Lúc ăn cơm tối, trong đầu Tạ Sơ Thần toàn là hình ảnh Tiêu Vãn anh hùng cứu mỹ nhân, bóng dáng kia tái hiện lại khoảng hồi ức đẹp nhất trong trí
nhớ của mình, làm cho tim của hắn đập loạn như nai con thấy bác thợ săn.
Hắn hưng phấn, cao hứng, nhất thời cảm giác thèm ăn dâng cao như diều gặp
gió. Nhưng mới ăn được một chén, lại sợ mình béo lên khiến Tiêu Vãn ghét bỏ, vì thế vểnh môi cười trộm, cái miệng nhỏ dính cơm, gương mặt chìm
trong ái tình không văn chương nào có thể diễn tả hết làm Chiêu Nhi dựng tóc gáy, cảm giác như mình đang thấy quỷ sống!
Thiếu gia bị Tiêu Vãn bỏ bùa mê rồi ! ! !
Chiêu Nhi bóp cổ tay, muốn khuyên thiếu gia nhà hắn đừng dễ tin người, nhưng
nghĩ lại biểu hiện hôm nay của Tiêu Vãn không tệ, miễn cưỡng có thể gọi
là đại ân nhân của bọn họ! Không chỉ hóa giải nguy nan của thiếu gia,
còn bận bịu tìm cách chữa bệnh cho Thẩm chính quân! Đại ân đại đức như
thế, mình không nên lấy oán trả ơn . . . . . .
Sau một hồi đấu
tranh tư tưởng đến nhăn nhó, quyết định sẽ không nói xấu Tiêu Vãn, trái
lại ấp úng nói: “Thiếu gia, hồi sáng, thật ra Chiêu Nhi đã nói dối
người. . . . . .”
Tạ Sơ Thần nghi ngờ nhìn lại, Chiêu Nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua là Tiêu tiểu thư bồng thiếu gia về, mặc dù
Tiêu tiểu thư bị thiếu gia nôn đầy người nhưng cũng không tức giận, mà
dịu dàng lau tay lau mặt cho thiếu gia. Trước khi đi còn quan tâm dịch
lại góc chăn cho thiếu gia. Khi đó, Chiêu Nhi đã tỉnh, luôn ở bên cạnh
nhìn trộm. Sáng nay nói dối, là bởi vì Tiêu tiểu thư đã có chính phu, sợ thiếu gia bị nhu tình giả dối lừa gạt, cho nên cố ý ác độc hóa Tiêu
tiểu thư . . . . . .”
Nhìn sắc mặt Tạ Sơ Thần càng ngày càng u
ám, Chiêu Nhi chột dạ cúi đầu, áy náy nói: “Thiếu gia, thực xin lỗi,
Chiêu Nhi không cố ý. . . . . .”
Bỗng nhiên, Tạ Sơ Thần cười rạng rỡ, ánh mắt vụt sáng như sao, không che dấu nổi hạnh phúc. Hắn đột
nhiên cầm tay Chiêu Nhi, lắc tới lắc lui, kích động nói: “Thê chủ thật
sự không có trách ta? !”
Hắn chỉ sợ, chỉ sợ Tiêu Vãn trách mình phá hôn lễ, làm rạn nứt tình cảm của nàng và Quý Thư Mặc.
Chiêu Nhi sửng sốt, còn chưa trả lời, chỉ nghe Tạ Sơ Thần hưng phấn nói tiếp: “Nàng thật dịu dàng lau tay lau mặt cho ta? Đắp chăn cho ta?”
Nghĩ như vậy, hắn ôm hai má nóng hổi, xấu hổ nói: “Ai, tại sao tối hôm qua
ta lại ngủ như chết thế chứ. . . . . . . cơ hội tốt như vậy mà . . . . . .”
Chiêu Nhi chính thức đứng hình tại chỗ, lòng tự hỏi thiếu gia nhà hắn còn câu gì hay ho hơn nữa không?
Thiếu gia à, vậy người muốn người ta làm gì người???
Chiêu Nhi nhìn Tạ Sơ Thần bổ nát não cố gắng tưởng tượng lại tình cảnh tối
hôm qua, trong lòng cảm thán. Vẻ mặt si ngốc của ai kia làm mặt hắn đầy
vạch đen, thật sự không thể nhìn nổi.
Thiếu gia à, bớt bớt dùm em cái, cô như vậy em còn sợ huống gì nữ nhi nhà người ta.
Một lúc lâu sau, hắn chần chờ một chút hỏi: “Thiếu gia, người gả vào Tiêu
gia, không phải vì tránh né hôn sự với Từ gia sao? Tại sao lại vì Tiêu
Vãn ôn nhu mà vui, vì mấy lời nói độc địa của Tiêu Vãn mà thương tâm
vậy. . . . . .”
Chiêu Nhi hoàn toàn không biết việc Tạ Sơ Thần bị gả bán, cũng không biết Tạ Sơ Thần từng đi tìm Tiêu Vãn, chính là ngày
hôm qua khi Tạ Sơ Thần trèo tường ra phủ vô tình bị Chiêu Nhi nhìn thấy, Chiêu Nhi liền đi theo.
Còn vì sao Tạ Sơ Thần vừa nghe về nhà
thì hoa dung thất sắc* được Chiêu Nhi giải thành Tạ Sơ Thần sợ gả cho Từ Thanh, cho nên không muốn hồi phủ.
Nhưng bây giờ, biểu tình thiếu gia rất không đúng! ! ! Chẳng lẽ thiếu gia. . . . . . Thật sự là vừa gặp đã thương đối với hoàn khố tiểu thư sao? ! ! !
Không có khả năng!
Chiêu Nhi càng nghĩ càng kinh sợ, thiếu gia của hắn tuy rằng không được thông minh cho lắm nhưng đâu đến nỗi. . . . . chẳng lẽ lúc hắn không nhìn
thấy, thiếu gia đi ngoài phố bị kiệu đụng vào đầu nên. . . . bây giờ coi trọng Tiêu Vãn đứng đầu danh sách “những người bị khinh bỉ nhất kinh
thành” này!
“Thiếu gia của ngươi là loại người tùy tiện mang hôn
nhân của mình ra đùa sao?” Tạ Sơ Thần nguýt Chiêu Nhi một cái, sau đó
nghiêng đầu, vẻ mặt ôn nhu nói: “Ta chỉ muốn trở thành phu lang của
nàng. . . . . .”
Ấm áp trong trí nhớ đưa tay là có thể chạm tới,
tâm Tạ Sơ Thần ấm áp. Hắn lại gần hơn giấc mơ của mình một bước, một
ngày nào đó, sẽ thành hiện thực.
Trầm mặc một hồi, hắn khuyến khích bản thân: “Ta nhất định sẽ trở thành phu lang lý tưởng trong mắt của nàng!”
Ngày hôm nay Quý Thư Mặc bực bội lên tới mức đỉnh điểm.
Tiêu Vãn vậy mà không thèm xin lỗi hắn ta! Thật sự bỏ mặc hắn ta ở nhà mẹ đẻ!
Quý Thư Mặc càng nghĩ càng uất ức, một bụng tức giận cành hông không còn
chỗ chứa cơm tối. Sau lại nghe nha hoàn nói, Tiêu Vãn đại náo một trận ở Tạ gia, còn đưa Tạ Sơ Thần và phụ thân của hắn về Tiêu phủ, lập tức hừ
lạnh một tiếng.
Muốn dùng Tạ Sơ Thần chọc tức hắn ta, cũng đánh giá bản thân quá cao rồi!
Nghĩ thông suốt Tiêu Vãn phách lối cố ý đưa nam nhân hồi phủ, bất quá là
muốn chọc tức mình để mình hồi tâm chuyển ý, lại xác định trong lòng
Tiêu Vãn, địa vị mình không ai thay thế được, hoảng hốt và lo lắng lúc
đầu mới từ từ dịu xuống.
Hắn ta tin tưởng, không lâu đâu, Tiêu
Vãn nhất định sẽ khổ sở cầu xin hắn ta quay về, đến lúc đó, hắn ta nhất
định phải giải nháo cho thật lớn, xả cơn giận này!
Quý Thư Mặc
mong chờ Tiêu Vãn, còn đương sự thì căn bản đã quên mình còn một “phu
lang” ở nhà mẹ đẻ, giờ khắc này nàng chìm đắm trong biển sách, ngày đầu
tiên sau khi trùng sinh, nàng nỗ lực học tập, đem hết toàn lực phấn đấu
khoa cử!
Chỉ là, cả ngày hôm nay Tiêu Vãn bận bịu, thật sự là mệt muốn chết rồi, giờ lại còn thức khuya học hành, sắt thép còn không chịu nổi huống chi là người bình thường làm bằng xương bằng thịt như nàng.
Cho nên, mới nhìn vào sách một lúc, ý thức Tiêu Vãn bắt đầu mơ hồ không
rõ.
Sau nửa nén nhang, rốt cuộc nàng cũng không trụ nổi: “Phù phù” một tiếng, gục đầu xuống bàn, từ từ đi vào mộng đẹp.
Đêm nay, Tiêu Vãn mơ một giấc mơ, mơ thấy mùa hè tháng 6 ở Đông Ngụy xuất
hiện một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp, mơ thấy một bóng lưng gầy yếu, dần dần bị tuyết trắng bao trùm.
“Tạ Sơ Thần—— Sơ Thần!”
Tiêu Vãn tâm không thở nổi, nàng liều mạng gọi, liều mạng gọi, gọi mãi gọi mãi đến lúc choàng tỉnh.
Buổi tối, Tạ Sơ Thần còn đang hưng phấn. Hắn cuộn tròn thân thể, ôm bức họa
trong tay nằm lăn lộn trên giường cười ngây ngốc cả nửa ngày, trời gần
sáng mới ngủ được.
Trong mơ, hắn nghe được một tiếng cười nhạo
quen thuộc: “Thiếu gia Tạ gia, kẻ xấu xí, điêu ngoa tuỳ hứng trong
truyền thuyết đó hả? Tiêu Vãn ta bụng đói ăn quàng, cũng sẽ không coi
trọng hắn!”
Tạ Sơ Thần giận dữ, ném quyển sách trên tay.
Ngoài tường có tiếng người rên “Ai u”, ngay sau đó truyền đến tiếng gầm giận
dữ: “Tên thối tha nào không có mắt dám ném bổn tiểu thư!”
Tạ Sơ
Thần chống nạnh tức giận mắng: “Bổn thiếu gia ném đó! Ngươi làm gì được
ta! Ngươi nói ai xấu xí, ngươi nói ai điêu ngoa tùy hứng! Nói cho ngươi
biết, người xin cưới bản thiếu gia xếp hàng dài từ cửa Nam Kinh Thành
đến Tạ phủ đó! Bản thiếu gia dù bụng đói ăn quàng, cũng sẽ không coi
trọng ngươi đâu!”
Bỗng nhiên, Tạ Sơ Thần giật mình tỉnh mộng. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, phát hiện mình bị khí thế hùng hổ
lúc đó của mình doạ ra toát mồ hôi lạnh.
Nàng nói đúng! Nam tử hung dữ ai thèm thích!
Tạ Sơ Thần đứng dậy, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, phát hiện phòng Tiêu Vãn còn sáng đèn.
Trễ như vậy, thê chủ còn chưa ngủ, đang nhớ. . . . . . Quý Thư Mặc sao?
Ngày hôm sau, Tiêu Vãn mang theo hậu lễ và cây mây, đi ra ngoài khi chưa tới giờ Tỵ. Mọi người đều cho rằng Tiêu Vãn hối hận, đi đón Quý Thư Mặc hồi phủ, ngay cả thám tử Quý Thư Mặc phái đi giám sát Tiêu Vãn, và Tạ Sơ
Thần luôn âm thầm quan tâm Tiêu Vãn cũng cho là vậy.
Quý Thư Mặc
vừa nghe tin tình báo liền ra ngoài cửa chờ Tiêu Vãn từ sớm, ai biết
Tiêu Vãn người ta đâu thèm đến Quý phủ, mà là đi tìm Ninh Thái Phó chịu
đòn nhận tội.
Giờ Tỵ, cũng là lúc tảo triều, Ninh Thái Phó hồi phủ, về cùng nàng còn có thái tử Sở Thi Ngọc.
Xuống xe ngựa, Ninh Thái Phó liếc về phía Tiêu Vãn đứng chờ ở cửa, thấy nàng
cung kính đi lên phía trước thỉnh an mình, chân mày lạnh băng vặn thành
một đường.