"Tiểu Ngưng, sao tới tận bây giờ con mới trở về, làm mẹ nóng ruột muốn
chết, tay này của con bị làm sao vậy?" Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng lại
gần.
"Mẹ, không có việc gì, di chuyển đồ đạc không cẩn thậnbị
trật khớp. Chúng ta chờ chút nói tiếp, bọn họ là ai, tới đây làm gì
vậy?"
Trưởng Tôn Mặc lén nói cho cô biết, người đàn ông mắt
tam giác tên là Hoàng Thế Lương, là tên lưu manh du côn, hai người bên
cạnh kia là tay sai của ông ta. Tổ tiên nhà Hoàng Thế Lương cũng giàu
có, để lại một món tiền, d۩ⓔn đ✯n lⓔ qu ♪ đôn☂nguyên nhân cũng là do nạn hạn hán ầm ĩ một năm trước, mẹ của Trưởng Tôn Ngưng vay nặng lãi hai
ngàn nguyên (nguyên: đơn vị tiền tệ của trung quốc) với ông ta sau đó lãi chồng chất lãi, tới nay đã thành hơn ba ngàn nguyên tiền nợ, ngày hôm
nay chủ nợ tới cửa đòi nợ.
"Như thế nào, đều câm điếc hết rồi, trả tiền nhanh lên!"
"Ông Hoàng, ông hãy thư thả chút thời gian đi, trước mắt tôi thật sự
không có tiền, ông hãy thư thả thư thả một chút, cầu xin ông đó" Giọng
nói của Trưởng Tôn Thục Nhã run rẩy, khổ sở cầu xin. Vẻ mặt lại xấu hổ, dù sao chuyện nợ tiền không trả này cũng không vẻ
vang gì, mùa đông tháng chạp này lương thực có thể bán cũng đã sớm bán
rồi, thật sự không cách nào kiếm ra tiền bạc tới trả nợ.
Hoàng Thế Lương là ai? Là kẻ nổi danh lưu manh vô lại, sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy, lương tâm của tên này sớm bị chó hoang ăn rồi. Ông ta lại là
cái người biến thái, nhìn người khác nằm sấp cầu xin ở trước mặt mình,
trong lòng lại càng hưng phấn.
"Bớt nói lời vô ích con mẹ nó,
trả tiền không được thì lúc trước còn mượn làm cái gì, hãy vì đứa con
trai vô dụng tàn phế kia của bà, nếu là bố thì đã dứt khoát cắm đầu
xuống đụng chết cho rồi, đỡ phải liên lụy người khác đi theo chịu khổ
chịu tội." Hoàng Thế Lương miệng thì mắng, ngón tay chỉ về phía Trưởng
Tôn Mặc vẫn đang quỳ trên mặt đất."Người đàn bà góa thối tha, bớt cùng
bố đây dây dưa nữa, trả tiền!"
"Ông Hoàng, hiện tại tôi thực sự không có tiền."
" Các người đã từng có tiền khi nào chứ." Lời nói của Hoàng Nhân Lương
châm chọc không chút nào che dấu, ông ta cố ý cuối năm tới cửa ép trả
nợ, lúc này mới đủ kích thích, đủ sảng khoái."Không có tiền? Không có
tiền thì lấy cô con gái này gán nợ." Hoàng Thế Lương có danh là lưu
manh, trước kia hãy biết Trưởng Tôn Ngưng, không
nghĩ tới cô lớn xinh được như vậy xinh đẹp, lại nổi lên khác ý tưởng.
"Không được." Thân hình gầy yếu của Trưởng Tôn Thục Nhã mạnh mẽ che
trước mặt Trưởng Tôn Ngưng." Ông không thể đụng đến con gái tôi, tôi có chết cũng sẽ không để ông động vào con gái của
tôi." Đây là cái gọi là mẹ sao? Trưởng Tôn Ngưng chớp chớp mắt, mê mang
khó hiểu.
"Bà, cái người đàn bà góa không ai muốn chết tiệt
này, từ trước đến nay toàn là chuyện bố có muốn làm hay không, không có
chuyện dám hay không, có thể hay không." Hoàng Thế Lương nhìn một nhà ba người giống như sói xám lớn thấy con cừu nhỏ, hung hăng cười to."To
xác, trọc đầu, lên cho tao. Lôi cô bé này đi cho tao, đồ gì có thể đập
bể cũng đều đập bể cho tao, hơn nữa nhớ đốt lửa. Nhớ rõ, thêm nhiều củi
hơn, lửa phải mạnh, phải lớn, như vậy năm sau mới có thể náo nhiệt rực
rỡ."
Trưởng Tôn Ngưng thờ ơ lạnh nhạt quan sát hết thảy, cô
đã sớm nhìn thấy ánh mắt dâm tà của Hoàng Thế Lương. Quả thực là khinh
người quá đáng, coi Ngân Nguyệt đoạt hồn cô là quả hồng mềm thật sao,
ánh mắt nhìn ba người Hoàng Thế Lương càng ngày càng lạnh.
Không ai có thể cưỡi ở trên đầu cô, quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có, bởi vì cô là Ngân Nguyệt đoạt hồn.
"Không thể, các người không thể làm như vậy, các người đây là muốn chết bức chúng tôi, ép tới đường cùng." Trưởng Tôn Thục Nhã muốn ngăn hai
người đàn ông lại trước khi họ bắt được Trưởng Tôn Ngưng, nhưng năng lực lại cách quá xa , một người cũng không ngăn được, nhưng cho dù vậy bà
vẫn chưa bỏ hi vọng muốn bảo vệ con gái."Ngưng Nhi, chạy mau!"
"Người đàn bà góa chết tiệt này, cút ngay cho bố!" Hoàng Thế Lương một
đá giẫm Trưởng Tôn Thục Nhã ngã xuống đất, tiến lên muốn túm tóc Trưởng
Tôn Ngưng, nhưng bị cô nghiêng đầu nhẹ nhàng né tránh, không hề có chút
sợ hãi nào.
"Tôi liều mạng với các người." Trưởng Tôn Thục Nhã bò dậy, nhặt tảng đá xông lên trước, nhưng khi đứng trước mặt hai người đàn ông vạm vỡ, Trưởng Tôn Thục Nhã trông nhỏ bé giống như cây đậu
nành, nhưng bà vẫn liều chết xuống tay, thân thể lại nhanh nhẹn, làm cho ba người tiếc mạng bên này trong chốc lát bỗng luống cuống tay chân,
gào khóc ôm đầu nhảy lên như chuột.
Tiếng đánh nhau không ngừng, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi.