"Đất, con đường làm giàu ở nông thôn đương nhiên vẫn là đất đai rồi."
"Có thể, nhưng làm sao lấy được đất dây, đất dùng được đã sớm bị khai
khẩn hết rồi, đất còn lại không phải đất cát thì là núi hoang." Trưởng
Tôn Thục Nhã rất buồn rầu.
"Chị có biện pháp gì không?" Bọn họ học nông nghiệp, lại là dân quê, nếu nói tới làm ruộng thì chắc chắn học ra có chỗ dùng .
"Có một ý tưởng nho nhỏ." Kế hoạch cụ thể cô còn phải suy xét lại cẩn
thận, mà cho dù cô muốn làm cái gì, đầu tiên đều phải có tiền, có tiền
bạc mới có thể làm việc có hiệu quả, cho nên cô cần nhất là phải mau
chóng nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, mà còn nhất định phải là một món đáng kể.
"Mẹ, ngày mai con định vào núi một chuyến."
"Vào núi? Làm gì?" Thỉnh thoảng cũng có người tiến vào núi Ô Lan lấy các loại thực phẩm hoang dã trên núi, nhưng hiện tại vào đông rét đậm, trên núi trụi lủi đi làm cái gì?
"Cứ đi xem có cơ hội phát triển
gì hay không, có lẽ phải tốn mất thời gian ba bốn ngày, mẹ không cần lo
lắng." Trưởng Tôn Ngưng đã quyết định chủ ý thì không ai có thể sửa đổi.
"Vậy con nhớ phải cẩn thận." Trưởng Tôn Thục Nhã cũng không có ngăn cản mạnh mẽ, đứa trẻ ở nông thôn vốn cũng đều lớn lên ở trong núi, không có yếu ớt như thế.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Trưởng Tôn Ngưng đeo theo những thứ cần thiết tiến vào núi Ô Lan.
Núi Ô Lan là gọi chung, bao hàm rất nhiều những ngọn núi không tên,
thuộc về nhánh núi nhỏ của dãy núi Đại Hưng An Lĩnh, núi cao đều tập
trung ở vùng thôn Vĩnh An này, kéo dài chừng hơn năm trăm dặm(đơn vị đo
độ dài của TQ 1 dặm tương đương với 0.5 Km), đi xa thêm nữa lại càng
ngày càng bằng phẳng, đều đã bị khai khẩn thành đất trồng trọt, hơn nữa đã không còn thuộc quyền quản lí của huyện Dương
Nhạc.
Mùa đông tuyết đọng chưa tan, tuyết trên triền núi đều
bị thổi vào thung lũng, gần như lấp bằng, trải qua gió thổi suốt một mùa đông, mặt ngoài đã hình thành một tầng phủ cứng rắn, Trưởng Tôn Ngưng
vốn gầy yếu, đi ở mặt trên cũng không cần lo lắng sẽ bị rớt vào trong
tuyết, cũng là giảm đi một quãng đường trèo đèo lội suối vất vả cho cô.
Ngày đầu tiên, Trưởng Tôn Ngưng liên tục chạy khắp chín ngọn núi nằm
sát nhau bên ngoài, cũng là đỉnh núi kề bên hang động nhà cô, tính ra độ dốc cũng tương đối thấp, độ cao chia đều khoảng 50 tới 150 m so với mặt biển. Trước kia trồng cây tùng nhưng sau đó bị sâu bệnh, chết héo, phần lớn đều bị thôn dân ở vùng lân cận chặt về nhà nhóm lửa, có một số cây
du lẻ loi không ra gì, cả vùng gần như đều trở thành đất hoang.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trưởng Tôn Ngưng bắt đầu xuất phát đi vào chỗ
sâu trong núi, nửa giờ sau, cô đã đến thẳng chỗ giữa sườn núi của một
ngọn núi trong đó đón mặt trời mọc. Khi đứng ở trên một khối đá lớn bằng phẳng nhìn lại đường đi đến đó, cũng hết sức thú vị. Chín cái đỉnh núi
đi qua ngày hôm qua khi nhìn từ phía sau giống như tập thể các em bé
ngồi xổm phía trước khi chụp ảnh chung. Mà độ cao của những ngọn núi
liền nhau phía sau đều ở khoảng 400 tới 1200 m so với mặt biển, cao thấp lên xuống, đặc biệt là hai nơi đỉnh núi cao nhất, nghiêng vào nhau
giống như một đôi sừng trâu.
Nói đến sừng trâu, núi Ô Lan này
vẫn còn có một truyền thuyết cực kỳ cảm động. Trước đây rất lâu, nước lũ lan tràn như cỏ dại, ôn dịch tàn sát bừa bãi, dân chúng lầm than, chòm
sao Dược Thần và Thần Ngưu trên trời thấy tình trạng này, nên lén xuống
thế gian, khai thông, sắp xếp lại đường sông, chữa khỏi ôn dịch, cứu dân chúng đang trong nước sôi lửa bỏng, được nhân dân tôn sùng.
Về sau, bởi vì lén xuống thế gian phạm vào giới luật của trời, bị hóa
thành một ngọn núi lớn mãi mãi ở nhân gian. Trần thế đổi thay, năm tháng biến đổi, chỉ còn lại có Thần Ngưu biến thành núi Ô Lan, đây cũng là
một trong những nguyên nhân người đời sau không dễ dàng tiến vào núi Ô
Lan. Cách nói kiểu này, dĩ nhiên Trưởng Tôn Ngưng sẽ không tin, chỉ coi
đây như một chuyện xưa đẹp đẽ.
Cho tới trưa, Trưởng Tôn Ngưng
đã đi khắp xung quanh sườn núi phía nam của ngọn núi đầu tiên, không có
phát hiện đặc biệt gì, thế núi không cao, nhưng đỉnh núi dốc đứng, những hòn đá có hình thù kì quái mọc lởm chởm, nếu
không có bản lĩnh dựa vào trong trí nhớ, cô tuyệt đối sẽ không thể đi
khắp phía ngoài sườn núi hồi lâu như vậy, nhưng cũng là cực độ rèn luyện cho cái thân thể này, theo độ linh hoạt mà nói, đã đạt được hai phần ba kiếp trước.
Trên núi ngoài tảng đá vẫn chỉ có đá, tảng đá
lớn, cục đá nhỏ, hình thù gì cũng đều có, vô cùng kỳ lạ, độc đáo, hình
dạng khác nhau, giống như những tác phẩm của bậc thầy điêu khắc tùy ý vẽ nguệch ngoạc không cẩn thận bị rơi vãi, giữa rừng tùng lam và cây bách
xanh biếc, sắc đẹp không thua gì núi Đại Xuyên nổi tiếng.
Nếu
có máy chụp hình ở đây thì tốt rồi, Trưởng Tôn Ngưng đang muốn chụp mấy
pô ảnh cầm về để cho bọn họ xem thử xem những cảnh đẹp sắc sảo thần kì
của tự nhiên rộng lớn, hiện tại đúng dịp lại không có dụng cụ kia, thật
sự rất đáng tiếc!
Cứ như vậy, Trưởng Tôn Ngưng lần lượt đi dạo qua từng đỉnh núi ở ngọn núi Ô Lan, nhoáng lên một cái đã qua bốn ngày, ghi lại đặc điểm thật của mỗi ngọn núi. Lúc đói bụng thì lấy các loại
thực phẩm hoang dã trên núi như thỏ hoang gà rừng, còn gặp phải một con
hươu, khát thì uống nước tuyết, suốt mấy ngày đều
tùy tiện ăn uống trên đường như vậy nhưng tinh thần của cô còn hồng hào
hơn trước kia, làn da cũng trắng ra không ít, ẩn ẩn có xu thế lột xác.
Mỗi ngày đều rèn luyện ở trong núi, cũng lấy lại được bốn phần năng lực
kiếp trước, đây chính là điều khiến cô vui mừng nhất.
Mấy ngày qua, tổng cộng đã leo hết sáu ngọn núi, vẫn còn một ngọn, cô đang chuẩn bị đi dạo tiếp một hồi sau đó đêm nay sẽ trở về. Thú vị là, cô đã đặt
tên theo đặc điểm cho mỗi đỉnh núi đã leo qua. Ngọn núi đầy những hòn
đá có hình thù kì quái ngày đầu tiên cô đã leo kia gọi là đỉnh Lang Nha, ngọn núi kế tiếp sát bên trái đỉnh Lang Nha gọi là đỉnh Bát Bảo, Mục
Trắc là đỉnh núi cao thứ hai, cũng một cái sừng trâu cong cong. Ngọn núi còn lại khớp với nó là nơi có độ cao cao nhất trong núi so với mặt
biển, là một cái sừng trâu khác, đặt tên là đỉnh Điệp Vân. Hai Ngọn núi
cao ngất đẹp đẽ, vào giữa vụ hè, chắc chắn cũng đều là phong cảnh như
vẽ, là nơi du lịch nghỉ hè rất tốt.
Ngoài cùng bên phải, kế
tiếp đỉnh Điệp Vân gọi là đỉnh Thanh Tùng, bởi vì trên núi chỉ có duy
nhất một loại cây tùng, không có bất luận một loại cây nào khác xen lẫn
trong đó, không thể không lấy làm kỳ lạ. Trưởng Tôn Ngưng còn phát hiện
cây hồng tùng, du tùng, hắc tùng, cây xích tùng quý giá ở trong rừng
tùng xem tình hình sinh trưởng đều đã lâu gần trăm năm, thậm chí lâu
hơn.
Còn lại ba ngọn núi quây quần ở chính giữa, cũng không
phải rất cao, độ cao so với mặt biển chừng 700 m, giống như ba người anh em tay cầm tay, ngồi vây quanh bàn, chờ đợi mẹ bưng thức ăn ngon lên
bàn, thật không thể không cảm thán Thiên nhiên rộng lớn kỳ diệu. Hai
ngọn trong số đó cô đã từng leo qua, ngoại trừ tuyết đọng thật dày, còn
lại đều rất bình thường, tạm thời không có phát hiện chỗ đặc biệt nào. Y theo mỗi cái hình thái, kế tiếp đỉnh Điệp Vân gọi là đồi Kim Ngưu, xem
như kỷ niệm đối với Thần Ngưu trong truyền thuyết, gần sát nó gọi là
Bách Hoa Ổ, bởi vì cô phát hiện có rất nhiều câu hoa ở trên núi, rất
bình thường, nhưng cô có lòng tin sẽ có thể biến nó thành Bách Hoa Ổ
thật sự.
Vẫn còn có một ngọn núi không tên, đang chuẩn bị leo.
Chính giữa trưa, Trưởng Tôn Ngưng đang đứng ở trên 'Mặt bàn' mà 'Ba anh em' ngồi vây quanh.
Oa! Thứ gì đó, chói mắt như vậy. Bỗng nhiên cô cảm giác được một tia
sáng chói chiếu đến, chói mắt khiến cô không thể mở mắt ra được, không
khỏi giơ tay lên cản lại. Nhưng chùm tia sáng cũng chỉ chớp lóe qua mà
thôi, đi về phía trước vài bước nữa sẽ biến mất, lùi về lại thì vẫn có
khiến Trưởng Tôn Ngưng không khỏi tò mò.
Vì thế cô lại đi về
phía nguồn nơi chùm sáng phóng tới, càng đi tới địa hình càng thấp,
giống y hệt như đang đi vào một cái hố to, nhưng vẫn còn chưa thấy nơi
ánh sáng phát ra. Cây cối bốn phía đặc biệt xanh um tươi tốt, cho dù lúc này không có mọc ra lá non, nhưng thân cây cũng đặc biệt to khoẻ, chẳng lẽ nơi này đất đai rất phì nhiêu, đây là đất đen
trong truyền thuyết sao? Tiếp tục đi xuống theo sườn núi, đi xung quanh
một một chỗ khe núi, lại vòng qua mấy cây lớn chừng ba người mới có thể
quây lại được, rốt cục cũng đi tới được ngọn nguồn của cái 'hố'.