Ánh mắt Hạ Đông dừng lại trên gương mặt bình thản của Mai Trường Tô, một lúc lâu sau mới chậm rãi thu lại, nhìn xuống.
Hôm nay trước khi đến phủ Ninh Quốc hầu, ả từng tưởng tượng vị Tô Triết
này là người kiểu gì, đến lúc thật sự nhìn thấy mới phát hiện chàng còn
trầm lặng hơn nhiều so với đồn đại và tưởng tượng.
"Tô tiên sinh đã có rỗi rãi thì Hạ Đông tự nhiên rửa tai lắng nghe".
Mai Trường Tô hơi gật đầu với ả, quay mặt đi, chuyển ánh mắt khỏi người
nghe duy nhất trước mặt, nhìn về chân trời u ám ảm đạm, nói không nhanh
không chậm: "Chuyện rằng ở một triều đại tại một đất nước nọ có một vị
phiên vương tay nắm hùng binh đóng giữ biên cương, luôn được hoàng đế
sủng ái, tín nhiệm.
Có một năm vị phiên vương này mang con gái vào kinh, tiểu quận chúa được để lại trong cung, quen biết rất nhiều con cháu trong dòng họ hoàng
thất, trong đó có một người là con trai độc nhất của đại nguyên soái
trong triều, lớn hơn nàng hai tuổi, rất hoạt bát nghịch ngợm, thích đùa
thích chơi, hai người thường xuyên vui đùa ầm ĩ.
Thái hậu thấy hai người bọn họ vô tư vui vẻ liền đính chuyện hôn nhân cho bọn họ.
Mặc dù phủ phiên vương và phủ nguyên soái không hề có qua lại mật thiết
nhưng dù sao cũng môn đăng hộ đối, hai nhà đều không có dị nghị.
Ai ngờ sau khi đính thân mới được một năm, đại nguyên soái liền bị cuốn vào một vụ án phản nghịch, cha con đều chết.
Mặc dù phiên vương xa tận biên thuỳ, không có liên quan gì đến vụ án
này, nhưng chung quy khó tránh khỏi liên lụy vì ước định hôn nhân của
con gái.
Hoàng đế có lòng nghi ngờ ông ta, việc điều động quân đội và lương thảo
đều không còn được thuận lợi như trước. Sau hai năm, sức chiến đấu của
quân đội dưới tay tự nhiên bị ảnh hưởng. Lúc này nước láng giềng đột
nhiên xua quân xâm phạm biên giới, trận đầu phiên vương thất bại, trận
thứ hai chết trận, để lại hai đứa con côi, một gái một trai còn ít tuổi, binh tướng không có chủ, tất cả đều đau lòng không biết làm sao.
Lúc đó viện binh chưa tới, tình thế nguy cấp, tiểu quận chúa tròn mười
bảy tuổi mặc đồ tang ra trận, thay cha lãnh binh, sau một phen khổ chiến đẫm máu, nàng lại ổn định được thế thủ quân mình.
Hạ đại nhân, đại nhân nói vị tiểu quận chúa này có phải một phụ nữ xuất chúng đương thời hay không?"
Ánh mắt Hạ Đông sâu thẳm, chỉ than nhẹ không nói gì.
Dường như trước mặt lại nhìn thấy thiếu nữ thân mang giáp trắng, sắc mặt kiên nghị đứng trên tường thành khi mình theo viện quân về nam ngày đó.
Ngay cả lớn hơn nàng mười tuổi, ngay cả nhiều năm thấy rõ sự đời trong
kiếp Huyền Kính sứ, nhưng sau lần vượt qua ải nguy nan nọ, trong lòng
mình lại chỉ còn hai chữ kính trọng đối với thiếu nữ bất khuất kia.
Nếu không phải trong lòng có mối huyết thù như dao cắt ngăn trở, tình
bạn giữa hai người phụ nữ hiên ngang là Huyền Kính sứ Hạ Đông và quận
chúa Nghê Hoàng chắc chắn sẽ không hề kém cũng người đàn ông nghĩa liệt
sống chết tương giao.
Mai Trường Tô chỉ hơi liếc nhìn vẻ mặt ả rồi nói tiếp: "Mối nguy trước
mắt dù đã giải, nhưng cục diện vẫn chưa hề ổn định. Quận chúa một chiến
lập uy, tất cả quân đội dưới trướng phiên vương đều cúi đầu.
Triều đình không tìm được lựa chọn thích hợp hơn nàng, liền để nàng tạm nắm quyền cả quân đội và hành chính của phiên trấn.
Sau đó là mười năm lâu dài, bao nhiêu lần phải đối mặt với hiểm cảnh,
nàng đều một mình chống đỡ. Mọi người chỉ nhìn thấy uy thế hiển hách
hùng binh của nàng, ai có thể biết rõ những gian khổ và áp lực trong
lòng nàng?
Thậm chí rất nhiều người cũng không biết, hai năm trước đây, nàng còn gặp phải một cục diện nguy cấp hầu như không thể cứu vãn".
Nghe đến đây, Hạ Đông không khỏi lộ vẻ kinh sợ: "Có chuyện này sao? Tại sao không thấy báo lên triều đình?"
Mai Trường Tô dùng ánh mắt ra hiệu cho ả an tâm một chút, vẫn duy trì
tốc độ nói chuyện chậm rãi như trước: "Quân đội của quận chúa giỏi dã
chiến, giỏi công thủ, quả thật là đội quân uy mãnh. Nhưng có một điểm
cực yếu, đó là thuỷ chiến".
Hạ Đông tương đối hiểu kị binh Vân Nam, không tự chủ được gật đầu, hiển nhiên hết sức đồng ý điểm này.
"Cục diện nguy cấp nọ xảy ra là do nước láng giềng có vị cao nhân đưa ra kế sách thủy công cực kì tàn nhẫn. Trước hết dùng kế tập kích kiểm soát các bến đò trên sông, lấy tàu lớn làm căn cứ, lấy thuyền nhỏ làm mũi
nhọn, lấy sông làm đường tiến, tất cả hậu cần cũng được chuyển vận bằng
đường thủy, thuỷ quân cuồn cuộn tiến lên đâm thẳng vào khu vực trung
tâm. Tuy là dụng binh mạo hiểm nhưng lại có hiệu quả không ngờ.
Nếu quận chúa toàn lực tấn công bến đò, thuỷ quân của địch liền thừa cơ
lên bờ làm loạn. Nếu tấn công quân địch trên mặt nước thì là lấy sở đoản của mình đánh lại sở trường của địch. Lúc đó dưới trướng có nhiều tướng tài nhưng lại không ai có kế sách phá địch.
Thân là chủ soái một quân, khi đó quận chúa lo lắng đến đâu, có thể nghĩ mà biết được". Nói tới đây, chàng ho mấy tiếng, phải dừng lại uống trà.
"Sau đó thế nào?" Hạ Đông đang nghe mê mẩn, thấy chàng dừng lại, không nhịn được lên tiếng vặn hỏi.
"Đang trong lúc khó khăn, có một người trẻ tuổi vào doanh, tự giới thiệu mình rất giỏi thuỷ chiến, thỉnh cầu được giao trách nhiệm cầm quân.
Quận chúa rất giỏi nhìn người, quyết định thu nhận.
Người nọ quả nhiên không hề khoe khoang nửa chữ, thật sự là một kì tài thuỷ quân.
Trải qua nửa tháng chuẩn bị, hắn đích thân ra trận, một lần phá địch.
Sau khi chiến đấu cần báo tin thắng trận về triều đình, quận chúa vốn
muốn xin chỉ khen thưởng công đầu cho hắn, nhưng không biết vì cớ gì mà
người này lại nhất quyết không cho quận chúa báo tên mình xin ban
thưởng".
"Sao?" Hạ Đông ngẩn ra: "Công lao huyết chiến mà hắn cũng không cần, đúng là kì lạ".
"Có lẽ người này không có hứng thú với quan trường". Mai Trường Tô đáp
một câu mơ hồ, lại nói: "Sau đó nửa năm, người trẻ tuổi này vẫn ở lại
trong quân của quận chúa, xây dựng và thao luyện thuỷ quân giúp nàng để
khắc phục điểm yếu trước đó.
Người này tính tình hào sảng, phong thái hiên ngang, lại rất hài hước.
Hai người tuổi tác dung mạo tương đương, qua lại một thời gian, tự nhiên không khỏi đều có thiện cảm, chỉ có điều thời cơ chưa đến, hai bên chưa thể biểu lộ, làm mọi người có chút tiếc nuối".
Hạ Đông nghe đến đây, nghĩ lại một lượt, trong lòng không khỏi giận dữ.
Đã hai bên đều có thiện cảm, như vậy lần này quận chúa công khai kén rể, đối với người nọ chính là một cơ hội tốt để thỏa tâm nguyện, vậy mà rõ
ràng người này lại chưa xuất hiện, chỉ sợ đã có ý phụ lòng quận chúa.
Ả luôn luôn là một người thích bênh vực kẻ yếu, huống hồ liên quan đến
quận chúa, làm sao có thể không giận? Vì vậy lập tức phất áo đứng lên,
hỏi rất cáu kỉnh: "Người này là ai? Hiện ở nơi nào?"
Mai Trường Tô không hề trả lời thẳng câu hỏi của ả, vẫn hơi cúi đầu,
tiếp tục kể chuyện không nhanh không chậm, có điều ngữ điệu dần dần trầm thấp: "Một ngày sau đó nửa năm, người trẻ tuổi đó đột nhiên ra đi không từ giã, chỉ để lại một phong thu cho quận chúa, trên đó viết 'Minh có
lệnh triệu, phụng mệnh trở về'.
Thấy hắn ra đi quyết đoán, quận chúa tức giận xé nát phong thư, lệnh cấp dưới không được đuổi theo.
Nhưng em trai nàng lại không cam lòng, phái cao thủ tiếp tục truy tra,
ai ngờ sau khi tiến vào Đồ Châu, hành tung của người nọ đã biến mất sạch sẽ như trâu đất xuống biển, không còn bất cứ đầu mối nào để bám theo".
Hạ Đông là người cực kì nhạy bén, lập tức nắm được trọng điểm: "Đồ Châu
đã thuộc phạm vi Giang Tả, trọn mười bốn châu, ngoài Giang Tả minh nào
có bang phái thứ hai?"
Mai Trường Tô không thừa nhận, cũng không phủ nhận, vẫn nói: "Một năm đã qua, phủ phiên vương vẫn chưa tra được bất cứ tin tức gì của người trẻ
tuổi đó.
Quận chúa dù im lặng không nói gì nhưng mọi người trong phủ đều thấy người nọ bạc bẽo vô tình, không ai chịu thứ tha.
Lúc này vừa đúng dịp em trai quận chúa đã trưởng thành, vào kinh tập
tước, triều đình có ý công khai kén chồng cho quận chúa, trước đó trưng
cầu ý kiến nàng.
Mọi người đều cho rằng với tính tình cao ngạo của mình, quận chúa sẽ
không chấp nhận phương thức chọn lựa công khai này, không ngờ nàng chỉ
bổ sung thêm vài điều kiện rồi đã đáp ứng".
Hạ Đông xúc động, xót xa trong lòng, không khỏi thở dài một hơi, vẻ mặt
nặng nề: "Phụ nữ si tình, luôn hơn nam giới. Có lẽ là mặc dù bề ngoài
nàng tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực ra trong lòng chung quy vẫn ngóng
trông người trẻ tuổi đó nhân cơ hội này đến đây ứng tuyển..."
Mai Trường Tô cúi đầu không đáp, ánh mắt mang nặng thê lương.
Chuyện đến đây mới coi như phát triển được một nửa, có điều không biết kết cục tương lai đó sẽ như thế nào.
Đám mây nặng nề phía chân trời càng ngày càng thấp, trời sắp có tuyết, gió thổi mạnh dần.
Hạ Đông đặt tách trà xuống, đứng lên đi tới bên đình, nhìn về phía xa xa.
Dưới nền trời u ám mây đen, dáng người cao ráo thon thả của ả càng tỏ ra dẻo dai mạnh mẽ, trên khuôn mặt tuấn tú tà mị không hề có chút biểu
cảm, dường như đang trầm tư, lại dường như chỉ đang hô hấp bình thường
mà không hề nghĩ ngợi.
Tuy nhiên sự yên lặng trước cơn bão luôn luôn ngắn ngủi, chỉ sau một
lát, ả hít sâu một hơi, bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt như rực lửa
nhìn thẳng vào Mai Trường Tô, giọng nói càng trở nên cực kì sắc bén:
"Ngươi đã biết chuyện này thì hẳn có thể nói với ta, đã yêu nhau, vì sao hắn không đến?"
"Vì sao không đến?" Mai Trường Tô cười thê lương, sắc mặt như tuyết,
chậm rãi nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Lời này đại nhân có thể hỏi ta... Nhưng
ta... Ta sao có thể hỏi hắn?"
Đã yêu nhau, vì sao không đến? Vì sao không đến?
Bởi vì có một người lẽ ra sớm đã phải xuống địa ngục bây giờ lại vẫn còn sống trên đời, cho nên hắn chỉ có thể vùng vẫy đau khổ giữa hai bên
không sao thoát được.
Đối với người nọ, tình yêu nam nữ dĩ nhiên là tinh khiết như nước, nhưng tình nghĩa anh em chẳng lẽ không phải cũng sáng như vàng ngọc?
Ngay cả là người phóng khoáng tự tại, không câu nệ thế tục nhất trên đời thì cũng khó tránh khỏi có chút áy náy, không muốn phải thẹn với bạn
bè.
Chỉ có điều xưa nay chữ tình vẫn không có cách nào tránh né, bề ngoài
hắn vẫn nói cười thoải mái trước sau như một, nhưng vẫn không che giấu
được sự buồn bã đau thương trong lòng. Cũng đau khổ như khi đó ở trên
lầu Nghênh Phụng, quận chúa nhìn vị tông chủ Giang Tả minh này, rất
nhiều lời đã ra đến miệng, muốn hỏi mà không dám hỏi, đó là thứ tình cảm nội tâm mà lớp mặt nạ bình tĩnh kiên cường nào cũng không có cách che
giấu được.
Lúc đầu phái hắn tới giúp đỡ Nghê Hoàng, chàng không hề đoán trước được
kết cục này. Nhưng giờ đây đối mặt với hai tấm chân tình sáng trong như
băng tuyết đó, chính mình há có thể cổ hủ cố chấp, trở thành trở ngại
giữa hai bên? Vận mệnh Lâm Thù vốn đã long đong, chỉ vì hôn ước không
quan hệ đến tình yêu lúc thiếu niên mà Nghê Hoàng đã liên lụy nhiều năm, giờ đây ốm đau thoi thóp, sống tạm với đời, tiền đồ gian nan, chàng
càng không có nửa phần sức lực để dính vào tình nhi nữ...
Cho nên hôm nay chuẩn bị trà đãi khách, đợi Hạ Đông đến thăm, mục đích chính là chấm dứt tâm sự này.
"Hạ đại nhân". Lúc mở mắt ra, trong mắt Mai Trường Tô đã chỉ còn bình tĩnh và dịu dàng.
Chàng dịu dàng nhìn Hạ Đông, giọng nói kiên định mà điềm tĩnh: "Tô mỗ và quận chúa giao hảo không sâu, có những lời không tiện nói trước mặt,
cho nên hôm nay mượn trà giữ khách, nói chuyện này cho đại nhân nghe
chính là muốn mời đại nhân chuyển lời giúp Tô mỗ: Mặc dù quận chúa vẫn
do dự không thăm dò ta trực tiếp, nhưng ta biết nghi hoặc trong lòng
nàng là gì. Người nọ quả thật là người trong Giang Tả minh của ta, trước kia ta không rõ ràng tấm lòng quận chúa, sợ giữa hai bên có hiểu lầm gì cho nên không muốn vặn hỏi hắn. Nhưng từ sau khi quen biết quận chúa,
những chuyện nên thấy rõ ta đã thấy rõ. Vì vậy xin quận chúa yên tâm,
tấm lòng người nọ tuyệt đối không mỏng hơn quận chúa nửa phần, chỉ có
điều hiện nay còn có sự vụ trên người, tạm thời không thể vào kinh. Nếu
như quận chúa tin được Tô mỗ thì mong quận chúa cho hắn thêm một thời
gian".
Sau khi nghe những lời này, Hạ Đông nhất thời không hề vội vã phản ứng
mà cân nhắc kĩ càng một hồi lâu rồi mới cau mày nói: "Nam tử hán đại
trượng phu phải dứt khoát rõ ràng, yêu chính là yêu, không yêu là không
yêu, có sự vụ gì trọng đại đến mức hắn không thể đến Kim Lăng được một
chuyến?"
Mai Trường Tô không hề giải thích thêm, chỉ mơ hồ nói một câu: "Người
trong giang hồ, thân không thuộc về mình, mong Hạ đại nhân thứ lỗi".
Hạ Đông hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Việc này đã liên
quan đến quận chúa, ngươi lại thẳng thắn thành khẩn cho biết như thế, ta giúp ngươi chuyển lời cho nàng cũng không ngại. Có điều ngươi cũng
chuyển cáo tên kia, ngày sau thấy hắn, cửa ải Hạ Đông này không hề dễ
qua đâu".
Mai Trường Tô mỉm cười: "Quận chúa có bạn tốt như Hạ đại nhân quả đúng là may mắn".
Nghe được lời ấy, ánh mắt Hạ Đông đột nhiên lạnh lẽo, giọng nói cũng
lạnh như băng: "Nàng bây giờ còn không phải bạn ta, sau khi nàng xuất
giá, ta mới chịu thừa nhận chữ bạn này".
"Vậy à?" Mai Trường Tô dường như không thèm để ý đến câu này, chỉ thuận
miệng nói: "Bởi vì hôn ước năm đó sao? Quận chúa ngày nào không lấy
người khác thì ngày đó vẫn là người của Lâm gia. Còn đối với Hạ đại
nhân, người của Lâm gia chính là kẻ thù không đội trời chung của đại
nhân đúng không?"
Câu này chàng nói ra tựa như vô tình, nhưng nghe vào tai Hạ Đông lại
khiến toàn thân ả cứng đờ, hai hàng mi kịch liệt rung động một chút.
Không phải ả thấy kì quái vì Mai Trường Tô biết chuyện này.
Bởi vì mặc dù bản án cũ năm đó này đã bị triều đình cố hết sức che giấu, nhưng dù sao đó cũng là một việc lớn liên quan đến ngàn vạn người, với
sức mạnh của bang phái lớn nhất giang hồ Giang Tả minh, chỉ cần có tâm
tư điều tra thì tất nhiên sẽ không khó điều tra được.
Điều thật sự khiến ả ngạc nhiên và kinh hãi là cảm giác của chính mình
khi nghe thấy câu này, đó là một cơn nước lũ tình cảm tràn lên trong
lòng khó có thể kiềm chế được.
Cho dù chuyện đã trôi qua hơn mười hai năm, cho dù nửa đêm mơ thấy ả đã
không còn run rẩy rơi lệ, nhưng nhiều năm tu luyện khiến vết thương lòng đã bình phục, lại phát hiện vết thương này chưa bao giờ thật sự khỏi
hẳn.
Hai chữ Lâm gia vô cùng đơn giản của gã thư sinh thanh nhã kia có thể
đột nhiên kéo ra vết thương rỉ máu và thù hận khắc cốt ghi tâm trong
lòng, giống như lọn tóc bạc trên mái đầu xanh đó, vĩnh viễn rõ ràng bắt
mắt, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều không thể làm bộ như không nhìn
thấy được.
Mai Trường Tô dời ánh mắt Hạ Đông, dường như không nỡ nhìn thấy một mặt yếu ớt bất chợt hiện ra trên người ả.
Hạ Đông thân là Huyền Kính sứ, tự nhiên là người mạnh trong số những
người mạnh, nhưng sau khi lột bỏ thân phận đầy kiêu ngạo và lớp mặt nạ
kiên cường đó ra, ả vẫn là một trong hàng ngàn hàng vạn cô nhi quả phụ
bi phẫn do thảm kịch đó lưu lại.
Vẫn nhớ người phụ nữ vừa làm hôn lễ đó, thanh xuân mỹ lệ, sức sống bừng
bừng, vừa lật khăn voan lên đã không câu nệ lễ giáo tầm thường, đi ra
khỏi tân phòng đỡ rượu cho chồng.
Một đôi người ngọc dưới nến đỏ trăng thanh, một là danh tướng trong quân Xích Diễm, một là cao đồ môn hạ Huyền Kính, sư phụ trên lễ đường mỉm
cười chúc phúc, huynh đệ trong quân bao quanh ăn mừng, từ nay sớm mai
ngắm hoa, đêm đêm thưởng nguyệt, thương yêu chăm sóc lẫn nhau.
Vốn tưởng rằng hạnh phúc có thể dài lâu, ai ngờ bảy năm ân ái, quay đầu đã thành tro bụi.
Dường như hai người vừa lưu luyến chia tay bên lối cổ, lúc gặp lại nhau ả đã là một góa phụ thủ tiết mười hai năm.
May mà ả là Hạ Đông, chức trách và tâm chí kiên cường của Huyền Kính sứ
đã giúp ả vượt qua đòn tấn công lần nọ, cũng chưa từng thoáng lộ vẻ buồn đau trước mặt huynh đệ đồng môn. Không may ả là Hạ Đông, trong cơn bão
táp, người người đều yên tâm khi thấy sự kiên cường của ả, chỉ đến một
ngày đột nhiên phát hiện mái tóc xanh đã thêm lọn bạc, ánh mắt trở nên
sắc lạnh như băng, mới đột nhiên phát giác sự căm hận và bi thương tích
tụ trong lòng ả.
Có lẽ chỉ có quận chúa Nghê Hoàng thoáng cảm nhận được cõi lòng của Hạ
Đông, thiếu nữ bị ép phải nhanh chóng trưởng thành lên đó vốn là người
phụ nữ cao ngạo và mạnh mẽ nhất trên đời, lại hết sức nhường nhịn sự
khiêu khích và hoạnh họe của ả trong thời gian đó, cho dù là sau khi hai người sánh vai ngăn địch, đã kết thành tình bạn thâm hậu, nàng vẫn lặng lẽ thừa nhận lời tuyên bố lạnh như băng "Ngày nào ngươi không lấy
chồng, ngày đó ngươi vẫn không phải bạn ta".
Nhưng Mai Trường Tô hiểu rõ trong lòng, trên đời này nếu có người dám
gây bất lợi cho quận chúa Nghê Hoàng, người đầu tiên đứng ra nhất định
là Hạ Đông.
Bất kể nàng đã lấy chồng hay chưa, bất kể trên danh nghĩa nàng có phải
con dâu nhà họ Lâm hay không, nàng vẫn là người bạn thân nhất của Hạ
Đông.
Bởi vì tình nghĩa có được trên chiến trường là tình nghĩa khó biến chất nhất trên đời này.
"Tô tiên sinh!" Sau một lát yên lặng, Hạ Đông đã khống chế được tâm tình kích động của mình, lạnh lùng hỏi: "Tiên sinh đến kinh thành rốt cục là vì điều gì?"
Mai Trường Tô mỉm cười nói: "Sao thế? Ngay cả chuyện này mà Huyền Kính sứ đại nhân cũng không điều tra ra à?"
Hạ Đông hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta biết cách nói về tài tử kì lân, cũng biết ngươi lòng ôm chí lớn, sớm muộn phải chọn chủ mà thờ. Nhưng ta
không rõ là, cho dù tiên sinh phải tham dự cuộ tranh đấu của thái tử và
Dự vương thì cũng không cần thiết phải tìm hiểu rõ ràng tất cả những
chuyện đã qua từ lâu như thế?"
Mai Trường Tô không hề để ý đến thái độ lạnh lùng của ả, vẫn chỉ mỉm
cười nói: "Mỗi một thời gian hiện nay đều là sự tiếp diễn của quá khứ,
không tra rõ quá khứ thì sao có thể biết bây giờ nên làm gì, không nên
làm gì? Bất kể là quá khứ xa xưa đến mấy, gieo xuống nguyên nhân gì thì
cuối cùng vẫn sẽ gặt được quả đó. Huyền Kính sứ làm việc luôn luôn mưu
cầu công chính, chẳng lé không phải cũng có niềm tin này sao?"
"Chuyện quá khứ hiển nhiên đều có ý nghĩa của nó, ta chỉ không nghĩ ra
chúng có quan hệ gì với tiên sinh?" Hạ Đông mắt sáng như đuốc, chiếu
sáng rực gương mặt Mai Trường Tô: "Chẳng lẽ bản án cũ mười hai năm trước đó lại ảnh hưởng đến cục diện tranh giành giữa thái tử và Dự vương hiện nay hay sao?"
"Chỉ cần có liên quan đến thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ tạo thành ảnh
hưởng. Chẳng lẽ Hạ đại nhân cho rằng bọn họ không hề liên quan gì đến
chuyện năm đó sao?" Mai Trường Tô mơ hồ hỏi ngược lại.
Nữ Huyền Kính sứ trầm ngâm một lát: "Có, ta thừa nhận khi đó bọn họ đã
thêm dầu vào lửa, tăng tốc sự diệt vong của Kỳ vương, nhưng nếu không
phải chính bản thân Kỳ vương lòng muông dạ thú, mưu đồ đại nghịch, nếu
không phải quân Xích Diễm trợ Trụ vi ngược, làm việc đáng khinh, thì làm sao còn có sự trừng phạt tiếp theo?"
Mai Trường Tô sắc mặt không đổi nhưng hàm răng đã thầm cắn chặt, sau một lúc lâu mới thở ra một hơi, nói: "Ta nghĩ... Đây chính là nguyên nhân
đại nhân vẫn tránh không gặp mặt Tĩnh vương điện hạ đúng không?"
Thần sắc Hạ Đông trở nên chăm chú, nhìn chàng một hồi lâu rồi trầm giọng hỏi: "Tiên sinh nói thế có ý gì?"
"Hạ đại nhân vẫn thật sự tin tưởng kết luận của triều đình về vụ án phản nghịch của Kỳ vương, còn Tĩnh vương lại luôn biện hộ cho Kỳ vương. Nếu
không phải hoàng đế bệ hạ nhân từ, lại thẩm tra ra Tĩnh vương chỉ vì
tình anh em, thật sự không liên quan đến vụ án đó thì chỉ sợ Tĩnh vương
sớm đã bị liên lụy vào rồi. Nhưng dù thế, Tĩnh vương vẫn bị chèn ép bấy
nay, hơn mười năm tích lũy công huân vẫn không đổi được một phong hiệu
thân vương, vì vậy thái tử và Dự vương đều không hề để Tĩnh vương vào
mắt. Quan điểm của đại nhân và Tĩnh vương trái ngược nhau, một khi gặp
mặt, không nhắc tới việc này thì thôi, nếu không cẩn thận nhắc tới thì
khó tránh khỏi sẽ có xung đột. Cho nên có thể không gặp nhau thì tránh
mặt nhau vẫn cứ tốt hơn?" Mai Trường Tô nhìn thẳng vào mắt Hạ Đông: "Tô
mỗ đoán vậy có đúng không?"
Hạ Đông yên lặng nhìn chàng, ánh mắt như đánh giá kĩ, lại như không có ý gì khác, nhưng chung quy vẫn không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: "Tĩnh
vương điện hạ là hoàng tử, Hạ Đông có thể không trêu chọc thì không trêu chọc mà thôi. Hắn nhất quyết muốn chối bỏ sự thật, trong lòng nghiêng
về phe phản nghịch, nhưng bệ hạ đã rộng lượng cho qua, Hạ Đông còn có
thể làm gì được hắn?"
Mai Trường Tô vừa cúi người châm thêm trà nóng cho ả vừa nói: "Xem ra Hạ đại nhân cho rằng Tĩnh vương nhất định là đã sai?"
"Đương nhiên là Tĩnh vương đã sai". Ánh mắt Hạ Đông cực kì kiên định:
"Tô tiên sinh đã tận lực điều tra về chuyện xưa này, đương nhiên phải
biết vụ án phản nghịch của Kỳ vương là do người nào điều tra?"
Khóe môi Mai Trường Tô thoáng mím chặt không thể phát hiện, chàng quay
đầu lại, vẻ mặt vẫn ung dung như gió nhẹ mây mờ, cười nói: "Cái này ai
cũng biết, chính là thủ tôn Huyền Kính sứ khi đó, lệnh sư Hạ Giang Hạ
đại sư".
Nhắc tới tên Hạ Giang, trong mắt Hạ Đông lập tức lộ vẻ kính trọng, giọng nói càng kiên định hơn bất cứ khi nào: "Tự khi xuất đạo tới nay, gia sư vẫn phò tá bệ hạ, nhận hoàng mệnh điều tra vô số vụ án, đến nay chưa hề có một sai lầm. Nếu Tô tiên sinh còn dám tỏ ý nghi vấn, Hạ Đông buộc
phải coi là bất kính với gia sư".
"Tô mỗ không dám". Mai Trường Tô nhùn vai cười: "Hạ đại sư tọa trấn
Huyền Kính ti, thiết diện vô tư, người người kính trọng. Tô mỗ là hậu
bối, sao dám tự ý nghi vấn? Chẳng qua là trò chuyện một hồi, đột nhiên
nhớ tới Tĩnh vương nên mới nói đến chuyện này, mong Hạ đại nhân chớ
trách".
"Tô tiên sinh là quốc sĩ, tại sao lại đột nhiên thấy hứng thú với Tĩnh vương luôn luôn rời xa cục diện triều chính?"
Mai Trường Tô khẽ chuyển con ngươi, nói: "Trước mặt Hạ đại nhân, người
quang minh không nói chuyện lập lờ. Một hoàng tử võ công cao như Tĩnh
vương, có thể lãnh binh, lại không có đe dọa đối với ngôi kế vị, bất kể
ai có thể kéo đến dưới cờ thì đều sẽ trở thành một trợ lực lớn đúng
không?"
Hạ Đông ngơ ngác nhìn chàng một hồi, đột nhiên ngẩng mặt cười to, cười đến mức chảy cả nước mắt.
"Sao vậy? Tô mỗ nói rất buồn cười sao?"
"Không buồn cười à?" Hạ Đông nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, lần
nữa ngồi thẳng người lên: "Cho dù tiên sinh mang danh kì lân chi tài, có khả năng cân bằng thiên hạ, cho dù tiên sinh tay nắm thiên hạ đệ nhất
đại bang, bên cạnh có vô số tai mắt, đáng tiếc tiên sinh đã tra được cả
những tình tiết vụn vặt trong chuyện xưa, chung quy cũng không thể tra
rõ được lòng người".
"Cũng chưa chắc. Tĩnh vương bị bệ hạ áp chế, mẫu phi ở trong cung lại
không có ân sủng đặc thù, có thể ông ta không muốn nâng cao địa vị thì
cũng nên hạ quyết định sớm khi còn có đất dụng võ để đảm bảo cho một
tương lai yên ổn. Còn nếu cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, đợi tương lai cục thế đã rõ ràng, chỉ sợ sẽ không còn có ngày được cống hiến sức lực
phục vụ triều đình nữa".
Hạ Đông cười lạnh một tiếng, nói: "Quả nhiên là lời của mưu sĩ, chỉ luận tình thế lợi hại, bất luận lòng người. Chuyện khác ta không dám nói,
nhưng ta dám khẳng định với ngươi, bất kể tương lai ngươi phò tá thái tử hay là Dự vương, ngươi đều vĩnh viễn không có cách nào thu Tĩnh vương
về istr]ơngs bất cứ người nào trong bọn họ".
"A". Mai Trường Tô mỉm cười nói: "Hạ đại nhân lại khẳng định như vậy à?
Ai biết tình thế thay đổi, lòng người cũng sẽ thay đổi theo? Tĩnh vương
nhiều năm phấn đấu vô công, nếu có cơ hội tốt, chỉ sợ cũng sẽ không dễ
dàng buông tha?"
Hạ Đông hơi nhếch môi, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.
Mặc dù ả không cam lòng khi thấy nhiều năm qua Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm vẫn cố chấp không tỉnh lại, nhưng ít nhất tình ý của hắn đối với anh cả Kỳ vương và bạn thân Lâm Thù vẫn là cực kì chân thành, chưa hề có ý
định vạch rõ giới tuyến vì sợ bị liên lụy. Điều này làm cho trong lòng
Hạ Đông vẫn còn cảm thấy tôn kính hắn, vì vậy ả hơi phản cảm với phán
đoán không có tình người của Tô Triết, không trả lời nữa.
Nhưng trong lòng Mai Trường Tô lại thấy ấm áp trước phản ứng của ả.
Mặc dù mục đích chàng nói những lời vừa rồi chỉ là để đánh lạc đường vị
Huyền Kính sứ này, làm cho ả cho rằng tất cả mọi qua lại của mình và
Tĩnh vương sau này đều là vì lôi kéo và tính toán, vì thế sẽ không quá
mức chú ý, nhưng nhìn thấy Hạ Đông lập trường rõ ràng là đối lập với Kỳ
vương và nhà họ Lâm lại vẫn không nỡ đánh giá xấu về Tĩnh vương, trong
lòng chàng vẫn không thể không cảm thấy xúc động.
Tiêu Cảnh Diễm kiên định quan điểm, ẩn nhẫn mười hai năm trời, bất kể
đối mặt với bao nhiêu bất công và lạnh nhạt, hắn vẫn không chịu khom
lưng, chủ động quỳ gối thỉnh tội trước phụ hoàng vì lập trường của mình
khi đó.
Hắn là đại tướng quân có uy vọng trong quân, chỉ cần hơi tỏ ý, thái tử
và Dự vương đều sẽ hết sức sẵn lòng thu nạp hắn vào vây cánh. Hắn là
hoàng tử đã trưởng thành từng lập vô số chiến công ở chốn biên cương,
chỉ cần cúi đầu mềm lời sám hối, hoàng đế cũng chưa đến mức lãnh đạm
nhiều năm, có công không thưởng.
Tuy nhiên hắn lại không hề có những hành động tưởng như không hề khó
khăn này, hắn chỉ lặng lẽ tiếp nhận từng đạo chiếu lệnh, bôn ba giữa các chiến trường, thi thoảng nhàn hạ, hắn cũng dành đại bộ phận thời gian ở vương phủ của mình và quân doanh ngoài thành, rời xa trung tâm vương
quyền, cam lòng không được trong ngoài triều coi trọng, chỉ vì một chút
phẫn nộ, oán hận khó giải trong lòng.
Tuy nhiên chính một Tĩnh vương Cảnh Diễm như vậy mới là người bạn thân
của thiếu soái Xích Diễm ngày xưa, mới là chủ quân tương lai mà Mai
Trường Tô đang chuẩn bị dốc sức nâng đỡ lúc này.
Ánh mắt bình tĩnh mà sâu lắng của tông chủ Giang Tả minh nhìn thoáng qua chân trời u ám trước khi rơi tuyết, nhìn một vệt sáng nhỏ bé giữa một
vùng trời chiều nặng nề tối tăm.
Vì Tĩnh vương, phải lôi kéo tất cả những thế lực có thể mượn sức, Mục
phủ Vân Nam đã không cần hao tâm tổn trí hơn nữa, mà mục tiêu tiếp theo
chính là Huyền Kính sứ Hạ Đông.
Niếp Phong, đại tướng tiên phong tiếu ngạo quần hùng của quân Xích Diễm
năm đó, do chủ soái ác ý đưa vào tử địa, toàn quân bị vây, chết chẳng
toàn thây.
Kết luận này là một cái gai trong lòng tất cả thân bằng gia quyến của Niếp Phong, cũng là ngọn nguồn thù hận của Hạ Đông.
Cầm tay đưa tiễn là đấng phu quân anh tuấn, đón về là thi thể chẳng vẹn toàn, cộng thêm nửa tấm áo choàng thấm đẫm máu khô.
Ngay cả uy danh hiển hách của sư môn, ngay cả thân phận làm mọi người
kính sợ của Huyền Kính sứ, cũng khó bù đắp nỗi đau cô độc ngỡ ngàng
trước mộ phần lạnh lẽo hàng năm, soi gương không thấy hình đôi lứa, quay ngang chẳng gặp bóng lang quân.
Nỗi đau xé lòng, căm thù cực độ như thế, làm sao có thể bảo ả không oán, bảo ả không hận?
Không giải được khúc mắc này, Huyền Kính ti sẽ vĩnh viễn là tử địch của nhà họ Lâm.
Có điều bản án cũ sớm đã phán định xong, thủ tôn Huyền Kính ti Hạ Giang
dù đã quy ẩn nhưng vẫn còn tại thế, muốn cởi bỏ mối huyết thù năm xưa
lại dễ vậy sao?
Kế duy nhất hiện nay chỉ có thể là kéo dài để sau tính tiếp.
"Nghe nói Hạ đại nhân từng bị tấn công ở vùng ngoại ô kinh thành?" Mai
Trường Tô cười, chuyển sang một chủ đề khác: "Hôm đó Cảnh Duệ bị thương
trở về, từ trên xuống dưới trong hầu phủ đều cực kì hoảng sợ, trưởng
công chúa sai người mời đại phu đến chữa trị, có thể nói là ồn ào gà chó không yên... Không biết thương thế của đại nhân đã đỡ nhiều chưa?"
"Đàn ông con trai bị thương thì đã là gì? Trưởng công chúa cũng nuông
chiều con trai mình quá". Hạ Đông không thèm để ý: "Thương thế của ta
không nặng, sớm đã khỏi rồi, cảm ơn tiên sinh đã thăm hỏi".
"Nhưng thương thế mới khỏi, hành động vẫn còn nhiều bất tiện. Vừa rồi Phi Lưu nhà ta vô lễ, còn mong đại nhân thứ lỗi".
Nhắc tới Phi Lưu, trong mắt Hạ Đông thoáng qua vẻ cuồng nhiệt của con
nhà võ, nói: "Lệnh hộ vệ quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay ta bị
thua cũng tâm phục khẩu phục. Có điều tiên sinh phải dặn hắn không được
buông lơi, Huyền Kính môn của ta luôn luôn thua mà không nản, sau này Hạ Đông sẽ chăm chủ tu luyện, sẽ còn phải đến đây lãnh giáo".
Mai Trường Tô mỉm cười, dường như không hề lo lắng.
Do tâm trí không phát triển bình thương nên Phi Lưu không hề phải phân
tâm, lúc chơi cũng vẫn luyện công, luyện công đối với hắn chính là chơi, thêm nữa lại có tư chất võ học cực cao, cho dù người bình thường có
chăm chỉ gấp đôi cũng khó có thể theo kịp tốc độ của hắn.
Hạ Đông uống hết tách trà uống dở, đặt lại xuống bàn, đứng dậy nói: "Hôm nay quấy quả tiên sinh, những gì tiên sinh nhờ vả, Hạ Đông sẽ làm hết
sức. Sau này tiên sinh muốn làm gì cũng đều là việc của chính tiên sinh, có điều Hạ Đông vẫn phải cảnh báo trước một câu, dù tiên sinh có thủ
đoạn chồng chất cũng chớ vượt lưới pháp luật, chớ trái thánh ý, nếu
không Huyền Kính ti trên có gương sáng, dưới có kiếm sắc, chỉ sợ sẽ
không tha thứ được cho tiên sinh".
"Lời của Hạ đại nhân, Tô mỗ nhất định nhớ kĩ". Mai Trường Tô đứng dậy
đưa tiễn, nụ cười chân thành: "Đại nhân đã căn dặn ân cần, Tô mỗ đâu dám không báo đáp? Cho nên tại hạ cũng có một câu cho đại nhân: Trung chưa
chắc trung, gian chưa chắc gian, tính ra vừa là hiển quý trong triều,
vừa có thể hiểu rõ giang hồ, hiệu lệnh sát thủ tử sĩ không hề dấu vết,
thiên hạ có thể có được mấy người?"
Hạ Đông chấn động trong lòng, chợt quay đầu lại, chỉ thấy đối phương
thần sắc bình thản, vẻ mặt điềm tĩnh, dường như những lời vừa rồi chỉ là một câu nói xã giao bâng quơ mà thôi.
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của ả, Mai Trường Tô lại không hề có ý giải thích thêm, thanh sam khẽ lật, dời bước đi trước dẫn đường tiễn khách,
nhẹ nhàng nói một câu "Mời đại nhân đi thong thả", giờ thì quả thật là
lời nói xã giao.
Hạ Đông hai mươi tuổi chính thức xuất sư, trong cuộc đời Huyền Kính sứ
mười bảy năm không biết đã gặp bao nhiêu vụ trọng án, cho nên chỉ cần
một câu đã có thể chỉ ra phương hướng cho ả truy tra, nếu nói thêm nữa
thì lại thành vẽ rắn thêm chân...
Bóng dáng Phi Lưu thấp thoáng trên tán cây rồi xuất hiện bên cạnh Mai
Trường Tô, mặc dù sắc mặt lạnh lùng nhưng thần sắc trong mắt lại rất vui mừng khi thấy người khách này rốt cục đã đi.
Hạ Đông quay lại nhìn gương mặt tuấn tú đơn thuần của hắn, đột nhiên
bước chân nặng nề, một cảm giác mệt mỏi trào lên trong lòng.
Một đại án trên tay còn chưa xét xử, mà sóng gió trong kinh thành lại
ngày càng mãnh liệt, dường như sẽ cuộn sạch hết thảy, làm mọi người cảm
thấy không thể kháng cự, thậm chí chỉ mong tránh né.
Hạ Đông cảm thấy lúc này là lúc mình cần vòng tay Niếp Phong hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng.