“Tống Ngọc Trạch, ngứa...” Cô vừa cười khúc khích vừa trốn tránh nụ
hôn của anh. Đáp lại cô là tiếng hít thở hổn hển. “Tống Ngọc Trạch, nhẹ
một chút, xin... anh nhẹ một chút...” Những lời phía sau cũng trở nên
ngắt quãng.
Lúc tài xế xe taxi thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, cô
cũng không để ý. Lúc ra khỏi nhà, dì Thanh gọi cô lại, chỉ vào cổ cô rồi đưa cho cô một chiếc khăn lụa. Lúc ấy Triệu Hương Nông mới biết có
chuyện gì xảy ra.
Đối diện với ánh mắt của Triệu Diên Đình,
Triệu Hương Nông không hề che giấu, thậm chí cô còn đáp lại ánh mắt ấy
bằng vẻ kiêu hãnh. Cô muốn để ba cô hiểu rằng, niềm kiêu hãnh của cô là
do một người đàn ông trao cho cô.
“Triệu Hương Nông!” Vì phẫn nộ mà giọng nói kia giống như tiếng kim loại cọ sát khiến người ta không thể không bịt tai lại.
“Vâng thưa ba.” Cô trả lời. Sợ Triệu Diên Đình đang trong cơn giận mà nghe
không rõ lời cô, Triệu Hương Nông nói một cách chậm rãi: “Có lẽ ba cũng
đoán được đã xảy ra chuyện gì đúng chứ?”
Lần đầu tiên chứng kiến
vẻ giận dữ đến bật cười của Triệu Diên Đình, Triệu Hương Nông vẫn tỏ ra
hết sức kiêu hãnh: “Ba à, ba không cần lo lắng, anh ấy đối xử với con
rất tốt. Con có thể cam đoan với ba, anh ấy sẽ không làm bất cứ chuyện
gì tổn thương đến con.”
Khuôn mặt ngập tràn lửa giận vì lời nói của cô đã có chút vặn vẹo.
Triệu Hương Nông cắn răng, nói tiếp: “Ba à, con đã trưởng thành rồi, con cũng có năng lực phán đoán giống như ba. Ba, xin ba hãy tin tưởng con.”
Đáp lại lời của Triệu Hương Nông là sự trầm mặc kéo dài. Sau đó, vẻ giận dữ trên khuôn mặt Triệu Diên Đình được thay thế bằng sự bình tĩnh. Ông
bình thản bảo cấp dưới hủy bữa cơm sau đấy, rồi ông bảo tài xế đến đón
mình. Khi làm những việc này từ đầu đến cuối Triệu Diên Đình không nhìn
Triệu Hương Nông một cái nào.
“Ba à, trước khi đến đây con đã gọi điện cho chú Trình rồi.” Triệu Hương Nông gọi giật Triệu Diên Đình lại. Chú Trình mà cô nói chính là luật sư của nhà họ Triệu.
Quả nhiên, nghe thấy lời của Triệu Hương Nông, Triệu Diên Đình lập tức dừng bước.
“Con đã nhờ chú ấy tư vấn chuyện từ bỏ quyền thừa kế.” Triệu Hương Nông thấp giọng nói: “Gây ra chuyện này con cảm thấy mình không còn xứng với
những thứ kia nữa.”
Sau sự trầm mặc đến rợn người, Triệu Diên Đình tức giận gằn từng chữ một: “Triệu! Hương! Nông!”
“Ba ơi, con xin lỗi, chuyện ra nông nỗi này con cũng không muốn. Con cũng
biết tội của con rất lớn, nên con còn chuẩn bị một thứ.” Triệu Hương
Nông vừa nói vừa lấy tập tài liệu trong túi ra. Tập tài liệu này cô đã
chuẩn bị xong từ mấy ngày trước. Đó là tập tài liệu về chuyện cắt đứt
quan hệ cha con mà cô nhờ một người có kinh nghiệm dùng danh nghĩa của
Triệu Diên Đình soạn ra.
Cô kính cẩn giao tập tài liệu đó cho Triệu Diên Đình, sau đó rũ tay chờ đợi.
Triệu Hương Nông biết làm cách nào để khiến Triệu Diên Đình thỏa hiệp. Chuyện này nghe có vẻ vô cùng hợp tình hợp lí, cô con gái phạm sai lầm dùng
hành động thực tế để gánh vác trách nhiệm. Còn thực tế đây lại là một
kiểu uy hiếp mềm mỏng của cô đối với Triệu Diên Đình.
Ánh mắt của Triệu Diên Đình rời khỏi tập tài liệu.
Dù nỗi sợ đã khiến đôi chân cô mềm nhũn, cô vẫn nhắm mắt lại, đứng yên đón nhận cái bạt tai như trời giáng kia.
Cô biết, đây là cái mà cô nhất định phải nhận.
Không màng đến cái bạt tai nặng nề kia, Triệu Hương Nông vội vàng đứng dậy.
Nhân lúc Triệu Diên Đình đang chìm trong nỗi ân hận khi đánh cô, Triệu
Hương Nông nói với vẻ cầu xin: “Thưa ba, con xin lỗi ba. Con xin ba đừng tức giận, đó đều là lỗi của con.”
Ngập ngừng một lúc, giọng cô
khẽ hơn: “Là con trêu chọc anh ấy trước, từ đầu đến cuối đều là như vậy. Thế nên... con không hy vọng vì con mà anh ấy phải chịu bất cứ tai bay
vạ gió nào.”
Nói xong những lời này, Triệu Hương Nông nếm được vị rỉ sắt trong khoang miệng. Cô không buồn lau máu rỉ trên khóe miệng, mở cửa phòng cho Triệu Diên Đình rồi lẳng lặng đi theo ông đến bãi đỗ xe
của câu lạc bộ.
Vừa chạm tay vào chốt cửa xe, tài xế đã nhanh tay mở cửa xe cho Triệu Diên Đình, Triệu Hương Nông nghe thấy một tiếng
lạnh lẽo: “Cút.”
Nghe thấy chữ đó, Triệu Hương Nông thầm thở
phào. Cô biết mình đã thành công một nửa, vừa rồi Triệu Diên Đình đã ném tập tài liệu cô chuẩn bị vào thùng rác.
“Cảm ơn ba ạ.” Triệu Hương Nông buông tay đứng một bên.
Thấy chiếc xe Triệu Diên Đình biến mất ở khúc cua, Triệu Hương Nông nhũn
chân, ngã ngồi trên nóc capo. Cô vuốt tóc che lại khóe miệng rướm máu,
hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, chỉ còn lại một trận chiến nữa, cũng là trận chiến mà cô không muốn đối mặt nhất.
Cầm điện thoại mà tim
Triệu Hương Nông trĩu nặng. Lần đầu Triệu Hương Nông không thể gọi cho
Bách Nguyên Tú, lần thứ hai cũng như vậy, điện thoại của Bách Nguyên Tú
luôn trong trạng thái không có người bắt máy.
Chiếc điện thoại
trên bàn làm việc không ngừng đổ chuông, Bách Nguyên Tú ngồi im nhìn nó
vang lên hết lần này đến lần khác. Sau một hồi inh ỏi, cuối cùng nó đã
yên tĩnh trở lại.
Bách Nguyên Tú cũng thầm đoán được mục đích
Triệu Hương Nông gọi điện cho anh ta, có lẽ anh ta nên làm như này: Ấn
nút nhận điện thoại, đi đến chỗ hẹn, sau đó ngồi yên nghe cô giãi bày.
Cuối cùng bày tỏ những điều mà anh nói trước các nhà truyền thông rằng
anh hiểu cô, nên sẽ tha thứ cho cô đồng thời đợi chờ cô.
Đúng
vậy, tha thứ cho cô rồi đợi chờ cô! Có điều anh cần nói những điều này
vào thời gian thích hợp nhất, mà thời gian thích hợp nhất đương nhiên
không phải vào lúc này.
Nếu hỏi Bách Nguyên Tú khoảnh khắc hoảng
loạn nhất trong hai mươi tám năm qua là lúc nào thì đó chính là lúc
Triệu Diên Đình một mình xuất hiện nơi cuối thảm đỏ. Còn chưa đợi Triệu
Diên Đình nói lời nào, Bách Nguyên Tú đã biết xảy ra chuyện gì. Sau đó,
anh lập tức lựa chọn tha thứ cho cô: Tiểu Nông chỉ bùng một tiết học
thôi.
Trong thâm tâm Bách Nguyên Tú hiểu rõ, Triệu Hương Nông
bùng học nhất định là có nguyên nhân nào đó, hoặc là một người hoặc cũng có thể là một chuyện nào đó. Bây giờ, anh ta nhất định phải tìm ra
nguyên nhân này, đồng thời loại bỏ nó.
Vì vậy, bây giờ vẫn chưa phải là lúc gặp Triệu Hương Nông.
Triệu Hương Nông trực tiếp lái xe đến nhà họ Bách. Bảo vệ nhà họ Bách lập tức ngăn lại: Nơi này không hoan nghênh cô. Cô quay đầu lái xe đến căn hộ
mà Bách Nguyên Tú ở, nhận được tin ngài Bách dạo này không ở đó. Phòng
thư ký của Bách Nguyên Tú nói với Triệu Hương Nông rằng Bách Nguyên Tú
đã đi công tác. Còn bạn bè của Bách Nguyên Tú không ai muốn nghe điện
thoại của cô.
Lê cơ thể mệt mỏi về nhà, Triệu Hương Nông chỉ nhìn thấy một mình Rice đứng trên bậc tam cấp mà không nhìn thấy dì Thanh.
Rice giao bức thư mà dì Thanh để lại cho cô.
Về đến phòng, nước
mắt rơi tí tách xuống lá thư. Hôm nay cô vừa ra khỏi nhà, dì Thanh đã bị quản gia gọi đến, rồi bà nhận được khoản tiền nghỉ hưu. Nam chủ nhân
của nhà họ Triệu hy vọng bà cầm số tiền lương hưu này về quê an hưởng
tuổi già.
“Tiểu Nông à, con đừng buồn, dì Thanh không đi đâu cả,
dì Thanh chỉ trốn đi rồi đợi Tiểu Nông đón dì về nhà.” Dì Thanh viết
trong bức thư, phía dưới còn viết địa chỉ nơi bà sống và một cái mặt
cười hài hước.
Nhìn cái mặt cười trên giấy, Triệu Hương Nông
không ngừng gật đầu. Cô sẽ đón dì Thanh về nhà, cô tự nhiên có cách đón
dì Thanh về nhà.
Ngày hôm sau, Triệu Diên Đình bay đi Pháp. Ông
không hỏi cô thích quà gì trước khi đi công tác như trước kia nữa, cũng
không cho cô tiễn ông lên xe. Từ lúc rời khỏi câu lạc bộ golf ông chỉ
nói với cô một câu duy nhất: "Triệu Hương Nông, trước khi ba còn chưa
nghĩ rõ ràng thì đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Con nên biết rằng
khiến một người biến mất không rõ tăm hơi là một chuyện quá đỗi dễ dàng
với ba."
Đúng như dự đoán của cô, dáng vẻ chật vật của cô ở câu lạc bộ golf đã bị
tung lên các trang mạng xã hội, đương nhiên cũng có cả nửa khuôn mặt bị
đánh sưng vù của cô. Dù đôi mắt đã được xử lý, nhưng từ những dòng mô tả cặn kẽ của người đăng ảnh rất nhiều người biết đó là cô, mà tung ra vô
số những tin đồn xấu xa đến cực điểm xung quanh tin đào hôn của cô.
Tin đồn cũng lan truyền đến tai bọn trẻ. Khi Triệu Hương Nông đến tổ chức
từ thiện dạy học cho bọn trẻ, chúng hỏi cô rằng: Cô thật sự vì kích
thích mới làm chuyện như vậy sao? Sao cô có thể làm chuyện như vậy trước mặt Chúa cơ chứ?
Bọn trẻ dùng cách trực tiếp nhất để bày tỏ sự thất vọng của chúng, chúng đồng loạt rời khỏi lớp của cô.
Phản ứng của bọn trẻ vẫn còn nhẹ, tồi tệ hơn là những kẻ vì chuyện đào hôn
của cô mà bắt đầu suy đoán ác ý cuộc sống cá nhân của cô. Triệu Hương
Nông lựa chọn im lặng trước những lời chất vấn kia. Cô học ngành xử lý
khủng hoảng nên cô biết rõ hơn ai hết có những lúc im lặng là cách xử lý tốt nhất trước những tin đồn vô căn cứ kia.
Lúc này, điều cô cần làm chính là yên lặng chờ đợi một tin hot mới xảy ra, rồi ánh mắt của
người ta sẽ tập trung vào sự kiện và nhân vật mới.
Chu Nhan nở nụ cười tươi rói chào hỏi bà chủ nhà dễ gần, cô ta biết ấn tượng về cô của bà chủ nhà không tệ chút nào.
“Đến tìm Tống Ngọc Trạch à?” Bà chủ nhà tiện mồm hỏi cô ta.
Gật đầu, cười ngọt ngào, nói to: “Vâng ạ.”
Đi về phía phòng Tống Ngọc Trạch, lúc bước lên bậc thang thứ ba Chu Nhan
phát hiện Tống Ngọc Trạch đã thay cầu thang rồi. Sờ vào tay vịn cầu
thang, chân giẫm mạnh lên cầu thang, rất chắc chắn. Điều này khiến cõi
lòng Chu Nhan nở hoa, mười mấy ngày trước cô ta còn nhõng nhẽo với Tống
Ngọc Trạch:
“Anh, thay cầu thang khác đi nhé? Lúc nào em cũng cảm thấy có thể rơi từ trên xuống luôn được ý.” Tống Ngọc Trạch không tỏ rõ thay hay không thay cầu thang mà chỉ nói một câu: "Một thời gian nữa
chúng ta sẽ rời khỏi đây rồi."
Từ cái cầu thang liên tưởng đến hai chữ “chúng ta” mà Tống Ngọc Trạch nói, Chu Nhan vô cùng vui vẻ.
Từ lúc anh mang cô ta khỏi chỗ kia, cô ta và anh đã biến thành "chúng ta"
rồi. Lúc ấy, anh tìm thấy cô ta rồi ôm chặt cô ta vào lòng, không ngừng
hứa hẹn: “Từ nay về sau anh sẽ không để những tên kia ức hiếp em nữa.”
Ngày hôm đó, nước mắt cô ta thấm ướt áo anh.
Anh đưa cô đến Chicago, anh gọi cô ta là “A Nhan”. Anh dùng tiền anh kiếm
được nộp học phí cho cô ta, cô ta và anh đã biến thành “chúng ta”.
Lấy chìa khóa mở cửa phòng, đặt túi xuống, đứng trước giường rồi nghĩ ngợi. Chu Nhan tung người nằm dài trên giường, ngửi mùi hương thuộc về Tống
Ngọc Trạch rồi nhắm mắt lại.
Máy tính đã thay, gối cũng thay mới, một số đồ đạc nhỏ trong nhà cũng thay. Ngón tay lướt trên giấy dán
tường đến tủ đồ. Đứng trước tủ đồ mấy giây, Chu Nhan mở cánh cửa tủ ra.
Quả nhiên, cô ta nhìn thấy những món đồ mà cô ta phỏng đoán trong đầu.
Cặp gối đôi, cốc đôi, bàn chải đánh răng đôi nằm trơ trọi ở đó. Chu Nhan làm mặt quỷ với mấy món đồ đó. Từ trong chiếc gương gần đó, cô ta nhìn
thấy vẻ mặt sung sướng của mình: Người phụ nữ kia...
Người phụ nữ tên Triệu Hương Nông kia nhất định không thể ngờ được là, những món đồ
tượng trưng cho sự thân mật và tình yêu mà cô ta dày công lựa chọn này,
khi cô ta vừa đi khỏi liền bị người mình yêu đóng gói rồi vứt một xó.
Nhưng, tất nhiên như này vẫn chưa là gì, Chu Nhan còn muốn trái tim mình sung sướng hơn nữa.
Mở máy tính lên, dù những bức ảnh kia cô ta đã xem rất nhiều lần nhưng cô
ta vẫn không ngại xem lại vài lần nữa. Ánh mắt lướt trên những dòng chữ: Một cô thiên kim tiểu thư cũng có những khoảnh khắc chật vật của mình,
như rơi xuống hồ, như ngã một cách khó coi, như...
Ánh mắt của
Chu Nhan dừng lại trên tấm hình cuối cùng, chạm tay lên khuôn mặt của
người phụ nữ trong tấm hình. Đúng là đáng thương, mặt bị đánh sưng cả
lên rồi. Xem ra Triệu Diên Đình xuống tay không hề nhẹ.
“Triệu Hương Nông, lúc ăn đánh chắc đau lắm nhỉ?” Chu Nhan lẩm bẩm một mình.
Phụ nữ yêu vào rất dễ làm chuyện ngu xuẩn. Nhanh thôi, Triệu Hương Nông sẽ
biết, cái bạt tai mà cô ta chịu khi tranh thủ cơ hội được ở bên người
mình yêu kia sau cùng sẽ trở nên đau thấu tim gan.
Nghe thấy
tiếng bước chân trên cầu thang Chu Nhan vội tắt trang web, rút sách từ
trong cặp ra. Cửa phòng được mở ra, cô ta quay đầu lại cười ngọt với
người bước vào, gọi một tiếng giòn tan: “Anh!”
Bóng dáng cao gầy
hơi khựng lại khi nhìn thấy cô ta. Chu Nhan đứng dậy, bước từng bước về
phía anh. Ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn giao chìa khóa vào tay anh, giơ tay lên thề thốt: “Đây đúng là lần cuối cùng, em thề!”