Đối mặt với sự thân
mật của Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc có chút không biết theo ai, hắn lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tiêu Vãn.
Ai ngờ, Tiêu Vãn hoàn toàn coi thường hắn chán ghét, hắn lui nàng tiến, hắn kinh hoảng, nàng mỉm cười.
Nàng cười đến mặt dịu dàng vô hại, cơ hồ dồn Quý Thư Mặc đến góc tường, cũng khi hắn băn khoăn lo lắng thì khẽ hôn lên trán hắn, dịu dàng giống nhau kiếp trước: "Đồ ăn sáng muốn ăn cái gì? Ta cho người đi chuẩn bị."
Quý Thư Mặc quay đầu qua, trong mắt lướt qua vẻ chán ghét và xem thường,
ngoài miệng lại lạnh nhạt nói: "Nghe thê chủ quyết định."
Kiếp
trước, Tiêu Vãn cưng chiều Quý Thư Mặc lên trời, mỗi sáng sớm cũng sẽ
cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng. Kiếp này, Tiêu Vãn tiếp tục cưng
chìu, chỉ là mục đích, lại khác nhau một trời một vực với kiếp trước.
Lòng mang hận ý, Tiêu Vãn chỉ dịu dàng nói mấy câu, đã bị chính mình làm
nghẹn chết, càng khỏi nói đến Quý Thư Mặc oán hận nàng như vậy sẽ tức
giận đến mức nào.
Trong lòng nàng âm thầm thán phục Quý Thư Mặc
nhẫn nại, có thể ngụy trang trước mặt người mình ghét như vậy hơn một
năm, thật là làm khó hắn. . . . . . Mà kiếp trước mắt nàng thật sự bị
mù, sự chán ghét rõ ràng như vậy mà lại cho rằng Quý Thư Mặc xấu hổ e
thẹn.
Đời này, nàng không còn vì Quý Thư Mặc mà sống nữa, là vì
mình, vì Tiêu gia phải sống thật tốt, nhìn những tra nam tiện nữ đời
trước tự ăn quả ác, mất hết danh dự!
Ăn xong đồ ăn sáng, Tiêu Vãn thân mật thắm thiết đi đến đại sảnh với Quý Thư Mặc. Trong đại sảnh,
trừ Tiêu Ngọc Dung, còn có hai vị trắc quân của Tiêu Ngọc Dung, Liễu thị và Vương thị. Liễu thị có một nữ nhi, được đặt tên là Tiêu Khinh Như,
năm nay 16 tuổi. Vương thị có một nhi tử, được đặt tên là Tiêu Tiêu, năm nay bốn tuổi.
Sau khi chính phu của Tiêu Ngọc Dụng qua đời, Tiêu Ngọc Dung cũng không có phù chánh bất kỳ một vị trắc quân nào. Những
năm gần đây, Tiêu phủ trừ Trần thái công chấp chưởng một nửa quyền hành
ra, một nửa kia là do Liễu thị trông coi.
Hôm nay, Tiêu Vãn cưới
phu lang, nhiệm vụ xử lý Tiêu phủ này phải dần dần bàn giao đến tay phu
lang của Tiêu Vãn. Điều này làm cho Liễu thị hận nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mình cách vị trí chính phu càng ngày càng xa.
Đối mặt
tài tử tài mạo song toàn Quý Thư Mặc, Tiêu Ngọc Dung càng xem càng hài
lòng, thời điểm khi hắn kính trà cho mình, không nhịn được móc ra một
bao tiền lì xì thật dầy nhét vào trong tay của hắn, ý vị sâu xa nói:
"Tiêu Vãn tính tình không tốt, sau này phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều hơn
rồi."
Quý Thư Mặc dịu ngoan gật đầu, che giấu lạnh lẽo nơi đáy mắt: "Dạ, mẫu thân."
Một đại tiểu thư ngu ngốc lại cưới một hiền phu tài mạo song toàn, mà hôn
sự của nữ nhi hắn lại chưa bao giờ được Tiêu Ngọc Dung coi trọng. Vẻ mặt Tiêu Ngọc Dung đối với Quý Thư Mặc ôn hoà, khiến Liễu thị khó chịu, hắn làm bộ như lơ đãng nhắc tới: "Đại tiểu thư, sao lại không thấy một vị
phu lang khác của ngươi tới thỉnh an? Ngày thứ nhất đã không có quy củ
như vậy, sau này còn ra thể thống gì nữa!"
Quý Thư Mặc quy củ có
lễ, làm cho người ta không tìm ra lỗi, Liễu thị lại kéo Tạ Sơ Thần danh
tiếng không tốt tới đây, cố gắng tìm lỗi cho Tiêu Vãn. Tối hôm qua, hắn
nghe trộm được Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công đối thoại, trong tay Ta
sơ thần thậm chí có ngọc bội Tiêu gia! Vậy không phải chính phu của Tiêu Vãn chính là Tạ Sơ Thần kia sao?!
Nhìn về phía Liễu thị trước
đời phản bội Tiêu gia, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, Tiêu Vãn tức
giận nói: "Liễu trắc quân, Tạ công tử không phải phu lang của ta. Hôm
qua hắn bị phỏng cổ chân, hành động bất tiện, mới ở lại Tiêu phủ."
Nàng cố ý tăng thêm hai chữ trắc quân, nhắc nhở Liễu thị đừng quên tôn ti,
hắn cũng chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ, tại sao tiêu tiền như nước trông nom đến trên đầu của nàng! Nàng lấy người nào, nạp người nào, mắc mớ gì tới hắn!
Liễu thị bị Tiêu Vãn châm chọc, có chút ai oán nhìn về Tiêu Ngọc Dung.
Tiêu Ngọc Dung nhăn mày lại: "Hôm qua phụ thân nói cho ta biết, trong tay
hắn có ngọc bội Tiêu gia, cho nên mới lưu người lại. Vãn Nhi, không phải ngươi đưa ngọc bội cho Thư Mặc rồi sao? Sạo ở trong tay Tạ Sơ Thần cũng có một khối? Hơn nữa cái đó mới là thật."
Tối hôm qua uống đến
say mèm, khi Tạ Sơ Thần tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Hắn nhớ tới sáng
sớm phải thỉnh an trưởng bối Tiêu gia, ngồi bật dậy từ trên giường, có
chút quở trách liếc nhìn Chiêu nhi hầu hạ hắn rửa mặt, hiển nhiên tố cáo hắn vì sao không gọi hắn rời giường, hại hắn ngủ quên.
Phu lang
xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, ngày hôm qua bức hôn ấn tượng đã
không tốt, hôm nay lại đến trễ, không biết có bị ghét bỏ. . . . . .
Vừa nghĩ tới tối hôm qua nhảy chậu than, còn uống rượu giao bôi với Tiêu
Vãn, cái đuôi nhỏ của Tạ Sơ Thần hả hê vểnh lên, chỉ là rất nhanh lại
sụp xuống. Tối hôm qua muốn chuốc say Tiêu Vãn, rồi tới màn gạo nấu
thành cơm, ai ngờ, thế nhưng mình không tự chủ say trước. . . . . .
Quả thật là sai sót bỏ lỡ cơ hội! Tạ Sơ Thần ảo não đấm ngực. Phát hiện kết quả, thế nhưng mình đổi một bộ quần áo!
Hắn nghĩ hỏi, là ai mặc quần áo cho hắn? Nhưng lại sợ tự mình nghĩ quá
nhiều bị Chiêu nhi cười nhạo, vì vậy uyển chuyển hỏi: "Chiêu nhi, tối
hôm qua là ngươi đưa ta trở về sao?"
Một đôi mắt to xinh đẹp
chớp chớp, vẻ mặt mong đợi nhìn Chiêu nhi, trong lòng bùm ùm nghĩ, chẳng lẽ hắn và Tiêu Vãn đã trải qua. . . . . . Động phòng rồi hả?
Nhớ tới dáng vẻ mặt dày mày dạn của công tử tối hôm qua, động tác chải đầu
cho Tạ Sơ Thần của Chiêu nhi dừng lại, trong miệng cằn nhằn: "Tối hôm
qua là Tiêu tiểu thư đưa ngươi trở lại. Tối hôm qua công tử ôm chặt hông của Tiêu tiểu thư không chịu buông tay, càng không ngừng hướng về phía
nàng kêu thê chủ, còn khóc kêu cầu xin Tiêu tiểu thư đừng đi. . . . . ."
Thê, thê chủ?!
Mắt phượng trong suốt xinh đẹp lộ ra tia
ngượng ngùng y như đứa bé, Tạ Sơ Thần không khỏi nỉ non, hai tiếng này
vẫn luôn giấu kín trong lòng cuối cùng cũng dám nói ra, khuôn mặt như
ngọc lập tức đỏ ửng một tầng.