Sau khi hai người chia tay, một người trở lại buồng lò sưởi, một người
đi thẳng xuống lầu, Phi Lưu tự nhiên cũng bám sát theo sau.
Từ lối đi bên cạnh lầu Nghênh Phụng đến lối vào khu lều gấm là một con
đường lát gạch, các thị vệ đều ở vòng bảo vệ bên ngoài, đường đi cực kì
vắng vẻ.
Mai Trường Tô vừa chậm rãi đi vừa cúi đầu suy nghĩ, đến tận lúc Phi Lưu ở phía sau kêu lên một tiếng, chàng mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn trước mặt.
Mông Chí thân là thống lĩnh cấm quân, phụ trách an nguy của hoàng cung.
Hoàng đế đã đến đây, trách nhiệm của ông ta hết sức nặng nề, phải tuần
tra khắp nơi cực kì cẩn thận.
Có điều Mai Trường Tô tới lầu Nghênh Phụng theo lệnh triệu của thái
hoàng thái hậu, ông ta là người nắm giữ toàn cục đương nhiên không thể
không biết, cho nên lúc này gặp Mai Trường Tô, ông ta cũng không hề đi
tới kiểm tra mà chỉ tươi cười chào hỏi.
Mai Trường Tô cũng mỉm cười, gật đầu đáp lễ. Hai người đều có việc của
mình, dường như là ngẫu nhiên gặp nhau, ai cũng không có ý định dừng
chân hàn huyên một hai câu.
Tuy nhiên trong nháy mắt bọn họ đi qua cạnh nhau, môi Mai Trường Tô đột
nhiên khẽ động, tiếng nói rất nhỏ nhưng ngữ điệu lại cực kì nghiêm khắc: "Nghe cho rõ, ngươi gọi hai người đó về hết cho ta!"
***
Trong khi Mai Trường Tô và quận chúa Nghê Hoàng ngắm cảnh tâm sự trên
lầu Nghênh Phụng, tâm trạng mấy người trẻ tuổi trong lều gấm của Ninh
Quốc hầu đều vẫn không yên. Lúc chàng vừa về đến nơi, tất cả máy người
này đều đến vây quanh.
"Quận chúa nói chuyện gì với huynh?" Ngôn Dự Tân tò mò xông tới trước tiên.
Mai Trường Tô nở nụ cười đầy ẩn ý, nháy mắt nói: "Quận chúa khen ta giống một con kì lân..."
"Kì lân?" Ngôn Dự Tân sững sờ một lát: "Là loại thánh thú không giống
hươu không giống ngựa, không giống trâu cũng không giống lừa đó hả?
Huynh xác định đây là quận chúa khen huynh chứ?
"Nói vớ vẩn gì thế?" Tạ Bật đẩy hắn sang bên cạnh: "Quận chúa khen Tô huynh có kì lân chi tài!"
Mai Trường Tô liếc Tạ nhị công tử một cái, không hề nói gì. Tạ Bật lập tức phản ứng lại, đỏ bừng mặt vì nhận ra mình vừa lỡ lời.
Có điều Ngôn Dự Tân không hề vặn hỏi tiếp mà lại vô cùng cao hứng kéo
Mai Trường Tô qua một bên để ba hoa vừa rồi có trận đấu nào hay, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ du thần sắc khẽ động cũng làm như không nghe thấy, chỉ
quay ra gọi người hầu ngoài lều mang trà nóng vào.
Mai Trường Tô không khỏi cảm khái trong lòng.
Hai người này, một xuề xoà không hề có tâm cơ, một mềm mỏng đơn thuần
hiền lành tốt bụng, nhưng lại nhạy cảm hơn Tạ Bật đã chìm vào chính sự
quyền mưu, ít nhất họ cũng biết những lời nào có nghe thấy cũng phải làm như không biết.
Có điều Tạ Bật lại biết đến bốn chữ kì lân chi tài, điều này cho thấy
địa vị của hắn trong phe cánh của Dự vương tuyệt đối không thấp.
Bởi vì bất kể là thái tử hay vương gia, nếu chuyện lôi kéo một người có
kì lân chi tài gì đó lọt đến tai đương kim hoàng đế thì chắc chắn sẽ
phạm phải điều tối kị của hoàng đế, cho nên trừ những kẻ tâm phúc, chắc
chắn hai người này không thể để những người khác biết đến bí mật này.
Ngay cả quận chúa Nghê Hoàng, Mai Trường Tô cũng còn chưa thể đoán ra nàng biết chuyện này từ con đường nào.
"... Sau đó hắn liên lục nhảy tránh, đối phương vốn cũng không làm gì
được hắn. Nhưng hắn quên mất mình đang ở trên đài cao, đang nhảy nhót
ngon lành tự nhiên hụt chân rơi xuống! Ha ha ha..." Ngôn Dự Tân cười to
một hồi, đột nhiên sầm mặt, cả giận nói: "Tô huynh, huynh có nghe ta nói hay không đấy?"
"Có nghe".
"Không buồn cười à?"
"Rất buồn cười".
"Nhưng mà huynh không cười!"
"Ta đang cười đây..."
Tiêu Cảnh Duệ đi tới đấm Ngôn Dự Tân một quyền: "Người ta Tô huynh có
khí chất, cười nhã nhặn. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, mỗi lúc cười
là chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất à?"
Ngôn Dự Tân đang định phản bác, Tạ Bật đột nhiên ho khẽ một tiếng, nhỏ
giọng nói: "Thái tử điện hạ và Dự vương điện hạ đang đi đến đây".
Trong lều lập tức yên tĩnh, Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói: "Phi Lưu, người đến là khách, không được ngăn lại".
Một tiếng dạ rầu rĩ vừa vang lên bên ngoài thì đã có người kéo dài giọng hô lên: "Thái tử điện hạ đến... Dự vương điện hạ đến..."
Hai người này một trước một sau đi vào lều, vừa nhìn đã biết là anh em,
dáng người đều cao ráo khỏe mạnh, tướng mạo đều mắt sâu môi mỏng.
Thái tử Tiêu Cảnh Tuyên năm nay ba mươi lăm tuổi, khí chất có vẻ lạnh
lùng. Còn khuôn mặt Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn thì tươi tắn hơn một chút,
vừa đi vào đã tận lực lộ ra nụ cười bình thản.
Mọi người trong lều đồng loạt hành quốc lễ, đương nhiên cũng lập tức được đỡ dậy.
"Cảnh Duệ và Dự Tân lại mới ra ngoài chơi rất lâu mới phải về à? Đúng là khiến bản vương hâm mộ". Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn từng phụng chỉ trông
nom đám con cháu thế gia này học bài trong ngự thư phòng cho nên quan hệ của hắn với mọi người ở đây thân thiết hơn thái tử nhiều. Hắn cười cười vỗ vai Tiêu Cảnh Duệ: "Sớm đã nghe nói ba người các ngươi dẫn khách quý vào kinh, có điều dạo này vướng nhiều chuyện quá nên vẫn không có thời
gian đến thăm".
Thái tử hơi nhếch miệng.
Cái gì mà không có thời gian? Nếu không phải hai phủ vẫn quan sát kiềm
chế lẫn nhau thì chỉ sợ hắn đã vội vã chạy tới từ lúc Tạ Bật báo cáo với hắn rồi. Dù thế, ngay hôm sau hắn vẫn chạy tới xin hoàng hậu nương
nương đi lôi kéo giúp hắn, nghe nói còn bị người ta từ chối không gặp,
đáng đời!
"Vị này chính là Tô tiên sinh đúng không? Phong thái quả nhiên cao nhã". Dự vương tiếp tục cười nói vui vẻ mười bốn châu bên mé Giang Tả có thể
bình yên nhiều năm, nhân dân no ấm, tất cả đều là nhờ có quý minh giúp
đỡ. Bản vương vẫn muốn bẩm tấu Thánh thượng ban thưởng cho quý minh, có
điều lại sợ quý minh tâm chí thanh cao, khinh thường chuyện thế tục cho
nên vẫn chưa dám tự ý".
Mai Trường Tô thản nhiên đáp: "Tại hạ Tô Triết, vào kinh theo bằng hữu,
không có quan hệ gì với Giang Tả minh, mong Dự vương điện hạ đừng hiểu
lầm".
Thấy Dự vương bị một câu này chẹn họng, thái tử lập tức mở cờ trong
bụng, chớp cơ hội nói chen vào: "Lời ấy cực đúng, Tô tiên sinh chính là
Tô tiên sinh, nói những chuyện đâu đâu như vậy làm gì? Nghe nói tiên
sinh có bệnh trong người, vào kinh là để du ngoạn cho khuây khoả, không
biết tiên sinh đã đến những nơi nào rồi?"
"A, ta đã dẫn Tô huynh đi dạo một ngày trong thành, tất cả phường Thanh
Lạc, chợ Thượng Khư, miếu phu tử, hồ Tẩy Nguyện đều đi hết rồi!" Ngôn Dự Tân ngây thơ đáp thay.
"Những chỗ này chỉ là chỗ ngươi thích chơi". Thái tử trợn mắt trách Ngôn Dự Tân: "Người ta Tô tiên sinh là người cao nhã, sao lại thích đến
những nơi ướt át tầm thường này? Nói đến cảnh đẹp ở Kim Lăng thì phải
nói đến vùng ngoại thành, tiếc là phần lớn đã bị khoanh vào uyển lâm của hoàng gia rồi. Nếu tiên sinh có hứng thú thì mong tiên sinh nhận tấm
ngọc bài này, dù không có tác dụng gì lớn nhưng dùng để mở đường cũng
rất thuận tiện".
Mặc dù hắn nói khiêm tốn nhưng tấm lệnh bài bằng ngọc mỡ dê trắng muốt
có đóng dấu ngọc tỉ vừa được đưa ra, tất cả mọi người có ai không biết
giá trị của nó? Lông mày Tạ Bật hơi giật giật, không khỏi quay sang
thoáng nhìn Dự vương.
Tạm rơi vào thế hạ phong, Dự vương mím môi lạnh mặt chờ xem phản ứng của Mai Trường Tô.
Chỉ thấy vị tông chủ Giang Tả minh này dùng đầu ngón tay cầm tấm lệnh
bài đưa lên nhìn, một nụ cười thoáng hiện trên môi, sau đó gọi một
tiếng: "Phi Lưu!"
Chỉ trong nháy mắt, gã thiếu niên lạnh lùng tuấn tú đó đã xuất hiện bên
cạnh Mai Trường Tô, mấy quý công tử đã quen nên không sao, nhưng hai
hoàng tử lại giật bắn.
"Đây, cầm lấy cái này. Sau này Phi Lưu của chúng ta ra ngoài chơi có thể đi đâu cũng được, nếu còn có đại thúc nào bắt ngươi thì cứ đưa cái thẻ
này cho người ta xem, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi!"
"Ờ, giờ thì đi chơi đi".
Mọi người chỉ thấy loáng một cái, bóng dáng gã thiếu niên lại biến mất.
Thái tử ngẩn ra hồi lâu, sắc mặt hơi khó coi, vẻ mặt Dự vương lại có vẻ như đang nhịn cười rất vất vả.
Tấm ngọc bài này chính là một lệnh phù đã đóng ấn tỳ của hoàng đế, ngoài thái tử, ngay cả các vương gia cũng không được hoàng đế ban cho, tuyệt
đối là một biểu tượng của thân phận. Có tấm lệnh bài này, đến bất kì đâu cũng có thể buộc bách quan phải cúi đầu.
Vậy mà một món quà gặp mặt quý giá người ta tặng như thế lại bị chàng
đưa ngay cho hộ vệ cầm đi chơi, quả thực không biết nên nói là chàng
không biết quý trọng vậy báu hay nên nói chàng quá không nể mặt thái
tử...