Khương Lộ Dao nghe tiếng Triệu Đạc Trạch, liền túm cánh tay hắn kéo lại, thấp giọng nói:
- Cái gì cũng đừng nói, đi theo ta là được.
- Trung bá cũng không dễ dàng…
- Lúc này mà ngươi còn mềm lòng? Ngươi quên thân phận Tần vương thế tử?
Khương Lộ Dao xoay người đối mặt với Triệu Đạc Trạch, nghiêm túc nói:
- Ngươi là ngoại tôn Dương gia, nói là một nửa chủ tử Dương gia cũng không có
khoa trương, A Trạch, lúc nên biểu hiện thân phận tuyệt đối không thể
khiêm nhượng, ngươi từ nhỏ chính là thế tử, trong thân thể chảy huyết
mạch ưu tú nhất của Dương gia cùng Triệu gia, Dương gia cực khổ, bi
kịch, không phải do ngươi tạo ra, ngươi có thể trả thù vì Dương gia,
nhưng không thể đeo trên lưng sự bi thương cố chấp của Dương gia.
- Ngươi cũng là người bị hại, thái quân mất đi nhi tử, trượng phu, nữ nhi, các
vị cữu mẫu( vợ của cậu bên mẹ) mất đi trượng phu, còn ngươi đâu? Mất đi
mẫu thân, mất người che chở ngươi lớn lên, người nhìn ngươi đón tức phụ
nhìn ngươi thành tài! Ngươi mất đi này đó không hề kém thái quân, ngược
lại ngươi mất đi còn nhiều hơn bọn họ một chút, bởi vì lúc đó ngươi vẫn
còn nhỏ, mà thái quân, các vị cữu mẫu đã là người trưởng thành, các nàng biết khi nào nên quên, càng biết cách bảo hộ chính mình.
Khóe mắt Khương Lộ Dao nhìn thấy nữ nhân xuyên đồ tang, đứng ở hành lang gấp khúc, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, khuôn mặt khô héo,
chân mày nồng đậm đau thương, này hẳn là một trong các vị cữu mẫu của
Triệu Đạc Trạch.
- A Trạch…
- Nhị cữu mẫu.
Triệu Đạc Trạch chắn trước người Khương Lộ Dao, chắp tay nói với vị phụ nhân kia:
- Gần đây thân thể người không khỏe?
- Nàng là tức phụ của ngươi?
- Ừ, hai ngày trước là đại hôn của ta, nghênh thú ái nữ của Vĩnh Ninh hầu thế tử. Hôm nay ta mang theo nàng tới bái kiến thái quân cùng các vị
cữu mẫu, nàng mới vừa nói…
- Khá tốt.
Tuy nhị cữu mẫu đạm cười, nhưng lại tràn đầy chua xót, ánh mắt chất phác chỉ là ngẫu nhiên hiện lên một phân sáng rọi.
- Đã rất lâu rồi, ta chưa thấy nữ tử lưu loát, thông tuệ, tươi mát như vậy.
- Rất giống…… A Trạch, nàng rất giống mẫu thân ngươi, năm đó tiểu muội
cũng như thế, lời nói sắc bén, bức người khác nói không ra lời…Đáng
tiếc, mẫu thân ngươi chưa thấy được nàng, nếu nàng còn sống, không chừng sẽ rất thích vị tức phụ này.
Khuôn mặt Triệu Đạc Trạch lộ ra một chút đắc ý, cho dù người khác khích lệ Khương Lộ Dao, hắn cũng cảm thấy cao hứng.
Đặc biệt là mới vừa rồi Khương Lộ Dao liên tiếp nói lời sắc bén, khói sương trong lòng Triệu Đạc Trạch tan đi rất nhiều.
- Nhị cữu mẫu an.
Khương Lộ Dao từ sau lưng Triệu Đạc Trạch lắc mình đi ra, tất cung tất kính hành lễ với nhị cữu mẫu.
Khuôn mặt trắng nõn tràn đầy kính nể, kính cẩn nghe theo, không giống mới vừa rồi miệng lưỡi sắc bén, đem sự kính cẩn nghe theo bài ra thật sự đủ,
cho dù là nhị cữu mẫu cũng không nói được gì xấu.
- Nếu A Trạch đã tới, hãy theo ta đi gặp thái quân.
- Làm phiền nhị cữu mẫu.
Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao đi theo sau nhị cữu mẫu, xuyên qua một cửa viện, Khương Lộ Dao ngẩng đầu thấy một vị thanh niên dáng người tinh
tế, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh như nước
Hắn chính là biểu đệ của Triệu Đạc Trạch nhỏ hơn hắn một tuổi.
Hắn chính là người năm đó được Dương phi bảo vệ, bình an vượt qua ngày tháng gian khổ năm xưa.
Đáng tiếc, bởi vì lúc mẫu thân hắn đang mang thai thì bị kinh hách, lúc Dương Gia Bảo được sinh ra liền bệnh tật ốm yếu.
Cũng không biết Dương gia có phải bị điều gì, Dương Gia Bảo đã định thân hai lần, mỗi lần vừa mới đính hôn, vị hôn thê liền không hiểu thế nào lại
đi…
Bởi vậy cho tới bây giờ hắn còn chưa có đón thê.
- Biểu đệ.
Triệu Đạc Trạch tiến lên, ánh mắt Dương Gia Bảo ẩn hiện xa lạ, xa cách, thân
thể gầy yếu phảng phất như gió thổi qua cũng có thể té ngã, lẩm bẩm nói:
- Tần vương thế tử, biểu ca…
- Nàng là biểu tẩu của ngươi.
- À
Tuy ánh mắt Dương Gia Bảo vẫn thanh lãnh, nhưng có vẻ cực kỳ thuần tịnh, thiên chân, nhìn Khương Lộ Dao hiện ra một chút tò mò:
- Biểu tẩu an.
- Biểu đệ an.
Khương Lộ Dao khúc khúc đầu gối, nhị cữu mẫu đưa tay giúp Dương Gia Bảo cột lại dây áo choàng, mở miệng dặn dò:
- Gia Bảo thân thể không tốt, thái dương quá độc, ngươi nên ở trong phòng.
- Dạ, dạ.
Dương Gia Bảo nghe lời:
- Một lát sẽ trở về.
Đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như hoa như ngọc.
- Biểu tẩu không giống các vị bá thẩm, biểu tẩu rất đẹp.
Trong Dương gia sắc thái không phải là hắc thì chính là bạch, quả phụ Dương
gia đến hai mươi năm sau, vẫn như cũ sẽ mặc tang phục.
Thủ tiết
đã lâu như vậy, cho dù là nữ tử hoạt bác cũng sẽ bị Dương gia áp chế
thành tính cách vặn vẹo, sao hiểu được cái gì là cười? Cái gì là hạnh
phúc?
Khương Lộ Dao có chút lo lắng vì Dương gia, nam đinh duy nhất của Dương gia lại thiên chân như vậy.
Nếu tiếp tục như vậy, Dương Gia Bảo chỉ có thể bị coi như ngựa giống mà sử
dụng, chỉ cần vì Dương gia kéo dài hậu đại hương khói, coi như hắn đã
hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ sợ thái quân cũng nghĩ như vậy, nếu
không dựa vào lời tổ mẫu kể về thái quân, sẽ không đến mức đem tôn tử
duy nhất dưỡng thành như vậy.
Hay là thái quân thật sự định từ bỏ căn cơ của Dương Soái?
Dương Gia Bảo thành cái dạng này, căn bản không có cách gì kế thừa di chí của Dương Soái, mà Triệu Đạc Trạch…
Không phải Khương Lộ Dao xem thường hắn, hắn có thiên phú, nhưng ở trong
vương phủ phú quý xa hoa lãng phí mà lớn lên, khó tránh bệnh khinh
người.
Trước kia Triệu Đạc Trạch rất táo bạo, dễ giận, chỉ lo làm không lo hậu hoạn, suy tính không tới, hắn cũng không phải người kế
thừa Dương gia.
Cho dù hiện tại, Khương Lộ Dao vẫn cảm thấy Triệu Đạc Trạch khó có thể thành danh tướng, nhưng nàng có thể ảnh hưởng đến
Triệu Đạc Trạch.- Về sau biểu đệ cũng sẽ thú một tiểu mỹ nhân chỉ kém hơn biểu tẩu ngươi một chút.
Đương nhiên Triệu Đạc Trạch cảm thấy kiêu ngạo, Dao Dao của hắn đầy chỗ tốt, người ngoài sánh được sao?
- Đúng không? Sao biểu ca biết ta sẽ không thú được người tốt hơn biểu tẩu?
Dương Gia Bảo hiển nhiên không có kinh nghiệm như các người cùng lứa tuổi, là vì tìm được đề tài chung, nên hắn có vẻ thân cận với Triệu Đạc Trạch
hơn một ít, không hề xa lạ, xa cách.
- Bởi vì biểu tẩu của ngươi là người tốt nhất, ha ha.
Triệu Đạc Trạch cười sang sảng, Dương Gia Bảo nhấp nháy đôi mắt nhìn Triệu Đạc Trạch đang hưng phấn, lắc đầu nói:
- Ta không tin.
- Được rồi Gia Bảo, ngươi nên đi ngủ.
Một giọng cực kỳ già nua ám ách truyền tới, Khương Lộ Dao nghe thấy thanh
âm, cảm thấy bị thanh âm này quấn cổ, hô hấp có vài phần dồn dập.
Chỉ là một cổ thanh âm, lại có thể làm không khí chung quanh ngưng trọng
trầm tĩnh như cái chết, trừ Dương môn thái quân ra, thì không có người
khác.
Đương, đương, đương.
Quải trượng đánh xuống mặt đất
chấn động màng nhĩ mọi người ở đây, nhị mợ mới vừa có chút sinh cơ liền
khôi phục yên tĩnh giống như cái chết.
Dương Gia Bảo sụp mi rũ
mắt, ánh mắt cũng ngưng trọng lên, Triệu Đạc Trạch trong lòng cũng sợ
hãi thái quân, nhưng hắn vẫn như cũ đứng ở bên người Khương Lộ Dao, ngẩn đầu nhìn về phía ngoại tổ mẫu…
Đây là một vị lão nhân như thế nào?
Đầu tóc hoa râm, nếp gấp trên mặt giống như cây dương già, một đôi mắt thâm thúy lộ ra ma trơi lạnh lẽo, môi nhấp, phiếm bạch, khuôn mặt gầy ốm
xương gò má rất cao, mũi ưng...
Một thân trắng thuần, làn váy rủ
xuống đất che lấp hai chân, bước đi chỉ có thể nghe được tiếng quải
trượng va vào mặt đất, không nhìn thấy bước chân, giống như dựa vào quải trượng mà phiêu đãng.
Tuy lúc này thái dương ngoan độc( nắng
gắt), nhưng từ lúc lão nhân xuất hiện, Khương Lộ Dao cảm giác được từ
lòng bàn chân dâng lên một trận lạnh lẽo, đáng sợ nhất là mới vừa rồi
nói chuyện, đầu lưỡi đỏ tươi…
Khương Lộ Dao nhớ tới truyện cổ tích Lão Yêu Bà.
Cho dù lúc Dương môn thái quân còn tuổi trẻ không phải đẹp như thiên tiên,
cũng là một vị mỹ nhân đoan trang tú mĩ, như thế nào lại biến thành như
vậy?
Thái quân lãnh đạm liếc nhìn Triệu Đạc Trạch một cái, ánh
mắt lạnh băng có chút giảm bớt, nhưng đối với Khương Lộ Dao đang đứng
bên cạnh Triệu Đạc Trạch liền không có sắc mặt tốt, xoay người đối mặt
với tôn nhi duy nhất, khóe miệng nhè nhẹ độ cong.
- Gia Bảo, đi ngủ.
- Dạ, tổ mẫu.
Dương Gia Bảo ngoan ngoãn lên tiếng, chắp tay với Triệu Đạc Trạch, rồi xoay người rời đi.
Lúc này đi ngủ, sợ hắn mệt……
Khương Lộ Dao cũng vô tâm mở miệng, Dương Gia Bảo chỉ là biểu đệ, không phải Triệu Đạc Trạch……
Nếu Dương gia thái quân nguyện ý dưỡng tôn tử như vậy, cho dù nàng lao lực môi lưỡi, chưa chắc Dương gia sẽ cảm kích.
- Không phải ta đã nói, các ngươi không cần tiến vào sao?
- Ngoại tổ mẫu...
Trong ánh mắt Triệu Đạc Trạch mang theo khẩn cầu.
- Mấy ngày trước là đại hôn của ta, đáng lý ra nên dẫn thế tử phi tới bái
kiến người, người cũng nên nhìn thấy nàng, nàng là tức phụ ngoại tôn nữ.
- Hừ, Khương gia…
Ngữ khí của thái quân đầy vẻ khó chịu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm
Khương Lộ Dao, giống như muốn dùng ánh mắt khiến Khương Lộ Dao không còn chỗ che giấu.
Khương Lộ Dao một không lắc mình, hai không trốn
tránh, khuôn mặt vẫn mang theo tươi cười, nói thật, vừa mới nhìn thấy
thái quân, nàng xém bị dọa nhảy dựng.
Nhưng theo thói quen, xem thái quân là một lão thái bà!
Từng xem quỷ, Khương Lộ Dao cũng không thiệt tình sợ hãi thái quân, hơn nữa
Khương Lộ Dao có cái gì kính ngưỡng, nữ tử gả cho nam nhân Dương gia đều là một đám nữ nhân đáng thương đáng buồn.
Người sống vì người chết mà chôn cùng.
- Tổ mẫu của ta là hoàng thượng thân phong Gia Mẫn quận chúa, người thường nói đến thái quân.
- …
Thái quân dời đi ánh mắt, không hề phóng thích lạnh lẽo:
- Nói ta cái gì? Nói ta như thế nào còn sống?
- Sao có thể chứ, tổ mẫu ngóng trông người sống lâu trăm tuổi, hai vị đã hơn
mười mấy năm chưa từng thấy nhau, người cũng nên ra cửa, các lão bằng
hữu, thân hữu chi giao đều nhớ thương người…
- Ta không cần các nàng đồng tình! Vì lão nhân thủ tiết cả đời, ta vui, ta cao hứng.
- Nếu người đã nghĩ thông thấu như vậy, như thế nào sẽ để ý người khác thương hại?
Giọng Khương Lộ Dao rất có lực xuyên thấu:
- Chỉ có những người nội tâm yếu ớt, mới có thể cảm thấy người khác thương
hại mình, thái quân, điểm này thế tử làm được đã không hổ là ngoại tôn
của Dương Soái, hắn vẫn luôn cho rằng trong mắt người khác khi nhìn hắn
đều là hâm mộ, bởi vì hắn có ngoại tổ phụ là đại anh hùng, hắn vẫn luôn
vì có ngoại tổ phụ mà tự hào.
Triệu Đạc Trạch đúng lúc dựng thẳng lưng:
- Ngoại tổ mẫu, người nên ra cửa nhìn xem, triều dã biến hóa thật nhiều, huống
hồ bằng hữu của ngoại tổ phụ cũng muốn gặp người, muốn trông thấy biểu
đệ.
Khương Lộ Dao liếc nhìn Triệu Đạc Trạch một cái, đối với câu cuối cùng nhắc tới tiểu biểu đệ, nàng rất thưởng thức.
Triệu Đạc Trạch thật sự xem Dương Gia Bảo như người thừa kế Dương gia, có lẽ
hắn sẽ mượn dùng thế lực Dương gia để khởi thế, nhưng hắn tuyệt không sẽ cướp nhân mạch cùng di trạch của Dương Soái, thứ thuộc về Dương Gia
Bảo.
Là vì ở sâu trong nội tâm của Triệu Đạc Trạch còn chút thiện lương, chưa đánh mất nhân tính.
Cho nên Khương Lộ Dao mới nguyện ý cùng hắn cùng nhau xông qua một cửa lại một cửa ải khó khăn.
- Nói ra thật dễ nghe, chỉ sợ ta chân trước mới bước ra cửa, thì hoàng đế đã
ngủ không ngon, Triệu Đạc Trạch…Triệu gia các ngươi đều là lòng lang dạ
thú…Không một thứ tốt!
Thái quân phẫn nộ, ánh mắt như có thể phun ra ngọn lửa:
- Vì sao ngươi lại tới? Nàng là tức phụ của ngươi, là tức phụ Triệu gia,
không vào được cửa Dương gia ta, nàng là tốt hay là xấu, không có bất cứ quan hệ gì đến Dương gia…
Khuôn mặt Triệu Đạc Trạch tràn đầy thất vọng, Khương Lộ Dao cầm tay hắn, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho hắn.
Thái quân oán hận hoàng tộc Triệu thị, thái quân chỉ xem Triệu Đạc Trạch là
nhi tử của Tần vương, căn bản không nghĩ trong thân thể Triệu Đạc Trạch
chảy một nửa huyết thống là của Dương gia.