Tiêu Vãn hối hận, nàng hối hận muốn điên lên, toàn thân khó chịu như bị ngàn vạn côn trùng cắn, khổ sở đến mức nàng muốn gào thật to, nhưng lại
không thể. nàng chỉ biết cúi đầu, người ngoài nhìn như nàng đang ăn năn
sám hối với tổ phụ, với mẫu thân, với phu lang mới cưới nhưng không ai
nhận ra nàng đang che giấu ánh mắt sưng đỏ như quả óc chó, Tiêu Vãn cắn
chặt răng, khống chế toàn thân mình run lên.Những chuyện thương tâm máu
chảy đầm đìa vốn đã được cất giấu sâu dưới đáy lòng nay lại bị khui ra
một lần nữa, làm tim như bị ngân châm đâm vỡ nát.
Bên ngoài, toàn thân Tạ Sơ Thần như cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tay siết
chặt nắm cửa. Lúc này Tạ Sơ Thần thật sự muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng
người hắn như đã mọc rễ, chẳng thể nào cử động được. Giọng nói từ bên
trong vọng ra rất rõ ràng:
“Loại nam nhân tiếng xấu lan xa
làm sao xứng làm phu lang của Tiêu Vãn ta!”Tiêu Vãn cúi gằm mặt, giọng
nói Tiêu Vãn lớn hơn vài phần. Nói xong câu đó, nàng ngẩng mặt lên, quay sang nhìn thẳng vào mắt Quý Thư Mặc cười nói: “Chỉ có Thư Mặc mới không tham luyến tài sản Tiêu gia chúng ta, thật lòng thật dạ tốt với ta.”
Tốt đến đẩy ta vào chỗ chết!
Quả nhiên con người có những nội lực tiềm tàng mà không ai ngờ được. Tiêu
Vãn đến tột cùng không biết mình đã nhịn nôn bao nhiêu lần mới có thể
nói một câu trái lương tâm như vậy. Nàng không cần biết khi Quý Thư Mặc
nghe được câu nói hèn mọn này của nàng sẽ âm thầm chột dạ, hay đắc chí
cười nhạo nàng ngu xuẩn. nàng chỉ biết, câu nói đó là nàng đang nói về
một người nam nhân khác. Người nam nhân đã dùng toàn bộ trái tim để yêu
nàng, người con gái thật sự yêu nàng dù cho nàng có là một Tiêu Vãn bị
người đời thoá mạ, dù cho nàng có là tên tử tù dơ bẩn.
Hắn đã cho nàng tất cả. Vậy mà nàng.... Điều duy nhất mà nàng có thể lúc này là cho hắn một cuộc sống hạnh phúc...
Từ bỏ Tạ Sơ Thần, trả thù Quý Thư Mặc, để cho Quý Thư Mặc nếm tư vị vì yêu bi ai, vì yêu tuyệt vọng ...
“Ngươi, ngươi nói cái gì, thiếu gia nhà ta mới không phải người như vậy!” Không chờ những người khác có phản ứng, Chiêu Nhi đã tức đến trào máu họng,
hắn ta hùng hổ sấn đến trước mặt Tiêu Vãn, chỉ vào mũi nàng tức giận
mắng.
Từ nhỏ tới lớn, Tạ Sơ Thần được cưng chiều thành hư,
bên ngoài là thư đồng cận thân, thực chất là bạn tốt duy nhất của hắn,
Chiêu Nhi cũng từ từ dưỡng thành tính tình điêu ngoa bốc đồng.
Đây là Tiêu gia, không phải Tạ gia, huống chi ở Tạ gia Chiêu Nhi cũng chỉ
là kẻ hầu người hạ, chỗ nào cho phép hắn ta lớn giọng quát nạt người bề
trên. Hắn ta lại vẫn đỏ mắt, nổ pháo liên thanh vào Tiêu Vãn: “Rõ ràng
là ngươi, hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ! Nếu không phải lúc trước dùng lời ngon
tiếng ngọt dụ dỗ thiếu gia nhà ta sao người có thể chung tình với ngươi, đến cả thiếp thất cũng chấp nhận làm, sau đó ngươi vô lương tâm phái
người khi dễ thiếu gia, thiếu gia có trách ngươi lời nào không! Ngươi
làm hại thiếu gia bỏng thiếu gia còn rất vui vì nghĩ ngươi đã chấp nhận
người. Vậy mà ngươi!! Ngươi... ngươi đồ nữ nhân vô lương tâm này chỉ
biết ăn hiếp thiếu gia!” Gò má Chiêu Nhi đỏ lên, giọng điệu càng lúc
càng tức giận.
Mỗi một câu Chiêu Nhi nói ra, thân thể Tiêu Vãn
cứng thêm một chút, bị nhục nhã, bị hạ nhân khi dễ, bị bỏng, những việc
này là do một tay nàng gây nên, làm sao nàng không biết chứ, nhưng bây
giờ nghe tới tai lại giống như thanh kiếm thép, xuyên thấu vào da thịt
nàng từng phân một. Cảm giác lồng ngực bị đè nén đến đau buốt như thế
này gọi là tội lỗi.
Vân Yên nhìn Chiêu Nhi, ra hiệu hắn ta đừng nói nữa.
Tên ngốc, nói nhiều thế làm gì? Đây là đang khoe thành tích của thiếu gia nhà ngươi sao?
Nếu tiểu thư đã quyết tuyệt tình, những lời Chiêu Nhi nói ra sau này sẽ trở thành tảng đá ngáng đường nhân duyên Tạ Sơ Thần mất!
Sắc mặt Chiêu Nhi đang căng thẳng, nhìn biểu cảm lo lắng trên mặt Vân Yên, bao nhiêu căm phẫn lập tức bình phục xuống.
Chiêu Nhi quay đầu nhìn Tạ Sơ Thần đang đứng chết trân tại chỗ, trong lòng
thầm thấy may mắn: may mắn thiếu gia tới, nghe được mấy lời này, bằng
không sẽ bị nữ nhân xấu xa này lừa thê thảm!
Nghĩ như vậy,
hắn dè dặt liếc nhìn thiếu gia nhà mình một cái, chỉ cần thiếu gia nhà
hắn hô một tiếng, cho dù phải mất mạng hắn cũng phải cào tám đời tổ tông nữ nhân sở khanh đó xuống.
Chiêu Nhi lòng tràn trề ý chí ra trận giết đich lại thấy thiếu gia nhà mình ngây ngốc đứng tựa cửa, hốc mắt
đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi, cả người không còn chút tinh thần nhìn chằm
chằm vào Tiêu Vãn.
Môi hắn mấp máy nhưng từ đầu đến cuối không thể thốt ra một lời hoàn chỉnh.
Tiêu Vãn vô thức lặp lại động tác của Tạ Sơ Thần. nàng khẽ mím môi, trong
mắt thoáng hiện nét đấu tranh, cuối cùng lại biến mất.
Nàng hoàn toàn không ngờ được Tạ Sơ Thần sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại càng không
thể ngờ hắn đứng đó nghe được những lời tuyệt tình của nàng.
Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt đen sâu không thấy đáy thoắt cái trở nên mông
lung, sự đau đớn lộ rõ không cách nào xóa bỏ. Trong cuộc sống của nàng,
chưa từng có quyết định nào khiến nàng cảm thấy đau đớn như thế. Tại
sao? Rõ ràng đã tự nhủ với bản thân phải làm ra quyết định, nhất định
phải làm cho Tạ Sơ Thần rời xa mình, tìm kiếm hạnh phúc mới, nhưng khi
nhìn thấy sắc mặt thiếu niên tái nhợt dựa cửa, bộ dáng yếu đuối nhu
nhược, có thể ngã bất cứ lúc nào, trong lòng nàng trào lên một thứ tình
cảm chưa từng cảm nhận qua.
Tim, đau, đau quá! Nàng không
biết từ khi nào bản thân nhìn thấy gương mặt thống khổ của hắn thì tim
nàng lại đau như vậy, khó chịu như vậy! Thân hình nàng vì đau khổ vô
cùng mà run nhè nhẹ, nàng muốn há miệng, lại phát hiện cổ họng mình
không phát ra tiếng nào!
Tiêu Vãn nhíu chân mày, vẻ mặt thoáng
hiện nét thống khổ nhưng rất nhanh biến mất, nhanh đến nỗi ngay cả Vân
Yên tâm tư tinh tế từ đầu đến cuối luôn quan sát phản ứng của nàng cũng
không kịp nắm bắt. Bàn tay giấu trong tay áo dùng sức nắm chặt, nàng
đứng dậy, bước ra khỏi ghế, đi về phía Tạ Sơ Thần, dùng giọng điệu lạnh
như băng trào phúng: “Nói ta hèn hạ vô sỉ hạ lưu, vậy xin hỏi Chiêu Nhi
công tử ta hạ lưu với thiếu gia nhà cô lúc nào, ta nhớ không lầm hôm qua mới lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”
Nàng tàn nhẫn nhìn người nam
nhân trước mặt đã không còn sức lực phản kháng, giọng điệu khinh thường
càng dày, chán ghét trong mắt càng sâu: “Nếu không phải hắn không biết
xấu hổ, quấn lấy ta ép buộc ta lấy hắn, ngươi cảm thấy với danh tiếng tệ hại của thiếu gia nhà ngươi, điêu ngoa đanh đá, còn là phế vật cầm kỳ
thư hoạ công dung ngôn hạnh chẳng ra gì, bản tiểu thư sẽ để ý đến hăn
sao?! Bản tiểu thư có ép buộc hắn nhảy qua chậu than sao? Chính là hắn
bất chấp mọi thứ, hắn bị bỏng không phải lỗi của bản tiểu thư. Là tự hắn đa tình, đối với ta yêu thương nhung nhớ, dây dưa không dứt! ”
Tiêu Vãn nói năng hùng hồn, lý lẽ đanh thép, khiến Chiêu Nhi nghẹn ứ cổ
không thốt được lời nào. Hắn chỉ biết tức giận chỉ vào Tiêu Vãn: “Ngươi
ngươi ngươi….” Mãi cũng không thể mắng ra một câu.
Tạ Sơ Thần
kinh ngạc nhìn Tiêu Vãn, trong mắt tràn ngập sương mù, hắn muốn nói gì
đó để xua tan sự ngột ngạt khó chịu đang ăn mòn tâm hồn mình nhưng nửa
ngày cũng không nói nên lời. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Vãn ôn nhu hỏi han
Quý Thư Mặc: “Thư Mặc, hôm nay lại mặt, ngươi thử nhìn những lễ vật ta
đã cất công chuẩn bị, xem xem có vừa ý món đồ gì hay không?”