Bốn phương tám hướng chỉ còn yên lặng. Cả ban hội đồng chân chân vào
thang máy nơi hai người phụ nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt. Mặt ai cũng
tái mét, sâu hoắm về phía họ, nhất là bản mặt gà gỗ của Lâm Nhã và dáng
vẻ mắt trợn mày ngược của Tôn Lập bên cạnh. Rồi nhận ra điều gì đó họ từ từ nhìn sang người đàn ông đang im lặng bên cạnh.
Dáng vẻ âm
hiểm, hơi thở trầm thì trầm thấp. Sự uy hiếp từ hắn phát ra khiến các cổ động toát mồ hôi lạnh, bọn họ rõ hơn ai hết khi tổng tài có đôi mắt này cũng là lúc đáng sợ nhất.
Tôn Hoài Vĩ đứng hình, vừa không hiểu
chuyện gì xảy ra vừa bắt gặp ngay tình thế bộc lộ giữa thanh thiên bạch
nhật, quá thất thần cô quên đẩy Hạ Tuyết ra khỏi người mình. Nhưng không đến lượt Tôn Hoài Vĩ kéo Hạ Tuyết ra thì Hạ Tuyết đã ẩn cô ta vào một
góc tường rồi bù lu bù loa chạy về phía Mặc Lãnh Phong.
Nhào về
phía hắn, Hạ Tuyết khóc như mưa, nước mắt rơi như trân châu. Dựa vào vai Mặc Lãnh Phong, cô cố tính để cho đoàn người phía sau thấy khuôn mặt uỷ khuất đau khổ của mình. Cô muốn cho Tôn Hoài Vĩ có thấy nếu cô ta dám
chơi trò này với cô, thì cô cũng có thể chơi lại được:
" Phong, cô ấy, em không hiểu sao, tại sao cô ấy lại làm thế với em...Huhu!!! "
Mặc Lãnh Phong thoáng nhìn qua cũng thấy Hạ Tuyết đang dở trò, cúi đầu thấp giọng nói:
" Dương Hạ Tuyết, cô lại chơi trò gì đây! "
Khẽ đánh nhẹ vào lồng ngực hắn một chút Hạ Tuyết nhắc nhở Mặc Lãnh Phong:
" Phối hợp chút đi nào! "
Hạ Tuyết nói đoạn rồi lại gục mặt vào người hắn:
" Huhu, em không hiểu sao, tự dưng em vừa vào thang máy tự dưng cô ấy chặn hỏi em rồi còn hôn em rồi... rồi...huhu!!!"
" Không tôi không có! " Tôn Hoài Vĩ bây giờ mới có lại phản ứng, lao ra
khỏi thang máy thanh minh cho mình. Cô hoảng loạn rồi chuyển sang giận
dữ, chỉ tay vào mặt Hạ Tuyết hô lớn:
" Là cô ta, là cô ta tự dưng hôn tôi. Tôi không biết, là cô ta khi dễ tôi trước? Cha, cha phải làm chủ cho con! "
Tôn Hoài Vĩ vội bám lấy áo Tôn Lập ra vẻ cầu cứu. Tôn Lập liền ôm lấy con
gái bảo bối của mình, ánh mắt như dao sắc ẩn chứa hướng về phía Hạ
Tuyết. Ông biết chắc chắn là do người đàn bà này giở trò, con gái ông
đâu phải người đồng tính. Lần trước xảy ra chuyện con gái ông quấy rối
rồi trang phục không chỉnh tề đã mất mặt lắm rồi, bây giờ ông không thể
làm ngơ nữa. Con gái út đã gây cho ông bao nhiêu là đau đầu không thể
liên luỵ tới con gái cả được.
Nghĩ ngợi, Tôn Lập liền nở nụ cười kinh doanh của mình mà nói:
" Mặc Tổng, tôi chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Chi bằng bây giờ chúng ta tìm chỗ nào đó riêng tư bàn bạc, nếu cứ ở đây sẽ gây ảnh hưởng tới mọi
người mất! "
Dương Hạ Tuyết cười lạnh trong lòng, ra là ông ta
muốn giải quyết thấu đáo nhưng mang bộ mặt là tốt cho Mặc Lãnh Phong,
đương nhiên Mặc Lãnh Phong cũng không thể từ chối. Hắn cười mỉm đáp lại:
" Cũng được, vậy chúng ta lên văn phòng tôi rồi nói chuyện! Nhã, cậu theo tôi! "
Nói rồi trước con mắt của bao cổ đông Mặc Lãnh Phong ôm ngang hông Hạ Tuyết rồi đi về phía thang máy chuyên dụng của mình. Các cổ đông mắt trợn
ngược, tổng tài bọn họ trước đây có bao nhiêu phụ nữ vây quanh nhưng họ
chưa thấy một ai được tổng tài ưu ái đến như vậy. Ưu ái tới mức sẵn sàng phô diễn ngay trước mặt toàn công ty.
Hạ Tuyết sững sờ một chút
rồi cau mày, muốn đẩy tay Mặc Lãnh Phong ra nhưng cái gọng kìm kia không cho cô trốn thoát. Khó chịu cô gầm gừ vào tai hắn:
" Này, anh làm gì đấy, mau thả tôi ra, người ta nhìn kia! "
" Đã diễn thì phải diễn tới cùng chứ Dương Hạ Tuyết, cô là người bày ra trò này mà? "
Hạ Tuyết càng thêm cựa quậy gầm nhỏ:
" Nhưng đâu cần phải làm tới mức ôm ấp thế này đâu? "
" Vậy thì hôn lung tung đối phương là chuyện nhỏ chắc! " Hắn nói đơn giản lại lộ ra chút giấm chua, tuy vậy lại thập phần kín đáo cốt để Hạ Tuyết không nhận ra. Cô chỉ thấy hắn nói đúng nên cũng không cãi lý nữa. Trái lại còn rất phối hợp ôm lấy eo hắn, thỉnh thoảng cô quay đầu để thấy vẻ mặt ăn tươi nuốt sống của Tôn Hoài Vĩ, nay như càng thêm đen đặc khi
thấy bàn tay của Mặc Lãnh Phong chạm vào eo cô. Thập phần mãn nguyện, Hạ Tuyết giờ đây bắt đầu hiểu được chút tư vị của mấy bà cô phu nhân trong ngôn tình rồi!
****
Trong văn phòng mình, Mặc Lãnh Phong ngồi an vị trên ghế sô fa, khoé mắt hờ hững khi nhắm khi mở. Thân thể
cao lớn, khí bách vô song thật áp bức đối phương, đồng thời cho người ta cảm giác không thể chạm vào.
Một người đàn ông hoàn mĩ như vậy đáng ra phải là của cô mới phải, thế nhưng, Tôn Hoài Vĩ trừng mắt nhìn Dương Hạ Tuyết...
Tất cả đều bị ả phá đám!!!
Nhận ra sự thù địch trong mắt Tôn Hoài Vĩ, Dương Hạ Tuyết cố tình dựa đầu
vào vai Mặc Lãnh Phong rồi thì thầm gì đó vào tai hắn, cốt để trọc tức
cô thêm nữa.
Càng như vậy cô càng không thể để Dương Hạ Tuyết
được đắc ý. Vội cúi đầu, mắt rưng rưng nhìn Mặc Lãnh Phong, Tôn Hoài Vĩ
mếu máo:
" Mặc tiên sinh xin hãy làm chủ cho tôi, lần trước tôi
chỉ hỏi han một chút thôi mà phu nhân đây còn khiến tôi gặp tai nạn. Bây giờ còn trong cả thang máy trước bao người như vậy, tôi trước đây chỉ
muốn thịnh tình với công ty, sao còn dám có ý nghĩ không an phận với phu nhân, xin ngài hãy làm chứng cho tôi! "
Tôn Lập ở một bên cũng phụ họa:
" Đúng vậy Mặc tiên sinh, Vĩ Vĩ nhà tôi luôn suy nghĩ thấu đáo, sao dám ảnh hưởng tới công ty kia chứ? "
" Vậy là sao? " Dương Hạ Tuyết ngồi một bên phản bác lại:
" Tôn tiểu thư tôi không có vấn đề gì với đồng tính luyến ái nên Tôn tiểu thư không cần phải giả bộ như vậy. Tôi hiểu mà, chắc từ lúc gặp ở nhà
hàng đó Tôn tiểu thư không thể quên tôi, làm sao tôi có thể trách cô cơ
chứ? "
Tôn Hoài Vĩ nghe mà giận tím mặt hô lên:
" Cha, đó không phải sự thật! " Tôn Hoài Vĩ bám lấy áo Tôn Lập, rồi nhìn về phía Mặc Lãnh Phong mà nói:
" Mặc tiên sinh lúc đó cũng ở đấy mà, con không nói dối đâu? Đúng không Mặc tiên sinh? "
Dương Hạ Tuyết lắc đầu, không đợi Mặc Lãnh Phong lên tiếng đã nói xen vào:
" Chồng à, em không muốn anh lo lắng nên mới không nói cho anh chuyện xảy ra lúc đó. Em thấy Tôn tiểu thư có nhìn em hơi lạ nên em mới không nói
cho anh, ai ngờ đâu... Chậc chậc...!!! "
Lâm Nhã ở bên khó hiểu
nhìn Dương Hạ Tuyết, hắn không ở đó nên không biết gì. Nhưng Mặc Lãnh
Phong thì biết, hắn cũng biết tài nói dối của Hạ Tuyết cao siêu cỡ nào
nhưng không ngờ cô cũng có mặt này. Nhưng giờ cô đang phải ngoan ngoãn
dựa hơi hắn nên xem ra cũng đánh coi.
Hạ Tuyết càng thêm bộ bi ai:
" Tôi phải nói kĩ thuật hôn của Tôn tiểu thư không tồi, nhưng dù sao người ta cũng là gái đã có chồng rồi mà! "
"CÔ DÁM!!!! " Tôn Hoài Vĩ như bị Hạ Tuyết đụng vào Hoả Diệm Sơn, bao bình
tĩnh, bao đĩnh đạc đã biến mất. Tôn Lập một bên chột dạ nhìn cô, trước
đây ông luôn luôn dạy con gái mình kẻ nóng giận trước là kẻ thua cuộc,
con gái ông lúc nào cũng vâng dạ làm theo, sao bây giờ lại mất bình tĩnh thế này?
" Vĩ Vĩ " ông nhắc nhở
Nhưng Tôn Hoài Vĩ đã
chẳng thể nào kìm nổi tức giận và oán hận dành cho Hạ Tuyết, cũng chẳng
để ý gì nữa đến mặt mũi của Tôn Lập, chỉ muốn đấu khẩu với cô:
" Dương Hạ Tuyết cô dám ngậm máu phun người "
" Ôi " Hạ Tuyết càng thêm bộ bi phẫn:
" Tôn tiểu thư là người có ăn học sao có thể vu khống tôi như vậy? "
Hai người phụ nữ lời qua tiếng lại, Tôn Hoài Vĩ thì hùng hổ, dữ tợn, Dương
Hạ Tuyết lại ra sức bỡn cợt, trêu đùa, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn
đến mức Lâm Nhã ngồi bên cũng phải chóng mặt, đau đầu. Hắn cuối cùng
cũng hiểu " hàng tôm hàng cá " nghĩa là gì rồi.
" ĐỦ RỒI!!! " Âm
vang sấm rền cắt ngang cuộc cãi vã nảy lửa. Mặc Lãnh Phong trầm mặt đến
cùng cực làm cho cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Hắn cau mày nói:
" Muốn biết chuyện có phải thật hay không chỉ cần có bằng chứng là được chứ gì? "
Nói rồi hắn tìm tới bộ điều khiển trên bàn, nhấn một phím tắt gọi trưởng bộ phận an ninh lên gặp mình. Nhanh như cắt có tiếng gõ cửa bên ngoài vang vọng, trưởng bộ phận an ninh bước vào, mang theo một cái đĩa thâu.
" Tổng tài! "
Anh ta nói, hắn chỉ đáp gọn:" Mở nó lên! "
Người đàn ông vâng lời, cắm đĩa vào màn hình trong văn phòng. Mặc Lãnh Phong
bèn rút trong túi ra một điếu xì gà rồi hua đến trước mặt Hạ Tuyết. Hạ
Tuyết nhìn hắn mà như nhìn kẻ khùng, bộ cô giống bình hoa di động cho
hắn lắm sao? Lâm Nhã chờ mãi thấy cô không cử động liền dúi vào tay cô
một cái bật lửa mà thì thầm:
" Phong có ý giúp cô đấy, làm theo đi! "
Hạ Tuyết cảm thấy khó tin, còn quy tắc ngầm này sao. Nhưng cô cũng chẳng
dám cãi, hơn ai hết cô hiểu trong những lúc này mình phải biết nịnh bợ
kẻ mạnh. Dành lấy rồi nở nụ cười giả tạo, cô giúp Mặc Lãmh Phong châm
lửa. Mặc Lãnh Phong hít một hơi thuốc nói:
" Tôn tiểu thư, cô khẳng định người bị vu oan là cô và người quấy rối là vợ tôi đúng không? "
" Vâng, sự thực là như vậy! "
" Tốt!!" Hắn gật gù, màn hình chuyển sáng, là cảnh trong thang máy buổi
sáng hôm nay. Người trưởng bộ phận tua nhanh đến thời điểm hiện tại để
rồi xuất hiện hình ảnh Dương Hạ Tuyết bước vào thang máy. Một lúc sau đó Tôn Hoài Vĩ thình lình xuất hiện. Sắc mặt phừng phừng lửa giận nhìn vào Hạ Tuyết, video không tiếng nên mọi người chẳng thể nghe được gì thế
nhưng chỉ nhìn vào nét mặt thôi cũng thấy Tôn Hoài Vĩ đang tức tối
nghiêm trọng. Một điều không có lợi cho cô.
Một lúc sau mọi người thấy Hạ Tuyết lướt qua Tôn Hoài Vĩ để ra ngoài, tuy nhiên chưa đi được
vài bước thì cô bị Tôn Hoài Vĩ nắm tóc kéo giạt lại. Ngay sau đó cửa
thang máy bật mở ra và Tôn Hoài Vĩ ẩn Hạ Tuyết vào một góc thang máy rồi cuồng nhiệt hôn cô. Trình tự xảy ra đúng t như những gì Hạ Tuyết miêu
tả.
" Không đúng, cha là cô ta không đúng, là cô ta đá vào chân
con, là do cô ta kéo tay con. Con không bao giờ muốn hôn cô ta, con
không phải đồng tính, cha à! "
Tôn Hoài Vĩ đứng lên chỉ vào mặt Hạ Tuyết, Tôn Lập trong tình thế nước sôi lửa bỏng liền có chút lên giọng:
" Vĩ Vĩ mau bình tĩnh lại! "
" Con không bình tĩnh, nếu không phải do cô ta và con bé phục vụ ngu ngốc của cô ta...!!! "
Đến đây cô vội cứng họng, đưa tay ôm chặt miệng. Hạ Tuyết khẽ nhếch, cô
không ngờ kết quả sẽ tốt đẹp sớm thế này. Vốn cô nhận ra thang máy có
camera nên đã cố tình đá vào huyệt đạo ở mắt cá chân Tôn Hoài Vĩ, hòng
làm cho cô ta mất đà ngã vào mình rồi tạo chứng cớ ngoại phạm hoàn hảo.
Ai ngờ đâu lại làm cho Tôn Hoài Vĩ kích động tới mức phun ra chuyện xáo
động mấy ngày qua.... Ngu ngốc, thật là ngu ngốc.....
" Ra là
vậy! " Mặc Lãnh Phong nãy giờ luôn bình tĩnh bây giờ mới lên tiếng, khoé miệng hắn nâng lên một nụ cười mỉm vừa có lại vừa không. Nụ cười ấy
khiến Tôn Lập toát mồ hôi lạnh, Lâm Nhã cũng biết hai cha con họ Tôn
xong đời rồi, Phong mà cười thế này thì chả có đường lui đâu.
Con ngươi đen của Mặc Lãnh Phong trầm xuống, nhìn trực diện vào Tôn Hoài
Vĩ, trong phút chốc khiến cô càng u mê bởi dường như con ngươu đó không
phải màu đen mà là một màu sắc khác. Sặc sỡ hơn nhưng cũng kinh dị hơn
gấp vạn lần...
" Hình ảnh rõ ràng như thế, con út thì hất nước làm bỏng vợ tôi, con gái cả thì dám quấy rối vợ tôi. Bây giờ còn muốn đổ oan? "
Hắn nói đĩnh đạc, tường thuật lại mọi chuyện:
" Hay do ngài Tôn vẫn còn bất mãn vì buổi xem mắt trước kia của tôi với tiểu thư đây? "
" Không...khg... phải thế " Tôn Lập bắt đầu lo lắng " Tôi không có ý đó, tôi, Mặc tiên sinh...! "
Mặc Lãnh Phong hít một hơi thuốc dài, quay ra bảo Lâm Nhã:
" Nhã, gọi cho ban luật sư, đâm đơn kiện cho Tôn Mộc Linh và Tôn Hoài Vĩ vì tội gây rối! "
Cha con họ Tôn nghe mà như sét đánh ngang tai, Mặc Lãnh Phong lại hút thêm một hơi thuốc tiếp lời:
" Nói với bên quản trị của LS thay chủ thầu là ngài Tôn Lập với một người khác, gọi họ ngay trong cuộc họp hôm nay đi! "
" Mặc tiên sinh ngài không thể vô lý như vậy được. Chuyện làm ăn sao có
thể vì chút chuyện cãi vã của cánh đàn bà mà ra một quyết định vô căn cứ như vậy? "
" Vô căn cứ sao? " Mặc Lãnh Phong càng cười tươi hơn nữa " Tôi cứ thích vô căn cứ đấy, ông có thể là gì được tôi? "
" Mặc...Mặc tiên sinh! " Tôn Lập gần như bốc hoả, nhìn Mặc Lãnh Phong như âm hồn bất tán, tử thần không ngoa.
" Chúng ta đã có liên minh, không thể nuốt lời như vậy được! "
" Tôn tiên sinh, hình như ngài đã quên mất rằng trong cả cái Mặc Thị này
tôi là người cao nhất. Tôi có quyền quyết định tất thảy, chỗ đứng về
kinh tế, ảnh hưởng của tôi với các chính trị gia hơn hẳn ngài. Ở đây,
tôi là chúa trời và ai chống đối tôi thì sẽ phải bị trừng phạt hoặc nhẹ
nhàng hơn là loại bỏ. Tôi đang loại bỏ ngài là cho ngài chút thể diện
rồi đó! "
Mặc Lãnh Phong tàn nhẫn nói. Tôn Hoài Vĩ càng không thể tin nổi xen ngang:
" Mặc tiên sinh, sao ngài có thể trắng trợn như vậy? Gạt bỏ chúng tôi ra như cỏ rác, ngài nghĩ chúng tôi là ai? "
Mặc Lãnh Phong khẽ liếc nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên bán mị, vài phần ngạo kiều lại vài phần khinh khỉnh:
" Đồ hỏng thì vứt bỏ thôi, có gì đâu "
Hắn đáp bình thản, điềm nhiên nhưng lại làm cho cha con họ Tôn trắng bệch
mặt, bản thân Hạ Tuyết ở bên cạnh lại há hốc mồm. Cô chưa bao giờ thấy
một kẻ nào coi trời bằng vung như hắn, trước mặt đối tác tuỳ tiện nói
hắn là đồ bỏ vứt đi. Liều lĩnh, liều lĩnh.
Tôn Lập siết chặt tay, thẳng tắp nhìn Mặc Lãnh Phong và bấu víu tới hy vọng cuối cùng:
" Ngài Steven sẽ không vui về chuyện này đâu. "
" Ồ! " Mặc Lãnh Phong bình thản rít thuốc:
" Steven giống tôi được bao nhiêu chẳng phải ngài rõ hơn tôi sao? "
Tôn Lập liền lạnh sống lưng, nhớ đến người đàn ông luôn cười nhưng lại khó
lường kia. Steven rất coi trọng việc làm ăn lần này, nếu như hắn biết
ông gây trở ngại thì sẽ loại bỏ ông thẳng tay. Đến lúc đó,... không
được, phải xoay chuyển tình thế...
Mặc Lãnh Phong quay lại nói với Lâm Nhã:
" Nhã, cậu chuyển lời cho họ đi! "
" Vâng thưa tổng tài! "
" Khoan đã! " Tôn Lập hô lên, nuốt nước bọt cắn răng " Tôi sẽ giao cho
ngài mảnh đất ngài muốn ở mạn trong vùng Utah, mảnh đất ngài muốn đó, nó hoàn toàn là của ngài. "
" Chỉ thế thôi sao? " Hắn nhếch mày, quay ra
" Nhã!!! "
Tôn Lập hoảng loạn, không đắn đo nói:
" Khoan đã, còn giếng dầu, giếng dầu ở cận Đông, 20 %, ngài thấy thế nào. "
Mặc Lãnh Phong đứng hình một lúc, bỗng chốc bất ngờ cười ra thành tiếng, điềm đạm:
" Tôi định bảo Nhã hoãn việc khởi tố nhưng nếu ngài Tôn Lập đã cho thêm như vậy, tôi cũng không ngại nhận thành ý của ngài! "
" Phì!!! " Hạ Tuyết một bên nén cười ra tiếng, tên này quá phải được đằng chân lân đằng đầu rồi không? Tôn Lập ngớ người, mãi một lúc sau mới
phản ứng lại, ông ta vừa bị chơi xỏ sao? Không thể nào?
" Cảm ơn Tôn tiên sinh đã hợp tác, mong trong tương lai sẽ làm ăn với ngài suôn
sẻ. Nhã cậu đưa ngài Tôn ra ngoài nhé. Nhớ làm cẩn thận đấy! "
"
Ngài!!! " Tôn Lập đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống Mặc Lãnh Phong,
xuống con người trẻ hơn ông cả chục tuổi như vậy lại có thể dùng một mưu kế cỏn con khiến ông quy hàng. Hắn đang ngồi đó, hất hàm, phong thái
bạo vương uy quyền không ai có thể sánh kịp thật tức mắt. Nheo mày, ông
quay đầu đi thẳng:
" Vĩ Vĩ, chúng ta đi! "
" Khoan đã, cha.... nhưng... "
" Còn đứng đó làm gì, đi thôi! "
Tôn Hoài Vĩ ngập ngừng, hấp tấp chạy theo ông nhưng ánh mắt như muốn ăn
tươi nuốt sống kia thì để lại cho Hạ Tuyết. Tôn Lập bước đi rất nhanh,
vẻ ngoài âm trầm bắt đầu lộ ra, ngón tay nắm lại thành quyền. Đã không
được lợi ích gì lại còn bị mất mặt như vậy, thù này ông ta nhất định ghi nhớ.
Tôn Lập đi ra hành lang sâu hun hút với Tôn Hoài Vĩ hớt hải chạy theo. Đằng sau lưng họ là tiếng cười nhạo báng của những người
trong văn phòng vọng lại rõ mồn một.