Không được? Phải
quyết định nghĩ biện pháp kiểm tra, mặc dù thấy bị nói trúng thật không
may mắn nhưng mà mặt khác trong đó, sớm tính toán tốt, tránh cho lầm
người, lầm mình, lầm cả đời.
"Lão công, quần áo của em đâu?"
trong nhà mặc dù không lạnh, nhưng cô chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi lúc
ẩn lúc hiện trên người vẫn chướng tai gai mắt, cô lại không có đam mê lộ thân thể ra ngoài. Không cẩn thận trống không, bị Hoa Tử Ngang nhìn là
nhỏ, nếu bị kẻ háo sắc nào khác rình coi chẳng phải thua thiệt lớn nữa
sao!
"Ném." Hoa Tử Ngang nhìn Trưởng Tôn Ngưng một chút, khôi
phục bình tĩnh tự nhiên, nói thật dứt khoát. Quần áo trên người cô ngay
cả anh cũng nhìn không được, thật bội phục cô còn có dũng khí mặc đi ra
cửa.
"A? Vậy em đây mặc cái gì?" Lời còn chưa dứt, Hoa Tử
Ngang lấy ra cái túi bên người giống như giống như có ma thuật, bên
trong có một bộ quần áo vải bông mới tinh, tuy là bộ đồ ở nhà, nhưng so
bộ trước kia của cô, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. "Cảm ơn lão
công, cũng biết anh tốt nhất." Trừ chiếm chút lợi trên đầu lưỡi, cô còn
không dám ép Hoa Tử Ngang quá gấp, anh không phản bác, chẳng qua là
không muốn so đo với cô thôi.
Cũng chỉ có cô biết vì một sự
kiện 'Ngọa long' này, anh sẽ không dễ dàng để xuống ngăn cách như vậy,
lại động tâm như thế nào? Anh chẳng phải là muốn lấy bất biến ứng với
vạn biến, chấp nhận đề nghị 'Bên cạnh giám thị' của cô sao, đây chính là cơ hội tuyệt vời để bắt lấy công tử đẹp trai, tài giỏi, nhà giàu đó.
"Không cần." Anh là con em quân đội nhân dân, tôn chỉ chính là vì nhân
dân phục vụ, một bộ quần áo mà thôi, coi như người xa lạ anh cũng sẽ
không keo kiệt, trong lòng Hoa Tử Ngang nghĩ như vậy.
Ai?
Không đúng nha! Quần áo bị ném, vậy tiền của cô đâu? "Lão công, vậy thì
tiền của em đâu?" Thật vất vả mới thu được tiền đó vào tay, khoảng thời
gian này cô toàn phải dựa vào tiền kia để sống.
"Sung công."
"Cái gì?" Trưởng Tôn Ngưng không bình tĩnh rồi, đây chính là thành quả
lao động mà cô mang theo bệnh tật, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mới đoạt được."Lão công, đó là tiền của em mà." Cô tội nghiệp nói.
"Đó là tiền cô vơ vét được, vốn không thuộc về cô." Hoa Tử Ngang nói lời lẽ chính đáng, ánh mắt rét lạnh, dọa cho Trưởng Tôn Ngưng sợ đến le lưỡi.
Nhưng mà, nhân quyền thiêng liêng không cho phép xâm phạm, kiên quyết
không thỏa hiệp, bắn chết cô cũng không thừa nhận là mình luyến tiếc
những tiền kia. Tâm tình đang kích động, cô mượn cơ hội lật người nhảy
qua ngồi ở trên đùi Hoa Tử Ngang. "Lão công, người ta đó mới không gọi
là vơ vét được, phải kêu là cướp của người giàu giúp người nghèo khó,
đạo cũng có câu, tại sao anh có thể để người ngoài được lợi đây?" Vừa
nói, tay cô còn không thành thật, lắc lư bả vai Hoa Tử Ngang liên tục,
tư thế tạo hình của hai người trên ghế sa lon có chút giống như lúc làm
chuyện gì đó, hết sức mập mờ.
Hoa Tử Ngang cầm tay Trưởng Tôn
Ngưng, cưỡng chế cô không được phép lộn xộn, có trời mới biết cô mà lộn
xộn nữa sẽ phát sinh cái gì?" Cướp của người giàu? Giúp người nghèo?
Cướp của người ta giúp cô! Cô, cái người phụ nữ này có biết hai chữ vô
sỉ viết thế nào hay không?" Không phải là anh cố tình châm chọc, thật sự là đối với cái cô gái quấn mình làm lão công này, anh không biết nên
làm thế nào mới tốt.
Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, tròng mắt trong suốt lóe ra một chút tủi thân, không phải là cô không biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào, mà là chuyện cô đã quyết nhất định sẽ không chừa
thủ đoạn nào đạt được, tốt hơn so với việc cô không tiếc tự mình thiết
kế tự tử để rồi được đời sau khắc ghi như kiếp trước, đàn ông tốt vô
cùng hiếm có, khi nên ra tay không ra tay, lúc muốn ra tay nữa sẽ
'giành' không tới.
Cho nên vì kế hoạch hạnh phúc cả đời, cô đành liều mạng!
"Lão công, đã nói
người ta còn chưa phải là phụ nữ mà." Cô chính là muốn đụng vào thần
kinh nhạy cảm của Hoa Tử Ngang, để cho anh quen thuộc cô, quen với việc
có cô bên cạnh, không thể rời bỏ cô.
"Tôi thấy dường như cô
rất muốn trở thành phụ nữ." Hoa Tử Ngang vừa nói, chợt kéo người cô vào
trong trong ngực mình, bàn tay khác vẫn còn đang giam cầm eo thon uyển
chuyển của cô, anh không gần nữ sắc, nhưng cũng không có nghĩa là anh không có dục vọng, sẽ không nổi lên thú tính.
Trưởng
Tôn Ngưng đang tìm kiếm cơ hội mà không được, không ngờ tới Hoa Tử Ngang lại đột nhiên trở nên bá đạo mạnh mẽ như thế, thân thể nhỏ gầy yếu của
cô bị anh kéo một cái lập tức mất đi trọng tâm, đập vào lồng ngực của
anh. Trước ngực mềm mại đụng vào lồng ngực bền chắc của anh, không khỏi
khiến cô không thoải mái, buồn bực hừ một tiếng, "Đau. . . ."
"Không phải cô muốn trở thành phụ nữ sao, một chút đau này cũng không
chịu nổi." Tiếng nói của Hoa Tử Ngang vang lên từ trên đỉnh
đầu Trưởng Tôn Ngưng, lộ ra mấy phần khinh thường, nhưng dường như đang
cố gắng đè nén cái gì đó?
"Lão công, anh thật là hư!" Trưởng
Tôn Ngưng hờn dỗi nói, còn cố ý cọ cọ bộ ngực no đủ của mình. Cánh tay
dài của Hoa Tử Ngang lập tức co rúc lại, giam cầm cô càng chặt hơn, vốn
là muốn cô đừng có lộn xộn nữa, lại giống như càng ép cô vào thân trong
thể mình. Đối với anh mà nói đây là một cỗ cảm giác rất kỳ quái, làm tế
bào toàn thân hưng phấn không thôi, ở trong người điên cuồng nhảy loạn
lên, vội vàng muốn tìm người phát tiết ra ngoài.
"Tại sao phải làm lão bà của tôi?" Lần đầu tiên gặp anh ngay cả thần chí cũng không
rõ ràng đã lập tức kêu lên ‘lão công tương lai’, hiện tại dứt khoát trực tiếp đổi thành gọi lão công. Lão bà tự nhiên từ trên trời rơi xuống, lại rơi vào trong ngực anh, hơn nữa bản lĩnh của cô, còn có việc cô biết bí mật của anh, có thể nào không làm cho anh nghi ngờ rằng cô
có dụng ý khác?
"Bởi vì em thích anh." Trưởng Tôn Ngưng thật
lòng thích Hoa Tử Ngang, có vài người, một cái nhìn thôi chính là cả
đời, cô thích toàn bộ con người anh, không cần lý do. Cô sẽ không rụt
rè, sẽ không che giấu, sẽ không do dự, thích chính là thích, dứt khoát
tuyệt đối, rõ ràng sảng khoái.
"Những cô gái thích tôi có nhiều đếm không hết."
"Em chính là một người vui vẻ duy nhất trong đó." Chỉ cần anh thích cô, cho dù phụ nữ toàn thế giới thích anh, thì có sao đâu?
Thích? Hai bên đều không không quen biết, miễn cưỡng coi là biết, thế này đã
nói thích, chẳng phải rất qua loa? Cô cái cô bé lừa đảo, biết cái gì là
thích? Thích đơn thuần không cần trách nhiệm, nhưng nếu cô muốn vị trí
Nhị thiếu phu nhân nhà họ Hoa chính là cam kết hôn nhân. Hôn
nhân không phải là trò chơi của trẻ con, nó là kết quả của tình cảm giữa hai người, là chịu trách nhiệm đối với nhau, là trách nhiệm đối với
người nhà.
Anh là quân nhân, cái thân phận này đã định trước
cô gái gả cho anh phải gánh chịu những thứ cô gái bình thường không gánh nổi gánh nặng và lo lắng hãi hùng. Cô đơn, trống vắng, ngã bệnh, vui
vẻ, không vui, anh cũng có thể không có cách nào ở bên người cô an ủi và chia sẻ với cô. Cô mới 19 tuổi, làm sao có thể khiến anh tin tưởng
rằng cô có khả năng yên lặng gánh vác được quyết định của mình, gánh vác những thứ này, làm một người quân tẩu. Còn có, tính tình cô
trước sau trái ngược, bản lĩnh, mưu trí của cô làm cho anh hiện tại
không có cách nào an tâm tin tưởng.
"Tôi không tin." Giọng nói Hoa Tử Ngang vô cùng kiên định.
Trưởng Tôn Ngưng biết anh thật sự không tin, băn khoăn và nghi ngờ của
anh, tất cả cô đều hiểu. Nếu nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, nhưng anh là người mà cô đã chọn, cô sẽ kiên quyết không
buông tay.
"Làm sao anh mới có thể tin tưởng em?"
Hoa Tử Ngang nhớ mẹ mình từng nói, cô gái nguyện ý vì một người đàn ông
sinh con dưỡng cái, mới là thật lòng yêu người đàn ông đó, chỉ có cô gái đã làm mẹ, trái tim mới có thể an ổn."Trừ khi cô tình nguyện sinh con
dưỡng cái cho tôi."
"Chỉ cần anh gieo giống vào là được, em sẽ lập tức sinh." Cô đã từng đảm nhiệm rất nhiều nhiệm vụ, cũng đã từng
đóng vai rất nhiều thân phận, nhưng chỉ duy nhất không có có nhân vật
người mẹ. dღđ☆L☆qღđCông việc đó nặng nhọc cả đời, nhưng cô sẵn lòng làm
một người mẹ, cùng nhau nuôi dưỡng con cái với người đàn ông mình yêu
thích.
"Đây chính là tự cô nói." Hoa Tử Ngang lật người ôm
ngang Trưởng Tôn Ngưng lên, nhảy ba bước thành hai bước vào trong phòng
ngủ chính, ném cô ở trên giường, cúi người...
Phản ứng của Hoa Tử Ngang rốt cục để cho tảng đá trong lòng Trưởng Tôn Ngưng rơi xuống
đất, cám ơn trời đất, anh là người đàn ông bình thường. Cô đã nói rồi,
mắt của cô luôn luôn sắc sảo, làm sao có thể chọn một người đàn ông
không có năng lực đây?