“ Lề mề cái gì, còn không nhanh lên! ” Giọng điệu môi công bực bội, quát
lớn một tiếng, đang định nắm tay Tạ Sơ Thần lôi đi thì bất ngờ hét lên
một tiếng thảm thiết.
Chỉ nghe một tiếng “ Răng rắc” giòn
vang lên, bàn tay đưa về phía Tạ Sơ Thần bị một bàn tay xinh đẹp như
điêu khắc bắt lấy, còn chưa thấy rõ người trước mắt là ai thì đối phương đã dùng lực quăng hắn ta văng ra ngoài, “ Phanh ” một tiếng, đụng vào
tường.
Tiêu Vãn thờ ơ quay đầu, lia ánh mắt sắc như dao về
phía hai ma ma đang kiềm chế Tạ Sơ Thần, trên khóe miệng nở nụ cười âm
hiểm. Hai ma ma không rét mà run, còn đang định buông Tạ Sơ Thần ra thì
một chân Tiêu Vãn đá bay một ngườ, chân kia giẫm lên ngực người còn lại.
Nàng cúi đầu, lấy tay vuốt trán, cười như không cười nói: “Nói cho bản tiểu
thư biết, vừa rồi ngươi dùng cái chân thối nào đá Sơ Thần?”
“Là cái chân này, hay là cái chân này?” Tiêu Vãn quan sát một hồi, nhìn ma
ma bị nàng đạp dưới chân liều mạng lắc đầu, nhếch mép cười tàn độc: “
Không nói, vậy thì phế cả hai chân đi!”
Tiêu Vãn ngang ngược từ trong xương, nàng ngông cuồng quen thói, bằng không cũng sẽ không
được bình chọn là đệ nhất khoàn khố đệ tử kinh thành nhiều năm liền.
Giờ phút này, khí thế nàng bức người dọa ma ma sợ tới mức không ngừng kêu
khóc xin tha: “Đau đau đau! Nô tỳ biết sai rồi, xin tiểu thư tha mạng!
Van cầu tiểu thư tha cho nô tỳ đi!”
“Biết sai?” Chỉ cần tưởng
tượng lúc Tạ Sơ Thần bị đạp một đạp, cả người lảo đảo muốn té, Tiêu Vãn
nổi cơn tức giận, làm sao có thể tha thứ dễ dàng như thế được. Nàng đạp
một cước thật mạnh vào ngực ma ma kia.
Nhìn ma ma máu chảy
nhếch nhác, trong lòng Tiêu Vãn mới hơi hơi hả giận, nàng bước đến bên
Tạ Sơ Thần, bày ra một tư thế mà nàng cho là đẹp nhất.
“Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không để ai bắt nạt ngươi!” Nói xong nàng lại hung
tợn đạp mấy đá khiến ma ma ngã ngồi trên đất không ngừng kêu rên.
Kiếp trước, Tiêu Vãn rất ghét đọc sách, nàng chỉ quan tâm võ học. Nhưng
không phải bởi vì yêu thích võ thuật, hay để rèn luyện thân thể, nàng
học võ là để trình diễn màn anh hùng cứu mĩ nhân trước mặt mỹ nam, khiến mỹ nam xinh đẹp ái mộ vị ân nhân cứu mạng là nàng này.
Tiêu Vãn từng có thời gian nghiêm túc học võ, nhưng nàng ba ngày câu cá hai
bữa giăng lưới, kiếp trước chỉ học được vài đường công phu mèo quào,
nhưng cũng đủ để diễn trò. Những khi nàng nhìn vừa mắt mỹ nam nào, nàng
bèn bỏ tiền thuê vài tên đầu đường xó chợ giả dạng côn đồ khi dễ thiếu
niên đó, sau đó sẽ dùng tư thế anh tuấn ngất trời, hào quang chói lọi
lên sàn, trừng trị hết bọn côn đồ, dùng chiêu thức này giành được trái
tim mỹ nam.
Chỉ là, đó là Tiêu Vãn của ba năm trước. Sau khi Tiêu Vãn gặp Quý Thư Mặc, thì si ngốc theo đuổi hắn ta, toàn tâm toàn ý với Quý Thư Mặc không chọc ghẹo mỹ nam nào nữa, và dưới bảo vệ gắt gao
của thị vệ, nên từ đó tới nay, Tiêu Vãn càng không có cơ hội thi triển
công phu mèo quào.
Màn anh hùng cứu mĩ nhân này nàng làm vô
cùng trôi chảy, chắn trước người mỹ nam này, đạp bay kẻ ác này, khi ngửa đầu gầm lên phải làm sao cho nhìn vào thấy oai phong lẫm liệt này, tư
thế đứng chếch một góc bao nhiêu độ thì đẹp nhất này, tất cả những thứ
này, nàng đã biểu diễn không ngàn lần cũng vạn lần, mỗi một động tác đều thuộc nằm lòng.
Nhất là câu nói sau cùng kia, quả thực là
treo ngoài cửa miệng Tiêu Vãn. Đã lâu không thi triển tài năng, sau khi
máu nhuộm sân nhà Tạ gia, nàng vui sướng, nhất thời như trở về cảnh
tượng hồi ba năm trước, không tự chủ nói câu cửa miệng mỗi khi mình làm “ Anh hùng cứu mĩ nhân ” ra.
Giọng nói kia, xa lạ như thế,
lại...... Quen thuộc như vậy khiến cả người Tạ Sơ Thần cứng đờ, hắn
không thể nào tin được, không nói lời nào mơ màng ngước đầu lên.
Cứ tưởng rằng do mình quá mức nhớ nhung nên sinh ra ảo giác, nhưng trong
nháy mắt ngẩng đầu, giữa muôn vàn hào quang chói lọi có một bóng lưng
trầm ổn đang đứng chắn trước người mình.
Cẩm y dính đầy hoa ngũ
sắc nhỏ xinh, phiêu dật tựa trích tiên giáng thế, nàng thản nhiên đứng
đó giống như dòng suối mát lạnh chảy trong sơn cốc, giống như ba năm
trước đây, nàng cũng với tư thái này, lời nói này, uy phong lẫm lẫm bảo
hộ ở trước người của mình.
Tạ Sơ Thần sợ đây cũng chỉ là một giấc mơ, như cơn mộng si vẫn luôn xuất hiện trong suốt ba năm nay của hắn.
Tỉnh lại càng thêm xót xa thất vọng. Nghĩ vậy, hắn hơi sợ hãi vươn tay
nắm một góc áo bào, dè dặt bước sát đến bên tia nắng ấm tận sâu đáy lòng mình.
Bị Tiêu Vãn dọa thần hồn nát thần tính, huynh
muội Tạ gia bây giờ mới bừng tỉnh, lửa giận bừng bừng trừng Tiêu Vãn,
nhất là Tạ Hi nữ nhi của Tạ Thanh Vinh.
Thấy thị vệ cận thân của mình bị một tên không biết từ đâu chui ra giẫm dưới chân, còn bị đá ra khỏi cửa lớn một cách thô bạo, Tạ Hi vừa sợ vừa giận.
Nàng ta mất bình tĩnh hoàn toàn không nhìn thấy mẫu thân nhíu mày, hùng hổ
xông lên, chỉ vào mũi Tiêu Vãn, phẫn nộ quát: “Ở đâu ra cái tên lỗ mãng
này, dám làm càn trong Tạ phủ! Người đâu——! Đánh nàng cho bản tiểu thư
—— ”
“Một thứ hệ lại dám chỉ vào mũi bản tiểu thư hô to gọi nhỏ, gia giáo Tạ gia quả thật có vấn đề!” Tiêu Vãn cười khẩy cắt ngang
tiếng kêu tức giận của Tạ Hi, bàn tay đập thẳng một phát vào ngón tay
của nữ nhân phách lối đang chỉ vào nàng. Tạ Hi loạng choạng té xuống
đất.
Lấy khăn gấm ra lau bàn tay xinh đẹp và vết máu dính trên áo xong, Tiêu Vãn vô cùng ghét bỏ vứt chiếc khăn đi.
Bụm ngón tay đỏ rần, sắc mặt Tạ Hi nháy mắt đại biến, lời mắng còn chưa ra
khỏi miệng thì nữ nhân trước mắt đã nhanh hơn một bước, ác miệng khiến
nàng nghẹn không nói được lời nào, mặt mày trắng bệch.
“Không chỉ là có vấn đề, mà là căn bản không có gia giáo. Một người hầu mà
cũng dám đạp đích tử của một đại gia tộc, quả thực là coi trời bằng
vung! Chiếu theo quy định của bản tiểu thư, đánh năm mươi trượng, đuổi
khỏi phủ.” Tiêu Vãn lạnh lùng nói xong, phất tay ra hiệu: “Họa Hạ, tìm
cho bản tiểu thư cây gỗ thật to! Đánh mạnh vào cho ta!”
“Ngươi ngươi ngươi!” Nhìn Họa Hạ nhanh như chớp tìm đâu được một khúc gỗ vừa
to vừa chắc còn chi chít dằm, sắc mặt Tạ Hi tái xanh mắng: “Ngươi dám!”
Gậy này mà đánh xuống, sao ma ma chịu được.
“Bản tiểu thư có gì
không dám?” Tiêu Vãn liếc mắt khinh thường, chỉ huy Họa Hạ hành hình, vẻ mặt hung hăng đến tàn nhẫn, ngang ngược nói: “Thế nào, vị thứ nữ Tạ gia này muốn cản trở bản tiểu thư? Không ngờ người Tạ gia chẳng những không có gia giáo, mà ngay cả gia pháp cũng không có! Thật là... làm cho bản
tiểu thư quá thất vọng rồi!”
Tạ Hi thở hổn hển: “Tôi tớ Tạ gia ta, không đến phiên người ngoài như ngươi xử lý!”
“Người ngoài?” Tiêu Vãn cười như không cười, ánh mắt nhìn Tạ Hi tràn đầy khinh bỉ, giống như Tạ Hi là một kẻ ngu xuẩn: “Phu lang của Tiêu Vãn ta bị
người khác bắt nạt như thế, ngươi nói ta có quyền tra tấn hay không?
Không phế bỏ hai chân của ả, là bản tiểu thư đã nhân từ lắm rồi!”
“Tiêu, Tiêu Vãn!” Đầu lưỡi Tạ Hi co rút, tức giận trên mặt nháy mắt thay bằng sợ hãi.