của
Triệu Tiên chân nhân biến ảo, kiếm linh bay ra kỳ thật là giả dối. Bản
thể của hắn lại chân chính sát nhập vào một trong hai luồng sáng ánh
vàng kim kia, chìm vào trong thân thể nguyên thần của Triệu Tiên chân
nhân. Hắn định mạo hiểm giết chết Triệu Tiên chân nhân, có điều vẫn
không làm được. Chẳng qua, hắn cũng đã biết được vì sao Triệu Tiên chân
nhân lại không chết dù ở trong tòa Linh Tiêu bảo điện tràn ngập kiếm chú thế này.
Triệu Tiên chân nhân nói thêm:
- Có đôi khi, giữ được tính mạng còn trọng yếu hơn tất cả. Nhất là với những người tu
hành như chúng ta. Khoảng trên dưới một trăm năm tới, có ai biết được
mình sẽ trở thành thế nào đâu? Người tu hành tuyệt đối không nên tham
gia, hay cùng người khác tranh cao thấp nhất thời, mà nên nhìn xem ai
sống lâu hơn. Đến khi trên dưới một trăm năm tới nhìn lại, ngươi sẽ phát hiện rất nhiều kẻ địch của mình đã tan thành mây khói trong năm tháng.
Trần Cảnh vẫn trầm mặc như cũ. Ly Trần lại dẫn Tuyệt Tiên kiếm ra khỏi Linh
Tiêu bảo điện. Năm đó, một trận chiến giữa Ly Trần và Cầm ma Thạch Nham
rốt cuộc cũng chấm dứt khi Thạch Nham biến mất. Trong mắt vài người, đó
là Thạch Nham bỏ chạy. Thế nhưng trong lòng Ly Trần thì ngược lại, bởi
vì lúc ấy chính nàng ta cũng không biết Thạch Nham rời đi thế nào cả.
Ánh mắt Triệu Tiên chân nhân dần lạnh xuống, ông ta nói:
- Chàng trai trẻ, đáng thương cho ngươi tu hành không dễ dàng, lại nghe
tai này lọt tai kia đi mất. Thiên kiếp có thể tránh được, nhân họa lại
không thể tiêu trừ.
Đột nhiên, Trần Cảnh nói:
- Chân nhân
dạy bảo, Trần Cảnh tự nhiên sẽ khắc ghi. Có điều hôm nay, bất kể thế nào cũng không thể làm thương tổn đến sư tỷ ta được. Trừ phi ta chết.
Giọng nói của hắn không lớn, bốn chữ cuối cùng nhẹ bẫng nhưng lại mang theo
một vị đạo vang vang lạnh thấu xuống. Trong tiếng nói còn hòa lẫn với
kiếm ý.
Lời hắn vừa thốt ra, Triệu Tiên chân nhân đã động thân.
Hay nói là cả người ông ta đã đánh tới. Dáng vẻ như núi lớn, thân thể
lại như được ánh kiếm ngưng kết thành, ánh kiếm của ông ta như một dòng
nước lũ màu bạc chồm xuống.
Tình thế xuất hiện, đột nhiên trong một tấc vuông đó đã không còn chỗ nào tránh né được.
Như thể chùy lớn đánh vào sỏi đá.
Đây chính là phương thức đánh chết Trần Cảnh tốt nhất. Triệu Tiên chân nhân nhận thấy kiếm thuật của Trần Cảnh đã đến mức nhập pháp, nếu chỉ đấu
kiếm thuật mà nói thì e rằng trong chốc lát khó có thể làm gì được hắn.
Cách thức duy nhất là dùng pháp lực đè nặng xuống, không để hắn tránh né được thì hắn mới không có cơ xoay chuyển tình thế.
Ông ta nghĩ
như vậy không sai, thế nhưng Trần Cảnh há lại không nghĩ tới? Ngay từ
khi hắn định phát triển kiếm đạo của mình theo đường lối như vậy thì đã
nghĩ đến một vài vấn đề. Cho tới nay, pháp lực của hắn không tính là
cao, huống hồ hắn còn lựa chọn loại hình kiếm hóa hư, một loại kiếm đạo
dung nhập vào trong các loại phép thuật khác.
Chỉ thấy nguyên
thần của Triệu Tiên chân nhân hóa thành một luồng ánh kiếm mãnh liệt
đánh tới, bàn tay bên người Trần Cảnh cũng chém mạnh ra, cuốn động.
Ánh kiếm bùng lên, một cánh tay Trần Cảnh hóa thành một lốc xoáy ánh kiếm
màu trắng cuốn từ trong ra ngoài như một cái dùi đục. Pháp lực mãnh liệt kia vậy mà như bị đục phá, cả người Trần Cảnh hóa thành một con bướm
tung bay trong luồng ánh kiếm đó.
Hai cánh bướm rung lên như thể
đang cố sức giãy giụa trong cơn gió lốc. Quanh con bướm là ánh kiếm dọc
ngang, tiếng kiếm ngân vang lạnh thấu xương. Thế nhưng khó tin là Diệp
Thanh Tuyết phía sau con bướm lại không chịu chút ảnh hưởng nào.
Trong lòng Triệu Tiên chân nhân chấn động. Trước kia ông ta tưởng rằng kiếm
thuật của Trần Cảnh có lẽ chỉ vừa vặn đi vào từ thực hóa đến cực hư.
Hiện tại ông ta mới biết kiếm thuật của Trần Cảnh đã tiến một bước dài,
căn bản không còn là thi triển ra thuật, mà đã là pháp, còn sắp sinh ra
kiếm ý. Hơn nữa, đó không phải là một loại kiếm ý sát ý đơn giản thông
thường, mà là một loại kiếm ý độc hữu của riêng hắn.
Triệu Tiên
chân nhân cảm thấy pháp lực mình như bị xé ra, như thể dòng nước bị một
mỏm đá sừng sững cắt xẻ, đành tách ra hai bên mà chảy đi. Lúc này ông ta mới biết mình đã xem thường kẻ hậu bối này. Nếu ông ta biết Trần Cảnh
có được bia thần Ti Vũ tam phẩm, nhất định sẽ không nói ra những lời nói vừa rồi. Vừa rồi tiếp xúc, ông ta chỉ cảm thấy kiếm thuật của Trần Cảnh đi theo con đường huyễn pháp, nếu hai người cứ đơn thuần đấu kiếm như
vậy, ông ta chưa chắc có thể thắng được, nhưng Trần Cảnh phải bảo vệ
Diệp Thanh Tuyết sau lưng cũng không thể nào tránh né đi. Thế nhưng ông
ta ngoài ý chính là Trần Cảnh lại có thể phá vỡ pháp lực của mình trong
một tấc vuông kia.
Tiếng đàn vẫn vang vọng ngoài điện, đồng thời tiếng kiếm rời vỏ chói tai vang lên. Tuyệt Tiên kiếm đã rời khỏi vỏ!
Ngay tích tắc khi Tuyệt Tiên kiếm rời khỏi vỏ, ánh sáng dũng mãnh lao tới
Diệp Thanh Tuyết càng thêm mãnh liệt. Con bướm cũng càng thêm chói lòa
ánh kiếm, lại như tùy thời sẽ bị thổi hoặc bị xé rách đi mất.
- Rầm!
Cánh cổng Linh Tiêu bảo điện bị va đập mở ra, một người tiến vào, từ xa đã
đánh ra một quyền. Chỉ thấy một đợt sóng sông theo một quyền của hắn
hiện lên, mênh mông cuồn cuộn quét tới.
Triệu Tiên chân nhân giật mình kinh ngạc, lập tức hiểu ra kẻ vừa tiến vào là chân thân của Trần
Cảnh. Cũng trong phút chốc này, ông ta nhìn ra được bài vị tam phẩm của
hắn. Sóng sông lao cuốn tới, mà Trần Cảnh đánh ra một quyền kia xong
cũng biến mất.
Triệu Tiên chân nhân không né tránh. Nếu pháp lực
kia quét tới nơi đây, ông ta dễ dàng mượn lực chuyển hóa, thuận thế quét tới Diệp Thanh Tuyết. Thế nhưng mà lực lượng kia vừa thổi lên người ông ta đã vòng lại tạo thành một con lốc xoáy. Ông ta cảm giác được, chợt
hiểu đây chính là thế của hà vực biến thành kiếm vực. Hiển nhiên ông ta
không có mặt trong cuộc đại chiến ở Tú Xuân loan năm đó, nếu không sẽ
lập tức nhận ra đó chính là đại trận Kinh Hà Hãm Không kiếm vực từng bao phủ toàn bộ thanh niên châu Hắc Diệu bên trong.
Có điều hiện tại Trần Cảnh không cần mượn lực của sông Kinh Hà hỗ trợ nữa, mà đã có thể hóa sinh từ hư không ra.
Triệu Tiên chân nhân bứt trở ra, trước người Diệp Thanh Tuyết dần xuất hiện
một bóng người. Hắn chậm rãi vươn tay, một con bướm hạ xuống ngay lòng
bàn tay hắn, cánh bướm khẽ chậm rãi khép mở. Mắt hắn nhìn con bướm trong lòng bàn tay, gương mặt sắc cạnh như dao gọt không chút biểu cảm, y
phục trên người không hề lay động. Hắn chậm rãi quay mặt đối diện với
Triệu Tiên chân nhân.
Triệu Tiên chân nhân lại lần nữa hiện thân, nhìn chằm chằm Trần Cảnh.
Chỉ nghe Trần Cảnh nói:
- Năm đó dáng vẻ của ngài tuyệt thế không ai sánh bằng, tay cầm Tuyệt
Tiên giết đại yêu trong thiên hạ như giết chó. Một kiếm xuyên thấu hư
không mà đến đủ khiến cho ta suýt nữa thì thần tán đạo tiêu.
- Còn hiện tại thì sao?
Triệu Tiên chân nhân lạnh lùng hỏi.
Trần Cảnh vẫn nhìn con bướm trong tay, thong thả mà cứng ngắc đáp:
- Chân nhân già rồi.
Triệu Tiên chân nhân giận dữ, chỉ là ông ta chưa ra tay, con bướm trong tay
Trần Cảnh đột nhiên bay lên. Trong mắt Triệu Tiên chân nhân chỉ thấy một vùng ánh kiếm đầy mê ly, rồi từng ánh kiếm lại đột ngột hóa thành từng
con bươm bướm. Đồng thời sóng sông trên người Trần Cảnh cũng ào ào tràn
lên. Con bướm ngừng lại trên sóng sông, con sóng bất chợt tung tóe thành muôn ngàn đóa hoa rực rỡ sắc màu.
Triệu Tiên chân nhân cảm giác như mình lạc giữa biển hoa, gió nhẹ lướt qua mặt, hương hoa thoảng từng đợt.
Dù sao thì Triệu Tiên chân nhân cũng đã vượt qua thiên kiếp thành Nguyên
Thần, cho nên cảm giác trong lòng ông ta vừa lóe lên, miệng đã lập tức
phun ra chú pháp chân ngôn. Cảnh tượng trước mắt ông ta biến đổi. Chỉ
thấy có một người đang ngồi trên một tấm bia đá bằng ngọc trắng đặt
trước đế vị của Diệp Thanh Tuyết. Người nọ cầm một ngọn sáo màu xanh
biếc trong tay, đặt lên môi thổi. Một con bướm bay lượn xung quanh hắn.
Tiếng sáo vang lên, hư không bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp sóng
sông, tiếng nước rào rào từ bia thần Ti Vũ dâng lên. Trong nháy mắt,
nước đã tràn ngập hơn phân nửa Linh Tiêu bảo điện.
Trần Cảnh lại
vứt cây sáo xanh biếc kia vào trong hư không. Cây sáo bồng bềnh trong
con sóng. Tiếng sáo đã ngừng nghỉ, lại có chút biến hóa, như thể vì dòng nước chảy xuyên qua những lỗ nhỏ trên thân sáo mà phát ra âm thanh. Con bướm hạ xuống cây sáo. Dù trong con sóng nước thế này, nhưng con bướm
kia vẫn tự do bay lượn như thường.
Đột nhiên Trần Cảnh mở miệng nói:
- Chân nhân, đáng tiếc thân thể ngài là nguyên thần. Tuy rằng năm đó ngài đã vượt qua thiên kiếp đến nơi đây, lại không thể tiến thêm được chút
nào nữa. Ngược lại, còn lùi lại một bước. Không biết ta có nói sai
không?
Triệu Tiên chân nhân ở bên ngoài con sóng sông, nhìn thẳng vào Trần Cảnh đang đứng trên bia đá cao cao bên trong.
- Năm đó ngài độ kiếp, thân nguyên thần kia đã bị kiếm chú phân tán trong Thiên đình này xâm nhiễm. Tuy rằng may mắn còn sống, nhưng ngài đã
không thể tiến bộ được nữa, nguyên thần của ngài coi như đã phế mất. Nếu không phải sư tỷ bận rộn ngăn cản kiếm chú, chỉ sợ chân nhân đã chết
dưới kiếm sư tỷ rồi.
Nguyên thần của Triệu Tiên chân nhân không
tỏ vẻ gì, thế nhưng thân thể ông ta đang run rẩy, cực kỳ giống như
nguyên thần đã không xong, sắp phải tán đi mất.
Tiếng sáo ngân dài như thể mang theo ma lực hòa vào cùng sóng sông, muốn nuốt lấy Triệu Tiên chân nhân.
Chỉ thấy đột nhiên Triệu Tiên chân nhân chợt không còn nhúc nhích, thân thể nguyên thần trắng bạch như ánh kiếm lại đột ngột chuyển sang màu đen.
Màu đen nhanh chóng khuếch tán, chốc lát sau đã nhuộm đen toàn bộ cả
người ông ta, chỉ có cái đầu vẫn còn giữa được màu trắng.
Tiếng sáo phiêu đãng quanh thân thể Triệu Tiên chân nhân, bướm Mê Thiên vẫn bám vào phía trên thân cây sáo.
Trần Cảnh vẫn ở nơi đó, tiếp tục nói:
- Kỳ thật chính ngài cũng đã biết oán khí ngàn năm trong Linh Tiêu bảo
điện này đã sớm theo kiếm chú xâm nhập vào bên trong nguyên thần của
ngài. Ngài đã không còn là chưởng môn La Phù có thể một bước nhảy ngàn
dặm, một kiếm tung hoành thiên hạ như xưa kia nữa. Ngài chỉ là một
nguyên thần bị oán khí xâm nhiễm. Cả thiên hạ này chỉ có một nơi có thể
giúp ngài sống sót được.
Trần Cảnh mới nói đến đây, trong hư không đột nhiên xuất hiện một giọng nói nữa:
- Cả thiên hạ này, chỉ có Bá Lăng mới giúp ngươi sống sót được.
Đồng thời trong lúc đó, gương mặt của một cô gái xuất hiện trong hư không.
Nàng ta chăm chú nhìn Triệu Tiên chân nhân, như thể căn bản không nhìn
thấy Trần Cảnh. Triệu Tiên chân nhân không nhúc nhích được, như thể đang phải cố sức chống đỡ thứ gì đó.
Tiếng sáo vẫn vang vọng khắp hư không, nức nở nghẹn ngào, như khóc như than, đánh động đến tâm khảm người khác.
Thực ra trong lòng Triệu Tiên chân nhân lúc này đầy những hỗn loạn. Tiếng
sáo kia nhẹ nhàng chui vào trong lòng ông ta, hóa thành tầng tầng hình
ảnh hão huyền khiến tư tưởng ông ta không tự chủ được mà hãm sâu vào bên trong. Oán khí dũng mãnh tiến vào người lúc ông ta vừa mới độ kiếp tiến đến Linh Tiêu bảo điện đang như mực loang dần trên giấy, nhanh chóng
loang ra thành một mảng đen thùi.
Chẳng biết từ lúc nào bên tai
ông ta lại văng vẳng vang lên: “Cả thiên hạ này, chỉ có Bá Lăng mới giúp ngươi sống sót được… Cả thiên hạ này, chỉ có Bá Lăng mới giúp ngươi
sống sót được…. Cả thiên hạ này, chỉ có Bá Lăng mới giúp ngươi sống sót
được…”
Từng câu từng câu, lại khiến lòng ông ta cuồn cuộn.
Cuối cùng ông ta phóng người lên, lao ra khỏi Linh Tiêu bảo điện, như một đám mây đen bình thường sà xuống nhân gian.
Gương mặt cô gái huyễn hóa trong hư không đột nhiên quay lại nhìn Trần Cảnh.
Ánh mắt kia hoàn toàn khác biệt với trong ấn tượng của hắn, cực kỳ tỉnh
táo, lại như cực kỳ điên cuồng.
Nàng ta chỉ liếc mắt nhìn qua
Trần Cảnh một cái rồi biến mất không nhìn thấy gì nữa. Trần Cảnh rất bất ngờ trước biến hóa to lớn như vậy của Cố Minh Vi, lại càng không thể
ngờ rằng có loại thủ đoạn thần thông thế này. Chẳng qua hắn không có
thời gian suy tư xem đã có chuyện gì xảy ra, nhất thời cũng không nghĩ
nhiều tới chuyện làm sao Cố Minh Vi vốn không thể rời khỏi thành Bá Lăng lại có thủ đoạn thần thông sâu không lường được, lại có thể hiển hóa
vào trong Thiên đình trên chín tầng trời được, lại mê hoặc được cả Triệu Tiên chân nhân tiến vào trong thành Bá Lăng. Hắn có thể tưởng tượng
được, Triệu Tiên chân nhân tiến vào thành Bá Lăng rồi sẽ không có khả
năng đi ra ngoài được nữa. Oán khí bên trong thành Bá Lăng có thể khiến
một kẻ tu hành thấp yếu hãm sâu vào trong bóng tối, vĩnh viễn không thể
tỉnh lại.
Hắn không nghĩ nữa mà vung tay lên, toàn bộ sóng sông
hư ảo bên trong Linh Tiêu bảo điện lại cuồn cuộn, tràn ngập cả đại điện. Đồng thời hắn không ngừng đánh ra từng tràng pháp quyết, miệng hô từng
câu thần chú chân ngôn bên trong con sóng sông kia, rồi ẩn chúng vào
từng đóa bọt sóng trong đó.
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Đột nhiên Trần Cảnh lại ho khan, cả người hắn chợt run rẩy đến khom người
lại. Lần ho khan này mãnh liệt như thể nếu bên trong thân thể hắn có máu thì hẳn là đã ho ra đầy máu rồi.
Hắn ho khan mà nhấc lên từng
con sóng to tràn ngập Linh Tiêu bảo điện, muốn luyện hóa các tia kiếm
tiến vào bên trong người lại không thể làm được. Hắn cảm nhận được một
loại sát khí sâu tới tận xương tủy trong những tia kiếm nhỏ kia. Đó
không phải là một loại sát ý oán hận, cũng không phải là loại thù địch
phải giết chết, mà là một loại sát ý đường đường chính chính. Khi Trần
Cảnh muốn luyện hóa tia kiếm kia thì sinh ra một cảm giác, rằng đó không phải tia kiếm mà là một dòng thiên hà, một dòng sông kiếm thổi quét qua thiên địa. Cho nên Trần Cảnh đã quên mất không luyện hóa tia kiếm nhỏ
trong cơ thể, không khỏi thầm cảm thán trong lòng: “Đây mới thật sự là
kiếm ý, là kiếm ý ngàn năm không tiêu tan.”
Những năm gần đây
Trần Cảnh cũng đã nảy sinh ra kiếm ý, bằng không làm sao hắn dám mạo
hiểm tiến vào trong cơ thể của Triệu Tiên chân nhân kia chứ. Dù không
đạt được mục đích, nhưng Triệu Tiên chân nhân cũng không thể luyện hóa
được.
Thần chú xuất hiện trong con sóng sông, chợt lóe chợt tắt.
Sóng sông tràn ngập bên trong Linh Tiêu bảo điện, sáp nhập cả những kiếm chú còn sót lại vào bên trong. Từ mũi hắn, hai luồng hào quang một đỏ
một đen dung nhập vào trong con sóng, rồi biến mất không còn thấy gì
nữa.
Hắn đang bày trận, hoặc nói hắn đang tế ra kiếm vực tương tự như kiếm vực ở Tú Xuân loan năm đó. Chỉ là cảnh giới pháp lực hay kiếm
thuật của hắn đã không còn yếu nhược như năm đó nữa.
Trần Cảnh có thể tưởng tượng được chốc lát sau nhất định nơi này sẽ trở thành trọng
điểm tranh đoạt của các đại tu sĩ. Mà hắn thì buộc phải thủ ở nơi này,
không để người khác quấy rầy đại sư tỷ được.
Đến nay hắn vẫn còn
nhớ như in tình hình bản thân năm đó khi từ Tần Quản thành nơi âm thế
trở lại dương gian, bị tu sĩ nhân gian cho là ma vật âm thế nên đã truy
sát. Hắn bị đuổi chạy đến cả người khô héo, tâm trí hôi bại. Cho dù hắn
đã thề với những người truy sát rằng sẽ vĩnh viễn không đoái hoài gì đến chuyện đời nhưng cũng không thấm vào đâu. Vốn tưởng rằng lần đó sẽ
chết, nhưng Diệp Thanh Tuyết đã đến. Một luồng sấm sét từ trên trời
giáng xuống, ánh chớp trắng sáng mà chói mắt chiếu rọi cả trời đất Quả
Long pha, cũng chiếu rọi tâm tình như đã chết của Trần Cảnh.
Lúc
ấy Diệp Thanh Tuyết còn chưa thành danh đã đại chiến một trận với toàn
bộ thanh niên tuấn kiệt châu Hắc Diệu. Về sau ngoại trừ tầng lớp chưởng
môn hàng đầu, còn lại đều ra tay đối phó nàng, nhưng cũng đều chịu bại
dưới ánh sét của nàng.
Trận chiến ấy kéo dài ba ngày ba đêm, đánh bại hết cả châu Hắc Diệu, lại không giết chết một kẻ nào. Trận ấy cũng
đã tạo nên tên tuổi của Diệp Thanh Tuyết.
Đã nhiều năm như vậy
trôi qua, rốt cuộc cũng đến phiên Trần Cảnh. Hắn quay đầu nhìn Diệp
Thanh Tuyết đang nằm xuống nơi đã từng là ghế ngồi của bậc đế vương, mặt mày tái nhợt kinh người.
Năm đó Trần Cảnh như một bộ hài cốt nằm ngã dưới gốc cây. Năm đó Diệp Thanh Tuyết chắn trước mặt hắn, một mình
đối mặt với tất cả tầng lớp tu hành luyện khí của một châu.
Ngày
hôm nay, Trần Cảnh đứng trước ngai vàng đế vương, tự mình tế ra đại trận chờ đợi một nhóm người cường đại nhất trời đất này kéo đến. Không ai
hay biết, hắn đã trưởng thành đến đỉnh cao này rồi.
Hắn biết
Triệu Tiên muốn thanh kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết, hơn nữa còn muốn
ngồi chỗ này. Hắn có thể khẳng định ngai vàng đế vương đó là đầu mối quy tắc khống chế toàn bộ Linh Tiêu bảo điện. Thế nhưng Diệp Thanh Tuyết đã từng nói không được để nàng rời khỏi chỗ này. Cho nên Trần Cảnh sẽ
không di chuyển nàng đi.
Những tòa điện bên ngoài rìa Linh Tiêu
bảo điện còn khiến những người đã lâu không xuất thế đấu tranh sống chết giành lấy, huống chi là vị trí này trong Linh Tiêu bảo điện.
Trần Cảnh đánh ra từng đạo pháp quyết, đem toàn bộ bản sự của mình dung nhập cả vào trong pháp vực nơi này.
Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện, mỗi phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có
từng điểm điểm sáng bay tới. Có vài điểm sáng trong suốt chói mắt, cũng
có mờ ảo mông lung, không có điểm nào là không lộ ra khí tức cường giả
cả.
Trời đất đã lặng yên trong ngàn năm, nay Thiên đình hiện thế
mà bắt đầu sống động lại. Sở hữu Linh Tiêu bảo điện đã định trước là sẽ
được trời đất khắc ghi. Mà trong một đoạn này, tên của Trần Cảnh sẽ nồng đậm nhất, cũng sẽ tươi đẹp nhất.
Đậm như mực, tươi như máu.
Bên trong Linh Tiêu bảo điện ở Thiên đình, có người đang một mình tế kiếm vực.