Hạ xuống trước tòa cung điện như bạch ngọc này, Trần Cảnh nhìn ngay thấy ba chữ to "Thủy Tinh Cung", hắn lập tức hiểu cung điện này đại khái là
xây từ thủy tinh.
Trần Cảnh và Quy Uyên theo Chiêu Liệt vào Thủy
Tinh cung, chỉ thấy bên trong không chỗ nào không đặc sắc, không chỗ nào không cao nhã. Mới chỉ nhìn thoáng qua thôi, đã khiến người ta cảm thấy bảo bối trong thiên hạ này đều nằm tại nơi đây. Loại cảm giác này có lẽ là lý do sinh ra câu nói bảo vật thiên hạ đều từ Đông Hải.
Sau
khi đi vào, Trần Cảnh nhìn thấy những cô gái hải tộc đủ loại dáng hình
đang qua lại. Nhịp di chuyển của bọn họ cực kỳ an tĩnh, liếc mắt nhìn
qua có cảm giác như là một dòng suối mát xuôi dòng, nhưng cẩn thận cảm
thụ, sẽ phát hiện bọn họ đều cực kỳ dè dặt, có vẻ như là do được nghiêm
khắc bồi dưỡng ra. Ở trong lòng của bọn họ có kính sợ, chứ không phải
loại an tĩnh ở cả thể xác và tinh thần tựa như màn đêm của Hư Linh.
Những điều từ tận sâu bên trong phát ra mới là vẻ đẹp thật sự, nếu không có,
cho dù cài hoa hồng hay cầm mẫu đơn cao quý, cũng không thể thay đổi
được.
Từ biểu hiện của những cô gái hải tộc này có thể thấy được, chủ nhân của Long cung nhất định là loại người tích an tĩnh ôn hòa, bất kể là vật phẩm bài trí hay người nơi đây đều lộ ra cảm giác như vậy.
"Thích an tĩnh ôn hòa thế này, nhất định cực kỳ ghét náo động." Trần Cảnh thầm nghĩ: "Nếu có người làm náo loạn thọ yến của Long vương, nhất định sẽ
phải chịu lửa giận của lão."
Những cô gái hải tộc này, mỗi người
đều có hình thái khác nhau, tướng mạo cũng khác nhau, trên người bọn họ
đều có một vài đặc thù của tộc mình. Thế nhưng chính những nét đặc thù
ấy lại khiến bọn họ tăng thêm nét phong tình quyến rũ.
Các nàng
nhìn thấy Trần Cảnh và Quy Uyên thì trên mặt đều có vẻ kinh ngạc. Khí
chất trầm ngưng như vực sâu của Quy Uyên hấp dẫn ánh mắt các nàng. Mà
khi nhìn sang Trần Cảnh thì thái độ các nàng có vẻ tò mò nhiều hơn
Trần Cảnh nhìn những cô gái đến từ các tộc trong biển sâu trước mắt, lại
nhìn vào những đồ vật các nàng đang cầm trong tay, là một ít hoa hoặc
mâm đựng trái cây, còn có nhiều loại vật nhỏ khác. Các nàng có vẻ rất
bận rộn, người đến từ phía trước, người rời đi từ phía sau, hai bên trái phải cũng tấp nập đi đi đến đến.
Trần Cảnh cảm nhận được sự phấn chấn theo hành động của các nàng, nhưng thứ hắn nhận thấy nhiều hơn là
cảm giác xế chiều phảng phất ở bất cứ nơi nào. Trần Cảnh thầm nghĩ: "Chủ nhân sợ hãi với cái chết đang càng lúc càng gần, cho nên mới cố xây
dựng cái không khí phấn chấn mạnh mẽ."
- Đông Hải Long cung được chứ?
Châu Liệt hỏi, trong giọng nói đầy vẻ đắc ý. Gã cũng không hỏi rõ người nào, nhưng Quy Uyên đã lên tiếng:
- Như suối lành chảy róc rách, chợt nhìn thì hơi lộn xộn, thế nhưng lại
hòa hợp vô cùng, nơi chốn đều có không khí tươi mới mừng vui, quả thật
vô cùng tuyệt vời.
- Ha ha, Quy tướng [1] không hổ là Quy tướng, kiến thức quả nhiên cao minh.
Chiêu Liệt cười lớn nói.
Trần Cảnh thầm kinh ngạc, hắn không ngờ Chiêu Liệt này cũng đã biết thân
phận chân thật của Quy Uyên. Còn Quy Uyên thì chỉ mỉm cười thản nhiên,
nhìn không ra y nghĩ thế nào.
Lúc ở trên mặt biển, ma trong tranh kia đã nói Long vương gia không gì không biết, Trần Cảnh cũng đã từng
hỏi Quy Uyên rằng liệu Long Vvơng có biết mục đích của bọn hắn hay
không.
Ở trong lòng Trần Cảnh, thế gian này không có bất kỳ một
người tu hành nào có thể biết rõ chuyện thiên hạ, cả lão Long vương sống một nghìn sáu trăm tuổi cũng không ngoại lệ. Cho nên Trần Cảnh chỉ cho
rằng ma trong tranh lúc đó là mạnh miệng mà thôi.
Bây giờ nghĩ
lại, lão long này đột nhiên biến thành thần bí khó lường. Ma trong tranh kia có một thân thần thông pháp thuật như vậy, có thể đi bất kỳ đâu
trong trời đất, cho dù có người có thể chiến thắng nó, nhưng muốn bắt nó lại cực kỳ khó khăn, muốn giết nó càng khó như lên trời. Một nhân vật
như vậy, lại cam nguyện chịu cho lão Long vương sai sử, có thể thấy được Long vương nhất định còn vượt xa ma trong tranh.
Mà vị nghĩa tử
thứ mười một của Long vương trước mặt này cũng không phải hạng người vô
năng, đằng trước gã còn mười nghĩa tử, khẳng định mỗi người cũng bất
phàm. Nghĩ đến đây, tim Trần Cảnh không khỏi đập mạnh.
Trần Cảnh không biết tâm tình Quy Uyên lúc này là gì, chỉ nghe y nói:
- Quy tướng? Đây là từ đâu nghe?
- Hắc hắc!
Chiêu Liệt cười có chút âm trầm, có điều lại không có cảm giác ác ý. Gã tiếp tục nói:
- Nghĩa phụ chỉ cần ngửi một cái, thiên hạ này liền không có bao nhiêu chuyện có thể giấu giếm được người.
Gương mặt trên tượng thần của Trần Cảnh tự nhiên không chút thay đổi, còn Quy Uyên thì tựa như một giếng nước an tĩnh, vẫn cười cười như ban đầu,
nói:
- Truyền thuyết ngàn năm trước Ti Vũ Long Thần có thể thông
qua cái mũi mà biết thiên hạ khô hạn ra sao, từ đó làm mưa xuống. Chẳng
lẽ Long vương gia đã thăng lên thần vị Long Thần sao?
Chiêu Liệt
cười lớn, nhưng không trả lời. Trần Cảnh đoán Long vương khẳng định
không thăng lên thành Ti Vũ Long Thần, bằng không với tính cách thích
khoe khoang của mình, Chiêu Liệt chắc chắn sẽ không giấu giếm.
Ba người một tôm đi tới nội cung. Lúc trước nhìn từ trên cao xuống còn
không biết Long cung này lớn thế nào, hiện tại Trần Cảnh chỉ cảm thấy
như đang tiến vào một mê cung vô tận không có lối ra.
Cảm giác
này từng xuất hiện ở rất nhiều năm trước, khi đó Trần Cảnh cảm thấy trời đất cũng tựa như Long cung hôm nay, có đôi khi cảm thấy không bao lớn,
bất kể là chuyện gì hay là người nào thì cũng chỉ đến vậy, mà có đôi khi lại cảm thấy lớn như không bờ bến, cảm thấy nơi chốn đều là hư ảo, tất
cả những chuyện trước mắt đều chỉ như một giấc mộng dài.
Cứ theo
sau Chiêu Liệt, bọn hắn tiến vào một tòa cung điện nhỏ. Chiêu Liệt an
bài Trần Cảnh và Quy Uyên trong tòa cung điện có cái tên rất nữ tính này - Giai Nhân Như Mộng, sau đó nói rằng phải về gặp nghĩa phụ, rồi rời
đi.
Quy Uyên nhìn Trần Cảnh. Trần Cảnh thấy được từ ánh mắt của y có một chút gì đó rất khó xác định. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy
được trong mắt Quy Uyên có cảm xúc như vậy. Trước kia, y luôn khiến
người khác có cảm giác y biết rõ hết chuyện trong thiên hạ.
Quy
Uyên không nói gì, cũng không sử dụng pháp thuật truyền âm, bởi vì đây
là ở Long cung. Trần Cảnh thì lại chủ động nói chuyện, chẳng qua đều là
những việc râu ria, hoặc tán thưởng Long cung rộng lớn, hoặc kể vài
chuyện lạ trên thế gian, thuận tiện còn nói tới tiền căn hậu quả cuộc
chiến ở Bồng Lai.
Trần Cảnh và Quy Uyên đều cảm giác nhất định những gì mình nói đều bị Long vương nghe được, nhưng không nói cũng không ổn.
Nói đến cùng, Trần Cảnh vẫn cảm thấy thiên hạ này không có người biết hết mọi sự trong thiên hạ, Long vương cũng không thể.
Giờ nghĩ kỹ, Long vương có thể biết thân phận của Quy Uyên cũng không lạ,
bởi vì lão sống hơn một nghìn năm, khẳng định biết nhiều chuyện bí ẩn,
có thể từ trên người Quy Uyên cảm nhận được huyết mạch truyền thừa của
tộc quy tướng cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng Trần Cảnh lại từ Quy Uyên mà biết được, sở dĩ Quy Uyên biết Tiểu Bạch Long bị nhốt ở
giếng Tù Long, không phải bởi vì y đã tới nơi này, mà là y nhìn thấy qua bí pháp.
Nói đi nói lại, vẫn là phải chờ tới thời điểm Long vương lột xác để ra tay. Việc bây giờ chỉ có chờ đợi, chờ đợi đến ngày đó.
Như vậy Long vương mời bọn hắn tới đây là có mục đích gì?
Đó là điều Trần Cảnh đang suy nghĩ.
Đúng lúc này, Trần Cảnh bỗng nghe được âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu. Âm thanh kia nói:
- Long Vương gia nói, tới ngày đại thọ sẽ làm thịt Hà Bá Kinh Hà cùng Quy Uyên kia, để mọi người biết kẻ dám bất kính với Long vương gia, mưu đồ
gây rối sẽ có kết cục gì.
Trần Cảnh kinh hãi, đúng lúc này, tai hắn nghe thấy tiếng cười to của Chiêu Liệt. Tiếng cười chưa tan, Chiêu Liệt đã bước đi vào
Ở phía sau gã có thêm một người trung niên. Người này mặc áo bào màu tro, sắc mặt giống y phục. Trần Cảnh vừa nhìn đã thấy người này có địch ý
với mình, chỉ là cố ý ẩn giấu đi. Trần Cảnh thầm cảnh giác, đồng thời
nghĩ xem mình đắc tội kẻ này khi nào, mà đáp án dĩ nhiên là không biết
- Kinh Hà huynh, thừa tướng huynh, ta tới giới thiệu với hai người, đây
là tam ca của ta, Ngao Chân. Huynh ấy nghe nói các ngươi đã tới, nhất
định đòi đi gặp các ngươi. Ha ha...
Chiêu Liệt lớn tiếng nói. Gã rất cao hứng. Gã cảm thấy người gã mang về được người khác coi trọng chính là khiến hắn vẻ vang.
Nhưng mà Trần Cảnh lại lập tức nghĩ tới một người, chính là kẻ từng tới Kinh
Hà, tuyên bố mình là Long Vương Kinh Hà - Ngao Vu Phong.
Trần Cảnh nhìn thấy đáy mắt trung niên kia lóe lên ánh sắc lạnh, lập tức hỏi:
- Không biết Ngao Vu Phong là gì của ngươi?
Câu hỏi này tương đối trực tiếp, nhưng giọng điệu coi như bình thản.
- Trưởng tử.
Ngao Chân lạnh lùng nói.
Chiêu Liệt hơi sửng sốt, lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười. Ngoài dự kiến của
Trần Cảnh, gã lại chuyển hướng nhìn sang Ngao Chân, sắc mặt không tốt
nói:
- Ta đang thắc mắc sao hôm nay huynh lại có hứng trí tới gặp bằng hữu của ta, thì ra là tới tìm thù sao tam ca...
Hai chữ "tam ca" ở cuối được gã kéo dài giọng ra.
Ngao Chân chỉ nhìn Trần Cảnh, lạnh lùng nói:
- Từ lúc Vu Phong đến Kinh Hà thì không còn trở về nữa, ta có thể biết ngươi đã làm gì nó không?
- Hắn bị đồng tử của ta nâng kiếm gần người, chém ở Long cung Kinh Hà.
Trần Cảnh giữ nguyên giọng điệu đáp, chỉ là trong lời nói lại làm người ta cảm thấy một vị đạo sắc bén vô song.
- Tốt, tốt lắm.
Ngao Chân gằn giọng phun ra ba chữ lạnh băng, như tiếng sắt thép rơi trên mặt đất, sau đó xoay người liền đi.
Trần Cảnh còn đang suy nghĩ âm thanh như tiếng thì thầm ban nãy. Theo lời
nói đó, Long vương đã nổi sát tâm với hắn và Quy Uyên. Có điều còn không biết lời kia là thật hay giả, cũng không biết là người phương nào nói,
mà tại sao lại bị mình nghe được.
Điều nghi hoặc này cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, cuối cùng hóa thành một ngụm linh lực, bị hắn nuốt vào đan điền.
Chiêu Liệt có chút kinh ngạc nói:
- Không ngờ Kinh Hà huynh thân là tượng thần lại có thể tu hành.
- Có chút kỳ ngộ, đều là nhờ Diệp sư tỷ của ta.
Trần Cảnh nói.
Nhắc tới Diệp Thanh Tuyết, vẻ mặt Chiêu Liệt có chút mong chờ, nói:
- Tiếc là vô duyên chưa từng gặp.
Trần Cảnh không nói thêm gì nữa, Chiêu Liệt lại nói vài câu an ủi, sau đó
vội vàng rời đi. Ở trong lòng Trần Cảnh, Chiêu Liệt này cũng không đơn
giản như bên ngoài. Càng cảm nhận sâu về Long cung, hắn phát hiện trong
nội cung này đã tràn ngập mâu thuẫn.
Nhưng hắn lại càng thêm rõ
ràng, bất kể người khác thế nào, mấu chốt vẫn ở Long vương. Một ngày
chưa nhìn thấy Long vương là lại một ngày không rõ ràng lắm thực lực của lão. Về phần người khác, hắn tuy có chú ý đến, nhưng không thực sự để
trong lòng. Không biết từ lúc nào, hắn đã có một tia cảm giác nhìn xuống chúng sinh. Tuy cảm giác này vẫn còn rất nhạt, nhưng đối với những
người không quen thì lại thật sự có rồi.