Người này chính là Mộc Chân. Trần Cảnh đã từng gặp qua không nhiều hòa
thượng, có thể khiến cho hắn nhớ kĩ thì lại càng ít. Mộc Chân chính là
một trong số đó. Pháp lực và thần thông của y đều là trời sinh. Trước
kia, y từng là một trong những người có danh tiếng nổi nhất của thế hệ
trẻ châu hắc Diệu, nhưng vì bị Trần Cảnh đánh bại mà danh tiếng rớt
xuống. Tuy nhiên, y vẫn còn tốt hơn so với hai người đi cùng. Dù sau này y lại thất bại một lần nữa ở trong thần vực của Trần Cảnh nhưng đã
khiến tất cả mọi người trong thiên hạ đều phải nhớ tới mình. Nếu như
trận chiến đó không phải diễn ra ở trong thần vực của Trần Cảnh thì cũng không ai dám chắc rằng hắn sẽ là người chiến thắng. Bởi vì lúc đó Mộc
Chân đã có được vài loại thần thông.
Trần Cảnh nghe lời của Mộc
Chân thì đã lập tức hiểu được mọi chuyện. Những kẻ thần thông cao cường
đến đây không phải để tìm kiếm bảo bối và sách vở, mà muốn có được quy
tắc chung của mỗi pháp điện trong Linh Tiêu bảo điện. Mỗi một đại môn
phái đều có tín vật truyền thừa. Đó có thể là ấn, là phù, tuy không
giống nhau nhưng chúng đều có một điểm chung là có thể điều khiển được
đại trận bảo vệ môn phái, giúp cho người chưởng quản trở nên bất bại khi ở trong phạm vi sơn môn. Linh Tiêu bảo điện chính là pháp bảo, thậm chí là linh bảo tiên thiên. Chính vì thế tất cả mọi người đều nghĩ rằng bên trong nó nhất định có quy tắc chung gì đó. Còn là thứ gì thì không ai
biết được, có thể là một ấn tín, hoặc một vật vất vưởng không ai để ý.
- Đạo bất đồng, sao lại tự xưng là đạo hữu? Phật gia các người tu hành không phải đều là lục căn thanh tịnh, đại tự tại hay sao?
Trần Cảnh nói.
- Ha ha, Phật gia tu chính là tất cả đều là duyên pháp viên dung (viên mãn, dung hợp)
Mộc Chân nói.
Trần Cảnh xoay người lại nhìn y, nói:
- Vậy ngươi tới nơi này, là có duyên pháp gì, muốn thành tựu duyên pháp gì?
Mộc Chân niệm một tiếng phật hiệu, đang muốn nói tiếp thì Trần Cảnh đã hóa
thành một điểm ánh sáng bay đi. Bởi vì hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng
sấm. Ở trong Linh Tiêu bảo điện, Trần Cảnh chỉ có thể nghĩ đến một người là Diệp Thanh Tuyết chứ không còn ai khác nữa.
Nơi này rất lớn,
có rất nhiều cửa điện. Càng vào bên trong kiếm chú càng cực kì nồng đậm. Trần Cảnh không dám tản thần niệm ra mà chỉ có thể dùng mắt nhìn, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy gì. Lúc này hắn cũng không còn để ý đến
chuyện dùng linh lực ở trong điện Thanh Hoa có bị kiếm chú xâm nhập vào
lục phủ ngũ tạng hay không. Ngay khi hắn bước qua cửa điện để đi vào
điện Thanh Hoa, bỗng một tia chớp sáng lao thẳng đến trước mặt.
Trần Cảnh xoay người sang bên cạnh, nhưng vẫn không tránh được. Tia chớp
đánh vào người hắn, tạo thành một vầng sáng phủ trùm cả người.
- Xoẹt.. Xoẹt.
Trong ánh chớp đó, ánh kiếm trên người Trần Cảnh xuất hiện. Tiếng kiếm ngân
vang từ bên trong, lấn át hết cả tiếng chớp sét tạo ra. Ngay lúc này,
thân thể của Trần Cảnh đã xuất hiện ở không trung. Cả người của hắn được bao phủ bởi ánh kiếm chớp tắt bất định. Ngay khi ánh chớp bị tiêu diệt
thì một luồng ánh sáng màu vàng kim như xuyên qua hư không lao đến, cơ
hồ phủ trùm kín cả bên trong tòa điện này.
Trần Cảnh há mồm phun
ra một luồng ánh kiếm bắn về phía ánh sáng màu vàng. Cùng lúc đó hắn
bước thêm một bước, tiếng kiếm ngân vang lên. Một tia sáng trắng lóe
lên, như một thanh kiếm cắt đứt tờ giấy ánh vàng đâm thẳng về phía dưới
một cây trụ nhà rất lớn.
Bây giờ, hắn mới phát hiện ở nơi đây còn có hai người nữa. Trong đó một người chính là kẻ lúc trước mang lại cho hắn cảm giác rất giống Sư tử Minh Vương và Nhật Diệu đế quân. Luồng
sáng vàng kim đánh vào hắn lúc nãy cũng là xuất phát từ tay gã. Gã mặc
một bộ pháp bào màu tối, lại gần như trong suốt như nước. Ngoại trừ
trong hai mắt có một đạo ánh sáng như dòng nước và cả người đang bị bao
phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo thì khuôn mặt của gã rất bình thường.
Kẻ còn lại là một đạo sĩ có gương mặt lạnh lùng. Y mặc đạo bào màu trắng
bạc như tuyết. Tóc của y được búi lên rất cao. Trên đạo bào có rất nhiều phù văn giống như do các tia chớp biến thành. Y đứng im tại chỗ nhưng
lại khiến người nhìn có cảm giác như một ngọn núi lớn. Ánh mắt của y như có sấm sét. Trên trán là một hình tia sét giống như bẩm sinh đã có. Y
lạnh lùng nhìn Trần Cảnh. Tia chớp sáng vừa rồi chính là do y đánh ra.
Trần Cảnh có thể xác định là lôi thuật của y chỉ sợ cũng không dưới sư
tỷ mình.
Cả ba người ai cũng không nói gì cả. Trong một thời gian ngắn, không gian nơi đây im lặng đến mức ớn lạnh.
Trần Cảnh nhìn khắp xung quanh nơi này. Hắn chỉ thấy có một cây trụ bằng
ngọc rất lớn đang chống đỡ xà chính của cung điện, cũng chính là trung
tâm của cung Thanh Hoa. Với xà chính là trung tâm, có rất nhiều xà phụ
kết nối trải rộng ra toàn bộ cung điện giống như một cái mạng nhện.
Trần Cảnh thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cây trụ này chính quy tắc chung có thể khống
chế mọi thứ ở cung Thanh Hoa.” Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ thì cửa
vào lại mở ra. Người đến chính là hòa thượng Mộc Chân.
Y tiến lên vài bước rồi dừng lại. Y liếc mắt đã phát hiện ra cây cột trụ bằng ngọc đó nhưng cũng nhận thấy nó không có gì đặc biệt. Chỉ có điều nó mang
màu tối đen, ảm đạm hơn so với những nơi khác trong điện này.
Ngay khi Mộc Chân bước vào, đạo sĩ mặc đạo bào màu trắng như tuyết đã cười lạnh, nói:
- Hóa ra trên Linh sơn cũng không thanh tĩnh.
- Mộc Chân gặp qua đạo quân.
Mộc Chân chỉ nói.
Trần Cảnh chưa từng biết đến đạo quân, cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt.
Nhưng chỉ nghe cách nói chuyện của mộc chân thì tất nhiên thân phận của
người này phải cực cao.
Ngay lúc này, lại có hai người nữa đi vào nơi này. Cũng khiến Trần Cảnh cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy họ. Một người là Nhật Diệu đế quân ở địa ngục, người còn lại là Sư Tử Minh
Vương. Cả hai vừa tiến vào thì ngay lập tức bao vây Trần Cảnh và đạo
quân lại.
Đạo quân nhìn tình thế xung quanh, nói:
- Có vẻ
như các ngươi đang trong tình thế bắt buộc phải có được cung Thanh Hoa
này rồi. Chả lẽ các ngươi cho rằng nhiều người là có thể bức lui được ta hay sao?
- Thế Tôn danh cứu khổ, đạo quân hào trường sinh. Đạo quân và Thế Tôn ngang hàng, tiểu tăng sao dám bất kính.
Mộc chân nói ra.
Trước đây, Trần Cảnh chưa từng nói chuyện với Mộc Chân, nên cũng không nghĩ
tới y lại là người rất biết lễ nghĩa, không để lại sơ hở gì. Sau khi
nghe Mộc Chân nói, Trần Cảnh đã biết được người này chính là Trường Sinh đạo quân. Tuy hắn biết được đạo hiệu nhưng vẫn không biết rõ lão là ai.
Trường Sinh đạo quân nói:
- Địa ngục gọi là Nhật Diệu đế quân, ở bên ngoài thì được xưng là Sư Tử
Minh Vương, ở thủy phủ lại được gọi là Động Châu đế quân. Thuật hóa thân của ngươi quả nhiên lợi hại.
Đột nhiên lão nói một lời không đầu không đuôi, sau đó ngay lập tức hóa thành một tia ánh chớp bỏ chạy.
Trần Cảnh cũng bước thêm một bước, hóa thành một luồng ánh kiếm chớp lóe mà đi.
Trần Cảnh lại hiểu rõ lời nói không đầu không đuôi kia
của Trường Sinh đạo quân. Hóa ra Nhật Diệu đế quân, Sư Tử Minh Vương,
Động Châu đế quân đều là một người. Hắn không biết ai mới là bản tôn,
hoặc có thể cả ba đều là hóa thân và bản tôn thì không ở nơi này. Về
phần Mộc Chân kia hiển nhiên là đi cùng với họ nên lão mới nói bọn họ
bắt buộc phải chiếm lấy cung Thanh Hoa.
Trần Cảnh không nghĩ rằng Trường Sinh đạo quân e ngại bọn họ. Có lẽ lão chỉ cảm thấy chuyện có
làm cũng không có kết quả nên quyết đoán rời đi. Dù cho chính bản thân
Trần Cảnh cũng cảm thấy Trường Sinh đạo quân có một loại khí chất cao
thâm khó lường.
Trần Cảnh độn kiếm rời đi, bọn họ cũng không thể
ngăn cản được. Hắn đi theo ngay phía sau Trường Sinh đạo quân, trong
nháy mắt đã bay ra khỏi cung Thanh Hoa, rồi hướng sang phía bên trái.
Một lúc sau Trường Sinh đạo quân lại đến trước cửa một tòa cung điện
khác có cấu trúc gần giống như cung Thanh Hoa. Lão không thèm để ý đến
việc Trần Cảnh đã hiện thân ở cách đó không xa. Lão chỉ tay lên trời,
một luồng sấm sét đột nhiên sinh ra, rồi đánh xuống của cung điện. Cứ
liên tục năm đạo như thế hạ xuống, hoa văn trên cửa điện đã ngưng tụ
thành năm chữ phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh.
Lão quay lại nhìn thoáng qua Trần Cảnh, nói:
- Cung điện này đã thuộc về ta. Nếu như ngươi muốn thì cứ ra tay đoạt lấy.
Vừa nói xong, lão đã hóa thành một tia chớp bay vào bên trong.
Ngay khi Trường Sinh đạo quân biến mất, một cánh cửa của phủ Thần Tiêu Ngọc
Thanh lại mở ra. Một người mặc đạo bào màu đen, mặt cũng màu đen, trên
mặt có vô số vết sẹo nhìn cực kì xấu xí, còn thân hình lại cao lớn. Gã
ôm một thanh kiếm có vỏ màu đen như mực. Người này vừa xuất hiện, Trần
Cảnh đã cảm thụ được sát khí rất mạnh.
Gã chính là hộ pháp. Trần
Cảnh xoay người, bay đi. Sát khí ở trên người kẻ đó tỏa ra cực kì mạnh,
ít người có thể bì nổi. Nếu tâm trí ai không kiên định, chỉ cần nhìn gã
lâu một chút thì sẽ xuất hiện ảo giác núi thây biển máu. Trần Cảnh nghĩ
ngay đến Lục Tiên kiếm, một trong bốn thanh sát kiếm nổi danh thiên hạ.
Khí tức trên thân gã đã tương thông với Lục Tiên kiếm. Trong thiên hạ, rất
ít người có thể ngăn được một kiếm của gã. Trần Cảnh không hiểu được tại sao Trường Sinh đạo quân có thể khiến gã làm hộ pháp trông coi cửa
điện.
Trần Cảnh quay trở ngược lại cung Thanh Hoa. Vốn hắn muốn
từ đây tìm ra con đường đi thông vào sâu bên trong. Chẳng qua, ngay khi
hắn trở lại, bên trong cung Thanh Hoa đã đầy những hào quang lóng lánh,
pháp thuật như nước lũ trút xuống.
Cây ngọc trụ ở trung tâm tỏa
ra hào quang chói mắt, bắn ra bốn phía xung quanh. Ở trên cột trụ xuất
hiện rất nhiều phù văn dày đặc, rồi lại biến mất. Dưới chân ngọc trụ, ba người Nhật Diệu đế quân, Sư Tử Minh Vương, Động Châu đế quân, mỗi người đang ấn một tay lên trên, tay còn lại dựng ở trước ngực bấm niệm thần
chú.
Còn toàn thân Mộc Chân đang phát ra ánh sáng màu vàng kim
chói mắt. Đỉnh đầu chín điểm giới tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Trước mặt y
lại chính là Đông Nhạc đại đế.