Khi Phượng Vô Song tỉnh lại, chỉ
cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cả người đau nhức. Nàng dụi dụi hai
mắt, chỉ thấy mình nằm trên chiếc giường gỗ đàn màu vàng, mặc trên người không phải là quần đùi áo ba lỗ màu đen mà nàng thích nhất, mà là quần
áo trong màu hồng, bên trong lại là màu đỏ như có như không! Cái thời
đại gì rồi mà sao còn có người mặc yếm quê mùa như vậy?
Phượng Vô Song cẩn thận suy nghĩ, quả nhiên đây không phải phòng của nàng, phòng
của nàng là dựa vào phong cách đơn giản mà nàng thích, đồng dùng đều là
màu trắng hiện đại. Mà gian phòng này, không khỏi quá mức cổ kính! Bên
ngoài giường gỗ đàn treo màn trướng màu xanh ngọc bích, trên trướng thêu hoa hải đường bằng ngân tuyến, giữa phòng có một cái bàn tròn nâu, xung quanh là bốn cái ghế, bàn ghế cũng được khắc hoa hải đường, đơn giản mà trang nhã. Cả căn phòng, mặc dù không tính là hoa lệ, nhưng cũng được
dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Đây không phải là đang diễn chứ? Làm
sao nàng lại ngủ ở nơi cổ kính như vậy? Phượng Vô Song cố gắng tìm một
chút trí nhớ trong đầu mình, nàng chỉ nhớ mình bị người kia bắn chết.
Người kia là hôn phu thanh mai trúc mã của nàng. Làm nữ đặc công đứng
đầu thế giới, nàng lãnh huyết vô tinh, lại chỉ cười nói với một mình
hắn. Nhưng mà, làm thế nào Phượng Vô Song cũng không ngờ được, một ngày
kia, người kia lại hợp mưu với tỷ tỷ duy nhất của nàng cùng nhau giết
chết nàng!
Phượng Vô Song quay cuồng trong hận ý, nhưng trên mặt
nàng vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Đặc công được huấn
luyện từ nhỏ đến lớn, nàng đã sớm luyện được bản lĩnh ngay cả khi trái
tim bị trăm ngàn vết thương mặt cũng không đổi sắc.
“Tiểu thư,
tiểu thư người tỉnh, rốt cục cũng tỉnh, cảm ơn trời đất, cảm ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm ơn Phật tổ…” Một người mặc trang phục nha hoàn màu đỏ
đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Phượng Vô Song, nàng ta kinh ngạc suýt
chút nữa đánh đổ chậu nước trên tay xuống. Tiểu nha hoàn đặt chậu nước
xuống, vội vàng chạy đến bên giường Phượng Vô Song, hai tay tạo thành
hình chữ thập, kích động nói.
Trên mặt nha hoàn này tràn đầy vui
mừng, rất chân thành, khiến cho Phượng Vô Song ý chí kiên cường trái tim lạnh lùng cũng có chút cảm động. Nhưng, thói quen nghề nghiệp làm cho
Phượng Vô Song vẫn có chút hoài nghi và thăm dò tiểu nha hoàn này.
“Tiểu thư, sao người không nói chuyện, có phải còn có chỗ nào không thoải mái hay không? Nô tỳ đi mời đại phu đến xem một chút, nếu không phải Tam
tiểu thư và Tứ tiểu thư đẩy tiểu thư, tiểu thư người cũng sẽ không bị
rơi xuống hồ!” Tiểu nha hoàn thấy người trên giường không để ý nàng ta,
vội vàng hỏi, trong giọng nói còn mang theo chút tức giận.
“Ngươi là ai?” Phượng Vô Song ngước mắt nhìn nàng ta hỏi. Phượng Vô Song kinh
ngạc với giọng nói trong trẻo của mình, giọng nói này thậm chí còn hơi
non nớt, đây tuyệt đối không phải là giọng nói vốn có của nàng. Nhìn
tiểu nha hoàn hình như rất để ý đến mình, vẻ mặt giọng nói cũng không
giống như đang diễn kịch. Nhất thời, trong đầu Phượng Vô Song xuất hiện
một ý nghĩ, chẳng lẽ, nàng xuyên không sao? Nàng nhất định là xuyên rồi! Nếu không, trong phòng này sao ngay cả một cái máy quay cũng không có,
đây tuyệt đối không phải là đang quay phim!
“Tiểu thư, nô tỳ là
Hồng Liên! Làm sao người lại không biết tên nô tỳ chứ?” Hồng Liên vội
vàng nói. Tiểu thư bị làm sao vậy, tại sao Tiểu thư lại có thể không nhớ rõ nàng.
“Nói vậy ngươi là thiếp thân nha hoàn của ta sao? Có lẽ ta bị mất trí nhớ, có thể nói cho biết bây giờ là triều đại gì không,
ta là người thế nào?” Phượng Vô Song bình tĩnh hỏi. Nếu theo lời của
Hồng Liên, nàng là bị người đẩy vào trong hồ, Phượng Vô Song quyết định
giả vờ mất trí nhớ trước, chờ hểu rõ tình huống hiện tại rồi sẽ tùy ý
hành động.
Từ lời Hồng Liên nói, Phượng Vô Song biết được, đây là một quốc gia hoàn toàn không tồn tại trong lịch sử. Nước này gọi là Bắc Thần quốc, lận cận nó còn có Tây Bình quốc, Đông Chiếu quốc, Nam Lâm
quốc. bốn nước này có thực lực tương đương nhau, xung quanh còn có vô số nước nhỏ phụ cận, đại lục này đều thuộc về Thần Hữu Đế quốc.Mà nàng là
Nhị tiểu thư dòng chính của Thừa Tướng phủ Bắc Thần quốc. Tuy là đích nữ duy nhất, nhưng địa vị của nàng còn kém xa những tỷ muội thứ nữ kia.
Tên thân mật của nàng là Phượng Vô Song. Đối với Thừa Tướng phủ, hay là
Bắc Thần quốc, Phượng Vô Song tồn tại là một nỗi sỉ nhục, tướng mạo xấu
xỉ, vết bớt lớn màu đỏ trên mặt trái chính là đề tài bàn luận của mọi
người ở trà lâu lúc rảnh rỗi, không chỉ có tướng mạo xấu nữ, Phượng Vô
Song còn một chữ không biết, nữ công không thạo, không hề có tú chất của một khuê tú. Bởi vì ở Thừa Tướng phủ không được cưng chiều, thậm chí
dân chúng kinh thành cũng dám tùy tiện cười nhạo khi dễ nàng. Chưa bao
giờ có bất kỳ người nào ra mặt vì nàng!
Nhưng mà, Phượng Vô Song
còn có một thân phận khiến cho tất cả các thiếu nữ chưa lập gia đình ở
Bắc Thần quốc phải ghen tỵ -- Vị hôn thê Tam hoàng tử Bắc Thần quốc! Mặc dù Tam hoàng tử Hiên Viên Triệt không có địa vị cao như Thái tử, nhưng
lại được Hoàng đế Ngạo Thiên sủng ái, đến nỗi trong kinh thành, dân
chúng tự động chia làm hai phe, một phe ủng hộ Thái tử Hiên Viên Liệt,
phe còn lại ủng hộ Tam hoàng tử. Phượng Vô Song xấu xí bất tài, chính là đối tượng bị nhóm người ủng hộ Tam hoàng tử phỉ báng.
“Ngươi nói ta bị Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư đẩy xuống hồ, vậy cha nương ta đâu?
Sao bọn họ lại không đến thăm ta?” Phương Vô Song vừa tiêu hóa những tin tức lấy được trong miệng Hồng Liên, vừa bình tĩnh hỏi. Mình đã tỉnh lâu như vậy, bên cạnh trừ nha hoàn này, lại không thấy bất kỳ người nào
khác đến.
“Này… Tiểu thư, người thật sự không nhớ cái gì sao? Phu nhân… Phu nhân đã qua đời năm tiểu thư ba tuổi, lão gia đã hơn mười năm chưa đến Thanh Uyển các.” Hồng Liên cúi đầu, trong giọng nói mang theo
nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
Thì ra là vậy, đây chính là gia tộc phụ thân nàng. Nếu theo như nàng đoán, lòng người
lạnh nhạt, ngay cả muội muội ruột thịt cũng có thể bị tỷ tỷ tùy ý khi
dễ, thậm chí phụ thân thân sinh cũng có thể mặc kệ sống chết của nữ nhi
mình. Như vậy, Phượng Vô Song nàng cũng không cần cho bọn họ sắc mặt
tốt, dù sao, những người này cũng không phải thân nhân của nàng. Ngược
lại tiểu nha hoàn bên cạnh này, đối với Phượng Vô Song rất tốt.
Phượng Vô Song âm thầm hạ quyết tâm, ở thế giới kia bị nam nhân mình thích
nhất và tỷ tỷ thân nhất hợp mưu hãm hại mà chết, nếu trời cao đã cho
nàng thêm một cơ hội, như vậy nàng nhất định muốn cho Phượng Vô Song
sống một cuộc đời khác, chứ không phải là tiểu thư xấu xí bị người người phỉ nhổ.
“Hồng Liên, đừng khóc bên cạnh ta chỉ có mình ngươi hầu hạ sao?” Trong lòng Phượng Vô Song hiện ra một chút dịu dàng, nàng đỡ
vai Hồng Liên nói.
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ không khóc. Tiểu thư
trừ Hồng Liên, còn có một nô tỳ tên Bích Hà. Nhưng mà …” Trong lời nói
của Hồng Liên mang theo một chút dò xét và cẩn thận. Không biết tại sao, Hồng Liên cảm thấy sau khi Tiểu thư tỉnh lại, dường như có chút thay
đổi, từ trước đến giờ Tiểu thư rất lạnh nhạt với nàng và Bích Hà, lại
càng không nói nhiều lời với các nàng như vậy, ánh mắt của Tiểu thư
trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng kể từ sau khi Tiểu thư
tỉnh lại, Hồng Liên phát hiện Tiểu thư trở nên có sức sống hơn, ngay cả
lúc nói chuyện, ánh mắt nàng cũng kiên định hơn.
“Ngươi nói, Bích Hà làm sao?” Phượng Vô Song nghi ngờ hỏi, nếu nàng đã tỉnh lại lâu như
vậy, sao tiểu nha hoàn tên Bích Hà đó còn chưa xuất hiện.
“Bích
Hà nàng quỳ ở ngoài cửa viện của lão gia, tiểu thư hôn mê ba ngày ba đêm không tỉnh, nô tỳ và Bích Hà muốn cầu xin lão gia đến xem Tiểu thư một
chút, vì vậy liền thay phiên nhau quỳ ở bên ngoài viện của lão gia.”
Hồng Liên nghẹn ngào nói.
“Đưa ta đến chỗ Bích Hà!” Giọng nói của Phượng Vô Song trở lên lạnh, một phụ thân thân sinh ngay cả thiếp thân
nha hoàn cũng không bằng, vậy thì không có cũng được!