Con Dâu Nhà Họ Chu
Edit + Beta: Khiết Phan
Chu Cường xuống núi, vào nhà thì thấy chưa ai về cả. Chợt anh ngửi được mùi đồ ăn bốc ra từ lầu hai, biết chắc em dâu đang làm cơm trưa, anh bèn
lên lầu. Rón ra rón rén vào nhà bếp, quả nhiên thấy cô vội vội vàng vàng làm đồ ăn. Không ngờ cô đã thay đồ mới rồi.
Cô mặc chiếc áo len
hở bạo màu xám, chiều dài chỉ vừa che tới mông thôi. Phía trước thiết kế như cái yếm, phía sau hở hết lưng khoe hình xăm hoa đào vô cùng hấp
đẫn, vạt áo miễn cưỡng che được một phần mông.. Điều làm anh phun máu
mũi chính là bên trông cô không hề mặc nội y. Theo động tác thái rau của cô, bộ ngực lung lay như sắp đổ xuống. Vị trí của anh vừa vặn nhìn thấy hơn nửa bầu ngực lồ lộ ra bên ngoài.
Linh hồn anh như bị cô hút
đi mất. Anh tiến đến gần cô, lấy cái quần lót đỏ được nhét trong bóp
đựng tiền ra, nhẹ giọng hỏi: "Em dâu, cái này có phải của em không?"
Cô đang cắt khoai tây, nghe vậy ngừng động tác, quay đầu ra xem, thấy cái
quần lót bằng tơ tằm trên tay anh, thẹn thùng trả lời: "Là của em đó...
Em tìm hoài không thấy. Anh nhặt được ở đâu vậy?"
"Ở vườn trà trên núi." Anh mất hồn mất vía, thì thào đáp.
"Vậy chắc nó dơ mất rồi. Anh đem vứt giúp em nha." Cô cười cười, cũng không
quản anh đứng ngốc ở đó, quay đầu tiếp tục thái củ. Chu Cường nhìn gương mặt hồng hồng của cô, trong lòng ngứa ngái khó chịu, vò chiếc quần lót
thành một lọn rồi nhét vào trong túi quần.
"Sao quần lót của em
dâu lại nằm trong vườn trà vậy?" Anh vòng ra sau lưng cô, thở hổn hển
hỏi. Cô hờn dỗi liếc anh một cái: "Em quên..."
"Nói bậy... Anh
thấy hết cả rồi." Trái tim Chu Cường đập loạn, kề sát lên người cô,
chiếc lều nhô cao dưới quần chọt vào mông cô.
Cô giật mình, vội vặn vẹo cơ thể hòng thoát ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ba đang làm cái gì vậy?"
"”Làm” em." Anh thở phì phò, bụng cố ý đâm vài cái, vật cứng ma xát mông cô.
Quy đầu đội lên mông tròn, chỉ cách có lớp vải như mang theo luồng điện, từ dưới xông thẳng lên khiến người cô run run.
Tay anh theo phần áo hở dưới lưng luồng vào, đặt lên vòng eo con kiến. Anh thắc mắc: eo
cô nhỏ thế này sao chịu được cặp ngực bự đến vậy. Anh chậm rãi đi lên
bắt được đôi gò bồng đảo, hung hăng nhéo một phen, xúc cảm vừa mềm vừa
đàn hồi làm chân anh phát run. Thích chết anh mà!
"Anh ba... Đừng như vậy mà." Cô mềm nhũn dựa vào ngực anh.
Chu Cường nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, còn cố ý đâm mạnh một cái vào
người cô, cố tình làm cô rên một tiếng. Anh thỏa mãn kề bên tai cô: “Ba
anh làm được còn anh thì không được à? Em dâu ghét anh ba lắm sao?"
"Sao em lại ghét anh ba chứ." Cô lắc đầu, mặt đỏ tới tận mang tai, bộ dáng
kiều mỵ ngượng ngùng làm anh yêu thảm. Tới cha già còn dám “làm” cô mà,
sao anh không thể chứ!
"Nếu vậy thì để anh ba làm em dâu sung
sướng nhé." Anh nói xong, hai bàn tai hung hăng bắt lấy cự nhũ, hung
hăng xoa, bóp, nhào, nặn làm chúng liên tục biến dạng, hại cô lửa dục
đốt người.
"Ha... Anh ba... Aa... Không thể... Ưm... Đừng đừng
đừng bóp mà..." Nhũ tiêm bị anh ngắt lấy làm cô hơi đau, cô nhịn không
được rên rỉ cầu xin. Chu Cường mút lên gáy tai cô, chừa một tay vuốt ve
tấm lưng lõa lồ, nhìn chằm chằm vào hình xăm đầy công phu một lát. Đúng
là sống động như thật! Nhưng hiện tại anh không muốn nghiêng cứu nó, anh chỉ muốn “làm” cô thôi.
Bàn tay trượt xuống mông, không ngừng
chà xát, vừa bóp vừa ngắt, làm cô vừa đau vừa phê. Anh theo đà sờ vào
huyệt nhi, chẳng ngờ là một mảnh ướt át. Anh vội đè cô lên bàn, chặn
miệng cô lại. Cô hô một tiếng, thanh âm bị anh nuốt hết, mang theo vị
khói tiến vào môi cô. Hơn thở nam tính dày đặc vây lấy cô.
Cô đặt tay lên ngực muốn đẩy anh ra: “Anh ba... Anh buông..."
"Không đời nào! Anh phải “chơi” em! Ổng “chơi” được, anh cũng phải “chơi”
được!" Anh cầm lấy tay cô, cúi đầu hung hăng khóa môi. Cô mở hờ cánh môi giúp đầu lưỡi thành công xâm chiếm. Mùi thuốc lá nồng nặc trong miệng
anh tràn ra. Hiển nhiên anh không thạo nhiều kỹ năng, chỉ biết hút loạn
xạ thôi. Thế nhưng cô vô cùng thích kiểu hôn mạnh bạo này.
"Ngô... Ngô ngô... Anh ba... Không thể..." Cô nhỏ giọng kêu lên, cánh tay thử
đẩy nhẹ anh vài cái. Anh nắm chặt tay cô, không cho cô giãy giụa, đầu
lưỡi gắt gao làm loạn trong khoang miệng cô. Anh hôn cho đến khi cô sắp
tắt thở, cắn sưng hết cánh môi cô, mới hỏi: “Anh hôn thế này thoải mái
không em?"
Cô đỏ mặt, do dự gật gật đầu.
Chu Cường tâm như hoa nở, cúi đầu tiếp tục hôn. Anh thích môi cô vô cùng, thơm mềm như kẹo đường vậy.
Cô cố đẩy lưỡi anh ra, tức khắc cằm bị anh làm đau, đầu lưỡi thô ráp tiếp
tục chiến đấu. Hai người tích cực “nấu cháo lưỡi”, trợ giúp ngọn lửa dục vọng bùng cháy dữ dội hơn.
Không lâu sau đã bị anh cướp chủ quyền,
cô bị anh mút đến thở hổn hển. Chu Cường trong lòng đắc ý, biết là cô
thẹn thùng, một tay chui vào trong áo bắt lấy nãi phong cao ngất, thích
gì làm đó. Anh muốn biết cảm giác lúc cầm lấy sẽ ra sao lâu lắm rồi,
không ngờ còn thoải mái hơn cả trong tưởng tượng của anh nữa.
Trương Tiểu Phúc cảm thấy bắp đùi của mình lại ướt... Rõ ràng lúc nãy cố mới
vừa cùng cha chồng bên ngoài dã hợp, chẳng ngờ dục vọng lại bị khơi mào
lần nữa. Cô cố ý ăn mặc bại lộ như vậy chính là để thử nghiệm, thật đúng như cô dự đoán, họ đã vồ lấy cô như hổ rình mồi mà.
Anh chịu hết nổi rồi! Tay còn lại vén vạt áo cô lên, tách hai chân cô ra, cầm vật thô to để gần cửa huyệt, nhún người đâm vào.
"Nhanh quá." Côn thịt xỏ xuyên đi vào, vừa nhanh vừa dức khoát. Bên trong cô
nóng như lò lửa, anh cảm thấy nhục bổng của mình sắp nóng chảy trong đó
làm cả người anh lâng lâng. Chu Cường giữ chặt lấy mông cô, dạng
hai chân cô ra bên hông. Phân thân bắt đầu trừu sáp.
"A... Căng quá… Từ từ..." Cô đau đớn, sợ hãi kêu một tiếng.
Trong mấy anh em, Chu Cường là người cao nhất. Đích thực dáng người Từ Hải
“vai năm tấc rộng, thân mười thước cao”. Vật dưới thân anh thì khỏi bàn, thô như trái cà tím cỡ khủng, anh lại hung hăng đâm vào, cửa huyệt sắp
nứt toạc, huyệt nhi vừa trướng vừa xót. Ôi đau chết cô mất! Hệt y như dã thú mà!
Hai túi trà nặng trịt giã lên bắp đùi cô. Mỗi cú nện vào của anh mạnh như đang gián quyền cước vào bụng, lục phủ ngũ tạng đều
chịu thương tổn. Chỉ gần mười phút thôi, cô lên cao trào không biết mấy
lần. Mắt cô trợn trắng, hoa huyệt thắt vào từng cơn từng cơn, kích thích quá độ khiến cô tưởng mình sắp bị anh làm chết.
Tiểu huyệt cực
lực co thắt, mút lấy cự căn làm anh đê mê. Anh mở chân cô ra thật rông,
côn thịt càng ra sức chơi đùa ác đến mức muốn kéo phần thịt hồng non mềm trong huyệt cô ra theo. Chẳng dừng ở đó, anh đẩy nhanh tốc độ va chạm,
đầu nấm to tướng mặc sức tác quai tác quái đâm vào tử cung.
"Anh
ba... Không không được..." Sau khi hoa huyệt bị dập không thương tiếc
hơn một trăm cái, tử cung cực lực co bóp phun một lượng lớn yêu dịch ra
ngoài. Trương Tiểu Phúc liên tiếp lên đỉnh, mấy bận muốn nôn mửa. Phen
này chắc cô ngất mất!
Đúng ngay lúc cô cao trào, Chu Cường hết
nhịn nỗi nên đã thất thủ, phun hết tinh dịch vào sâu trong cô. Dịch trọc vừa nóng vừa nhiều trướng đầy bụng cô. Ngay khi anh rút thịt bổng ra,
vô số nùng tinh tuôn trào ra ngoài.
Cô vừa động đậy hạ thân chút
thôi thì tinh dịch đã chảy ào ào xuống dưới. Cô gục xuống bàn sung sướng cảm nhận nhục huyệt mấp máy đưa dịch đục từ từ trào ra bên ngoài.
Mặc dù Chu Cường vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng anh lo lắng mấy người
trong nhà sắp trở về, chỉ đành bắn vội thế này. Anh ôm lấy cơ thể mềm
nhũn vô lực, hai gò má đỏ bừng vào lòng: “Em dâu chắc mệt lắm rồi. Để
anh nấu cơm cho."
Cô tựa vào người anh, không nói gì cả, trái tim đập loạn từ từ trở lại nhịp đập như thường, dù anh chỉ được hơn nữa
tiếng thôi nhưng đã khiến cô lên đỉnh tận bốn năm lần. Thật sự quá lợi
hại! Người này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá lỗ mảng. Lúc nãy anh
thiếu điều đâm thủng bụng cô luôn rồi!
"Vậy để em đi lau sàn."
Chu Cường đã xắn tay áo đi nấu cơm. Cô lau sạch chất lỏng giữa hai chân, và phi tan luôn vết nước khả nghi dưới sàn. Cô bước ra phòng khách thì
phát hiện dưới sàn có mấy dấu chân bùn, chắc là bọn họ quên nên mang cả
dép lên nhà rồi. Cô quét sơ cho sạch, sau đó dùng khăn ẩm lau lại.
Chu Dũng mới làm việc từ ngoài đồng về, sau khi đổi dép lê vào nhà thì bắt
gặp hình ảnh hương diễm đến sặc máu mũi: cô em dâu xinh đẹp đang chổng
mông quỳ xuống sàn lau nhà, điểm chính là cái áo len trinh tiết kia, hở
hết lưng không nói, vạt áo cũng chẳng che đậy được gì. Ngay cả quần lót
cô cũng không mặc, bệnh hay quên của em dâu đúng là nặng quá rồi.
"Em dâu..." Chu Dũng kêu này một màn thấy hô hấp dồn dập đứng lên, nhịn
không được kêu một tiếng. Cô hơi nghiêng người về phía sau, hành động đó vô tình làm lộ mảng lớn tuyết trắng mềm mại.
"Sao nay anh Dũng về sớm vậy?" Cô cười khanh khách hỏi, vẫn tiếp tục lau sàn, mặc kệ đôi mắt sắp phun ra lửa của anh.
Tròng mắt di động theo từng hành động của cô. Mỗi khi cô cúi xuống lau sàn,
phần ngực lộ ra ngoài cũng lay động theo, tập kích những sợ dây thần
kinh yếu ớt của anh. Chân anh bước theo cô trong vô thức, mắt không rời
được gò núi đôi đang lắc lư theo nhịp kia, chỉ mong sao mình được sờ vào chúng.
Nghe tiếng thở mạnh truyền tới từ sau lưng, cô nhếch mép, lau sạch dấu chân trên sàn. Sau đó cô liền đứng lên, giặt sạch khăn lau rồi đem phơi trên ban công. Chu Dũng vẫn thẳng một đường đi theo cô như tên ngốc.
"Anh Dũng... Anh đi theo người ta làm gì vậy?" Cô vừa
xoay người thì đụng phải bức tường thịt cứng rắn. Cô ngẩng đầu nhìn thì
thấy biểu cảm ngốc nghếch của anh, đáng yêu tới mức cô không nhịn được
cười.
"Em dâu." Chu Dũng ôm lấy cô, không hề che giấu dục vọng
đang bùng cháy trong đôi mắt. Tiếc là hôm nay cô đã quá thỏa mãn, nên
đành đẩy anh ra: “Em xuống bếp phụ anh ba."
Đợi đến khi cha Chu
cùng hai người còn lại về nhà, Chu Dũng vẫn như người mất hồn ngồi ở
phòng khách. Cha Chu nhíu mày hỏi: "Thằng hai sao lại ngồi tồng ngồng ở
đó?" Chu Dũng lấy lại tinh thần, không kịp trả lời, chợt nghe thấy tiếng cô rôm rả: "Ba, anh cả, cơm trưa làm xong rồi. Mọi người mau lại đây ăn cơm đi."
Theo mỗi bước chân, cô thành công câu mất linh hồn cả
năm người đàn ông. Chu Dũng thấy cha mình cùng bọn anh em đểu có biểu
cảm giống mình thì yên tâm rồi. Cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn, cha Chu
chẳng thể động đũa, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Con dâu… Quần áo của
con… Sao thiếu vải dữ vậy con?"
Cô làm ra vẻ vô tội nói: “Ba không thích hả? Kiểu áo này mặc như vậy là đúng rồi đó ba. Bộ chiếc áo này có vấn đề gì hả ba?"
Cha Chu tự hỏi ngược lại mình: không lẽ tư tưởng của ông quá đen tối rồi
sao. Cô mặc bộ đồ này câu người tới mức… Hạ thân ông cứng lên mất rồi.
Chu Dũng còn không có xem đủ đâu, nghe vậy lập tức nói: "Em dâu mặc bộ này
đẹp vô cùng. Trên thành phố người ta nói sao ta, gợi cảm… Đúng rồi,
chính là vô cùng gợi cảm." Gợi cảm tới mức dương cụ của anh sắp đâm rách quần chui ra ngoài rồi.
"Cảm ơn anh hai." Cô nở nụ cười ngọt
ngào. Mấy người còn lại nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng suy nghĩ: gợi
cảm nhất chính là lúc cô không mặc đồ kìa.
Đang ăn cơm thì điện
thoại reo, cha Chu vội buông chén xuống chạy đến bắt máy. Một lát sau
ông ngồi lại vào bàn, báo cho mọi người: “Là thôn trưởng, ông ấy thông
báo chiều nay thôn mình mở cuộc họp."
Đến tối thì cha Chu về, mặt mừng như trẩy hội, gom mọi người lại kể hết nội dung họp lúc chiều.
Chuyện là trên chính phủ đã ra quyết định làm lộ nhựa, tin này đối với
bọn họ tự nhiên mà nói là chuyện tốt. Thôn này ở chốn thâm sơn cùng cốc, phía trên không dòm ngó tới, không biết sao đợt này họ lại nghĩ thông
suốt. Tin này chẳng những là tin vui của cả thôn mà còn là tin mừng đến
các thôn phụ cận.
"Thật tốt quá rồi! Sau này nhà mình mua xe được rồi." Cha Chu vô cùng mừng rỡ. Theo kế hoạch lộ sẽ mở tới đất nhà ông.
Cả nhà ai nấy đều vui mừng, bàn rơm rả về chuyện này suốt cả buổi tối.
Cô cũng mừng theo họ, kỳ thật cô muốn mua xe từ lâu rồi nhưng ngặt vì
đường xá khó khăn, giờ có kế hoạch xây lộ rộng rãi rồi, đi đâu cũng tiện hết.
Vài ngày sau, tiết trời chuyển lạnh báo hiệu năm mới cận
kề, kết thúc vụ mùa thất thu. May là còn mấy trăm con dê núi béo tốt gỡ
gạc, cô dựa vào quan hệ tìm được chỗ mua giá cao, thuận lợi bán hết. Thu được vài vạn tệ (*) vào túi, cha Chu cao hứng suốt một ngày, cố ý lên
trấn trên mua không ít đồ vật này nọ trở về, bảo rằng buổi tối phải ăn
mừng một bữa. Cô ngủ trưa, mơ màng tỉnh lại thì thấy ông lưng đang mang
gùi, trên tay còn cầm một cái bọc đen.
(*) 1 vạn tệ = 10.000 tệ ≈ 34 triệu VNĐ.
Ông bỏ hết đồ vào tủ lạnh xong bèn tìm cái rổ, trút hết đồ trong cái bọc
đen vào. Cô nhìn vào rổ thì thấy có mấy con cá. Thấy cô đi lại, ông
cười: "Ba có mua mấy cái cá diếc. Biết con thích uống canh cá nhất mà."
"Con chỉ muốn uống canh do chính tay ba nấu thôi." Cô ngồi xổm xuống bên
cạnh ông, khẽ nói vào bên tai. Mặt ông nóng rực, lòng mừng quýnh hết cả
lên: chỉ cần con dâu thích, bắt ông nấu mấy nồi cũng được.
Cô
định bắt mấy con ra đánh vảy, không ngờ nó trơn tuột như lươn vậy, cô
bắt mãi không được nên thôi. Mùi tanh của nhớt cá dính ở tay làm dạ dày
cô cuộn hết cả lên, dịch chua trào lên cổ họng, cô chạy vọt vào toilet
nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.
"Sao vậy con dâu?" Cha Chu sợ hãi
đi theo, thấy mặt cô tái mét. Cô thở dốc từng cơn, vặn vòi nước khoát
lên rửa mặt vài cái, rồi lại chạy vào phòng. Cô cầm que thử thai chạy
một mạch vào toilet, một lúc lâu sau, cô mặt mài méo xẹo nói với ông:
“Ba chồng ơi, con có... có…"
"Gì?" Cha Chu cả kinh ngây người.
"Con nói con có…" Cô cúi đầu, hai má ửng đỏ, nhớ lại thời gian cô với ông trên xe lửa, vậy đứa bé chắc là của ông rồi.
"Có, có?" Cha Chu nhìn chằm chằm vào bụng cô. Sau khi lấy lại tinh thần, ông ôm lấy cô, tay xoa xoa lên bụng, kích động hỏi: “Con dâu... Cái thai
này là... là của ai?"
"Đương nhiên là của ba rồi." Cô liếc yêu
ông một cái. Ông mừng rỡ hôn lên môi cô, tay tùy ý vuốt ve bụng phẳng
hại cô nổi lên phản ứng. Cô miễn cưỡng bình tĩnh đẩy ông ra, thở gấp
nói: "Con có đứa nhỏ của ba rồi. Ba công khai với mọi người nha."
Như vậy cô có thể quang minh chính đại "ngủ" với ông rồi!
Cha Chu lại thất thần, công khai với mấy đứa con của ông sao? Này, việc này không phải sẽ đem mặt mũi của ông quăng xuống đất cho chó tha chuột gặm à. Thấy vẻ mặt do dự của ông, mặt cô trắng bệt, nước mắt ròng ròng:
“Nếu ba không muốn, vậy con cũng không cần đứa nhỏ này nữa." Cha Chu vội vàng ôm lấy cô, gấp giọng dỗ: “Con dâu... Ba…Ba nói mà."
Lúc này cô mới mỉm cười đắc ý.
Sau bữa tối, đông đủ người trong nhà tụ họp hết ở phỏng khách, cha Chu do
dự mãi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra: “Ba có chuyện muốn nói với
mấy đứa. Tiểu Phúc có thai rồi. Đứa nhỏ là.. là của ba." Lòng bàn tay
ông đã toát hết mề hôi, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
"Phốc..." Chu Dũng
phun hết ngụm trà vừa uống, khiếp sợ mở to mắt nhìn ông, rồi lại nhìn về phía Trương Tiểu Phúc. Lạ nhất là biểu cảm của ba người anh em còn lại, sao họ bình tĩnh dữ vậy ta! Tin động trời thế này mà!
Chu Quý
đặt tách trà xuống bàn, im lặng nhìn hai người chủ mưu tin giật gân kia. Nếu có thai thì nó cũng phải là của anh chứ, sao lại là của ông già nhà anh được. Tính thứ tự trước sau kiểu gì vậy trời! Còn lại ai cũng nghĩ
thế hết, đương nhiên trừ Chu Dũng ra. Điều duy nhất Chu Dũng nghĩ tới
chính là anh không cam lòng vì ông già đã “quất” em dâu trước mình thôi.
Cha Chu nhìn biểu tình cổ quái của mấy đứa con, nghĩ thầm rằng dù gì mặt
mũi cũng mất hết cả rồi, nói cho bọn họ biết cũng tốt. Ông ôm cô vào
lòng, tuyên bố: "Về sau Tiểu Phúc sẽ là vợ ba, vẫn sẽ là con dâu nhà họ
Chu."
"Ba kỳ quá à." Trương Tiểu Phúc mắc cỡ nép sát vào ông. Chu Quý uống cạn tách trà, đứng lên. Giờ mà không nói thì còn đợi đến lúc
nào nữa chứ.
Anh chen người vào ngồi cạnh cô, giành lấy cô ôm vào trong ngực, nhìn sang cha Chu cười bảo: "Đúng thiệt là người chung nhà
có cùng chung ý nghĩ mà. Người đầu tiên “ngủ” với Tiểu Phúc là con, nói
đến vợ cô ấy chỉ có thể là vợ của con. Giờ cô ấy có thai, xem ra đứa bé
này là con của con rồi."
"Gì?" Cha Chu sợ hãi nhảy dựng lên: “Thằng khốn nạn, mày dám làm nhục Tiểu Phúc?"
Chu Quý còn chưa đáp, Chu Cường đang ngồi một bên xem kịch vui, cười hắc
hắc tiếp lời: "Ba à, thằng tư nó “ngủ” với em ấy ba bảo là làm nhục, tới lượt ba thì gọi là gì? Đứa nhỏ trong bụng em dâu con cũng có một phần
đấy."
"Còn con nữa." Chu Siêu cau mày, thản nhiên nói. Cha Chu
cứng họng nhìn từng người con. Ông vốn nghỉ chỉ có mỗi mình ông “ngủ”
qua cô thôi, thật không ngờ…
"Thật hết biết các người rồi!" Chu
Dũng phụng phịu đứng lên, điểm từng mặt: “Ba, anh cả, còn hai đứa nữa,
đúng thật là không biết xấu hổ. Thằng út đi chưa tròn một năm, các người liền “ngủ” vợ của nó, không sợ nó về bóp cổ à?" Mấu chốt của vấn đề
chính là bọn họ điều được “chơi” trực tiếp, còn anh chỉ dám “chơi” cô
trong mộng. Tức chết anh mà!
Bị bắt đúng thóp, những người đàn
ông từng “ngủ” cùng cô đều tái mặt hết. Cha Chu bị thằng con thứ hai của mình nói đúng tim đen, xấu hổ tới mức muốn độn thổ. Nhưng ngẫm lại,
cũng không phải chỉ có mỗi mình ông phạm tội, ông ngẩng cao đầu trầm
giọng nói: “Tiểu Ngũ nó đi rồi, cũng không thể để Tiểu Phúc thủ tiết.
Nếu ván đã đóng thuyền, chỉ có thể thuận theo tự nhiên..."
Ông
quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phúc, thở dài một cái rồi nói: "Con
dâu... Cha thật tình không biết mấy thằng trời đánh này lại dám… Là nhà
họ Chu không phải với con. Về sau chúng ta sẽ chăm sóc con nhiều hơn."
Mặt cô đỏ lên, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng gật đầu: “Con thật lòng thấy
có lỗi với Tư Niên, con là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng, giờ lại bị
ba chồng và các anh chồng xâm phạm… Con, con chỉ còn cách nhận mệnh làm
người nhà họ Chu thôi. Con không dám mong gì hơn, chỉ hy vọng ba cùng
mấy anh đừng khinh thường con là con mừng rồi."
Cô khóc càng làm
Chu đau lòng hơn. Ông kéo cô vào trong ngực dỗ dành, trong lòng thầm
chửi mấy thằng con trai trời đánh. Nhất định là mấy thằng con khốn kiếp
kia đã làm nhục cô, cô thân đơn thế cô không dám nói với ông mới gây ra
cục diện rối rắm thế này.
"Con đừng khóc nữa. Về sau có chuyện gì thì cứ nói với ba, ba sẽ đứng ra làm chủ cho con, xem thử thằng nào dám ăn hiếp con. Hiện giờ con đang mang thai, buồn phiền hoài không tốt cho thân thể đâu con." Ông vừa an ủi, vừa lườm mấy thằnh con trai đang hâm
mộ nhìn mình.
"Thật không ba?" Cô nhìn hết một vòng, cha con
người nào người nấy đều gật đầu như giã tỏi. Dù sao ai cũng biết hết
rồi, sau này bọn họ không cần giấu giấu diếm diếm nữa.
Nhận được
sự cam đoan từ bọn họ, cô thỏa mãn mỉm cười sau đó lay lay cánh tay ông
mè nheo: "Ba ơi, con buồn ngủ quá à. Ba ôm con về phòng được không?"
Mấy anh em nhìn cô trân trối. Cô hơi quá đáng rồi đó!
Cha Chu không thèm để ý tới bọn họ. Đối mặt trước ánh mắt của cô, ông mềm
lòng, cúi người ôm cô vào lòng, đi thẳng một mạch vào phòng ngủ, đóng
của lại, bỏ mặt mấy người trong phòng khách bốn mặt nhìn nhau.
Chu Dũng lườm mấy người anh em: “Các người đúng là không có chút nghĩa khí
anh em gì hết. Có chuyện tốt cùng không thèm nói với tôi một tiếng."
Chu Quý phản pháo: “Là do anh vô dụng thôi. Không giống em, sớm đã xem trọng em dâu, ra tay nhanh gọn lẹ."
Chu Cường hắng giọng: “Đừng có tưởng bở! Rõ ràng em dâu thích ông già của mình nhất."
Chu Siêu không nói lời nào, yên lặng đứng dậy, đóng cửa đi ra ngoài.