"Ặc . . . Á!...Ông
xã, đừng đánh em…á!" Trưởng Tôn Ngưng ngửa ra sau, tránh né những đòn
tấn công cơ thể không ngừng ập tới của Hoa Tử Ngang, trong mắt anh phun
lửa, rất đáng sợ!
"Ông xã . . .." Người nào đó lại giả vờ đáng thương. . .
Hoa Tử Ngang dừng lại ở chỗ cách cô chừng 10 centimeter, hai tay chống
xuống sô pha, có chút tức giận nói: "Cái cô gái này, rốt cuộc là em lớn
lên không có đầu óc sao, ngày mùa đông giá rét lại chạy vào trong núi
lớn, hiện tại lại khiến chính mình thiếu chút nữa bỏ đi nửa cái mạng, tới cùng là em có tự giác làm bà xã của người ta
hay không hả? Em là quân tẩu đó, có biết hay không! ?"
"Có!
Biết!" Cái gì khác Trưởng Tôn Ngưng cũng không nghe được, chỉ nghe thấy
mấy chữ 'Bà xã' 'Quân tẩu', lập tức hưng phấn đến mức cái gì cũng đều
quên. Chỉ muốn cho Hoa Tử Ngang một cái ôm thật to, nhưng cô đã quên
mình đang bị quấn thành nhộng, kết quả là cái mũi không cẩn thận đụng
vào trán của anh: "Ôi! Cái mũi của em! May là là hàng thật giá thật."
"Em, cô gái này . . .." Hoa Tử Ngang vừa bực mình vừa buồn cười lại
không còn gì để nói, vội vàng xoa xoa cho cô, thấy không có ra máu mới
yên tâm.
Nhìn lúc cô băng bó cho người khác rất sạch sẽ gọn
gàng, chỉnh người chết không đền mạng, mượn tên cướp xui xẻo kia mà nói, chính là dùng tiền mua đường cùng, sao lúc đến trước mặt mình lại xúc
động giống như một đứa trẻ không chịu lớn như vậy? May mà Hoa Tử Ngang
không thấy được một màn trong siêu thị kia, nếu biết đứa “trẻ con không
chịu lớn” trong mắt anh không tiếng động đã khiến một người đẹp ngã rơi
hai cái răng chỉ xúc động lại càng sâu, đồng thời càng thêm cảm thấy may mắn vì mình là người đàn ông bị cô nhìn trúng, cùng lắm cũng chỉ bị ức
hiếp, chứ sẽ không bị trả thù.
Kỳ thật, Hoa Tử Ngang bây giờ
còn không hiểu, không phải Trưởng Tôn Ngưng thay đổi liên tục, mà là cô ỷ lại vào anh, tin tưởng, yêu thương, mới thể hiện rõ tính tình chân thực nhất của mình ra.
"Về sau không được mặc kệ thân thể mình như vậy nữa." Hoa Tử Ngang nghiêm mặt nói, nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy
không nên quá nuông chiều cô gái nhỏ này, anh có thể cho phép cô đi
ngược đãi người khác, nhưng quyết không cho phép cô ngược đãi chính
mình, cho dù là vì anh cũng không được.
"Ừ! Ừm." Trưởng Tôn
Ngưng vội vàng gật đầu, tới gần phía trước, tựa vào trước ngực Hoa Tử
Ngang. Anh tức giận, chỉ là vì cô không thương tiếc thân thể mình, trừ
bỏ người nhà ra, chưa từng có người nào từng quan tâm sự sống chết của
cô như vậy, thậm chí còn nổi giận, anh là người đầu tiên. Kỳ thật, trái tim cô rất mềm, rất cảm động, rất muốn khóc."Ông
xã, cầu an ủi!" Cô luôn nói những lời nói phổ biến trên internet sau
này, may mà người nào đó đủ thông minh, phản ứng nhanh.
"Phải
an ủi như thế nào, Ừm?" Lời nói của Hoa Tử Ngang mang tác phong không
đúng đắn, ôm cả thảy Trưởng Tôn Ngưng kèm thêm chăn, cúi đầu, môi vừa
vặn dán trên trán cô, lúc mở miệng nói chuyện, da thịt lại thân thiết.
"Dù sao, dù sao . . .." Anh phải an ủi em, nửa câu sau giống như mắc
kẹt lại, không tìm được lối ra, Trưởng Tôn Ngưng thầm giận mình vô dụng.
"Dù sao cái gì? Em nói đi, anh nghe theo." Hoa Tử Ngang ôm Trưởng Tôn
Ngưng, từng cảm xúc, động tác nhỏ của cô, anh đều thu vào đáy mắt, mập
mờ nói.
Hoa Tử Ngang như vậy, ngược lại khiến cho Trưởng Tôn
Ngưng xấu hổ, hồng từ mặt xuống tới cổ. Ru rú ở trong lòng Hoa Tử Ngang, không dám ngẩng đầu lên. Ai nói anh là người đàn ông ngây thơ trong
tình cảm, rõ ràng là mở miệng tán tỉnh dễ như trở bàn tay, đầu tên kia
nhất định là bị cửa kẹp rồi.
"Ông xã, ngày mai hai ta đã quen
biết được mười lăm ngày rồi." Trưởng Tôn Ngưng thực sự không không chịu
thua kém chuyển hướng đề tài, ngày 1 tháng 2, đúng nửa tháng từ ngày cô
sống lại, cũng là kỷ niệm mười lăm ngày cô gặp được người đàn ông khiến
mình động lòng, đổi lại là trước kia, có chết cô cũng không dám tưởng
tượng, có một ngày mình có thể trải qua cuộc sống của người bình thường
mà mình ước mơ tha thiết, nhất định phải chúc mừng.
Thân thể
đều thành như vậy, còn nghĩ linh tinh, Hoa Tử Ngang lưu loát lên tiếng,
không có nghĩ cái khác, nghe được tiếng thở dài thất vọng của cô gái nhỏ trong lòng, truy đến cùng nói: "Có việc gì?"
Cô không oán
giận Hoa Tử Ngang hỏi câu này, anh sống trong bộ đội quanh năm, lại là
một người cô quạnh, tạm thời ngờ nghệch không biết được tâm sự của cô bé về tình có thể tha thứ.
"Không có gì." Trưởng Tôn Ngưng cũng
không quá để ý, trước mắt dì cả của mình còn chưa đi, dù cho Hoa Tử
Ngang có sắp xếp gì, chỉ sợ cũng sẽ gây ra mất hứng."Ông xã, anh đưa cá
tầm về trong nhà đi, thức ăn hoang dã có giá trị
dinh dưỡng cao, rất tốt đối với thân thể. Trên xe còn có một con hơi
nhỏ, đủ cho hai người chúng ta ăn, mà trong núi vẫn còn rất nhiều, bất
cứ lúc nào muốn ăn đều có thể đi vớt." Sợ anh từ chối, cô vội vàng nói
rõ tình hình.
Trong lòng Hoa Tử Ngang khẽ động, cô không chỉ
nghĩ cho mình, còn nhớ tới người nhà của mình, trái tim giống như bị bàn tay nhỏ nóng hầm hập ôm chặt, ấm áp thoải mái. Xưa nay những người gần
gũi anh đều vì đủ loại mục đích, cho nên lúc nào anh cũng có sự đề phòng với người khác, đối với cô cũng thế, nhưng dường như cô thật sự chỉ
muốn trở thành vợ của anh mà thôi, cũng không hề yêu cầu thứ gì khác.
Cô gái nhỏ trong lòng này! Thật sự là yêu tinh nhỏ chọc người yêu
thương. Khi thì lạnh lùng, khi thì mạnh mẽ, khi thì bá đạo, khi thì phúc hắc, khi thì cứng cỏi, khi thì cơ trí, khi thì mơ hồ, khi thì săn sóc,
khi thì cẩn thận . . . , cũng đều rõ ràng nhưng mà vẫn còn ít nhiều mặt
anh chưa được thấy. Ở cùng với cô, vĩnh viễn đều sẽ không sợ nhàm chán
buồn tẻ. Bắt chước lời của cô thì là mình nhặt được báu vật rồi!
"Ông xã, ông xã . . .." Không biết cảm khái trong lòng Hoa Tử Ngang,
Trưởng Tôn Ngưng bỗng nhiên nhớ đến còn quên một việc, vội vàng gọi.
"Ừm?"
"Hai bên túi trái phải trong ba lô vẫn còn gì đó, anh lấy ra đi, hai bên đều có."
Hoa Tử Ngang lấy bên trái ra xong, lại lấy bên phải ra, cầm ở trong tay không khỏi lại kinh ngạc một phen, sáu khối mã não kích cỡ quả bóng
bàn, hình dạng không giống nhau, vân màu không giống nhau, nhưng không
chỗ nào không phải là loại tốt nhất. Còn có một gốc cây nhân sâm hoang
dã, anh không hiểu rõ lắm, xem ra cũng là trên trăm năm.
"Em
gặp được thần tiên phải không." Hoa Tử Ngang vui đùa nói, trở về nhà
mộtchuyến, báu vật mang về một món lại một món, quả thực khó mà tin
được.
“Phải đó! Thần tiên nói, đời trước em chịu rất nhiều đau khổ, cho nên đời này ban cho em một ít báu vật, đổi một chút tiền tiêu
vặt. Anh cũng là bảo bối của em, nhưng mà bao nhiêu tiền cũng không bán, báu vật vô giá." Cô dựa vào Hoa Tử Ngang, dương dương đắc ý.
"Ba hoa."
"Nào có, người ta chỉ bò lên trên trụ của anh mà thôi, ha ha."
"Nói đi, muốn thu xếp mấy thứ này như thế nào?"
"Cây nhân sâm hoang dã này chừng hai trăm năm, dùng để bổ dưỡng thân
thể không tệ, hãy mang cho ông Hoa đi, ông ấy vì nước vì dân làm lụng
vất vả cả đời, xem như một chút tấm lòng tôn kính nho nhỏ của em."
"Thứ này quá quý trọng rồi." Còn tấm lòng tôn kính nho nhỏ, dã sâm hai
trăm năm không phải cải trắng trên đường, muốn mua là mua được ngay.
"Không được từ chối, anh cũng đừng nói gì thêm nữa, anh nhanh đưa trở về đi."
"Anh gọi lái xe tới lấy." Hiện thân thể tại cô không khoẻ, sao anh có thể rời khỏi được?
Trưởng Tôn Ngưng cũng không kiên trì, dù sao cô đã đạt được mục đích:
"Chắc là anh có quen biết với người thiết kế trang sức châu báu nào đó
phải không?"
"Ừm." Hoa Tử Ngang gật đầu, mẹ anh chính là chuyên gia.
"Vậy thì nhờ anh rồi, đem sáu khối này làm thành vòng cổ, anh, em, Tiểu Mặc, mẹ, Liễu Diệp, vẫn còn một người bạn nhỏ nữa, mỗi người chúng ta
một khối. Mã não trợ giúp cải thiện nội tiết, tăng mạnh tuần hoàn máu,
loại bỏ áp lực, mệt nhọc, khí bẩn, giúp giấc ngủ an ổn, hạ nhiệt độ đề
phòng trúng gió, củng cố lực học tập, các mối
quan hệ, khiến người ta khéo léo hơn, có thể giúp đỡ phát triển sự
nghiệp, còn có thể mang đến vận may. Tóm lại, anh chịu trách nhiệm xử lí chúng nó, em chờ đeo." Mã não cực kì cứng rắn, muốn làm thành trang
sức, tất nhiên phải tìm chuyên gia mới được.
"Em quên nói một điểm."
"Ừm? Điểm nào?"
"Mã não còn trợ giúp sự hòa thuận trong tình cảm vợ chồng, tăng thêm tình thú."
"Chán ghét, người ta mới không có cái ý đó."
"Có trong lòng em rõ ràng, đúng hay không ha ha . . .." Tiếng cười sang sảng của Hoa Tử Ngang tràn ngập căn phòng, mặt Trưởng Tôn Ngưng đỏ
giống như con cua bị nấu.