Buổi chiều cuối cùng của tháng ba, vì hôm nay là ngày chủ nhật nên con
phố vốn an tĩnh cũng trở nên ồn ào hơn. Đám trẻ đạp xe, chơi bóng rổ hai bên đường. Xe taxi dừng ở đầu phố. Vừa đặt chân xuống đất thì một quả
bóng rổ lăn đến bên chân cô, cô nhặt quả bóng trả cho đứa trẻ kia.
Sau đó, cô men theo con đường mà cô nhớ nhung mấy ngày nay đến dưới cầu
thang nhà Tống Ngọc Trạch. Lúc nhìn thấy cầu thang đã được thay, Triệu
Hương Nông thầm vui vẻ trong lòng, sự vui vẻ đã làm cô quên đi cuộc điện thoại mắng cô té tát không lâu trước.
Đứng dưới bậc cầu thang,
Triệu Hương Nông nhìn thấy xe của Tống Ngọc Trạch. Con xe hầm hố kia
khiến lòng Triệu Hương Nông nở hoa, Tống Ngọc Trạch ở nhà.
Hôm
nay, cô mặc chiếc váy dáng lửng, thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập xuân hè “Secret garden” bản kỉ niệm mà Dior dành riêng cho hội viên VIP.
Triệu Hương Nông nhanh chóng bước lên cầu thang, cô muốn nói cho anh
biết cô đã chấm dứt quan hệ với Bách Nguyên Tú, sạch sẽ không chút dây
dưa nào nữa. Nếu anh muốn, cô có thể khoác tay anh cùng anh gặp bạn bè
của anh để nói rõ quan hệ của hai người.
Tà váy dài cản trở bước
chân của cô, cô đành bước từng bậc một. Bước qua bậc thang cuối cùng,
Triệu Hương Nông nhìn thấy đôi giầy khác. Đó là một đôi giầy nữ, màu
cam, rất chóe.
Đôi giầy kia khiến đầu óc Triệu Hương Nông trống rỗng trong giây lát. Cô đờ đẫn nâng tay lên, dồn toàn lực gõ cửa.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Tống Ngọc Trạch mở cửa cho cô.
Khoảnh khắc đó, Triệu Hương Nông vô cùng chán ghét bản thân. Cô đẩy Tống Ngọc
Trạch ra, vội vã lao vào trong phòng. Cô lập tức vén chăn lên, kiểm tra
phòng bếp. Cuối cùng cô mở cửa phòng tắm, sau đó tay cứng đờ trên tay
nắm cửa, ánh mắt không thể rời đi được nữa.
Cô gái kia mặc quần
áo của Tống Ngọc Trạch đang đánh răng, vừa đánh răng vừa nhìn cô với đôi mắt tròn tròn. Ánh mắt đờ đẫn rời khỏi gương mặt cô gái đến quần áo
trên người cô ta.
Bộ quần áo đó Triệu Hương Nông cũng đã từng mặc. Sao quần áo cô đã từng mặc lại có thể ở trên người cô gái khác, sao có thể?
Phía sau có tiếng bước chân, dừng ở sau lưng cô. Triệu Hương Nông bước lên
trước một bước, duỗi tay định cởi quần áo cô gái xuống. Có lẽ vẻ mặt cô
đã dọa cô gái, cô ta co rúm người lại dõi mắt về phía sau cô. Triệu
Hương Nông biết cô ả đang nhìn ai, ánh mắt cô ta muốn nói lên điều gì
nhỉ? Rõ ràng đó là ánh mắt cầu cứu giữa những người thân thiết nhất với
nhau mới có.
Cô siết chặt tay. Một đêm không ngủ, giọng điệu thất vọng khi người đàn ông từ nhỏ đến lớn vẫn gọi cô là “Tiểu Nông” một
cách thân thiết kia gọi điện cho cô, cùng với năm phút ngắn ngủi từ lúc
đứng dưới nhà Tống Ngọc Trạch đến khi Tống Ngọc Trạch mở cửa phòng đã
mang đến cho cô một cú sốc lớn khiến cô quay đầu lại, giơ tay lên, dùng
toàn bộ sức lực vào cái tát ấy.
Sau tiếng “Ba” vang lên trên má
Tống Ngọc Trạch, cô thét lên: “Tống Ngọc Trạch, tôi đã vì anh mà hy sinh nhiều như vậy, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Sao anh có thể
đối xử với tôi như vậy?”
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói kia xa lạ, đáng sợ nhưng cũng rất quen thuộc.
Năm mười mấy tuổi, trong một buổi tối khuya khoắt, cô tỉnh giấc bởi tiếng
cãi vã ầm ĩ. Cô tìm đến nơi vọng ra tiếng cãi vã kia rồi cô nghe thấy
giọng của người phụ nữ. Đó là giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, thảm
thiết đến nỗi khiến cô không tự chủ được mà bịt tai lại.
Nhưng giọng nói đó vẫn đâm vào màng nhĩ cô.
“Triệu Diên Đình, tôi đã hy sinh vì anh nhiều như vậy, vì sao anh còn đối xử
với tôi như vậy? Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy chứ?”
Triệu Hương Nông bịt chặt miệng, dùng hết sức lực ngăn những lời nói xấu xa
không bật ra từ miệng mình. Cô vừa bịt miệng vừa nhắm mắt lại, không
nhìn cô gái đang mặc quần áo của Tống Ngọc Trạch, cũng không nhìn gương
mặt của Tống Ngọc Trạch.
Khung cảnh cô gái Triệu Hương Nông tô
son đỏ chót đang đấu võ mồm với chàng trai Tống Ngọc Trạch như bước ra
từ Vườn Địa Đàng cũng chỉ mới xảy ra mấy tháng trước mà thôi.
Muốn thay lòng đổi dạ rồi sao?
Giây phút này, Triệu Hương Nông không hề biết trong lúc cô nhắm mắt, cô gái
với vẻ mặt hoảng sợ kia vừa làm mặt quỷ với dấu tay trên má Tống Ngọc
Trạch.
Chủ nhân của nông trường sắp đón mùa thu hoạch của mình,
ngư dân đánh cá ngoài biển cũng đã đến lúc thu lưới, loài động vật bị
nhốt lâu trong công viên khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi lồng giam thì
lại rơi vào cái bẫy của thợ săn.
Nghe nói, trước khi thu hoạch, lòng dạ con người vô cùng nhân từ.
Sự tĩnh lặng bao trùm khắp không gian, một giọng nói trong trẻo mang theo
vẻ tinh nghịch vang lên: “Chị gái à, lúc nào chị cũng không nói năng gì
đã cho người khác một bạt tai sao? Chị không ngửi thấy mùi cà ri trong
phòng à? Tình huống này rất dễ đoán mà, nước cà ri làm bẩn quần áo tôi,
thế là tôi đành cởi quần áo ra. Thay quần áo xong, mùi cà ri trong miệng khiến tôi khó chịu, thế là tôi cầm bàn chải lên, rồi chị xuất hiện.”
Triệu Hương Nông đứng đực ở đó. Cô nghĩ bây giờ cô nên quay về rồi, tài xế
vẫn đang đợi cô ở cửa đài truyền hình, nhưng đôi chân cô giống như đã
mọc rễ. Cô thầm nghĩ, sao Tống Ngọc Trạch vẫn chưa giải thích với cô
chứ, anh vẫn chưa nói cho cô vì sao cô gái này lại xuất hiện ở đây. Đây
lại là một Kylie khác hay là một Clara khác?
Giọng điệu tinh nghịch kia lại biến thành vẻ hả hê: “Anh trai, bị đánh có đau không?”
Cách xưng hô kia đã khiến Triệu Hương Nông bừng tỉnh khỏi sự rối bời. Bên
tai vang lên lời của Tống Ngọc Trạch không lâu trước “Người ngồi trên xe anh là... là em gái.”
Người ngồi trên xe Tống Ngọc Trạch nhiều lần hơn cô là em gái của Tống Ngọc Trạch!
Cảm xúc xấu hổ, tức giận, tự trách, đau lòng khiến cô bỏ bàn tay đang che
miệng xuống, đôi mắt đang nhắm nghiền cũng mở ra. Vừa mở mắt ra liền
nhìn thấy cô gái kia cười với cô, để lộ chiếc răng khểnh rất đáng yêu.
Đối diện với khuôn mặt tươi cười đó, Triệu Hương Nông cảm thấy mình đã
mất hết mặt mũi rồi.
Cô cũng muốn nở nụ cười với cô gái nhưng không thành, cô chỉ lắp bắp nói: “Xin... xin lỗi.”
Cô gái mỉm cười: “Em hiểu. Chị à, chắc chắn chị rất thích anh em đúng không?”
Triệu Hương Nông cúi đầu xuống.
Cô gái cầm tay cô: “Em rất vui vì chị thích anh ấy như vậy.”
“Em rất vui vì chị thích anh ấy như vậy!” Đây là lời thật lòng của Chu Nhan, thật hơn cả vàng bạc.
Triệu Hương Nông càng yêu Tống Ngọc Trạch bao nhiêu, vậy thì sau này cô ta
càng đau lòng bấy nhiêu, đau đớn muốn chết đi cho rồi.
Vả lại,
chuyện vừa xảy ra với Chu Nhan mà nói mang tính thưởng thức rất cao: Mọi người xem này, cái cô thiên kim mới nhận được thiệp mời tham gia vũ hội đầu năm của các thiên kim tiểu thư, thực ra lúc nổi đóa lên cũng chẳng
khác gì mụ đàn bà chanh chua là mấy.
Mấy người kia nói cô ta thế nào nhỉ: Cơn gió trong lành trên cánh đồng sớm mai, cây kem matcha ngày hè.
Ánh mắt dừng trên chiếc váy Dior, nụ cười trên mặt Chu Nhan càng sâu hơn.
Secret garden? Thật đúng lúc! Cám dỗ và nguy hiểm cùng tồn tại!
Ngày hôm nay, trong mắt Triệu Hương Nông cô gái mặc quần áo của Tống Ngọc
Trạch là người đáng yêu, vừa thông minh vừa đáng yêu, giống như một tiểu tinh linh giỏi đoán ý người.
“Em là Tiểu Dã, chị là cô gái đầu
tiên nỡ lòng tát anh trai em mà em gặp.” “Lời này nghe có vẻ giống như
anh trai em rất trăng hoa, chứ chị đừng hiểu lầm, đều là mấy cô gái kia
thích anh em.” “Em biết anh em chắc chắn đang giấu một người phụ nữ
trong nhà mà, người phụ nữ đó là chị đúng không?” “Em còn đang đoán xem
người phụ nữ mà anh trai em giấu có dáng vẻ như thế nào, vừa nghĩ như
vậy thì chị đến rồi.” “Vừa đến đã cho anh em cái tát, chất!”
Cô
gái có vẻ là người nhiều chuyện, tự mình lải nhải một mạch. Khi cô ta
cầm tay cô nói không ngừng nghỉ, Tống Ngọc Trạch từ đầu đến cuối chỉ
đứng một bên, Triệu Hương Nông cúi đầu không dám nhìn anh.
Hẳn là Tống Ngọc Trạch đang giận, vì chuyện xảy ra trong mười mấy phút vừa rồi chứng tỏ cô không tin tưởng anh.
Cuối cùng, nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói một câu “Em nên về rồi” cô gái mới
lưu luyến buông tay cô ra, đồng thời bày tỏ cô ta rất vui nếu có thể
nhìn thấy ngày cô trở thành thành viên mới trong nhà cô ta.
Không biết vì sao, trong nụ cười cuối cùng của cô gái, Triệu Hương Nông lại cảm thấy lòng mình bất an.
Lúc cô gái rời khỏi, căn phòng vô cùng yên ắng. Triệu Hương Nông cúi đầu
đến bên Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch đang sắp xếp lại đống chăn
chiếu, gối dựa mà cô vừa lật tung lên. Trên mặt anh vẫn in năm vết ngón
tay.
Sau lần thứ N bị Tống Ngọc Trạch từ chối ý định giúp đỡ của
cô, Triệu Hương Nông ôm lấy eo anh, giống như đứa trẻ đang ăn vạ. Cô áp
mặt lên lưng anh, ấm ức bật khóc, vừa khóc vừa giãi bày.
“Tống
Ngọc Trạch, anh đừng như vậy, em biết lỗi rồi, em biết em không nên
không tin tưởng anh. Thế nhưng, những chuyện đó đều có nguyên nhân cả,
em tưởng em có thể tự mình xử lý ổn thỏa mọi chuyện nhưng hình như không dễ dàng chút nào. Chú Martin nói với em rằng vì những lời em nói ở đài
truyền hình mà nhà em sẽ đối mặt với rắc rối lớn. Ông ấy nói những rắc
rối mà nhà em sắp gặp phải với em. Lúc đó em mới biết, hóa ra ba em
không phải là người không gì là không thể làm. Hành động xốc nổi nhất
thời của em đã mang đến tai vạ không thể cứu vãn. Vừa nghĩ đến chuyện
này em liền khó chịu, khó chịu đến mức muốn gặp anh. Vì vậy em mới làm
chuyện như vậy, hại anh mất mặt trước em gái.”
Cúi đầu, Tống Ngọc Trạch định gỡ đôi tay đang ôm chặt lấy eo anh ra. Bởi vì, đã không cần
thiết nữa rồi, bởi vì đã đến giai đoạn đếm ngược rồi.
“Nhưng mà
Tống Ngọc Trạch à.” Cô áp sát mặt vào lưng Tống Ngọc Trạch, nước mắt rơi như mưa: “Em nhận ra em chỉ khó chịu, em nhận ra em không hối hận chút
nào. Em còn cảm thấy nếu cho em lựa chọn một lần nữa, em vẫn sẽ nói như
vậy. Bởi em rất muốn được ở bên cạnh anh, nắm tay anh quang minh chính
đại gặp mặt bạn bè anh.”
Trầm mặc...
Một lúc lâu sau,
Triệu Hương Nông mới đợi được Tống Ngọc Trạch đặt tay lên mu bàn tay cô, bàn tay to hơn bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn, giọng nói vừa quen thuộc
vừa xa lạ.
“Triệu Hương Nông, em lúc nào cũng hở ra là khóc sướt mướt thế này sao?”
Lắc đầu, không phải! Cô chỉ khóc sướt mướt trước mặt anh thôi.
“Triệu Hương Nông, em để anh thay quần áo đã.”
Lúc này, Triệu Hương Nông mới phát hiện nước mắt của cô đã làm áo Tống Ngọc Trạch có thể vắt ra nước được rồi.
Sắc trời nhanh chóng trầm xuống, Triệu Hương Nông nghĩ cô nên về rồi, còn
không về thì những người kia sẽ tìm thấy cô. Thế nhưng, cảm giác hoảng
hốt bất an xuất phát từ giác quan thứ sáu khiến ánh mắt cô dán chặt vào
anh, như thể giây phút này là quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng của bọn
họ.
Khuôn mặt đã hoàn toàn sạch sẽ, tay cô cầm lấy túi.
“Triệu Hương Nông, sắc trời...” Tống Ngọc Trạch đã nói lời này rất nhiều lần.
“Em biết, sắc trời đã không còn sớm nữa, em nên về rồi.” Triệu Hương Nông gật đầu, tay siết chặt túi, nhìn anh: “Vậy em về đây.”
Tống Ngọc Trạch gật đầu. Cô đi phía trước, Tống Ngọc Trạch đi phía sau, từng bước đi về phía cửa phòng.
Chạm tay lên tay nắm cửa, Triệu Hương Nông nhìn tay mình, ngón tay cô vẫn lưu luyến không muốn rời.
“Những lời em nói ở đài truyền hình anh đã nghe thấy chưa?”
“Ừm.”
Vậy là được rồi, vậy là được rồi.
Cô khẽ vặn nắm cửa, cánh cửa hé ra một khe hở, khe hở đó càng lúc càng lớn.
Một giây sau, cô dùng sức, khe hở biến mất, cánh cửa bị đóng lại, cô quay lại.
“Sao vậy?” Anh hỏi cô.
Cô nắm lấy cổ áo anh, giọng nói khẽ khàng.
“Sáng nay đã hết rồi.”
“Cái gì?”
Cô khẽ giậm chân, đầu cúi thấp hơn, giọng nói lí nhí.
“Em nói, cái kia hết rồi.”
Người đang gần trong gang tấc không nhúc nhích.
Bàn tay nắm cổ áo anh rời xuống dưới. Càng xuống dưới càng run, cuối cùng bàn tay run rẩy cũng nắm lấy tay anh.