Dịch: Hé
Triệu Hương Nông vừa mới cúp máy, vẫn còn đang đắm chìm
trong sự vui vẻ do Tống Ngọc Trạch mang lại thì sau lưng bỗng vang lên
một giọng nói.
"Ai gọi điện thoại cho chị vậy?"
Có một
khoảnh khắc, trước khi giọng nói kia vang lên, sống lưng Triệu Hương
Nông cảm nhận được sự âm u đến từ ánh mắt dõi theo phía sau.
Ngoảnh đầu lại.
Triệu Hương Nông nhìn thấy Tiểu Dã, cô ta đang khoanh tay như cười như không
nhìn cô. Đây là tuần thứ hai kể từ khi Triệu Hương Nông để Tiểu Dã đến
sống ở biệt thự của cô. Lúc này đang là chập tối ngày thứ bảy. Cô đã hứa với Tiểu Dã tối nay đến đây ăn cơm với cô ta.
Cô gái đang đứng
dựa vào tường có vẻ mặt hết sức ung dung, làm cho Triệu Hương Nông phải
mắng mình thần kinh khi nhận ra người phía sau là Tiểu Dã. Cảnh ngộ và
sự bơ vơ thỉnh thoảng toát ra từ Tiểu Dã khiến Triệu Hương Nông từ chối
buổi tụ tập không cần thiết với bạn bè. Hễ có thời gian là cô lại đến
nơi này, xem phim, nấu cơm, chơi game, nghe nhạc cùng Tiểu Dã.
Khi nhìn thấy nụ cười xuất hiện nhiều hơn trên khuôn mặt Tiểu Dã, khi nghe
tiếng cười giòn giã của Tiểu Dã chốc chốc lại vang khắp phòng thì Triệu
Hương Nông cảm thấy tự hào. Cảm giác này giống như một ngày nọ bạn vô
tình nhặt được một con mèo hoang. Dưới sự chăm chút tận tâm của bạn, con vật ốm yếu dần hoạt bát trở lại. Hơn nữa, "con mèo hoang" này còn là
người thân của người cô yêu. Cảm thấy thành tựu là điều vô cùng dễ hiểu.
Ánh mắt của Tiểu Dã đầy vẻ quan sát khi nhìn cô, cất giọng trêu chọc: "Em đoán, vừa rồi là điện thoại của anh trai?"
Triệu Hương Nông gật đầu.
"Ok." Cô ta nhún vai, đi đến giá treo áo lấy áo khoác xuống.
Vắt áo khoác và khăn quàng lên cổ tay, tay cầm mũ, Tiểu Dã đến trước mặt
Triệu Hương Nông. Đầu tiên là đội mũ lên đầu cô, sau đó là đến khăn
quàng.
"Tiểu Dã..." Nhìn thấy vệt sô cô la dính trên mặt Tiểu Dã, Triệu Hương Nông có chút áy náy. Cô biết Tiểu Dã đã mong chờ bữa tối
này đến nhường nào. Từ buổi trưa cô ta đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị.
"Cảm thấy áy náy sao?" Quấn khăn quàng cổ, tiếp đến là áo khoác. Động tác
mặc áo khoác cho Triệu Hương Nông của Tiểu Dã rất lưu loát.
Triệu Hương Nông không nói gì.
Tiểu Dã nhếch miệng cười: "Triệu Hương Nông, chị với anh trai cứ nghĩ em là
một đứa mười mấy tuổi ấy. Giờ em đã hai mươi mốt tuổi rồi. Những chuyện
cần hiểu cũng đã hiểu cả, bao gồm... tiểu biệt thắng tân hôn."
*Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng sau bao ngày gặp lại còn mạnh bạo và kịch liệt hơn cả đêm tân hôn =)))))
Triệu Hương Nông cười khan một tiếng, mặt thoáng đỏ bừng, ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác.
Bức tường kính đối diện phản chiếu gương mặt của hai người, một gương mặt
không giấu nổi sự ngọt ngào, một gương mặt thoáng hiện lên sự đố kỵ mà
trở nên vặn vẹo.
Dưới sự thúc giục của Tiểu Dã, Triệu Hương Nông
nhận lấy túi xách từ tay Tiểu Dã. Hai người lần lượt đi khỏi phòng bếp.
Lúc cô sắp đẩy cánh cửa lớn ra thì Tiểu Dã gọi cô lại.
Sau một thoáng ngập ngừng, Tiểu Dã mới nói một câu: "Chị có biết chuyện của anh trai và cô gái Chu Nhuận không?"
Chu Nhuận? Trái tim cô chợt thắt lại.
Nếu hỏi giữa Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch có vấn đề nào không thể
chạm vào thì chắc hẳn đó là Chu Nhuận. Vả lại, Triệu Hương Nông biết rõ
cô không thể ghen tuông với người này, bởi đối với Triệu Hương Nông và
Tống Ngọc Trạch mà nói, Chu Nhuận không chỉ đơn giản là vấn đề bạn gái
cũ.
Người ở phía sau dường như đang đợi câu trả lời của cô.
"Ừm." Cô lạnh nhạt đáp một tiếng, đồng thời quay đầu lại. Cô không rõ Tiểu Dã nhắc đến vấn đề này rốt cuộc là có dụng ý gì. Cô cũng không rõ với thân phận con gái riêng của mình, Tiểu Dã đã biết được bao nhiêu chuyện của
Tống Ngọc Trạch.
Lúc quay lại, cô liền chạm phải ánh mắt đầy lo âu của Tiểu Dã. Sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, người kia tỏ ra nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Cô ta nói."Tiểu Dã, vì sao lại hỏi chị vấn đề này?" Triệu Hương Nông hỏi.
Tiểu Dã cụp mắt xuống: "Em cũng không biết, tự dưng lúc vừa rồi lại muốn
hỏi. Với em chị dâu là người tốt, em nghĩ chị có quyền biết một số
chuyện. Em cảm thấy rất yên tâm khi chị biết chuyện này rồi. Chí ít nó
chứng tỏ anh trai em rất để tâm đến chị."
Lúc này, Triệu Hương
Nông chắc chắn Tiểu Dã không hề biết giữa cô và Tống Ngọc Trạch đã xảy
ra chuyện gì. Cô ta chỉ biết anh trai vẫn nhớ mãi không quên cô gái Chu
Nhuận kia.
"Biết là tốt rồi." Tiểu Dã chỉnh lại khăn cho Triệu
Hương Nông: "Chị dâu, cho anh ấy chút thời gian để anh ấy buông bỏ quá
khứ. Muốn buông bỏ một đoạn tình cảm rất dễ, nhưng muốn quên đi người
yêu đã chết lại là một chuyện rất khó."
Người yêu đã chết, lòng Triệu Hương Nông lại nhói đau.
Sau khi chỉnh lại khăn quàng, Tiểu Dã nhìn thẳng vào Triệu Hương Nông. Đôi
mắt cô ta sáng long lanh, trong mắt có sự khen ngợi: "Chị dâu xinh thật
đấy, là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, xinh đẹp đáng yêu dịu dàng."
Đôi mắt to tròn cong cong, "Có lẽ vừa rồi chỉ là em nghĩ nhiều quá thôi,
không chừng trong lòng anh trai đã không còn bóng dáng Chu Nhuận nữa
rồi."
Lòng Triệu Hương Nông nổi sóng.
Xe đi được một đoạn, Triệu Hương Nông nhìn qua gương thấy Tiểu Dã vẫn ngây ngô đứng đó vẫy
tay với cô, vừa vẫy tay vừa làm động tác cố lên. Cảnh vật xung quanh
khiến bóng dáng cô ta trở nên nhỏ bé, như thể chỉ một cơn gió thổi đến
sẽ cuốn bay cô ta.
Đến khi chiếc xe đi khỏi, Chu Nhan mới bỏ tay xuông, nhếch miệng cười, Triệu Hương Nông, cô phải thật cố gắng vào nhé.
Cả đoạn đường về nhà, Triệu Hương Nông đều chìm trong sự rối bời vì cái
tên bất ngờ được nhắc lại kia. Giây phút này, chuyện xưa lại trở nên rõ
ràng, giống như một thước phim mãi mãi không phai màu.
Lúc ấy,
khi cô và Chu Nhuận cùng năm trên bãi cỏ, cô phải nghe Chu Nhuận kể về
"anh ấy" một cách không tình nguyện, cô chưa từng nghĩ có một ngày cô
lại lấy "anh ấy" mà Chu Nhuận nói đến.
Lúc ấy, Triệu Hương Nông
dẫn Chu Nhuận vào thế giới của cô, "anh ấy" của Chu Nhuận cũng có xuất
hiện nhiều hơn trong thế giới của cô.
Chu Nhuận từng khoe với
giọng ngọt ngào "Anh ấy sờ tớ rồi." Trong lúc Chu Nhuận đang kể hăng
say, dường như Triệu Hương Nông đã nhìn thấy khung cảnh như này.
Vào thời kỳ lạnh lẽo nhất ở Chicago, chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng hẹn
hò cùng cô gái kia. Trời quá lạnh nên chàng trai giấu cô gái vào trong
áo khoác của mình. Hai trái tim kề sát đập càng lúc càng nhanh. Sau đó,
bàn tay run run của chàng trai đã chạm vào ngực cô gái. Dù không quá to, nhưng cũng khiến hai gương mặt lập tức đỏ bừng.
Trong tưởng
tượng của Triệu Hương Nông, đó chắc hẳn là dáng vẻ của tình đầu, khiến
những người đã ở tuổi xế chiều mỗi khi nhớ lại đều rưng rưng chực khóc
mà khóe miệng vẫn ngậm cười.
Giọng nói ngọt ngào kia vẫn đang kể
lể: "Đợi đến khi mùa xuân đến, chúng mình sẽ đi du lịch cùng nhau, chỉ
có hai người chúng tớ..."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến nỗi xa xăm tựa giấc mộng.
Chuyến du lịch của hai người, hai cô gái mười sáu tuổi đều hiểu đó có nghĩa là gì.
Chỉ là, cô gái có giọng nói ngọt ngào kia vẫn chưa chờ được mùa xuân đến, chàng trai đã nói chia tay.
Tiếng va chạm vang lên, kéo Triệu Hương Nông ra khỏi hồi ức. Cô còn chưa kịp
phản ứng lại thì đã nhìn thấy một khuôn mặt hung dữ của người phụ nữ
ngoài cửa xe. Xe của cô đã đụng phải xe cô ta, là cô sai.
Sau khi đưa cho cô gái danh thiếp của mình, Triệu Hương Nông mới tập trung lái
xe. Xe lái vào ngôi nhà có tường bao màu ngà, bãi cỏ xanh tốt, hàng cây
được tỉa tót, ngọn đèn dưới bóng cây được thiết kế tinh tế, đài phun
nước như tỏa ra phép màu, cùng với bóng dáng cao lớn đứng ở cuối con
đường đã xua tan sự u ám trong lòng cô.
Không lâu trước, Tống
Ngọc Trạch nói qua điện thoại rằng sau mỗi tối tăng ca, cuối cùng anh
cũng có thời gian vào thứ bảy. Giọng của anh giống như một đứa trẻ
nghiêm túc làm xong bài tập rồi đòi phần thưởng.
Xe vừa dừng lại, Tống Ngọc Trạch đã mở cửa cho cô. Cửa xe mở ra, anh vừa nhận lấy túi
trong tay cô vừa cầm tay cô. Động tác rất ga lăng, nhưng giọng điệu lại
rất khó chịu.
"Vì sao không cho anh đón em?"
"Vì em cũng có xe mà.""Em nhận điện thoại ở đâu đấy?"
"Ở biệt thự nhà em."
"Đến đó làm gì?"
"Chuyện đó mà cũng cần có lí do sao?"
Gần 10 giờ, Triệu Hương Nông theo lệ gọi điện thoại cho Triệu Diên Đình.
Bây giờ, Triệu Diên Đình không còn yêu cầu Triệu Hương Nông về nhà ăn
cơm mỗi cuối tuần nữa, nhưng cuộc gọi cố định mỗi ngày thì vẫn phải có.
Nói chuyện được một nửa, Tống Ngọc Trạch đến trước mặt cô. Triệu Hương Nông cụp mắt xuống tiếp tục nghe Triệu Diên Đình nói chuyện. Khi hơi thở
quen thuộc sán lại gần, Triệu Hương Nông nghiêng mặt đi, môi anh từ tai
cô trượt xuống dưới. Khi cô đang định né tránh thì anh siết chặt eo cô.
Dù cô đã cố lờ đi cảm giác nơi được anh ngậm mút, nhưng cô không thể ngó
lơ bàn tay đang lần vào váy cô. Điều chết người là anh đã vạch quần lót
của cô ra, xoa nắn nơi yếu ớt nhất của cô. Lực tay anh khiến chân cô bủn rủn, khiến cô chỉ có thể bịt chặt miệng, không cho mình kêu bất cứ một
tiếng nào. May sao, Triệu Diên Đình ở đầu dây bên kia vẫn nói chuyện
không ngừng. Lúc Triệu Diên Đình say rượu, ông ta rất thích nói chuyện.
Rõ ràng lúc này Triệu Diên Đình đang say rượu. Ông ta đang kể với cô
chuyện ông đánh một con gấu đen thuở còn trai trẻ. Kể được một nửa, ông
ta bỗng gọi một tiếng thăm dò: Tiểu Nông, con còn nghe chứ?
Bàn tay đang bịt miệng chuyển sang bịt ống nghe, Triệu Hương Nông hít sâu một hơi: "Vâng thưa baa..."
Âm cuối cùng trở nên lạc đi vì anh dùng hai ngón tay trêu chọc cô. Triệu
Hương Nông lại bịt chặt miệng, đến thở cũng không dám thở. Ở đầu dây bên kia, sau một hồi im ắng mới vang lên tiếng của Triệu Diên Đình: "Tiểu
Nông, hôm khác ba kể tiếp nhé, hôm nay ba đã uống chút rượu nên giờ muốn đi nghỉ rồi."
Còn chưa đợi Triệu Hương Nông chào một tiếng, bên
kia đã vội vội vàng vàng ngắt máy. Người tinh tường như Triệu Diên Đình
đương nhiên sẽ hiểu bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Triệu
Hương Nông kết thúc cuộc điện thoại, Tống Ngọc Trạch mới ngẩng mặt lên
từ ngực cô, ngón tay cũng rút khỏi người cô, cố định ở eo cô. Sau đó cô
được bế lên bàn. Lúc anh cúi xuống hôn cô, cô lại né tránh.
Anh chôn mặt vào hõm vai cô: "Anh không thích em nói chuyện với ông ta."
"Nhưng... ông ấy là ba em." Triệu Hương Nông tỏ ra khó sử.
Những nụ hôn vụn vặt rơi như mưa từ cổ cô dịch lên trên, đến bên khóe môi cô: "Nhưng anh cứ ghét đấy. Triệu Hương Nông, anh rất không thích, anh còn
vô cùng ghen tị..."
Triệu Hương Nông không cho Tống Ngọc Trạch
nói những lời phía sau, cô bịt miệng anh lại. Có những chủ đề thật sự
không thể chạm vào, tuyệt đối không bao giờ.
Trong cơn đê mê, dép lê tuột khỏi chân cô, ngay sau đó lớp vải mỏng manh bị anh kéo xuống,
phủ lên dép lê của cô. Nhận ra Tống Ngọc Trạch định làm gì, Triệu Hương
Nông duỗi tay chặn anh lại, khẽ nài nỉ: "Đừng làm ở đây, chúng ta... lên giường, nhé?"
"Làm ở đây trước rồi lên giường sau." Anh bỏ tay cô ra, đồng thời khoác chân cô lên thắt lưng anh.
Cái gọi là "nghiện mà còn ngại" có lẽ rất thích hợp để hình dung hành động
của Triệu Hương Nông. Cô quấn lấy anh giống như đang vắt vẻo trên người
anh, để mặc anh vùi sâu vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Nửa đêm, Tống Ngọc Trạch rời khỏi giường, mở cửa phòng, men theo hành lang đến thư phòng.
Nửa đêm, điện thoại của Triệu Diên Đình vang lên. Mấy phút sau, Triệu Diên
Đình cúp điện thoại. Cả đêm đó, ông ta ngồi hút thuốc trắng đêm.
Triệu Hương Nông mở mắt ra liền nhìn thấy Tống Ngọc Trạch. Khuôn mặt đẹp đẽ,
hàng lông mi còn dài hơn cô, và cả đôi tay đẹp hơn cả cô của Tống Ngọc
Trạch.
Ánh sáng buổi sớm chiếu lên mặt anh, đẹp tựa chàng hoàng
tử say ngủ trong rừng sâu. Những lời anh nói khiến con tim cô vui ngất
ngây: "Hôm nay chúng ta cùng đi mua lò nướng nhé."
Giây phút đó, trái tim Triệu Hương Nông như có cả bầu trời xanh.
Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch sắp đi mua lò nướng với nhau.
Có lẽ trên đời này chẳng có chuyện nào tuyệt vời hơn chuyện này nữa.
- --------------------------------------------------------------------------------------
Cứ lúc nào hứng thú dạt dào dịch truyện thì lại bận là thế nào nhỉ?? Mong
ước mỗi ngày 1 chương của tui lại phải hoãn rồi. Tết nhất ai cũng bận bù đầu, cíu tuiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com