Bụng thiếu niên hơi nhô ra, nhìn qua có lẽ đã có bầu ba bốn tháng. Nhưng bộ
váy lụa trắng thanh nhã, càng tăng khí chất khiến hắn thoạt nhìn càng
giống như thần tiên dạo chơi chốn nhân gian. Trong lúc giơ tay nhấc chân càng tăng thêm vài phần khuynh đảo chúng sinh, giống như từ trong tranh bước ra, có chút không thực.
"Thư Mặc, Thư Mặc..." Thời khắc
nhìn thấy thiếu niên đó, ánh mắt Tiêu Vãn chợt sáng ngời, lập tức đi đến bên thiếu niên như hoa như ngọc, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, bình yên
vô sự, nước mắt không khống chế được tách tách chảy xuống: "Thư Mặc
ngốc, thân ngươi đang mang thai, sao có thể vì cầu tình giúp ta mà quỳ ở đây... Nghe nói ngươi còn mắc mưa phát sốt, có sao không...?"
Tiêu Vãn vươn tay, muốn sờ sờ gương mặt thanh lệ như hoa đào trước mắt, lại bị thiếu niên nghiêng người né.
Bàn tay bẩn thỉu nhất thời lúng túng rũ xuống, sắc mặt xanh mét xấu hổ, có
chút không hiểu nhìn người thiếu niên bây giờ đang lạnh lùng cách nàng
ba bước.
Tiêu Vãn bị giam ở trong ngục năm ngày, khuôn mặt
đẹp đẽ trong lúc tranh đoạt màn thầu thiu đã bị những phạm nhân khác
đánh bầm đen sưng đỏ, chật vật không chịu nổi. Giờ phút này tóc tai nàng bù xù, quần áo tả tơi, toàn thân bốc mùi hôi thối. Hoàn toàn không còn
khí chất đại tiểu thư từng vênh váo tự đắc, tiêu tiền như nước ngày nào.
Hiển nhiên không ngờ một Tiêu Vãn luôn luôn quần áo hoa lệ, yêu cái đẹp như
mạng, tự luyến không ai bằng sẽ có bộ dạng ăn mày bẩn thỉu đầy kinh tởm
như hôm nay, thiếu niên ghét bỏ lấy tay che mũi, liên tiếp lui về sau
hai, ba bước, vẻ mặt khinh miệt nhìn Tiêu Vãn: "Quỳ, phát sốt? Mấy việc
ngu ngốc này chỉ tên ngốc mới làm, ngươi cho rằng ta sẽ vì ngươi làm
những việc đó sao?"
"Thư Mặc, cẩn thận, đừng làm đứa nhỏ bị
thương." Tiêu Vãn thấy hắn lui về sau suýt đạp trúng hòn đá nhỏ dưới
đất, lo lắng dặn, làm như hoàn toàn không nghe rõ mấy lời thiếu niên vừa nói. Cho dù nghe rõ, nàng cũng sẽ cho là mình nghe lầm, Thư Mặc của
nàng làm sao có thể dùng giọng điệu đả thương người như vậy nói với nàng đây, không thừa nhận có lẽ là sợ nàng lo lắng đi, Thư Mặc của nàng
chính là lương thiện hiểu lòng người như vậy...
Thấy vẻ mặt
Tiêu Vãn quyến luyến ôn nhu toàn tâm toàn ý nhìn vào bụng mình, cứ y như trân bảo duy nhất trên đời, trong mắt Quý Thư Mặc lóe lên một tia căm
hận và chán ghét. Trong lòng hắn ngập tràn ác ý, yêu kiều cười khẽ vạch
trần sự thật: "Đứa nhỏ, ngươi cho rằng đây là con của ngươi? Tiêu Vãn,
chuyện đến nước này, không ngờ ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy đấy!"
Hắn nhẹ nhàng bước đến gần Tiêu Vãn bởi vì những lời này mà hoàn toàn đờ
đẫn, cười khẽ bên tai nàng: "Tiêu Vãn à Tiêu Vãn, làm sao ta có thể có
bầu con của ngươi đây! Loại người thất học vô công rỗi nghề suốt ngày
chỉ biết ăn chơi trác táng giống ngươi, sao xứng lọt vào mắt xanh của
ta! Sao xứng làm thê chủ của ta!" Nói xong, nhớ lại một năm qua, vì để
cho Tiêu Vãn tin tưởng mình, vạn bất đắc dĩ phải thân cận với nàng, cảm
giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng Quý Thư Mặc, hắn ghét bỏ bịt mũi,
lần nữa cách xa Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn sắc mặt tái nhợt đứng
chôn chân một chỗ, nhìn thiếu niên bạch y nho nhã, nói cười xinh đẹp
trước mắt, nhất thời cảm thấy có chút xa lạ, giọng nói nhịn không được
khẽ run: "Thư Mặc... Không nên nói đùa..."
Thư Mặc ôn nhu,
thiện lương, tuyệt đối sẽ không nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt ghét
bỏ giống như bây giờ, nhẹ nhàng thốt ra những lời làm cho nàng tuyệt
vọng.
Nhất định là hiểu lầm! Thư Mặc vì cứu nàng quỳ suốt
năm ngày mà! Làm sao có thể không thích nàng đây? Đứa nhỏ làm sao có thể không phải là của nàng đây! nàng là của thê chủ của hắn mà!
"Nói đùa? Thư Mặc không nói đùa. Một chữ cũng không có." Lúc này, khi trong
mắt nổi lên tầng nước, Tiêu Vãn mới nhìn rõ một vị nữ tử cẩm y hoa phục
đứng bên cạnh thiếu niên. Nữ tử thấy nàng kinh ngạc đang nhìn mình, mỉm
cười ôm eo thon nhỏ của thiếu niên vào lòng, hôn một cái lên môi thiếu
niên, tuyên bố: "Thư Mặc mang thai, là đứa nhỏ của bản điện hạ. Người
Thư Mặc yêu cũng chính là bản điện hạ!"
"Bản điện hạ?" Tiêu
Vãn yếu ớt lẩm bẩm, có chút xa lạ nhìn người một thời là bạn tốt—— đương triều Tam Hoàng Nữ Sở Mộ Thanh. "Tử Thanh, ngươi?"
Tử Thanh là tên chữ của Sở Mộ Thanh, một năm trước, Tiêu Vãn làm quen Tam Hoàng
Nữ Sở Mộ Thanh bị thất sủng, hai người vừa gặp đã thân, trở thành bạn
tri kỷ. Không ngờ hôm nay gặp lại, vị hoàng nữ vốn không được sủng ái
này đã xoay người trở thành Chiến Thần Đông Ngụy danh tiếng lẫy lừng,
đồng thời, còn được Nữ Hoàng phong làm Thái Nữ.
Thấy Tiêu
Vãn vẻ mặt mờ mịt, Sở Mộ Thanh nở nụ cười khinh miệt: "Tiêu Vãn, chuyện
cho tới bây giờ, ngươi vẫn không phát hiện ra? Tiêu gia thông đồng với
địch và Đại hoàng huynh mưu phản, đều là bản điện hạ sắp đặt. Cuộc chiến giữa Đông Ngụy và Nam Cương, bản điện hạ thỉnh mệnh xuất chinh, một lần phá địch, không chỉ thu hoạch dân tâm, còn được Nữ Hoàng trọng thưởng,
trở thành Thái Nữ!"
Tiêu Vãn run rẩy, không dám tin nhìn Sở
Mộ Thanh: "Người tiết lộ quân tình cho tướng quân Nam Cương chính là
ngươi? Vì sao? Vì sao muốn hãm hại Tiêu gia, vì sao muốn hãm hại mẫu
thân ta!"
"Có trách thì trách Tiêu gia các ngươi ủng hộ Sở
Thi Ngọc, trách mẫu thân ngươi khinh thường bản điện hạ, trách Tiêu gia
các ngươi sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn như ngươi vậy!" Nghĩ tới Tiêu Ngọc Dung từng nói mình tâm thuật bất chính, công cao lấn chủ, làm hại nàng
bị nữ hoàng thất sủng, trong lòng Sở Mộ Thanh hận vô cùng, hận không thể giết Tiêu Ngọc Dung.
Tiêu gia không phải luôn ủng hộ đại
hoàng nữ sao? Như vậy nàng sẽ hủy diệt Sở Thi Ngọc, hủy diệt nữ nhi quý
giá nhất của Tiêu Ngọc Dung, hủy diệt niềm kiêu ngạo của Tiêu gia!
"Tiêu Vãn, ngươi thân là lệnh sử bộ binh, tin tức đều phải qua tay ngươi." Sở Mộ Thanh nhìn Quý Thư Mặc thập phần nhu thuận trong lòng mình, lại nhìn Tiêu Vãn mặt trắng bệch, ngụ ý không cần nói cũng biết.
Tiêu Vãn nghĩ lại nửa tháng gần đây, Đông Ngụy đại chiến với Nam Cương, ngày đêm nàng bận bù đầu bù cổ ở bộ binh, Quý Thư Mặc vẫn tri kỷ đến Binh bộ đưa canh bổ cho nàng.
Bộ binh không phải nơi kẻ nào cũng có thể đi vào, nhất là nơi cơ mật, ngay cả hoàng nữ đương triều cũng phải
xin chỉ thị của nữ hoàng mới có thể vào trong. Nhưng Quý Thư Mặc là phu
lang của Tiêu Vãn, mà Tiêu Vãn lại là nữ nhi được sủng ái nhất của Binh
bộ Thượng Thư Tiêu Ngọc Dung.
Tiêu Vãn tuy chỉ là một lệnh
sử nhỏ, nhưng đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai, cho nên người trông
coi lúc nhìn thấy Quý Thư Mặc thường xuyên ra vào bộ binh, từ lâu không
cảm thấy kinh ngạc rồi. Mà Sở Mộ Thanh chính là lợi dụng Tiêu Vãn sủng
ái Quý Thư Mặc, nàng sai Quý Thư Mặc đánh cắp thông tin bí mật quân sự,
tráo đổi công văn. Lại bỏ thêm một ít chứng cứ Tiêu Ngọc Dung thông địch bán nước, để ngày sau tang chứng vật chứng đều có, Tiêu gia chắc chắn
bị tống vào đại lao.
"Thư Mặc, vì sao... Vì sao muốn làm chuyện như vậy... Ta đối với ngươi không tốt sao? Vì sao, muốn phản bội ta?"
Còn chưa nói xong, Tiêu Vãn nhìn nụ cười giễu cợt trên mặt Quý Thư Mặc giống như nàng vừa mới hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc.
Trong lòng Tiêu Vãn chua chát, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Chẳng lẽ, ba năm nay, ngươi chưa từng thật tình... yêu ta sao? Dù chỉ một chút
thôi."
"Yêu ngươi?" Quý Thư Mặc cười lạnh một tiếng, làm như mới vừa nghe được chuyện cười: "Lúc trước gả cho ngươi hoàn toàn là bởi vì ngươi dễ lợi dụng, hoàn toàn là bởi vì bên cạnh ngươi còn có cái
đuôi Tạ Sơ Thần ngu ngốc. Nhờ tiền Tạ gia bọn họ, ta mới có thể chấn
chỉnh lại Quý gia. Mà ngươi, một người thất học vô công rỗi nghề suốt
ngày chỉ biết ăn chơi trác táng căn bản không xứng để ta yêu ngươi!"
Nghe những lời này, tâm Tiêu Vãn như bị thiên đao vạn quả, đau đớn thật sâu.
"Mẫu thân, cũng do các ngươi hại chết sao?" Mẫu thân cả đời vì nước, vậy mà nàng còn hoài nghi mẫu thân phản quốc...
Tiêu Vãn ơi Tiêu Vãn, ngươi làm sao có thể ngu xuẩn đến bậc này!
Thấy Tiêu Vãn lung lay sắp đổ, gần như ngã nhào trên đất, Sở Mộ Thanh lạnh
lùng sáng tỏ toàn bộ chân tướng: "Tiêu Ngọc Dung là người thông minh,
mẫu hoàng rất tín nhiệm, chỉ có hạ độc mãn tính, dựng lên hiện trường
giả ông ta đang tra hỏi thì sợ tội tự sát, mới có thể làm cho mẫu hoàng
tin tưởng Tiêu gia thông đồng với địch bán nước, Sở Thi Ngọc ý đồ mưu
triều soán vị!"
Tiêu Vãn nghe xong, hận không thể xé nát miệng nàng ta.
Tiêu Vãn nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ dựa vào mấy tờ giấy lộn làm chứng cớ,
đã phán Tiêu gia và đại hoàng nữ có tội? Bệ Hạ sao lại ngu ngốc như thế, dễ dàng tin chuyện đó."
"Không chỉ vật chứng, còn có nhân
chứng." Thấy Sở Mộ Thanh nhìn về phía Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn trong lòng
hồi hộp. Nhưng mà, Sở Mộ Thanh lại cười nói: "Ngoài Thư Mặc làm chứng
đại hoàng nữ kết bè kết cánh với Tiêu gia các ngươi, còn có muội muội
tốt của ngươi làm chứng. Bản điện hạ chỉ mới hứa cho nàng con đường
sống, nàng lập tức bán đứng Tiêu gia, trước mặt mẫu hoàng chính miệng
thừa nhận những chuyện Tiêu Ngọc Dung gây ra đều do Sở Thi Ngọc sai
khiến. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Tiêu gia ngoài muội muội tốt của
ngươi và phụ thân nàng ta may mắn sống sót, tất cả đều bị chém, gia sản
cũng bị tịch thu."
Từng lời Sở Mộ Thanh nói không ngừng lởn
vởn trong đầu Tiêu Vãn, từng chữ từng chữ như một thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào trái tim nàng, máu tươi đầm đìa.
Cả người Tiêu Vãn cứng đờ, muốn mở miệng, nhưng thật lâu sau nàng cũng không nói ra được một tiếng.
Bọn họ cố ý, cố ý đến đây, cố ý nói cho nàng biết chân tướng, cố ý làm cho
nàng tuyệt vọng, cố ý làm cho nàng chết không nhắm mắt.
"Hiện tại Tiêu gia bị mọi người phỉ nhổ, để lại tiếng xấu muôn đời, Tiêu Ngọc Dung đến chết cũng không ngờ được, Tiêu gia do nàng ta khổ cực gây dựng bị hai nữ nhi hại thảm!"
Thấy Tiêu Vãn đờ đẫn một chỗ, lệ rơi
đầy mặt, Sở Mộ Thanh cười càng thêm hăng: "Tiêu Vãn, người đời này bản
điện hạ cảm tạ nhất chính là ngươi. Cám ơn ngươi, giúp bản điện hạ diệt
trừ ba vật cản, còn giúp bản điện hạ đạt thành tâm nguyện, một bước lên
trời... Bây giờ bản điện hạ đưa ngươi lên pháp trường, nhớ, kiếp sau
đừng tiếp tục ngu ngốc như vậy!"
Mắt Tiêu Vãn toé lửa, tức
giận trừng Quý Thư Mặc: "Quý Thư Mặc, ngươi là phu lang của ta! Cả Tiêu
gia ta bị phán xử chém, tịch thu gia sản, ngươi đừng hòng sống một mình! Muốn chết cùng chết!"
Thiếu niên xinh đẹp đứng cách Tiêu
Vãn ba bước xa, hất đầu lên, mắt như thu thủy, càng nhìn càng rực rỡ,
nhìn Tiêu Vãn bằng gương mặt lạnh lùng và xa cách: "Đừng cho ta là kẻ
ngốc Tạ Sơ Thần vì ngươi muốn chết muốn sống, vì cứu ngươi ngây ngốc quỳ trước cửa Hình bộ. Đừng quên, ngươi đã đưa ta thư hòa ly. Bây giở ta và ngươi không liên quan, nữ có thể kết hôn nam được quyền gả đi!" Hắn
khinh bỉ liếc Tiêu Vãn, hừ lạnh một tiếng: "Đừng vọng tưởng có thể kéo
ta cùng chết!"
Đúng nha, nàng thật ngốc nghếch, lại đưa cho Quý Thư Mặc thư hòa ly ...
Nói cái gì nhất định cứu nàng, bất quá là rắp tâm lừa nàng tin tưởng, sau đó giao ra thư hòa ly...
Ngực đột nhiên quặn đau, yết hầu Tiêu Vãn cảm giác tanh tanh, thống khổ phun ra một ngụm máu tươi. Nàng nhìn lòng bàn tay dính máu đỏ thắm, khóe
miệng xẹt qua nụ cười thê lương, cả người không tự chủ được phát run.
Là nàng dẫn sói vào nhà, là nàng hại chết mẫu thân, hại chết Tiêu gia!
Nàng nghĩ lại mình vì theo đuổi Quý Thư Mặc, không màng tư thái, vứt bỏ tự
tôn, mất trọn ba năm, rốt cuộc cũng khiến hắn động tâm.
Nàng còn nhớ rõ, khi Quý gia đáp ứng lời cầu hôn của nàng thì nàng cao hứng
đến một đêm không ngủ được. Nàng còn nhớ rõ, hôm mình nghênh cưới Quý
Thư Mặc, vì không muốn Quý Thư Mặc uất ức, nàng mở tiệc chiêu đãi quan
to quý tộc khắp mười dặm hồng trang, tổ chức hôn lễ vô cùng náo nhiệt.
Nàng còn nhớ rõ mình khi biết tin hắn có mang thì cao hứng chuẩn bị đồ dùng
cho hài tử. Nàng còn nhớ rõ, khi Tiêu gia bị quan binh vây quanh thì
nàng khẩn trương kéo hắn ra sau lưng một lòng che chở, nói với quan
binh, hắn đã không còn là phu lang của nàng, hắn vô can, cầu bọn họ thả
hắn.
Hoá ra tất cả đều là tự mình đa tình... Tất cả lại đều là làm giá y cho người khác....