Con Dâu Nhà Họ Chu
Sau tân hôn, Chu Tư Niên đem kế hoạch của mình thương lượng cùng cả nhà, sử dụng khoản tiền còn thừa trong ngân hàng và sự chi trợ của Trương Tiếu
Phúc, cậu nhận thầu khai khẩn ngọn núi hoang trong vùng để trồng cây
công nghiệp.
Mấy người anh em còn lại tuy không coi trọng lắm
nhưng vẫn ra sức giúp đỡ, Trương Tiểu Phúc còn mời chuyên gia từ thành
phố xuống xin ý kiến, mỗi ngày đều bận rộn.
Mỗi ngày cô đều chạy
đôn chạy đáo lên núi, cậu lo da cô sẽ bị nắng ăn đen, kết quả hai tháng
sau, anh không khuyên ngăn cô nữa vì làn da của cô vẫn trắng nõn như ban đầu.
Bận rộn là vậy nhưng cả nhà bảy người vẫn hoà thuận, vui vẻ.
Trời xanh thích làm sóng gió, hai tháng sau, vào một ngày mưa to, Chu Tư
Niên trượt chân lăn từ sườn núi xuống chân núi, tuy được đưa vào bệnh
viện nhưng do nội tạng đã vỡ nát, mất máu quá nhiều nên đã tử vong trên
đường.
Bầu không khí ảm đạm bao trùm. Cha Chu do chịu đả kích
lớn, gắn gượng qua tang lễ thì ngã bệnh. Những người còn lại cũng đau
khổ không thôi, thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chuyện đồng án
không thể bỏ dở quá lâu, Trương Tiếu Phúc đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cha Chu.
“Ba ơi, uống thuốc.”
Cô bưng thuốc vào, cha Chu nghe thấy cũng không phản ứng, đôi mắt chỉ nhìn vào xa xăm. Thấy ông như
vậy, cô chán nản, đặt chén thuốc xuống bàn, ngồi bên mép giường duỗi
tay đặt lên trán ông kiểm tra nhiệt độ.
“Ba, ba phải nhanh tỉnh
lại.” Cô nhẹ giọng an ủi, lau nước mắt. Dù thế nào thì Chu Tư Niên cũng
là người thật lòng yêu thương cô, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này cô
cũng rất đau đớn.
Nghe tiếng khóc nức nở bên cạnh, đôi mắt vô hồn của cha Chu chậm rãi thanh tỉnh, nhìn đôi mắt cô đỏ ửng, trong lòng đau xót, gượng ngồi dậy, ngoan ngoãn uống thuốc, gằn ưu thương trong lòng,
lên tiếng hỏi: “Con dâu, về sau con có tính toán gì không?” Cô mới gả
đến đây nửa năm thôi, chồng đã quy tiên, người khổ sở nhất trong nhà này không chỉ có ông.
“Con còn có thể tính toán gì nữa, đương nhiên là ở lại đây rồi.”
“Nhưng, nhưng tuổi con còn trẻ vậy…” Ông nói tiếp: “Tiểu Phúc, dù con muốn tái
giá Tư Niên cũng không trách con đâu.” Ông không thể bảo cô thủ tiết vì
con trai mình được.
Trương Tiểu Phúc chớp chớp đôi mắt, lắc đầu:
“Từ ngày con gả cho Tư Niên thì con đã là người họ Chu, dù anh ấy không
còn nữa thì con vẫn là con dâu nhà họ Chu, ba đừng đuổi con đi…” Nói
xong, cô bi thương nhào vào lòng ngực ông, thương tâm khóc lên.
Cha Chu vừa cảm động vừa khổ sở, khẽ vuốt mái tóc mềm mại: “Đứa trẻ này,
sao con lại ngốc như vậy, con còn trẻ…” Cô lắc đầu, nức nở nói: “Con
sống là người nhà họ Chu, Chết làm ma nhà họ Chu, một lần gả vào, cả đời là con dâu nhà họ Chu, trừ khi ba đuổi con đi…”
Nghe thấy lời
này, phiền muộn, thống khổ trong lòng cha Chu tan thành mây khói. Ông
cảm thán: không biết nhà họ Chu có tài đức gì mà lại cưới được người con gái tốt như vậy, chỉ tiếc Tư Niên không có phúc...
“Nếu con đã
muốn ở lại, sao ba nỡ đuổi con đi. Chỉ mong sau này con tìm được người
đàn ông tốt...” Cha Chu lau nước mắt, vỗ lứng cô: “Cả nhà sẽ thay nó
chăm sóc con.”
Mọi người tự nhiên vui mừng khi cô ở lại. Cha Chu
được cô tận tình chăm sóc, ông khỏi bệnh bè toàn tâm toàn ý xử lý mảnh
đất sau núi.
Cô nghiễm nhiên trở thành người phụ nữ nhà nông,
nhưng trong mắt bọ họ, cô khác xa những người phụ nữ khác. Tuy cô “vai
không thể gánh tay không thể mang”, điều cô có thể làm chỉ là chỉ đạo kỹ thuật hay mang trà nước đến nhưng chỉ cần được nghe cô cười, nghe cô
nói, sức lực mấy người họ tự dưng tràn trề, sao đành lòng để cô làm việc nặng chứ!
Lúc này đúng vào giữa hè, trời nắng như “đổ lửa lên
đầu” và họ vẫn miệt mài với công việc đồng án. Trên núi trồng cây dược
liệu và trà, đang thời điểm cần phải chú tâm chăm sóc, thế nên họ cũng
chẳng đoái hoài tới cái nóng cháy da thịt này.
Cô ở nhà nấu một
ít nước đường, sau khi cho vào tủ lạnh, cô mang lên núi cho họ. Giờ đã
là ba giờ chiều, họ vẫn chăm chỉ làm việc, sau khi mang tới căn chồi
nghỉ trên núi, cô gửi tin nhắn cho họ.
Trước kia, nếu có việc cần thông báo, họ phải hét gào thật to. Nhờ có điện thoại, chuyện này đã dễ dàng hơn nhiều. Vài phút sau, mọi người liền chạy đến. Mặt mày ai cũng
đỏ bừng, cô cầm khăn lông lau mồ hôi cho họ. Đúng là “làm nông mới biết
nhà nông khổ”!
“Ba, con có nấu chút nước táo đỏ ngân nhĩ, nhân
lúc nó vẫn còn lạnh, mọi người mau ăn đi.” Cô múc cho mỗi người một
chén, họ cười tươi rói hớp từng hớp một, cảm thấy vừa lạnh vừa ngọt,
lạnh ở trong miệng còn ngọt ở trong lòng. Tinh thần tràn đầy sảng khoái!
Thấy trên mặt cha Chu vẫn còn đổ mồ hôi, Trương Tiểu Phúc cầm quạt giấy quạt cho ông, nhíu mày nói: “Ba, nắng này quá độc, hay là chiều nay nghỉ
ngơi, đừng ra đồng nữa.”
“Không có việc gì, dân quê quen rồi,
nắng này thì tính là gì.” Cha Chu không thèm để ý, Trương Tiểu Phúc thấy mồ hôi ông ra, cầm khăn lau cho ông. Cha Chu cảm động không thôi, ông
nghĩ thầm: tuy con dâu không làm việc đồng án, nhưng sự chăm sóc chu đáo thế này, con dâu nhà nào trong thôn này có thể so sánh được?
Đang đắc ý thì chợt thấy Trương Tiểu Phúc cúi đầu, mặt vương chút sầu bi,
vội hỏi nói: “Con dâu, con sao vậy? Sao lại không vui?”
Trương
Tiểu Phúc ngẩng đầu, hai tròng mắt bi thương: “Ba, lúc con xuống núi mua táo đỏ, nghe mấy chị dâu trong thôn bảo con là sao chổi, nói con khắc
chết Tư Niên… Con…”
Nói đến đoạn này, cô lại cúi đầu, lau vội hai hàng nước mắt. Cô biết, người trong thôn ngu muội mê tính, không ngờ
lại chính tai nghe được điều này.
“Nói bậy!” Cha Chu tức giận: “Ai nói? Ai dám nói như vậy! Con nói cha biết, cha đi tìm bọn họ nói cho ra lẽ!”
“Mấy người đàn bà ăn no rửng mỡ, nói hươu nói vượn.” Chu Dũng ngồi bên cạnh hận không thể dùng cuốc đào người.
Cô lắc đầu, lau nước mắt: “Con đau lòng lắm. Có khi điều họ nói là thật,
là con hại chết ảnh.” Cha Chu nghe vậy, nhíu mày cả giận nói: “Con đừng
suy nghĩ lung tung!”
Mấy người khác nhìn cô khó khổ sở như vậy, đau lòng không thôi, hận mấy người đàn bà lắm miệng, có tư cách gì làm cô thương tâm.
“Thật sự? Mọi người đều không trách con?” Trương Tiểu Phúc nghẹn ngào hỏi,
đôi mắt đẫm lệ làm cha Chu tan nát cõi lòng, ông hoảng loạn dùng ngón
tay thô ráp lau nước mắt cho cô.
“Đừng nói bậy!” Cha Chu không
biết cách an ủi người khác, cũng chưa từng thấy ai khóc đến não lòng như vậy, chỉ biết vụng về lau nước mắt. Trương Tiểu Phúc vừa nghe, thuận
thế nhào vào ngực ông, khóc thút thít, làm cho ông già như ông chân tay
luống cuống.
“Ba, tụi con làm việc trước.” Chu Quý vác cuốc đứng
lên, có cha ở lại an ủi cô, bọn họ cũng không cần lo lắng. Này là thời
kỳ phát triển mạnh của cẩu kỷ tử(*), bọn họ phải vội vàng bón phân.
(*) Một loại cây thuốc. Còn có tên gọi khác là củ khởi, củ khỉ, cẩu kỷ hay kỷ tử (Theo Wikipedia).
Chồi nhỏ chỉ còn lại hai người, Trương Tiểu Phúc vùi trong ngực cha Chu,
trong lòng cười thầm liên tục, đúng là những người đàn ông chất phác, họ đã đối xử tốt với cô thì cô phải lấy gì đó bù đắp xứng đáng cho họ chứ!