Hồng đại hiệp sợ hãi nghĩ
thầm. Toàn bộ Long cung này không ai có cái uy thế này. Chỉ là nó không
nghĩ đến chuyện Long vương lại không phải là rồng, mà là quái vật như
vậy. Nó cảm giác có gió thổi sát ngoài giáp xác nó, lại có thứ dịch sền
sệt dính dính bên trên bề mặt. Chợt nó nghĩ đến chuyện mình có thể bị
cắn nuốt, bèn không kìm được mà run rẩy, như thể nó đang tiếng sát gần
núi băng, khắp người trở nên lạnh run.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của nó. Lòng nó đang kinh hoảng, sợ hãi, nhưng thân thể không theo ý muốn của nó, vẫn cứ lao về phía Long vương kia. Lúc này nó như thể
một người bị cuốn vào dòng nước sông cuồn cuộn, bị sóng cuốn trôi đi.
Mắt thấy phía trước là thác nước vực sâu, bản thân sắp bị sóng cuốn rơi
xuống vạn trượng nhưng lại không làm gì được.
Đúng lúc này, bên
tai nó vang lên tiếng của Trần Cảnh: “Nếu ngươi muốn đạt được thành tựu, nhất định phải có được một lòng đối diện với vực sâu vạn trượng.” Giọng nói này không giống giọng nói của Trần Cảnh ngày thường, mà có một vị
đạo rất chân thật, như trực tiếp khắc ấn vào linh hồn, mang theo một cảm giác đại thế hùng hồn.
Cùng lúc đó, một dòng nước ấm bao trùm
lấy nó, khu trừ cái cảm giác lạnh như băng trong lòng nó đi mất. Hồng
đại hiệp biết là Trần Cảnh đang giúp nó.
Trước mắt Hồng đại hiệp, bốn phương tám hướng đều trắng xóa cả, như thể là một không gian bị
phong bế. Mà lối ra lại chính là chỗ của Long vương kia.
Nháy mắt đó nó đã tiến đến rất gần, nhìn thấy rõ ràng quái vật kia. Chỉ thấy đó
là một quả cầu thật lớn không phân chia đầu thân rõ ràng, bên dưới đó
mọc ra nhiều xúc tu bằng thịt rất dài. Trên đầu có một cặp mắt đang nhắm lại, toàn thân trải rộng những vằn vân màu nâu đỏ, như từng mũi chỉ
thêu vẽ lên, lại như từng vết đồi mồi lốm đốm trên mặt một lão nhân già
cả.
Cho dù Hồng đại hiệp không muốn nhìn, thì hình ảnh của lão
vẫn cứ là thứ duy nhất trong trời đất mạnh bạo nhảy thẳng vào trong mắt, trong lòng nó.
Đột nhiên, lão mở hai mắt ra.
Hồng đại hiệp như rớt xuống hầm băng, toàn thân lạnh lẽo.
Nó không biết Hà Bá gia cảm thấy thế nào, không biết Hà Bá gia có nắm chắc hay không. Nó chỉ biết rõ, rằng đây lại kẻ cường đại nhất mà nó từng
gặp qua.
Không có nhiều người biết, trong Thiên Địa mười ba yêu
còn có Long vương Đông Hải nữa. Hơn nữa Long vương Đông Hải này gần như
không rời khỏi hải vực, danh tiếng kém xa Long vương chân chính năm xưa
rất nhiều.
Không có bao nhiêu người biết năm xưa lão đã gần chạm
tới Nguyên Thần tiên đạo, là yêu đã sắp thoát phàm thai nhập tiên tịch.
Chỉ là ngay lúc đó trời đất đại biến, chẳng những lão bị cắt đứt đường
thoát phàm, mà suýt chút nữa đã phải chết một cách không hiểu thấu.
Nhiều năm nỗ lực tu hành như vậy, lão vẫn không thể tiêu trừ được hết ám thương trên người. Hơn nữa, tuy pháp lực đã được khôi phục gần như bằng thời kì cường thịnh lúc trước, nhưng lão cũng đã cảm nhận được cái chết lại đang tiến đến rất gần mình.
Thân xác mục rữa, linh hồn suy nhược.
“Người tu hành, không sợ hãi.”
Hồng đại hiệp lại nghe thấy giọng nói của Trần Cảnh. Những lời này như nói
cho nó nghe, mà cũng có thể là Trần Cảnh tự nói cho mình nghe. Giọng nói này vang lên là lúc có một lực lượng nào đó từ trong tối tăm vây lấy
nó, âm thanh của vô số vong hồn rít gào và cắn xé vang lên bên tai. Hồng đại hiệp không rõ chuyện này là thế nào, nhưng nó lại cảm thấy được một ý chí kiên định không sợ hãi từ trên người Trần Cảnh. Như thể có một
con sóng sông cuộn trào, lao cuốn xuống vực sâu, không quan tâm, không
có lấy chút ít ý định quay đầu lại.
“Đây không phải là một lòng không sợ hãi như lời Hà Bá gia nói sao?”
“Ông..ông…g..g”
Tiếng kiếm ngân vang như vẽ lên một vệt sáng trong lòng nó, như tiếng kèn
trận vang lên trên chiến trường. Hồng đại hiệp không kìm được mà rút
thanh kiếm và đinh ba ra, hết lớn một tiếng, sợ hãi trong lòng nó cũng
từ tiếng hét này mà tan thành mây khói.
Đột nhiên nó nhớ lại năm
đó từng đi qua núi Đông Nhạc Thái Sơn nghe đạo, gặp phải ba Sơn Thần
chặn đường, Trần Cảnh cũng bảo nó cứ thẳng tiến lên phía trước. Nó nghe
theo lời Trần Cảnh, không đếm xỉa gì mà lao thẳng về phía trước. Cuối
cùng ba Sơn Thần kia đã chết trước mặt nó. Mà lúc đó, nó có cảm giác như dù là ngọn núi trước mặt cũng có thể dùng một kích đánh cho tan thành
tro bụi.
Hiện tại, nó cũng có cảm giác này. Nó bèn hét lớn một
tiếng, cả thân thể biến lớn lên. Có điều dù vậy vẫn nhỏ hơn Long vương
không nhúc nhích kia rất nhiều. Hơn nữa đó cũng không phải sự chênh lệch lớn nhỏ nữa, liếc mắt nhìn qua cũng đủ thấy Long vương vô cùng lớn, còn Hồng đại hiệp lại nhỏ bé khác thường. Đó là sự chênh lệch cả về tinh,
khí thần.
Nhưng hiện tại Hồng đại hiệp không chỉ có một mình, mà
đã thông suốt cùng với khí tức, tư tưởng của tượng thần trên lưng nó.
Cho nên nó giống như một thanh trường mâu, có thể đâm xuyên tim bất cứ
sinh mạng nào.
Ngày từ lúc đầu, Trần Cảnh đã dốc hết toàn lực, dùng ra cả Tần Quảng vương ấn.
Nếu có người nhìn được bộ dạng Trần Cảnh lúc này, tuyệt đối sẽ không cho
rằng hắn là tượng đá. Mà chỉ cho rằng hắn là một kẻ có sắc mặt lạnh
lùng, mặc áo bào đen, ánh mắt lạnh lùng và đường nét kiên cường trên
gương mặt càng làm cho hắn thêm nghiêm nghị khác thường.“Long vương” kia vẫn đưa hai mắt lạnh lùng mà hung ác nhìn qua, không chút động đậy.
Càng lúc càng gần, Hồng đại hiệp cảm thấy mình như một ngọn núi từ trên trời giáng xuống, nghiền ép “Long vương” thành bụi phấn.
Đột nhiên, bên người “Long vương” xuất hiện vài người.
Hồng đại hiệp còn chưa nhìn rõ thì bọn họ đã biến mất. Trước mắt nó đã mờ
ảo, bên tai vang lên tiếng kiếm ngân mãnh liệt. Tiếng kiếm ngân vang
từng tràng, cao vút và liên tục. Hồng đại hiệp biết là Trần Cảnh đang
giết địch.
Trước mắt nó đột nhiên rõ ràng. Chỉ thấy Đông Tây Nam Bắc xung quanh đều là thây nát, máu tươi vương vãi thành dòng.
Không để nó hiểu được chuyện gì xảy ra, trên lưng nó đã nhẹ bẫng đi. Tượng
thần đã rời khỏi lưng nó. Ngay sau đó là một tiếng rống to, dù nó không
nhìn thấy “Long vương” bên dưới mở miệng, nhưng con mắt lão đã chuyển
sang đỏ ửng, trừ lạnh lùng hung ác, trong mắt đã có thêm phẫn nộ.
Phẫn nộ kia, như là có người đang định cắt đứt đường sống của mình. Hoặc như một người đã gần leo ra khỏi vực sâu vạn trượng, bàn tay đã đặt lên
được mép núi nơi đỉnh vực, lại bị một người đạp vào, khiến hắn lại rớt
thẳng xuống vực sâu.
Tiếng rống này chưa dứt, một lực lượng cực
kỳ mạnh mẽ đã đẩy nó tung bay lên. Nó như không có lực chống cự, bay đi
như chiếc lá trong gió. Trong lúc bị thổi bay đó, nó nhìn thấy được Trần Cảnh vẫn đang hạ người thẳng tắp xuống “Long vương”.
Trước đại
điện cử hành thọ yến, yêu linh các tộc trong hải vực còn đang tụ tập.
Đột nhiên, cả bọn cảm nhận được một uy áp phô thiên cái địa.
Nhất thời mỗi kẻ đều kinh hồn lạc phách, thậm chí có vài kẻ còn ngất đi.
Cảnh tượng trước mắt từ từ vặn vẹo, rồi nhanh chóng nhạt đi. Mọi người
mới kinh hãi, không hiểu gì cả, bèn tìm hỏi thái tử Long Cung. Lúc này
cả bọn mới phát hiện thái tử đã lâu rồi chưa xuất hiện lại.
Chốc lát sau, Long cung biến mất, xung quanh chỉ còn là nước biển vô tận.
Nhưng ngay khi Long cung biến mất, bọn họ đã nhìn thấy một con bạch tuộc ma
to như một ngọn núi phía xa. Cả bọn đều là sinh linh sống trong hải vực, liếc mắt đã biết đó là bạch tuộc ma nơi vực sâu, không khỏi nghĩ đến
một lời đồn đại. Lời đồn rằng Long vương Đông Hải thật ra không phải là
hậu duệ Long tộc, mà chỉ là một con bạch tuộc nô bộc trong Long cung. Nó thừa lúc trời đất đại biến, chiếm cứ lấy Long cung, cắn nuốt hết bầy
rồng nhỏ còn chưa phát triển, trở thành Long vương đứng đầu Đông Hải
Long cung này.
Lời đồn này đã có từ lâu, không rõ khởi nguồn từ
khi nào, chỉ là không có người nhìn thấy tận mắt, lại không ai nhìn thấu được chân thân “Long vương”. Hiện tại bọn họ nhìn thấy bạch tuộc ma,
thầm nghĩ lời đồn kia hóa ra lại là sự thật.
Trên đỉnh đầu “Long
vương” có một người đang thẳng tắp hạ xuống. Hắn mặc một thân quần áo
màu đen không chút phe phẩy, vô cùng cứng rắn. Trên người hắn có một
tầng hào quang bao phủ, hào quang như ánh kiếm. Dưới chân tượng lại là
nơi chói mắt nhất, như thể đã ngưng đọng thành lưỡi kiếm chân thật, rạch phá hết thảy mọi thứ cản đường. Còn áo bào đen trên người kia, lại như
thể chuôi của thanh kiếm.
Trong chốc lát, có rất nhiều người nhận ra kẻ mặc áo bào đen là Trần Cảnh, là tượng thần mà con tôm đỏ thẫm
luôn chở trên lưng lúc trước.
Từ tượng thần truyền ra lực lượng
nặng nề nghiêm nghị khiến mọi người đều phải kinh hãi, làm cho nỗi sợ
đối với “Long vương” giảm bớt đi nhiều. Thậm chí, bọn họ còn có một loại cảm giác “Tượng thần hiện trong lòng, ma niệm tự tiêu tan.”
Tộc
trưởng tộc sò thầm kinh hãi. Pháp lực của ông ta không được coi là nổi
bật trong đám tộc trưởng yêu linh của các tộc ở hải vực, thế nhưng ông
ta lại có được truyền thừa, biết được không ít bí văn. Vốn ông ta cảm
thấy rất sợ hãi, kèm theo suy nghĩ phải nhanh chóng trốn thoát. Nhưng
nhìn thấy tượng thần rồi, cái ý tưởng nhanh chóng chạy trốn cũng tiêu
tan đi mất, ông ta không khỏi nghĩ thầm: “Lúc Đạo tổ thành đạo, đệ tử
Đạo môn niệm tôn hiệu người có thể tĩnh tâm. Nhìn pho tượng này có thể
an thần, có thể khu trừ ma niệm. Lẽ nào hắn thành đạo rồi?”
Thành đạo thì chắc chắn là chưa, nhưng lại có thần kỳ không thể tưởng được
như vậy khiến rất nhiều yêu linh có kiến thức rộng rãi khiếp sợ.
Tộc trưởng tộc sò thoáng nhìn qua Thu Nguyệt Vô Hoa, lòng thầm nghĩ: “Khó
trách Vô Hoa có thể tu hành suốt ba mươi năm trong sông Kinh Hà, cũng
khó trách tu vi nó tiến cảnh nhanh như vậy. Thì ra có nhân vật như thế ở đó. Nếu hôm nay hắn có thể bình yên rời đi, e rằng ngày Thần Đạo trọng
lập, cũng sẽ không thiếu một ghế Đế vị cho hắn.” Nghĩ tới đây, ông ta
thở dài “Vốn định tranh thủ trước khi trời đất đại biến, kết xuống hậu
duyên với Long vương, hiện tại xem ra cần phải suy tính lại rồi.”
Lúc trong lòng ông ta lóe lên suy nghĩ này, thì “Long vương” đột nhiên biến mất, rồi hiện ra ngay trên không trung phía trên đỉnh đầu tượng thần.
Quy Uyên kinh hãi, sải bước biến mất trong gợn sóng, lúc hiện lại đã ở ngay phía trên “Long vương”.
Nhưng mà "Long vương" kia mới vừa xuất hiện, mấy xúc tu của lão đã như xuyên
qua hư không, cuốn lấy tượng thần. Ngay khi tượng thần bị cuốn lấy, hào
quang trên tượng cũng biến mất.
Trong tay Quy Uyên có một cái mai rùa. Mai rùa quăng ra, bên dưới chiếc mai lóng lánh hào quang. Sóng
nước gợn lên những đường vân phức tạp mà huyền ảo bao trùm tới “Long
vương”.
“Long vương” mở to cái miệng quái dị của mình ra, nuốt
hết tượng thần vào bên trong. Đồng thời một xúc tu lao đến cuốn lấy
đường vân hư ảo kia.