Khi Trần Cảnh lần nữa thấy Diệp Thanh Tuyết, nàng mở to mắt, nói câu này đầu tiên.
- Không có, đệ ở trong sông Kinh Hà tu hành, không đi trêu chọc người khác, làm sao bị thương được chứ!
Trần Cảnh nói, nhưng lời vừa ra, động phủ đột nhiên nổ vang một tiếng, chấn
động kịch liệt, hào quang trên vách sáng tắt bất định, các hoa văn lập
tức biến thành như ẩn như hiện.
Trần Cảnh vừa rồi còn cười, giờ
lập tức phun ra một ngụm máu. Trong tích tắc, hình ảnh Diệp Thanh Tuyết
đã vỡ tan thành từng mảnh. Mà trong động phủ, hào quang rơi rụng, giống
như là tro bụi lã chã rớt xuống.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn,
nhắm hai mắt lại, tay bấm một loại pháp quyết cổ quái, bản thân thì vẫn
ngồi im không nhúc nhích. Mấy hơi thở sau, động phủ đã ổn định lại, hào
quang không phập phù bất định nữa, những hàng chữ bùa trên vách đá cũng
hiện lại rõ ràng.
Lại một tiếng nổ vang, thần phủ đan điền chấn
động. Ngay sau đó, chợt có ngọn lửa luồn lên cửa động phủ, từ ngoài cửa
động thiêu đốt vào trong. Bên trong ngọn lửa là một tầng màu xanh, còn
phần bên ngoài có màu đen. Ngọn lửa hừng hực, che kín cửa động.
Tại vùng không gian tối tăm này, một động phủ lớn cỡ một ngôi miếu thần dập dềnh trôi nổi. Động phủ lại bị ngọn lửa ngoài đen trong xanh bao trùm
thiêu đốt. Ở bên cạnh động phủ có một con rồng lớn màu đen đang như hổ
rình mồi, chốc chốc lại dùng cái đuôi quật lên động phủ, hoặc là phun ra vài ngụm lửa.
Trong động phủ đã bắt đầu có lửa bén vào. Trần
Cảnh vẫn ngồi ngay ngắn bất động, tay bắt pháp quyết, cảm thụ được linh
lực bản thân nhanh chóng biến mất, cảm nhận thống khổ như bị ngọn lửa
kia đốt ở trên người.
Đột nhiên hắn vung hai tay, miệng lớn tiếng đọc lên những âm thanh cổ quái. Âm thanh này có một loại cảm giác không chân thật, nhưng bất kể là ai, chỉ cần vừa nghe đến sẽ cảm thấy nó đã
nhập vào sâu tận xương tủy mình, có điều nếu muốn hồi tưởng lại, lại
nhất định không thể nào bắt chước phát ra âm thanh tương tự.
Huyền âm hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc mờ ảo, hoặc sắc bén. Huyền âm tương hợp
cùng pháp quyết trong tay Trần Cảnh, khiến cả động phủ bỗng chốc rung
lắc lên theo một nhịp điệu khó diễn tả.
Đó là kinh Hoàng Đình tan ra khắc vào cánh Mê Thiên điệp được Trần Cảnh đọc ra. Theo âm thanh này vang lên, ngọn lửa xanh đen bao trùm lấy động phủ dần dần yếu đi, rồi
nhanh chóng lụi tàn.
Lửa bao lấy động phủ giảm bớt, mãi cho tới
lúc biến mất hẳn, người bên trong động phủ vẫn không ngừng biến hóa bàn
tay bấm quyết. Giờ này động phủ kia lại trở nên trong suốt, như chỉ cần
một đòn cũng có thể khiến nó vỡ tan.
Con hắc hủy khổng lồ quét
đuôi, tựa như một chiếc roi từ trên quất xuống động phủ. Đúng lúc này,
Trần Cảnh ngồi trong động chợt lấy tay phải luồn vào ống tay áo trái,
rút ra một thanh trường kiếm màu vàng nhạt, rồi phóng về không trung.
Kiếm vừa rời tay đã xuyên qua động phủ, thoáng cái tới trước mặt hắc
hủy. Trường kiếm tản ra ánh vàng, ánh sáng chiếu vào hai mắt hắc hủy,
khiến đôi mắt đỏ như đèn lồng của nó toát lên màu sắc như mộng ảo.
Hắc hủy há miệng rống to, sóng âm bùng phát trong hư không, đồng thời một đoàn lửa xanh cuốn tới thanh kiếm.
Kiếm chợt lóe rồi biến mất, sóng âm cùng ngọn lửa như chia trái phải ập đến. Kiếm tựa như rơi vào dòng lũ, chệch khỏi vị trí ban đầu.
Lúc
này, bất kể là niệm lực hay pháp lực, Trần Cảnh đều không bằng Chiêu
Liệt. Trước đó hắn hàng lâm trấn Quân Lĩnh đã tiêu hao quá lớn, chỉ còn
lại ý niệm ngưng luyện, lại không phải dễ dàng có thể luyện hóa. Nhưng
nếu cứ tiếp tục như vậy lâu dài, bị Chiêu Liệt không ngừng công kích, ý
niệm cuối cùng cũng sẽ tán loạn.
Ngay lúc kiếm lệch khỏi quỹ đạo
xuất hiện ở phần đuôi hắc hủy, hắc hủy đã quật đuôi tới. Thân kiếm như
bị một lực lượng vô hình trói buộc, rung động kịch liệt. Ánh sáng vàng
nhạt từ thân kiếm tản ra trong bóng đêm hình thành từng tầng sắc thái.
Đúng lúc này, từ bóng tối phía sau kiếm đột nhiên có một người lao đến.
Người này mặc pháp bào màu xanh da trời, trong mắt ánh lên vẻ quyết
tuyệt. Hắn vừa mới xuất hiện, người còn chưa hoàn toàn hiện rõ, đã một
tay nắm lấy chuôi kiếm.
Nháy mắt, hào quang bùng lên.
Kiếm vung lên, vẽ ra một đường sáng vàng, xẹt qua cái đuôi của hắc hủy. Cái
đuôi tầng tầng vảy đen kia lập tức đứt đoạn, tán đi trên hư không. Hắc
hủy rống to một tiếng, giận dữ xoay người. Cũng trong lúc xoay người ấy, cái đuôi của nó đã mọc trở lại.
Trần Cảnh nâng kiếm xông tới, hào quang vàng nhàn nhạt tản ra từ trên người hắn, trên thân kiếm, cả ở trong mắt cũng phun ra.
Hai bên không nói câu nào, bởi vào lúc này nói gì cũng đều là dư thừa, bất
kỳ kẻ nào cũng đều không có đường lui. Trần Cảnh không có, Chiêu Liệt
không có, chỉ có không chết không ngừng.
Ánh vàng trong đêm chói mắt khác thường, lạnh lẽo như băng.
Hắc hủy lại đảo mình, khiến cả vùng không gian tối đen này tựa như cũng
rung chuyển, rồi ập tới Trần Cảnh, giống muốn áp chế hắn. Tiếp đó, hắc
hủy há miệng phun ra một biển lửa.
Thanh trường kiếm màu vàng
trong tay Trần Cảnh biến ảo, vẽ lên từng đường trong hư không. Trần Cảnh như có thể xuyên qua bóng tối, mỗi lần vung kiếm lên hư không như bị
cắt mở, ánh vàng xuất hiện rồi biến mất, nháy mắt đã hiện lại ở chỗ
khác.
Mỗi kiếm đều chém tới thân thể hắc hủy, đồng thời cũng tránh công kích của nó.
Nếu nhìn từ đằng xa tới, sẽ có người cảm thấy Trần Cảnh công kích như đi
dạo trong sân trống, vừa biến mất ở chỗ này, đã lại xuất hiện ở chỗ kia, lúc xuất hiện nhất định là có một vệt sáng vàng xé toang bóng tối.Ánh kiếm màu vàng cắt trên thân hắc hủy làm xuất hiện những miệng vết thương có ánh vàng bám vào.
Hắc hủy gầm lên giận dữ liên tục, trong khoảng thời gian ngắn lại không cách nào công kích được Trần Cảnh.
Thoạt nhìn như Trần Cảnh chiếm thượng phong, chỉ có chính bọn họ mới biết rõ
trạng thái của nhau, nếu không há lại bắt buộc phải liều mạng như vậy.
Đều không có đường lui, đều là mạng chỉ trong phút chốc, sao có thể
không dùng hết toàn lực chứ.
Hắc hủy bị Trần Cảnh dùng kiếm sát
thương như vậy, tuy rằng nhất thời không dính sát thương chí mạng, nhưng nếu để lâu, nó cũng sẽ gặp nguy hiểm thật lớn. Mà bây giờ Trần Cảnh
đang dùng toàn lực để chiến đấu, nhìn hắn giống như thoải mái xuyên qua
lại trong bóng đêm, nhưng thật ra sau mỗi kiếm hắn đều cảm thấy yếu đi
một chút, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong bóng tối không phân được thời gian, ở trong lòng bọn họ, một trận chiến này giống như đã
đánh cả mấy trăm năm. Từ đằng xa trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một
điểm sáng trắng. Ánh sáng nhanh chóng tới gần, lại nghe cả tiếng nước
rào rào. Tiếp tục gần hơn, liền có thể thấy rõ đó là một con sông chảy
xiết trong bóng đêm.
Kiếm trong tay Trần Cảnh vẽ một đường trong
đêm. Thân hình hắn chợt lóe, biến mất trong bóng tối, rồi lần nữa đã lại xuất hiện, chui vào trong con sông kia.
Hắc hủy theo sát phía sau chui vào, trong phút chốc sóng nước gầm thét.
- Ha ha, ngươi muốn mượn lực lượng bia thần Ti Vũ, nhưng ngươi không nhớ là ngươi cũng chưa luyện hóa được sao?
Nhưng lời nó còn chưa dứt, bên trong sóng sông đột nhiên có một con thuồng
luồng màu xám ngoi lên, tiếp theo lại có một con quái vật nhìn như rắn
nhưng có cánh.
- Ngao Chân, Trát Lý Tây Huyết Liên.
Chiêu Liệt quát. Ngao Chân là nghĩa tử của lão, mà Trát Lý Tây Huyết Liên từng là ma trong tranh.
Sau tiếng quát lớn của Chiêu Liệt, hai kẻ này lại nhe nanh gầm khẽ nhìn Chiêu Liệt, mặt đầy hung ác.
- Các ngươi dám động thủ với ta!
Chiêu Liệt hét lớn một tiếng, âm thanh như khiến nước sông phải dừng lại,
trong hai mắt lóe ra vẻ âm tàn. Thuồng luồng xám Ngao Chân cùng ma trong tranh Trát Lý Tây Huyết Liên đang muốn xông ra bỗng dừng lại. Thậm chí
Ngao Chân còn hơi lùi, thoạt nhìn có vẻ hai kẻ này vẫn còn có sợ hãi với Chiêu Liệt.
Trần Cảnh bỗng lóe lên trong sóng sông, rồi xuất
hiện phía trên cái bia thần Ti Vũ khổng lồ. Hắn khẽ quát một tiếng, chỉ
hướng Chiêu Liệt, sóng sông dâng lên ập tới Chiêu Liệt. Ngao Chân cùng
Trát Lý Tây Huyết Liên bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, theo sóng mà lên.
Thân thể bọn chúng trông nhỏ hơn Chiêu Liệt nhiều, thế nhưng thế bổ nhào về phía trước lại hung ác không kém gì Chiêu Liệt.
Chỉ thấy sóng sông cuồn cuộn, nhất thời không rõ bên nào chiếm thượng phong.
Trần Cảnh cũng không xem bọn chúng chiến đấu, mà nhắm mắt lại, miệng lẩm
bẩm. Trong lòng hắn, cho dù cộng thêm mình cũng không phải là đối thủ
của Chiêu Liệt. Với kẻ cả ngàn năm qua không ngừng đoạt xá trọng sinh
như Chiêu Liệt, nhất định nhiều lần trải qua những trận đại chiến thế
này.
Tuy rằng linh hồn và thân thể của lão luôn bị nguyền rủa
quấn quanh, nhưng niệm lực của lão lại cực kỳ mạnh mẽ. Mà ở trong trận
đại chiến này, pháp lực căn bản không dùng được, chỉ dựa được vào niệm
lực mà thôi. Cho dù lúc trước Trần Cảnh không hàng lâm trấn Quân Lĩnh để rồi bị tiêu hao thật lớn, thì ở phương diện niệm lực, hắn cũng không
phải đối thủ của Chiêu Liệt.
Hiện tại hắn cần chính là thời gian, Ngao Chân cùng Trát Lý Tây Huyết Liên chính là hắn dùng để kéo dài thời gian.
Theo tiếng lẩm bẩm của hắn, từ trên bầu trời đen kịt xuất hiện một tia màu xanh.
Chiêu Liệt phát ra từng tiếng gầm giận dữ, trong đó hình như có vẻ lo lắng.
Chỉ thấy lão cắn trúng con thuồng luồng xám, mà chính lão lại bị Trát Lý Tây Huyết Liên cắn. Con thuồng luồng xám thống khổ gào thét, nó muốn
trở mình cắn trả hắc hủy, lại bị hắc hủy ép chặt. Thuồng luồng xám cảm
nhận được khí tức tử vong, oằn mình giãy giụa, lại không sao thoát khỏi
miệng lớn của hắc hủy.
Sinh mệnh của con thuồng luồng nhanh chóng trôi đi, còn hắc hủy thì để mặc Trát Lý Tây Huyết Liên cắn mình. Nó
muốn tốc chiến tốc thắng, trước giết chết thuồng luồng, sau đó đương
nhiên là Trát Lý Tây Huyết Liên.
Mà lúc này, Trần Cảnh ngẩng đầu
lên bầu trời tối đen, chỉ thấy màu xanh trên trời càng lúc càng nhiều,
trong đó còn có cả ráng hồng, chiếu xuống thành một tầng sắc thái vô
cùng mộng ảo lên vùng không gian tối tăm này.
Đột nhiên, từ trên chín tầng trờ như có tiếng sáo truyền xuống. Tiếng sáo mơ hồ, giống như tiên khúc.
Trần Cảnh lúc này thấp giọng nói:
- Ta sẽ cho ngươi mượn một khúc ma âm, phá vỡ bầu trời tối tăm này, sáng tạo một đường sinh cơ.