Ánh kiếm lạnh thấu xương xé rách hư không. Từ trên Tuyệt Tiên kiếm phát
ra tuyệt sát khí, bức mở những tia kiếm tự do trong hư không.
Con bướm đang bay nhanh, chợt giống như bị quấy nhiễu, nhưng vẫn ra sức bay về phía trước. Có điều so sánh với ánh kiếm kia, tốc độ của con bướm
lại thành cực kỳ chậm. Chỉ trong nháy mắt, chỉ nhất niệm, chỉ tích tắc
ánh kiếm kia xuất hiện, con bướm đã bị ánh kiếm chém từ giữa thành hai
nửa. Nó cố vỗ cánh nhưng chỉ có thể rơi xuống, rồi mới rơi có một nửa đã tiêu tán thành mây khói.
Trên chỗ cao nhất của Linh Tiêu bảo
điện, Diệp Thanh Tuyết đứng đó. Nàng bỗng nở nụ cười, trường kiếm trong
tay hạ xuống, người đang ngồi trên ghế vàng lập tức ngã về phía trước.
Bỗng không biết từ đâu xuất hiện một con bướm. Thân bướm lấp lánh ánh
kiếm chừng ba thước, muốn hạ tới từ phía sau đầu của người bị Diệp Thanh Tuyết lấy kiếm chỉ vào. Người nọ tức giận hừ một tiếng, sau gáy đột
nhiên hóa thành một khuôn mặt, há miệng định nuốt cả con bướm lẫn ánh
kiếm vào.
Con bướm kia tựa như có chút sợ hãi, ánh kiếm lóe lên.
Con bướm đập cánh rồi biến mất. Diệp Thanh Tuyết ngồi thay vào chỗ người nọ vừa ngã xuống, bên người xuất hiện một con bướm. Ánh kiếm lại lóe
lên, con bướm hóa thành người, cúi mình đỡ lấy bờ vai của Diệp Thanh
Tuyết.
Không ngờ chỉ một sát na này Diệp Thanh Tuyết lại suy yếu
như vậy. Trần Cảnh chưa bao giờ thấy nàng giống lúc này, khí tức sinh
mệnh mỏng manh như tơ. Trần Cảnh vội vung tay, vô số ánh kiếm bao lấy
Diệp Thanh Tuyết. Thế nhưng việc này cũng không có tác dụng bảo hộ, chỉ
để Trần Cảnh cảm thấy an lòng hơn một chút mà thôi.
Vừa mới rồi,
quanh thân Diệp Thanh Tuyết luôn có tia điện lóng lánh, ngăn cản những
kiếm chú kia. Nhưng có vẻ tia điện chỉ cản được một bộ phần, nàng vẫn bị thương tổn.
Tuy con bướm không bị thương dưới kiếm chú vô tận,
nhưng lại không cách nào bảo vệ được Diệp Thanh Tuyết, tựa như bản thân
nó không thể thông qua ánh kiếm bảo vệ chính mình.
Ngay khi Trần Cảnh hiển hóa ra đỡ Diệp Thanh Tuyết, nàng bỗng nói:
- Đừng để ta rời khỏi chỗ ngồi này.
Nói xong, nàng nhắm hai mắt lại, khí tức nhanh chóng ảm đạm xuống, tới tận
lúc Trần Cảnh không còn cảm giác được khí tức gì trên người Diệp Thanh
Tuyết nữa. Chỉ thấy trên tay nàng vẫn cầm một thanh kiếm mà Trần Cảnh
chưa từng thấy, không phải Thanh Tâm Trấn Ma kiếm truyền thừa từ Thiên
La, mà là một thanh kiếm trên mặt có hai chữ "Đế Vương".
Ở trước
điện, Ly Trần cầm trong tay Tuyệt Tiên kiếm, đi tới từng bước một. Năm
ấy, nàng ta chiến một trận với Nhan Lạc Nương xong, bèn ở đỉnh La Phù tu hành, không xuất hiện trên thế gian đến tận lúc này. Hôm nay, vừa xuất
hiện lại, nàng ta như đã bước chân vào kiếm đạo, khí tức trên thân hòa
làm một thể với Tuyệt Tiên kiếm kia. Ở một kiếm ban nãy, Trần Cảnh chỉ
cảm nhận được khí tức duy nhất trên người nàng ta là lạnh như băng.
Ly Trần bước từng bước tới gần, quanh người mơ hồ có ánh kiếm phóng ra thu vào. Chỉ có cực ít tia kiếm có thể xâm nhập vào bên trong thân thể nàng ta.
Tất cả điều này đều là bởi vì Tuyệt Tiên kiếm. Kiếm khí tiên thiên không phải linh bảo thông thường có thể sánh bằng.
Ly Trần đi tới giữa điện thì không bước nữa.
- Vị trí này há ai cũng có thể ngồi!
Người nói chuyện đúng là Triệu Tiên chân nhân, người đã từng là chưởng môn La Phù. Lão ta vẫn là thân nguyên thần, đương nhiên vượt qua Linh Tiêu bảo điện ngập tràn kiếm chú mà không chút ảnh hưởng nào. Trần Cảnh còn chưa đứng dậy, cũng chưa nói được gì, Triệu Tiên đã chụp một tay lại. Nhất
cử nhất động của lão đã thành pháp, chỉ một cái chụp này, thân thể của
lão không ngừng lớn lên, tay còn chưa bắt được Trần Cảnh, người lão đã
cao ngang với Linh Tiêu bảo điện. Hai mắt lão như điện, tay ra đòn như
có hào quang âm dương quấn quanh.
Một chưởng này, chẳng những muốn bắt Trần Cảnh, mà còn muốn bắt lấy cả Diệp Thanh Tuyết.
Trần Cảnh không có đường lui, càng không thể né tránh. Nếu như chỉ có một
mình, khẳng định hắn đã xuất độn kiếm tránh đi. Nhưng lúc này hắn không
thể, phía sau hắn có Diệp Thanh Tuyết. Nếu hắn tránh, thì Diệp Thanh
Tuyết xong rồi.
Chỉ thấy trong nháy mắt một chưởng kia chụp xuống,
Trần Cảnh đột nhiên há miệng như rống to, nhưng lại không nghe được âm
thanh gì cả. Miệng chưa khép lại, cả người hắn bỗng phát ra hào quang
chói mắt, rồi thân thể hắn biến mất, một con bướm xuất hiện, vọt lên
nghênh đón bàn tay kia.
Tiếng kiếm ngân vang lên trong tích tắc ấy, nghe lạnh thấu xương.
Trong điện, Ly Trần nắm thật chặt kiếm trong tay. Mắt nàng ta càng lúc càng
trở nên sáng, phảng phất như có ánh kiếm phát ra từ đó. Lấy cảnh giới
hiện giờ của Ly Trần, có thể cảm thấy được một kiếm này của Trần Cảnh có thêm một chút gì đó rất khó nói so với trước kia. Trước kia, bất luận
kiếm thuật pháp thuật của Trần Cảnh có cao minh cỡ nào thì nàng vẫn nhận biết được. Nhưng mà lần này, kiếm thuật của hắn đã có chút thần bí khó
lường.
Ánh kiếm đâm thẳng tới vòng xoáy hai màu âm dương ở trong
lòng bàn tay kia, cũng là nơi nguy hiểm nhất. Ánh kiếm ban đầu dày đặc
như đan thành lưới đâm lên, nhưng càng gần bàn tay thì lại dần hợp lại
rồi bay thẳng tới, như là vòng xoáy âm dương kia có lực hút vô tận, muốn hút hết ánh kiếm đi vào.
Trên thân con bướm lại lóe ánh kiếm như muốn giãy giụa thoát ra. Chỉ thấy hào quang âm dương trên bàn tay khổng lồ kia tăng mạnh, con bướm chợt lóe, biến mất, rồi lại xuất hiện ở
trong lòng bàn tay.
Đương nhiên Trần Cảnh không biết đây là pháp
thuật gì. Còn Ly Trần lại biết, đây là Nhiếp Kiếm Thủ của La Phù. La Phù nổi tiếng từ kiếm thuật, thế nhưng ít ai biết, La Phù còn có một loại
pháp thuật nghe như cực kỳ bình thường, lại là một trong những pháp
thuật cao thâm nhất của La Phù - Nhiếp Kiếm Thủ. Nhiếp Kiếm Thủ tự nhiên không chỉ là hút kiếm, mà còn có thể hút vạn vật.
Chẳng qua nhìn thấy Triệu Tiên chân nhân xuất ra Nhiếp Kiếm Thủ, Ly Trần lại nhíu mày.
- Ha ha, hay cho một cái kiếm linh hóa thân, thực là đồ tốt.
Triệu Tiên chân nhân cười lạnh nói. Ly Trần càng nhíu mày sâu hơn.
Đúng lúc này, bàn tay Triệu Tiên chân nhân chợt lấp lánh một luồng ánh kiếm, rồi tiêu tán trong ánh sáng ấy. Ánh kiếm không ngừng lại, khuếch tán
bao phủ lấy thân thể Triệu Tiên chân nhân, cứ như là một ngọn lửa muốn
đốt cháy rụi thân thể của lão.
Trong ánh kiếm, một con bướm bay thẳng tới hai tròng mắt Triệu Tiên chân nhân. Ánh sáng quanh thân bướm ngưng thực như kiếm.
Tiếng kiếm ngân vang lại lưu chuyển, giống như dẫn động những tia kiếm phân ly trong hư không.
- Hừ.
Triệu Tiên chân nhân tức giận hừ một tiếng, vung tay áo, như là muốn dùng
cách này dập "lửa". Trần Cảnh chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ
đủ để dời núi lấp biển ập tới.
Chỉ thấy con bướm đang bay lên bỗng ngừng lại, rồi như không chịu nổi sức gió, bị gió thổi rơi xuống hướng mặt đất.
Con bướm cố đập cánh, tiếng kiếm ngân vang lên chát chúa. Ánh kiếm tung
hoành cắt nát hư không. Ngay khi con bướm muốn theo ánh kiếm mà đi,
thoát khỏi phạm vi của Triệu Tiên chân nhân, thì Triệu Tiên chân nhân
đột nhiên mở miệng quát lớn ra một cái huyền âm pháp chú, âm nặng như
núi.
Theo tiếng quát của lão, Trần Cảnh chỉ cảm thấy như bị một
ngọn núi lớn áp xuống, người trầm xuống, thân thể không tự chủ được rơi
hướng mặt đất.
Kiếm quyết phân rất nhiều loại, đây là một loại
kiếm quyết trong La Phù biến thành. Loại kiếm quyết này đúng là nặng như núi, hiện được chưởng giáo La Phù Triệu Tiên chân nhân sử dụng đúng là
xuất thần nhập hóa, thoát khỏi phạm trù kiếm quyết, đạt tới một loại
cảnh giới toàn thân.
Con bướm ra sức đập cánh, nhưng chỉ thấy nó
không ngừng rơi xuống. Tiếng kiếm ngân ở giờ khắc này như là tiếng gào
thét của con bướm trước khi chết.