Mai Trường Tô cho rằng cuộc triệu kiến đặc biệt lần này đã thuận lợi kết thúc, hơi thả lỏng một chút, cùng mọi người cất bước ra khỏi buồng lò
sưởi.
Ai biết vừa đi tới đầu cầu thang đã nghe thấy một giọng nữ trong trẻo dễ nghe vang lên sau lưng: "Tô tiên sinh, xin dừng bước".
Mặc dù nàng chỉ gọi Tô tiên sinh dừng bước, nhưng đương nhiên tất cả mọi người đều dừng chân, đồng loạt quay đầu lại.
Quận chúa Nghê Hoàng ung dung đi tới, mang đậm phong phạm con nhà võ,
dường như hoàn toàn không để ý đến bao nhiêu ánh mắt đang nhnf mình, đi
thẳng đến trước mặt Mai Trường Tô, mỉm cười: "Trong buồng lò sưởi thật
sự quá bức bức, không hợp với một quân nhân như ta. Nếu Tô tiên sinh
không ngại thì mời đi cùng ta ra trước lầu xem tình hình thi đấu bên
dưới một lát?"
Không cần nói vị này là quận chúa Nghê Hoàng dương danh thiên hạ mà cho
dù chỉ là một người phụ nữ thông thường thì cũng không có lí do gì để từ chối, vì thế Mai Trường Tô mỉm cười lĩnh mệnh, nhỏ giọng dặn dò Phi Lưu rồi cùng quận chúa chậm rãi đi ra hành lang bên ngoài lầu gác.
Phi Lưu lạnh mặt đứng yên ở chỗ cũ không động, ánh mắt như ngưng tụ
thành thực chất nhìn thẳng về phương xa, cả người dường như đã biến
thành một bức tượng.
Nhưng ba vị quý công tử còn lại thì không thể giả làm tượng như hắn, cả ba đứng trên đầu câu thang không biết nên đi hay ở.
Đi thì không yên tâm vì Mai Trường Tô, không đi thì nơi này lại không
phải chỗ muốn ở là có thể ở lại được. Đang chần chừ không thể quyết
định, Cao công công đã đi tới, tươi cười nói:"Quận chúa giữ khách lại,
mấy vị công tử có gì không yên tâm? Mời xuống lầu vào ngồi trong lều
gấm, đứng ở đây thì các vị cũng không được tự nhiên".
Lời tuy nói nhẹ nhàng nhưng ý vẫn rất rõ ràng.
Ba người không còn cách nào khác, đành phải nghe lời đi xuống lầu.
Có điều khiến bọn họ bất ngờ là mặc dù Cao Trạm vẫn ở trong cung nhưng
hình như lại biết rất rõ thân phận của Phi Lưu, dù đã đuổi ba quý công
tử có địa vị đi xuống nhưng lại không hề để ý đến thiếu niên lạnh lùng
này, vẫn để mặc hắn đứng sừng sững trên lối đi lên lầu.
Lúc này Mai Trường Tô và quận chúa Nghê Hoàng đã đi ra ngoài hành lang,
hai người sóng vai mà đứng, nhìn võ đài đang đánh nhau náo nhiệt phía
dưới.
"Tô tiên sinh". Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt phượng của quận chúa
Nghê Hoàng, nàng quay sang nhìn bên mặt của Mai Trường Tô, hỏi: "Hôm qua đợi một hồi lâu ở phủ Ninh Quốc hầu, nghe nói quý thể không được khỏe
nên không có duyên được gặp. Xem tình hình hôm nay thì hình như đã bình
phục?"
"Đúng vậy, đã bình phục rồi". Mai Trường Tô đáp thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ lúc túng vì bị người ra bóc mẽ.
"Vốn ta còn muốn xem xem Mai lang Giang Tả ứng đối sự mời chào của hoàng hậu nương nương như thế nào, đúng là đáng tiếc". Thấy dáng vẻ chàng như vậy, quận chúa Nghê Hoàng hình như càng thêm hứng thú: "Ngươi biết
phiền phức của ngươi từ đâu đến không?"
"Phiền phức?" Mai Trường Tô quay sang: "Ta có phiền phức sao?"
"Ta dám khẳng định lát nữa ngươi trở lại lều gấm của Ninh Quốc hầu, thái tử điện hạ và Dự vương điện hạ sẽ lập tức đến gặp. Ngươi có tin hay
không?"
"Quận chúa đã nói, sao dám không tin?"
"Ngươi không cảm thấy rất kì quái sao?" Ánh mắt quận chúa Nghê Hoàng sắc như kiếm, giọng nói tràn ngập ngạo khí: "Mặc dù ngươi nắm giữ thiên hạ
đệ nhất đại bang, tài danh của Mai lang Giang Tả cũng lừng lẫy giang hồ, nhưng dù sao cũng chỉ là một bình dân, kì thực cũng không có ích lợi gì quá lớn đối với những tranh chấp trong triều. Nhưng vì sao thái tử và
Dự vương lại thấy hứng thú với ngươi như thế?"
"Nói thật", Mai Trường Tô cười khổ, "Ta đích xác vẫn cực kì không hiểu.
Ta chỉ là một kẻ tầm thường, chẳng qua được một đám huynh đệ nâng đỡ nên mới có chút danh tiếng, căn bản chưa hề có thành tích an bang định quốc nào, tài gì đức gì mà được các hoàng tử xem trọng? Quận chúa đã hiểu rõ tình hình như vậy thì xin quận chúa nói một câu với hai vị điện hạ, có
được người tên là Mai Trường Tô này thật sự là cũng không có ích lợi
gì".
Quận chúa Nghê Hoàng cao giọng cười, thoáng nhìn Mai Trường Tô rồi cùng
chàng đưa ánh mắt ra xa, ngắm nhìn thành Kim Lăng trong mây mờ lãng
đãng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Phiền phức của ngươi... đến từ
Lang Gia các..."
Lang Gia các.
Hình như là một địa danh, lại hình như là một tổ chức. Nếu như nhìn từ
một góc độ khác thì nó lại giống một cửa hàng hơn, một cửa hàng làm ăn
kiếm lời.
Trình tự làm ăn ở đây như thế này: Ngươi vào Lang Gia các, đưa ra một
vấn đề, các chủ sẽ báo giá. Nếu ngươi chấp nhận cái giá này thì trả
tiền, sau đó Lang Gia các sẽ đưa ra đáp án của vấn đề đó cho ngươi.
Từng có người mắng Lang Gia các là nơi lừa đảo, bởi vì "Nếu như bọn
chúng không trả lời được vấn đề của ngươi thì Lang Gia các sẽ báo giá
trên trời, ngươi không trả nổi tiền, bọn chúng đương nhiên không cần trả lời. Đây không phải là nơi lừa đảo sao?"
Nhưng dù vậy, trước cửa Lang Gia các vẫn ngựa xe như nước, tiền bạc vẫn thu về như nước.
Mọi người vẫn tin rằng bất kể ngươi muốn biết cái gì thì chỉ cần mang đủ bạc đi vào Lang Gia các sẽ có thể nhận được đáp án hài lòng.
Cho đến nay uy tín của Lang Gia các vẫn chưa từng bị phá vỡ.
"Phiền phức của ta đến từ Lang Gia các? Quận chúa nói vậy là sao?" Mai Trường Tô quay sang, vẻ mặt hơi thay đổi.
"Ngươi biết Lang Gia các có lời bình gì về ngươi không?"
"Biết chứ". Mai Trường Tô nói thản nhiên: "Đứng đầu bảng công tử mà, chẳng qua chỉ là dọa người thôi..."
"Mấy bảng xếp hạng hàng năm của Lang Gia các mặc dù là miễn phí nhưng
cũng tuyệt đối không phải để dọa người..." Quận chúa Nghê Hoàng nói du
dương: "Bảng xếp hạng thập đại cao thủ thiên hạ, bảng xếp hạng thập đại
bang phái thiên hạ, bảng xếp hạng thập đại phú hào thiên hạ, bảng xếp
hạng thập đại công tử thiên hạ, bảng xếp hạng thập đại mĩ nhân thiên hạ. Có thể chen chân vào những bảng xếp hạng này, có ai lại là nhân vật
bình thường?"
Khóe môi Mai Trường Tô khẽ động nhưng lại không nói gì.
Với sự thần bí và năng lực thu thập thông tin kinh người của Lang Gia
các, năm bảng xếp hạng nơi này đưa ra quả thật không có điểm gì có thể
làm mọi người nghi ngờ.