Trần Cảnh từng bước bước đi trên mặt sông. Động tác của hắn có chút cứng ngắc, nhưng mỗi bước chân lại nhưng kích thích linh lực của sông Kinh
Hà chấn động lên. Sương mù giăng đầy khắp mặt sông. Nhìn sương mù đột
ngột xuất hiện, mọi người đều cho rằng là Hà Bá gia hiển linh, người nào người nấy càng đầy tâm thành kính.
Ba ngày trước Trần Cảnh đã
truyền đến mọi người tin tức hắn cần được tế tự, toàn bộ lưu vực Kinh Hà chợt xôn xao cả lên. Tất cả đều đang suy đoán mục đích của Trần Cảnh.
Ba mươi năm gần đây, trời đất rộng lớn này không ngừng phát sinh đại sự. Thiên La môn bị diệt chẳng qua chỉ là một sự kiện nhỏ mà thôi. Nhưng
sau đó Giang Lưu Vân và Diệp Thanh Tuyết liên tục chiến đấu trên chiến
trường trải dài ngàn dặm, sau đó Thành Hoàng thành Bá Lăng đã lôi kéo
toàn bộ thần linh tiên linh đi vào Âm phủ, dường như đã hình thành nên
một đợt sóng ngầm trong trời đất này. Sau đó nữa, Trần Cảnh một đường
giết thẳng ra khỏi châu Hắc Diệu, giết rất nhiều người, thiếu chút nữa
đã trở thành ma vật. Diệp Thanh Tuyết từ châu Cửu Hoa đi tới, một trận
chiến ở Quả Long pha đã khiến thanh danh Diệp Thanh Tuyết chân chính
truyền khắp trời đất, được cho là nhân vật lấp lánh nhất trong thế hệ
này.
Toàn bộ Thiên La môn bị diệt mới góp phần tạo nên tên tuổi
của Diệp Thanh Tuyết, còn Trần Cảnh lại thành danh trong trận đại chiến
trên khúc sông Tú Xuân loan. Song lần thành danh này không đủ để đưa hắn lên ngang tầm với Diệp Thanh Tuyết. Bởi vì hắn là thần linh, rất nhiều
người cho rằng nếu không có thần vực thì hắn sẽ trở nên vô dụng, hơn nữa cũng không hiếm thần linh làm được những điều như hắn đã làm. Người ta
thật sự nhớ kỹ hắn là từ sự kiện trong thành Bá Lăng và việc dâng nước
nhấn chìm Côn Lôn. Hai sự kiện này cũng khiến tất cả thần linh và đạo
linh trong thiên hạ biết được, châu Cửu Hoa còn có một người tên là Trần Cảnh.
Hiện tại, một lời muốn phá Côn Lôn của Trần Cảnh đã như
một trận cuồng phong, quét qua trời đất để rồi nhấc lên một con sóng
lớn.
Linh lực sông Kinh Hà đang dâng tràn trong cơ thể hắn, bắt
đầu từ sống lưng dưới gáy, không chỉ ở trong đan điền mà tứ tán trong tứ chi.
Hắn chậm rãi bước đi trên mặt sông, như một kẻ leo núi đang trèo dần lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi Thúy Bình, Thúy Bình nương nương nhìn Trần Cảnh đang bước đi trên mặt sông, thở dài:
- Chuyến đi này coi như hắn hoàn toàn bước vào Thần đạo. Nếu có thể phá
được Côn Lôn, coi như hắn đã chặt đứt được mọi nhân quả với việc tu đạo ở núi Thiên La trước kia.
Huyền Không bên cạnh cảm thấy khó hiểu bèn hỏi:
- Từ ngày hắn trở thành Hà Bá, không phải là đã nhập Thần đạo rồi hay sao? Làm sao nói lúc này hắn mới hoàn toàn nhập Thần đạo?
- Thần đạo…Ha ha…Thiên hạ có nhiều phương pháp tu hành đến vậy, nhưng mà
Tiên Linh Thần Ma đều không phải là phương thức tu hành. Đó là nói về
phương thức của bản thân bọn họ đối với vạn vật sinh linh trong trời đất này.
Thúy Bình nương nương đáp lời. Giọng nói của nàng ta mang
theo mùi hương ngọt ngào, khiến người nghe bất giác cảm thấy muốn chìm
vào giấc ngủ.
Huyền Không suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi:
- Vậy làm sao người biết được sau lần này, hắn sẽ hoàn toàn bước vào Thần đạo?
- Cảm giác.
Thúy Bình nương nương đáp.
- Với những người tu hành như chúng ta mà nói, cảm giác đôi khi còn rõ ràng chuẩn xác hơn tận mắt nghe nhìn nhiều lắm.
- Vừa rồi nương nương có nói rằng phương thức phân chia Tiên Linh Thần Ma đều dựa xem việc bọn họ đối với vạn vật sinh linh ngoài kia, vậy chúng
ta thì tính là loại nào?
Huyền Không hỏi.
- Phương diện này, có lần ở trước miếu Hà Bá, hắn đã từng giải thích tương đối rõ ràng.
Thúy Bình nương nương chỉ về Trần Cảnh đang từng bước bước đi trên mặt sông, nói:
- Hắn cho rằng Tiên đại biểu cho tự do. Điểm nay ta còn muốn thêm một câu nữa, đó là Tiên đại biểu cho việc truy cầu vô hạn về tự do cả ở thể xác và tinh thần, nhưng lại không làm hại đến tự do của người khác. Ma
chính là bản ngã, là tự bản thân mình. Điểm này ta thấy cũng còn chưa
đủ, Ma còn là một loại cố chấp về nhận thức bản thân mình, không có bất
kỳ nhận thức về tồn tại của bản thân hay của những sự vật sự việc khác.
Bọn họ lúc nào cũng chỉ ở trong vòng suy nghĩ của bản thân mà suy ra
chuyện thiên hạ. Còn Thần, hắn nói đó là đại biểu cho bao che, là một
loại trách nhiệm. Ta cũng cho là vậy. Linh lại rất khó định nghĩa. Hắn
nói Linh đại biểu cho bản ngã bản tính, cho nên Linh rất hay thay đổi.
Chúng ta là Yêu linh, tuy ta còn là Sơn Thần nhưng cũng không biết được
bản thân là một vị Thần, hay chỉ là một Yêu, là Yêu linh.
Huyền
Không cũng nhìn về Kinh Hà, đồng thời nghĩ thầm. Nếu Linh hướng tới tự
do, có lẽ chính là Tiên linh, nếu là một Linh cố chấp thì đó là Ma linh, còn nếu Linh có tâm che chở cho nhân thế, chính là Thần linh.
“Ta hướng tới tự do, nhưng không nhất định phải tự do mới được. Ta làm việc mình thích, lại cách cố chấp rất xa. Ta che chở cho người khác, nhưng
cũng có lúc lạnh lùng. Ta là một Linh thuần túy, một Yêu linh lưu lạc.”
Huyền Không nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này linh lực trong cơ thể
Trần Cảnh cũng bị khuấy động như linh lực của khúc sông. Có linh lực
Kinh Hà, linh lực trong trời đất, linh lực bên trong tượng thần chấn
động cùng một loại nhịp điệu chấn động đầy vi diệu với linh lực trong
trời đất.
Bước chân của hắn dần dần trở nên mềm mại không ít,
không còn vẻ cứng ngắc như lúc trước. Trước kia hắn như một kẻ bị đông
cứng miễn cưỡng cất bước, lúc này lại như thân thể đó đã được ủ ấm, bước chân cũng nhanh hơn, rồi dần trở nên lưu loát.
Tốc độ của hắn
trên mặt sông cũng không thong thả như vậy nữa, mà lúc nhanh lúc chậm.
Những khúc sông thẳng tắp thì hắn có thể bước một bước từ đầu bên này
qua đầu cuối của khúc sông đó, sau đó bước chậm lại. Những nơi dòng chảy con sông thay đổi thì lại đều như vậy.
Hắn cứ vậy mà đi, từ đầu nguồn Kinh Hà thẳng hướng đến Côn Lôn.
Lúc đầu chỉ một mình hắn, đột nhiên một vỏ sò và một con tôm đỏ thẫm từ
trong con sóng sông chui ra. Vỏ sò to hơn cái thớt gỗ, chợt nổi chợt
chìm trong sóng nước nhưng vẫn theo sát bên trái Trần Cảnh. Còn Hồng đại hiệp đi bên phải, trên càng còn kẹp theo một sợi xích to đen thùi,
thỉnh thoảng bị vung vẩy chìm xuống nước, khi thì bị nó khua khoắng lên
phía trên. Mặt nó đầy hung ác, lại mang thêm vài phần đắc ý nhìn đám
Thần linh, Yêu linh ở hai bờ sông,
Với Thần linh, Yêu linh dọc
theo hai bên bờ sông Kinh Hà mà nói thì Trần Cảnh trên mặt sông đã không còn thuộc lớp hậu bối nữa. Trong lòng bọn họ đã không có nửa phần khinh thường hắn. Nếu nói lần hưng sóng nhấn chìm Côn Lôn lúc trước của hắn
đem đến sự kinh ngạc cho bọn họ, thì lần này, trong lòng bọn họ đã nghĩ
đến chuyện Trần Cảnh có thể có vài phần thắng.
Trên núi Thúy
Bình, Thúy Bình nương nương nhìn về con sông Kinh Hà, hình ảnh Trần Cảnh đã sắp khuất dạng trong tầm mắt nàng ta. Huyền Không bên cạnh biết rằng là nàng ta đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mỗi khi nàng ta không nói lời
nào, lại nhìn chăm chú một chỗ, thì chính là lúc nàng ta đang nghĩ đến
đại sự gì đó.
Một cơn gió nhẹ trong núi chợt thổi tung bay bộ
trường bào phủ trên mặt đất của nàng, cả người nàng ta như một đóa mẫu
đơn đỏ nở rộ. Trước mặt nàng ta là một sơn cốc thanh tĩnh, bên trong cỏ
cây xanh um, dòng suối nhỏ trong vắt lặng lẽ chảy xuôi. Thỉnh thoảng
xuất hiện vài bông hoa nở trái mùa điểm xuyết bên sườn cốc. Trong núi
còn có dã thú đi lại, một số chúng đang ẩn nấp trong rừng rậm, còn một
số lại đang cúi đầu uống nước bên dòng suối.
Đột nhiên Thúy Bình nương nương nói:- Nếu ta đoán không sai, nhất định Thái tử sắp xuất hiện rồi.
Ánh mắt vốn luôn có vẻ biếng nhác đột nhiên sáng ngời, lại thêm sắc sảo và sắc bén, hiển lộ rõ phong thái đại yêu trên nàng.
- Thái tử? Thái tử gì?
Huyền không hỏi.
- Đương nhiên là Thái tử Yêu tộc chúng ta.
Thúy Bình nương nương đã trở lại cái dáng vẻ biếng nhác ngày thường của mình.
Huyền Không thật sự khiếp sợ, vội hỏi:
- Không phải Thái tử Yêu tộc chúng ta đã biến mất từ lâu rồi sao?
- Đúng là biến mất, thế nhưng biến mất không có nghĩa là chết mất. Chỉ là hắn biến mất trong mắt chúng ta mà thôi.
Thúy Bình nương nương đáp lời:
- Cũng không biết những Yêu Thần biến mất trong mắt nhân thế kia còn có
bao nhiêu truyền thừa để lại, không biết có bao nhiêu kẻ sẽ xuất hiện
lại cùng với Thái tử.
Nhất thời Huyền Không khó mà chấp nhận nổi. Trong lòng nàng, Thái tử Yêu tộc đã sớm phai mờ trong dòng chảy lịch sử rồi. Một lát sau, nàng mới hỏi:
- Vậy, làm sao nương nương lại biết Thái tử sắp xuất hiện lại?
- Bởi vì tất cả những Yêu có thanh danh trong thiên hạ này đột nhiên đều
im hơi lặng tiếng cả. Hơn nữa, lúc trước có một kẻ thừa kế của Bạch Hổ
tinh quân xuất hiện, có lẽ là đến dẫn ta ra ngoài.
Thúy Bình nương nương chậm rãi nói.
Khi các nàng đang nói chuyện, Trần Cảnh đã đi qua Ác Long hạp, tiến tới một con thác nước. Hắn không ngừng lại mà từng bước ngược dòng con thác đi
lên. Thác nước như một tấm mành bạc chợt cuốn ngược lên. Hắn tiến về
phía trước, nơi đó có những cột đá nhô lên mặt nước, được gọi là ghềnh
Liên Hoa. Bên trên đó có một ngôi chùa có tên là chùa Liên Hoa, nhưng
hiện tại đã bị bỏ hoang rồi.
Trần Cảnh đã từng dìm nước Côn Lôn
một lần, lần đó diễn ra rất nhanh chóng, còn lần này chậm rãi hơn nhiều. Chính hắn lúc này lại có nhận thức về linh lực của dòng Kinh Hà sâu sắc hơn, nên toàn bộ linh lực lắng đọng bên trong tầng đất đều bị dẫn động
cả.
Hiện tại hắn coi như mới chân chính cảm nhận được, lực lượng
Kinh Hà không chỉ tập trung ở dòng sông, mà còn có thể rút được linh lực ở bên ngoài hà vực nữa.
Linh lực từ hư không được truyền đến là
vì có bia thần Ti Vũ ở đây. Bia thần bài vị tam phẩm được Thiên đình
định ra đã thoát khỏi hạn chế của địa vực. Có điều hiện tại dựa vào kinh “Thái Thượng Động Uyên thần chú”, Trần Cảnh mới luyện hóa được bia thần Ti Vũ, mới chỉ thông qua bia thần bắt đầu cảm ứng được linh lực trong
trời đất, chỉ tính là mở ra được cánh cửa mà thôi.
Mỗi một bước
chân, Trần Cảnh cảm nhận lực lượng bia thần Ti Vũ trong cơ thể lại nhiều hơn một phần. Loại cảm giác này rất giống như một miếng bông thấm nước, hay như thể trăm sông đổ về biển lớn vậy. Trên đỉnh đầu của hắn cũng
dần xuất hiện một đám mây đen, chậm rãi xoay tròn lấy hắn làm trung tâm.
Trên đỉnh núi Côn Lôn là một đạo nhân đang đứng. Người này mặc áo bào vàng
pha đỏ, tóc búi cao, đầu đội mão vàng có hình hoa văn núi Côn Lôn với
một cây trâm ngọc màu vàng gài cắm ngang qua. Người này mặt trắng không
râu, nhìn qua còn rất trẻ, đang lẳng lặng đứng đó. Từ dưới chân núi đã
có thể nhìn thấy y, có điều chỉ có một vài Yêu linh hoặc vị thần cách đó không xa, hoặc những người tu hành mới nhìn thấy được y. Trong mắt mọi
người, y như thể đứng trên một đám mây, đưa mắt nhìn khắp xung quanh núi Côn Lôn, thu tất cả mọi thứ vào tầm mắt.
Sơn mạch Côn Lôn được
coi là mạch tổ, các sơn mạch khác từ đó tỏa ra khắp bốn phương tám
hướng, mà y đang đứng đối diện với dòng Kinh Hà cuồn cuộn chảy siết. Mây trắng cuộn quanh thân thể y, gió thổi đạo bào trên người y tung bay
phần phật. Thỉnh thoảng còn có vài con hạc trắng bay lên trời, lượn vòng quanh người y.
Y đứng ở nơi đó, hòa lẫn vào với vạn vật. Khiến
người khác nhìn vào, cảm thấy y như thể cây cối, như thể đá, như thể một bộ phận của núi… có thế nào cũng không thể giống với một con người
được.
Hai mắt y đang lẳng lặng nhìn xuống dòng Kinh Hà chảy xuôi
dưới chân núi. Gần chân núi, dòng chảy êm lặng như một hàn đầm, chỉ khi
kéo dài ra xa, dòng chảy mới cuồn cuộn sóng. Ánh mắt y nhìn lên mây,
nhìn ngọn núi, nhìn chim chóc, nhìn yêu linh, các vị thần đều giống như
nhau, vạn vật sinh linh đều bình đẳng.
Ở một nơi rất xa kia, y có thể nhìn thấy có một đám mây tụ tập lại. Đám mây đó dần trở nên đen hơn, dày đặc hơn.
Y như đợi, hoặc như thể từ lúc sinh ra đã đứng ở chỗ này, chưa từng rời đi.
Trần Cảnh vẫn tiêu sái bước đi về phía trước. Bước đi của hắn càng lúc càng
nhanh hơn, thân thể cũng trở nên linh hoạt hơn. Cứ như vậy tương hợp với trời đất, lại để linh lực trong cơ thể khuấy động khiến hắn nảy sinh ra một ảo giác như sôi trào lên.
Càng lúc, mây đen trên bầu trời
càng dày, cuộn tròn, bên ngoài chậm rãi, nhưng bên trong điên cuồng.
Hồng đại hiệp ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy đám mây cuồn cuộn trên
đỉnh đầu như trung tâm của một mạch nước ngầm. Gió càng lúc càng lớn.
Những nơi Trần Cảnh đi qua, rừng núi hai bên bờ sông điên cuồng rung
lắc.
Càng ngược dòng sông tới Côn Lôn, mây đen trên đỉnh đầu Trần Cảnh càng dày, trời đất đã tối sầm lại, mắt thường không nhìn rõ gì
ngoài khoảng mười thước quanh mình. Nhìn xa, cũng chỉ thấy được một vùng mây đen thùi đang nhanh chóng chuyển động theo dòng Kinh Hà.
Cuồng phong gào thét.
Ầm…ầm!!!
Sấm chớp đì đùng.
Trong ánh chớp chợt lóe chiếu rọi vùng trung tâm của vùng tối đen đó, có một
người đang cùng một vỏ sò và một con tôm đỏ thẫm lướt đi trên mặt sông.
Mỗi lần người kia sải bước, như thể một con thuyền rẽ sóng, mây đen trên đỉnh đầu điên cuồng chuyển động theo sát mà đi. Cây cối cổ thụ hai bên
bờ sông đều bị thổi gãy, bị cuốn bay lên tầng mây. Thậm chí một vài yêu
linh có phép lực thấp kém chưa kịp rời đi cũng bị cuốn lên trên cao.