Giúp, hay là không
giúp? Hiện giờ trong lòng cháu gái bên ngoại này nghĩ cái gì, người làm
cậu này một chút cũng không đoán ra, thậm chí cũng không dám dò xét. Mấy năm nay cho dù mẹ con ba người bọn họ đã từng chịu bao nhiêu khó khăn
đi chăng nữa, cũng chưa từng mở miệng với mình, nếu như lần này từ chối, hậu quả sẽ như thế nào, ông cũng mơ hồ có thể đoán được một chút.
"Được, cậu sẽ cố gắng hết sức thử xem." Thành công hay không thành công ông
không dám đảm bảo, chưa chắc lãnh đạo mỗi nghành sẽ có thời gian, cũng
không nhất định bọn họ đều có thể nể mặt ông.
"Không phải cố gắng hết sức, là nhất định phải được." Chỉ là cố gắng hết sức thôi, thì tự cô chạy đi tìm từng người một không được sao, còn phải nhờ tới ân
tình của người khác làm gì?
"Ặc ... Này ...." Ông thực sự
không nắm chắc mười phần, lãnh đạo các nghành thì dễ nói, nhưng Huyện
trưởng cũng không phải nói mời là có thể mời tới được.
"Ông đã không chắc nắm thì thôi." Trưởng Tôn Ngưng cũng không ép buộc, xoay người đi ra bên ngoài, lại nghĩ biện pháp khác là
được.
Trưởng Tôn Hoài An vội vàng ngăn cản, "Đợi một chút, cậu đồng ý với cháu, đều sẽ mời bọn họ đến cho bằng được."
"Tốt lắm, sau khi làm thỏa đáng thì điện thoại cho tôi, nhớ là phải nhanh!"
Trưởng Tôn Ngưng thuận tay với lôi ra giấy bút trên bàn công tác, viết
số di động của mình xuống, giao cho Trưởng Tôn Hoài An. Sau đó, bước ra
văn phòng, rời khỏi đó.
Trưởng Tôn Hoài An nhìn bóng lưng rời đi của cô, trầm mặc thật lâu, không biết đang suy tư cái gì.
Trước khi hợp đồng được kí kết xong, về nhà cũng không có việc gì để làm,
Trưởng Tôn Ngưng nghĩ nghĩ, quyết định tới thị trường vật liệu xây dựng
với máy móc nông nghiệp đi dạo trước, rất nhanh là có thể dùng tới, cô
muốn tìm hiểu giá thị trường trước một chút.
Sau khi tự mình đảo quanh một vòng, Trưởng Tôn Ngưng đành phải kết luận ra hai chữ*:
Thực sự nghèo nàn! (từ này trong tiếng trung là 真穷 nên chỉ có 2 từ nhưng khi dịch ra mới là 4 nhé!)
Đêm đó, Trưởng Tôn Ngưng ở lại
khách sạn Trường Hồng lớn nhất huyện Dương Nhạc. Lúc hơn 10 giờ, cô đang định tắt TV, chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe một trận tranh cãi ầm ĩ, còn có tiếng động đập bể gì đó.
Làm cái gì vậy, hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không đây, muốn chết à!
Trưởng Tôn Ngưng bực bội dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thì ra là có người
gây sự trước một cửa hàng chuyên sửa chữa máy móc sau lưng khách sạn.
Một bọn người ăn mặc hết sức lưu manh, tay cầm gậy gộc, thỉnh thoảng có
người đập bể gì đó, rất kiêu ngạo hung hãn . Một đám người bọn họ vây
quanh một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trong đó có một người cổ đeo
vòng vàng, giống như là thủ lĩnh đám lưu manh đang mặc cả cái gì cùng
ông ấy? Cuối cùng có thể là không hài lòng, bọn côn đồ đập phá bậy một
trận, phát tiết đủ rồi mới rời đi, người đàn ông nắm chặt quyền âm thầm
chịu đựng không phát tác.
Cửa hàng sửa chữa vốn đã rất lộn
xộn, sau khi bị bọn côn đồ tàn phá bừa bãi lại càng trở nên bừa bãi
thêm, người đàn ông đứng ngốc một hồi rất lâu, thở một tiếng thật dài,
mới bắt đầu khom lưng thu dọn cục diện rối rắm. Sau khi chỉnh lý đơn
giản, lại bắt đầu nhờ vào ngọn đèn, sửa chữa một chiếc xe ba bánh bị
hỏng.
Trời tháng hai còn rất rét lạnh, đã sắp sửa mười
một giờ rưỡi đêm, phần lớn người đều đã sớm tiến vào giấc mơ, nhưng
người đàn ông kia vẫn còn làm việc, vì sao ông ấy lại liều mạng như vậy? Còn nữa, tài nghệ sửa xe của ông ấy rất đặc biệt, giống như là xuất
thân từ . . .. Nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Ngưng lập tức mặc quần áo tử tế
đi xuống lầu.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng bước chân đặc biệt lanh lảnh, Trưởng Tôn Ngưng đi tới từ giữa ngọn đèn
tối mờ, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, nghi ngờ nhăn mày lại.
Người đàn ông này có mày rậm mắt to, mặt chữ quốc, làn da hơi đen, làm cho
người ta một loại cảm giác chính nghĩa, đàng hoàng, khuôn cách trung
thành, dũng cảm. Toàn thân mặc quần áo lao động lây dính dầu máy càng
làm nổi bật thêm lên phong cách ngông nghênh của ông ấy. Lúc trước ở
trên lầu, Trưởng Tôn Ngưng từng nhìn thấy ông tức giận không sai, nhưng
ông ấy lại có thể âm thầm chịu đựng, bình phục được cảm xúc đang dao
động trong tức khắc. Người như vậy, thật sự không nên ở trong này sửa
máy móc hỏng.
"Có chuyện gì sao?"
Trưởng Tôn
Ngưng không trả lời, chỉ đi đến trước mặt ông ấy, hết sức chắc chắn nói: "Chú đã từng đi lính, hơn nữa còn có xuất thân là đặc chủng." Chỉ có
đặc chủng sau khi đã từng quét mìn trước tiền tuyến mới có kỹ xảo thành
thạo như vậy, hai tay linh hoạt giống như đang đàn dương cầm vậy."Tôi là Trưởng Tôn Ngưng, xưng hô như thế nào?"
"Tần Ngũ." Mặc dù
lời ông muốn nói nói bị chắn trở về, nhưng vẫn sảng khoái nói ra họ tên
mình, quả nhiên là người thẳng thắn.
"Ừm, chú Tần, xưng hô
như vậy hẳn là chú sẽ không để ý chứ?" Tần Ngũ lắc đầu, "Không cần nghi
ngờ vì sao tôi lại nhìn ra thân phận của chú, bởi vì tôi có chút sâu xa
với bộ đội."
"Cô đến có chuyện gì?" Cô không giống như muốn
sửa gì đó, đã trễ thế này, xuất hiện tại nơi này thật sự là không cách
nào giải thích được.
Trưởng Tôn Ngưng lại không trả lời vấn đề Tần Ngũ hỏi, chỉ hỏi ngược lại: "Người nào vừa mới gây sự vậy?"
"Chủ cho thuê nhà tìm đến." Nói đến chỗ này, rõ ràng trong mắt Tần Ngũ hiện
lên vẻ tối tăm, nhưng cũng không giấu diếm, bởi vì cặp mắt Trưởng Tôn
Ngưng tựa như Tấm gương chiếu rõ Càn Khôn, khiến ông cảm thấy dù có giấu diếm cũng không lừa được cô.
"Ông nợ anh ta tiền thuê nhà?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng rất lạnh nhạt, không hề làm cho người ta
cảm thấy không thoải mái.
Tần Ngũ gật gật đầu, thở dài một
tiếng, "Mẹ tôi bệnh nặng nhiều năm không dứt, mới qua đời không lâu.
Hiện tại trong nhà chỉ còn lại tôi với một đống nợ nần, mấy người bọn họ ba ngày hai bữa đến làm ầm ĩ, tôi cũng quen rồi."
"Chú không muốn đổi công việc khác sao?"
Tần ngũ cười khổ, "Muốn học lại không bằng cấp, muốn làm chỗ tốt lại không
có qua hệ, chỉ có lúc còn trong bộ đội đi học biết được một chút tay
nghề như vậy, còn có thể làm gì nữa chứ." Ở trước mặt Trưởng Tôn Ngưng,
ông không hề cảm giác được hai người vốn không quen tình cờ gặp nhau, mà giống như bạn cũ đã sớm quen biết.
"Lái xe, làm ruộng, chú có biết không?"
Không biết ỵ́ Trưởng Tôn Ngưng, nhưng Tần Ngũ vẫn gật đầu. Ông chính là dân
quê, làm ruộng là nghề chính, lái xe lại càng không nói chơi, lúc còn
trong bộ đội, ngay cả xe tăng, xe địa hình đều đã từng lái. Nếu không
biết lái xe, sao lại có thể sửa xe chứ?
"Tôi định thành lập
nông trang của mình, đang cần nhân công. Nếu chú đồng ý qua giúp đỡ, tôi sẽ rất vui." Trưởng Tôn Ngưng mạo hiểm đêm đen giá lạnh xuống lầu tới
chính là có chủ ý này, Tần ngũ đã từng đi lính, từ lời nói đến cử chỉ
đều có thể thấy được con người ông ấy không tệ, chân thành, ổn định.
Quan trọng nhất là ông ấy cô độc một mình, thể an tâm làm việc. Chờ sau
khi khai giảng, lại giao một chút chuyện cơ bản cho ông ấy sắp xếp, có
trợ thủ đắc lực này, cô sẽ có thể nhàn rỗi không ít."Làm việc cho tôi,
đãi ngộ cực tốt. Nếu Chú Tần có ý định làm, tất cả nợ nần, tôi sẽ trả
trước cho chú, sau này lại từ khấu trừ trong tiền lương của chú theo
giai đoạn, cho nên chú không cần có gánh nặng trong lòng."
"Này . . .." Tần Ngũ có chút ngại ngùng, ông có ý muốn, cũng không phải bởi
vì Trưởng Tôn Ngưng nói sẽ trả nợ thay ông, mà là vì lúc đối mặt với
Trưởng Tôn Ngưng ông bỗng có cảm giác như mới quen đã thân, cảm giác
khiến ông tin phục một cách kì lạ. Trước kia ông muốn đổi công việc
khác, nhưng lại đau khổ vì không có cách nào, hiện tại cơ hội đã đặt ở
trước mắt, dĩ nhiên phải tận dụng thời cơ, một khi để mất rồi thì cơ hội cũng sẽ không trở lại nữa. Tuy rằng Trưởng Tôn Ngưng cũng không nói
nhiều lời có lực hấp dẫn, nhưng ông cảm thấy, đi với cô, sẽ được trải
qua cuộc sống mới vô cùng đặc sắc.
"Trong vòng hai ngày có
lẽ tôi đều sẽ ở thị trấn, chú Tần có thể cân nhắc rõ ràng lại rồi trả
lời cho tôi. Đây là số điện thoại của tôi, nếu chú Tần nghĩ xong rồi,
thì báo cho tôi biết một tiếng. Cứ như vậy trước đã, chú trở về nghỉ
ngơi sớm một chút đi!"
Nói xong, Trưởng Tôn Ngưng trở về thẳng khách sạn.