Sáng sớm, Tống Ngọc Trạch thức dậy, khi anh định hôn lên mặt Triệu Hương Nông thì cô né tránh, anh cũng không tiếp tục nữa, anh
chỉ nhàn nhạt nói với cô: "Từ tháng sau anh có thể về nhà mỗi cuối
tuần."
Lời của anh không nhận được bất cứ hồi đáp nào. Anh vươn
tay vuốt nhẹ tóc cô: "Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ xin cô
cho em nghỉ thêm một ngày nữa."
Nói đoạn, Tống Ngọc Trạch đứng
dậy, đang định đi thì có bàn tay kéo lấy áo anh, ánh mắt của Tống Ngọc
Trạch rơi xuống bàn tay ấy.
Trong căn phòng, trên chiếc giường
vẫn còn lưu lại mùi hương mà bọn họ tạo ra đêm qua, mê hoặc mà hư ảo.
Khi những thứ này lan truyền đến tim anh, ánh mắt anh bắt đầu thay đổi.
Tống Ngọc Trạch tin một ngày nào đó anh sẽ có cách để bàn tay cô nắm vào chỗ cần nắm, giống như trong giấc mơ anh vẫn thường mơ.
Tối qua, dù cô không phối hợp với anh nhưng cũng không cự tuyệt anh. Anh nhớ lúc lên đỉnh, cơ thể cô cũng run rẩy như cơ thể anh vậy, rõ ràng cô cũng đã động tình.
Anh đặt tay lên tay cô, định dỗ dành cô bằng giọng điệu dịu dàng nhất thì...
"Đừng quên trước đó anh đã nói sẽ đưa cho tôi thứ mà tôi muốn."
Shit! Shit! Quả nhiên là không có tụt hứng mà chỉ có tụt hứng hơn!
Bàn tay đang kéo áo anh bị anh gỡ ra, anh quay lại nhìn cô.
"Triệu Hương Nông, anh hỏi em, tối qua được coi là gì?"
Triệu Hương Nông không trả lời, cô chỉ quay lưng lại với anh. Không nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi đó, Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi
cảm thấy nguyên nhân là gì không quan trọng, quan trọng là tối qua anh
đã nhận được kết quả mà anh muốn, không phải sao?"
Tiếng đóng cửa ầm ĩ hòa lẫn giọng nói lạnh lùng của Tống Ngọc Trạch: "Triệu Hương
Nông, tôi điên rồi mới nói những chuyện kia với em, về sau tôi sẽ không
bao giờ làm thế nữa."
Đây là một thứ hai đầy năng lượng tiêu cực, hầu hết những người ở văn phòng trên tầng bốn mươi ba đều biết boss của họ tâm trạng không tốt. Từ một người không mắng mỏ người khác, lần đầu
tiên Tống Ngọc Trạch đã mắng té tát hoa khôi văn phòng Serena. Nguyên
nhân là cô ta đã ăn mặc quá lồng lộn. Mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt
"đứng hình" của Serena sau khi Tống Ngọc Trạch nói câu "Đây là nơi làm
việc chứ không phải tiệc xã giao."
Thế là, nhiều nữ nhân viên tô son rực rỡ đều âm thầm đến nhà vệ sinh để lau bớt son môi.
Đến trưa, một nhân viên nam một tay cầm cà phê, tờ báo kẹp nách, một tay
cầm điện thoại đã trở thành kẻ xui xẻo nhất thứ hai này. Lẽ ra anh ta đã có cơ hội chuyển chỗ làm từ tầng ba mươi lên tầng bốn mươi ba. Phải
biết rằng, ở đây chỗ làm càng cao thì có nghĩa tiền lương càng cao. Vậy
mà, cốc cà phê đã trực tiếp đẩy kẻ xui xẻo này từ tầng ba mươi xuống
tầng thứ hai mươi, vì quý ngài đen đủi này đã bất cẩn hắt cà phê lên
người Tống Ngọc Trạch. Trong lúc luống cuống, anh ta đã lấy luôn tờ báo
làm giấy ăn, kết quả khỏi cần nghĩ cũng biết.
Lúc đó, Lục Quân
đang đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch, ban đầu khuôn mặt của Tống Ngọc
Trạch vẫn lạnh tanh, sau đó không biết vì sao cậu ta lại giật tờ báo
khỏi tay cậu nhân viên kia. Sau đó, cả tờ báo bị vo viên rồi đáp lên mặt nhân viên nam kia, sau đó rơi xuống chân Lục Quân. Từ tờ báo bị vo tròn kia, Lục Quân có thể nhìn thấy khuôn mặt của một nam một nữ, một lúc
sau Lục Quân mới nhận ra hai người đó, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên
Tú.
Lục Quân cũng biết Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú. Chuyện tình hợp tan tan hợp của hai người giống như một bộ phim truyền hình
dài tập trong mắt người Chicago. Bộ phim này gần như đã khép lại sau bài đính chính của Bách Chính Sơn, nhưng một số tuần báo thỉnh thoảng vẫn
đưa hai người lên chuyên mục tin tức giải trí. Nếu Lục Quân đoán không
nhầm, tờ báo dưới chân anh ta là báo tuần trước, ảnh Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú cùng ăn cơm với nhau đã chiếm nửa mặt báo. Thêm vào đó,
còn miêu tả khái quát về nhà hàng kia, nghe nói đó là nhà hàng mà trước
kia Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú yêu thích.
Khi Tống Ngọc
Trạch lên tiếng hỏi tên của nhân viên kia, Lục Quân mới nhận ra mình đã
nghĩ quá xa. Hôm nay Tống Ngọc Trạch mặc bộ vest màu nhạt nên vết cà phê trên áo vô cùng khó nhìn, nhưng cũng không đến mức phải giáng chức nhân viên này xuống tận mười tầng.
"Anh bạn, chẳng qua tôi chỉ dùng
cách của tôi để anh nhớ rõ một điều..." Tống Ngọc Trạch chỉ tay vào điện thoại của cậu nhân viên: "Chẳng có công ty nào bằng lòng trao cơ hội
thăng chức cho một nhân viên tám chuyện bóng bánh với bạn trong giờ làm
việc đâu."Lúc đi khỏi đó, Lục Quân nhìn thấy Tống Ngọc Trạch giẫm lên tờ báo vo tròn kia. Không lâu sau đó, Lục Quân mới hiểu, kẻ hại cậu nhân
viên kia không phải cốc cà phê, cũng không phải vì anh ta bình luận bóng đá với bạn, mà là vì tờ báo trên tay anh ta, hay chính xác hơn là vì
người phụ nữ tên Triệu Hương Nông trên tờ báo kia.
Sau bốn ngày
Tống Ngọc Trạch đi vắng, Triệu Hương Nông nhận ra cô đã bị nhốt ở trong
nhà, những người đứng chặn trước cửa nói rằng bây giờ cô không thể ra
ngoài. Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú cùng nhận nuôi mấy đứa trẻ,
trong đó có một đứa bé mấy hôm trước bị ốm đã gọi điện thoại cho cô nói
rằng hy vọng có thể gặp cô và Bách Nguyên Tú. Thế là, Triệu Hương Nông
gọi điện thoại cho Bách Nguyên Tú, bọn họ hẹn nhau cùng đi thăm bọn trẻ.
Đối diện với những khuôn mặt vô cảm của mấy người đàn ông, Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho Tống Ngọc Trạch, điện thoại của Tống Ngọc Trạch
trong trạng thái không có người nhận.
Đợi đến ngày hôm sau, Triệu Hương Nông mới gặp được đứa bé bị ốm kia. Đứa bé nói hôm qua Bách
Nguyên Tú đã đến thăm nó, còn nó thì cảm thấy vô cùng thất vọng khi hai
người không đến cùng nhau.
Sau khi Bách Nguyên Tú rời khỏi
Chicago, những người kia cũng không xuất hiện nữa, Triệu Hương Nông cũng gọi được cho Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông bình thản nói với Tống Ngọc Trạch: "Đừng làm những chuyện đó với tôi, tôi rõ hơn ai hết
cái gì có thể xảy ra, cái gì không thể xảy ra, thế nên anh đừng làm như
vậy nữa."
"Em và Bách Nguyên Tú cùng nhận nuôi bảy đứa trẻ. Hai
người cùng sở hữu bốn tài khoản ngân hàng dùng cho việc từ thiện, hơn
nữa còn cam kết bốn tài khoản này có hiệu lực lâu dài. Hai người là tình nguyện viên của hội chữ thập đỏ quốc tế, chỉ cần có yêu cầu thì hai
người sẽ cùng nhau xuất hiện ở những nơi hai người cần xuất hiện." Giọng điệu của Tống Ngọc Trạch đầy mỉa mai: "Triệu Hương Nông, chẳng lẽ em
muốn những chuyện vớ vẩn này xảy ra ngay dưới mí mắt anh sao?"
"Tống Ngọc Trạch!"
"Triệu tiểu thư lại tức giận rồi à? Anh cảm thấy người nên tức giận là anh mới phải! Dạo này anh đọc không ít tin tức về em và Bách Nguyên Tú. Ừm,
người ta nói hai người lại tái hợp rồi. Anh ngắm nghía mấy bức ảnh kia
thì cảm thấy hình như người ta nói cũng có lí. Có phải anh quá lơi lỏng
em nên em đã nảy sinh ảo tưởng rằng em vẫn còn độc thân?"
"Triệu
Hương Nông, anh cho em một ngày để giải quyết những chuyện vớ vẩn giữa
em và Bách Nguyên Tú, hơn nữa anh muốn thấy em đích thân xử lí."
Triệu Hương Nông cố tình bỏ ngoài tai những lời mà Tống Ngọc Trạch nói. Một
ngày sau, Triệu Hương Nông nhận được cuộc điện thoại từ viện phúc lợi.
Nhân viên của viện phúc lợi khéo léo truyền đạt bọn họ cần phải đưa ra
lựa chọn với những đứa trẻ mà cô và Bách Nguyên Tú cùng nuôi. Không loại trừ khả năng chúng sẽ bị đưa khỏi nước Mỹ. Cũng có nghĩa là những đứa
trẻ luôn sống cùng nhau sắp đối mặt với sự chia ly. Ngày kế tiếp, Triệu
Hương Nông nhận ra những chuyện bình thường giải quyết rất dễ dàng bây
giờ lại trở nên vô cùng khó khăn. Tối đó, khi nhìn thấy những đôi mắt đỏ hoe vì khóc của những đứa trẻ, Triệu Hương Nông lập tức gọi điện cho
Tống Ngọc Trạch.
"Tống Ngọc Trạch, cho tôi thêm một ngày nữa." Cô nói với anh.
Một ngày sau, Triệu Hương Nông đã xử lí xong xuôi những gì liên quan giữa
cô và Bách Nguyên Tú. Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Triệu Hương Nông đến tiệm bánh ngọt mua một chiếc bánh kem, sau đó cô mặc đồng phục shipper đứng đợi trước cửa công ty Tống Ngọc Trạch. Thật lâu sau cô mới đợi được Tống Ngọc Trạch. Cùng Tống Ngọc Trạch đi ra cánh cửa xoay kia
còn có Emilia đang qua lại gần gũi với Tống Ngọc Trạch dạo gần đây.
Trùng hợp là tóc của Emilia lại vô tình mắc vào khe hở của cửa xoay. Cô
ta nghiêng đầu nhìn về phía Tống Ngọc Trạch, dáng vẻ đầy lúng túng. Tất
nhiên là Tống Ngọc Trạch không bỏ qua cơ hội tốt để lấy lòng cô ta.
Gần 4 giờ chiều, trai đẹp gái xinh, cảnh tượng cũ rích trong phim lại được
Tống Ngọc Trạch diễn một cách lãng mạn tự nhiên như vậy, khiến bao nhân
viên nữ phải nán lại nhìn thiên kim của trung tá hải quân bằng ánh mắt
ngưỡng mộ.
Sau khi gỡ được tóc của Emilia, Tống Ngọc Trạch lại
cầm lấy túi của cô ta. Hành động của Tống Ngọc Trạch khiến cô nàng cười
duyên không ngớt. Sau đó, bọn họ đi về phía Triệu Hương Nông.
Triệu Hương Nông kéo vành mũ xuống thấp, cô không thể để người khác nhận ra
cô. Khi Triệu Hương Nông đang nghĩ xem nên ném bánh kem vào nơi nào trên người Tống Ngọc Trạch thì Tống Ngọc Trạch đi chậm lại.
Lúc này, Tống Ngọc Trạch chỉ cách cô vài bước chân. Triệu Hương Nông khẽ nâng chiếc kính to đùng trên mặt, gỡ hộp bánh ra.
Khi cô định ném chiếc bánh vào gáy Tống Ngọc Trạch thì có một bàn tay vươn
ra túm chặt lấy cổ tay cô. Triệu Hương Nông đã quên mất chuyện quan
trọng nhất đó là vệ sĩ của Tống Ngọc Trạch.
Ngay lập tức, cô bị
quật ngã xuống đất, cổ tay truyền đến cơn đau khiến cô không tự chủ được mà kêu lên. Mũ và kính đều bị xô lệch, sau đó Triệu Hương Nông nhìn
thấy một đôi giày da màu nâu đến trước mặt mình. Vừa rồi cô đã nhìn thấy rõ, đó chính là đôi giầy thuộc về Tống Ngọc Trạch.Giây phút này, Triệu Hương Nông mới thật sự ý thức được cô đã bị cơn giận
chi phối mà làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn. May mà cô vẫn còn mũ và
kính, có lẽ sẽ không ai nhận ra cô đâu.
Triệu Hương Nông cúi gằm
mặt, cố gắng đễ người khác không nhận ra cô. Cô nghĩ Tống Ngọc Trạch sẽ
nhanh chóng biết đó là cô, sau đó anh nhất định sẽ xử lí.
Mấy
phút sau, xung quanh đó chỉ còn lại Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch. Vệ sĩ và những người đứng xem đều bị đuổi đi, Emilia cũng lái xe rời
khỏi đó.
Lúc Tống Ngọc Trạch vươn tay định nắm tay Triệu Hương
Nông thì bị hất mạnh ra, Triệu Hương Nông đứng dậy, kẻ đen đủi dạo gần
đây là cô phát hiện cô đã bị trẹo chân. Triệu Hương Nông bước khập khễnh về phía bãi đỗ xe, vừa đi được mấy bước thì cô lập tức được Tống Ngọc
Trạch bế bổng lên.
Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch nhét vào
trong xe, xe đi đến một phòng khám tư nhân. Sau khi bác sĩ chỉnh lại
khớp thì đã là lúc nửa đêm.
Tống Ngọc Trạch lái xe đến trước cửa một tiệm bánh ngọt.
Anh dõi mắt về phía tiệm bánh, hỏi cô: "Có phải chiếc bánh lúc trước là để ném vào anh? Muốn ném lên mặt hay lên tóc anh?"
Triệu Hương Nông không trả lời.
Tống Ngọc Trạch mở cửa xe rồi đi vào tiệm bánh. Khi quay lại, trên tay anh có thêm một chiếc bánh kem.
Anh đặt chiếc bánh lên tay cô, gỡ chiếc mũ trên đầu cô xuống rồi chỉnh lại chiếc kính trên mặt cô.
"Khi nhìn thấy chuyện giữa em và Bách Nguyên Tú, anh liền nghĩ vì sao anh
không có, không cùng nuôi những đứa trẻ với em, không có những tài khoản ngân hàng đứng chung tên với em. Vì sao anh không có trải nghiệm làm từ thiện ở Châu Phi với Triệu Hương Nông. Người ta nói với anh, những điều này đã tồn tại từ lúc hai người mười mấy tuổi. Chuyện này khiến anh vô
cùng tức giận. Triệu Hương Nông, những điều anh đang nói với em lúc này
em có hiểu không? Nếu không hiểu thì..."
Chiếc bánh kem bỗng đập mạnh vào mặt Tống Ngọc Trạch, bao phủ hết khuôn mặt Tống Ngọc Trạch.
Khoang xe trở nên yên ắng, hai người đều nhìn thẳng vào đối phương.
"Triệu Hương Nông!"
Triệu Hương Nông mím chặt môi, cô tiếp tục nghe Tống Ngọc Trạch nói.
"Nếu chiếc bánh kem đập vào mặt anh là vì cảnh tượng xảy ra lúc ở cửa xoay
thì anh sẽ mở cửa ra, sau đó chạy dọc theo con đường này rồi nói với tất cả mọi người trên con phố này rằng, tôi vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc
này, vợ của tôi là Triệu Hương Nông, cô ấy là người phụ nữ rất thích
ghen tuông. Bởi vì cử chỉ gần gũi của tôi và người phụ nữ khác đã chọc
giận cô ấy, nên cô ấy mới ném bánh kem vào mặt tôi. Em đoán xem, đến lúc đấy người ta có coi anh là một kẻ điên không?
"Triệu Hương Nông, em muốn thấy anh vì em mà biến thành một kẻ điên sao?"