Khi máy bay hạ cánh xuống Chicago cũng là lúc hoàng hôn. Bách Nguyên Tú
lái xe đến sân bay đón Triệu Hương Nông. Giây phút đầu tiên nhìn thấy
cô, anh ta lập tức ôm chặt cô, một cái ôm gần như đến nghẹt thở, Triệu
Hương Nông đứng lặng trong vòng tay anh ta.
Triệu Hương Nông
quay về Chicago cũng đồng nghĩa với hôn lễ của cô và Bách Nguyên Tú sẽ
chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược. Vào ngày nghỉ, Triệu Hương Nông trải qua cuộc sống như trước kia: Tiệc tùng, xem trình diễn thời trang, tham gia các hoạt động công ích, hẹn hò với Bách Nguyên Tú.
Lúc tham gia những buổi tiệc, Triệu Hương Nông không khỏi quan sát Clara,
Clara khốn đốn vì tình là chuyện mà ai cũng biết. Mà nguyên nhân khiến
cô ta nếm trải cảm giác thất tình bắt nguồn từ việc cô ta chưa bao giờ
che giấu tính cách thật của mình: yêu khóc lóc thích giận dỗi. Bởi nghe
đồn rằng Tống Ngọc Trạch không còn để tâm tới cô ta, bất kể cô ta dùng
cách gì thì câu trả lời của anh cũng là: "Clara thân mến, tôi nhất định
phải nhắc nhở cô là hợp đồng công việc giữa chúng ta đã kết thúc rồi."
Câu trả lời như vậy tất nhiên không thể thuyết phục được Clara, cô ả được
nuông chiều thành quen tuyên bố: Cô ta nhất định phải có được Tống Ngọc
Trạch.
Tuần cuối cùng của tháng 3, Clara vác khuôn mặt bầm giập
đến gặp Triệu Hương Nông. Cô ta sắp quay về Pháp, vì sau khi vô duyên vô cớ ăn một trận đòn, ba cô ta đã gọi điện bảo cô ta về nước.
"Triệu, đó là người đầu tiên cho tôi biết thế nào là yêu." Clara nhào vào lòng Triệu Hương Nông òa khóc.
Đương nhiên Triệu Hương Nông biết người mà Clara nói là ai. Cô nhỏ giọng nói
với Clara: "Quên anh ta đi, có một số người chỉ thích hợp sống trong hồi ức."
Triệu Hương Nông cảm thấy câu nói kia càng giống đang nói cho mình nghe hơn.
Nghe nói, đêm cuối cùng Clara ở Chicago, Tống Ngọc Trạch đã cùng cô ta xem
một buổi nhạc kịch. Khi nghe tin này, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đang ở Italy, ngày hôm ấy cách hôn lễ của hai người còn bốn ngày.
Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đến Italy để thăm bạn bè chung của hai
người, nhân tiện chụp ảnh cưới luôn. Khi chụp đến shoot hình cuối cùng
đã xảy ra một chuyện, một cô gái tự xưng là bạn của Hạ Tiểu Thuần đã
xông vào địa điểm chụp ảnh.
Trong lời tố cáo của bạn của Hạ Tiểu Thuần, Triệu Hương Nông hay tin: Sau khi Hạ Tiểu Thuần về nước, bị
người thân ép phá thai. Trong quá trình phá thai không may bị mất đi tử
cung. Điều này đồng nghĩa với việc từ nay về sau cô ta đã không còn tư
cách làm mẹ.
Trong "bài diễn văn" của cô gái nọ, từ đầu đến cuối Bách Nguyên Tú đều nhìn Triệu Hương Nông, khuôn mặt anh ta tái mét
giống như bộ vest trên người anh ta vậy. Triệu Hương Nông quay mặt đi,
mặt kính in rõ khuôn mặt cô, ngỡ ngàng, trắng bệch.
Tối đến,
Bách Nguyên Tú gõ cửa phòng khách sạn của Triệu Hương Nông. Đứng ở cửa,
anh ta siết chặt cô trong vòng tay: "Tiểu Nông, em đừng rời xa anh, em
càng không thể rời xa anh..."
Triệu Hương Nông rũ mắt nhìn bàn tay ôm chặt eo cô của anh ta.
"Sao có thể như vậy chứ? Tôi sẽ không rời khỏi anh." Cô nói một cách lãnh đạm.
Lúc ấy, Bách Nguyên Tú nghe thấy giọng điệu của Triệu Hương Nông bình thản
giống như một hồ nước đã chết lặng. Trong lúc bối rối, anh ta ôm chặt cô hơn, rồi vội vàng hôn cô, dồn hết sức lực vào nụ hôn này. Thế rồi, Bách Nguyên Tú phát hiện rõ ràng vẫn là cánh môi mềm mại ấy, nhưng chẳng
hiểu sao nó cũng giống như dòng nước đã chết kia.
Anh ta buông cô ra.
Khẽ hôn lên trán cô.
"Nghỉ ngơi cho khỏe." Anh ta dịu dàng nói với cô.
"Anh cũng vậy."
Bách Nguyên Tú đã đứng trước cánh cửa khép chặt kia cả một đêm.
Lúc Triệu Hương Nông mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Bách Nguyên Tú đang
đứng ngoài cửa. Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt và quầng thâm mắt
của anh ta.
Đau lòng không? Có chứ, cô vẫn thấy đau lòng. Chỉ là đã không còn những trận đau thắt lòng như trước nữa, mà giống như chỉ
còn nhiều hơn là sự thương hại. Sự thương hại đó là những gì còn sót lại của tuổi trẻ giữa cô và anh ta.
"Nguyên Tú." Cô kéo tay anh ta, thấy tay anh ta lạnh toát, cô lập tức nắm lấy nó: "Một khi tôi đã đeo
chiếc nhẫn khắc tên anh, thì tôi sẽ làm vợ anh một cách nghiêm túc,
giống kiểu vợ chồng mà chúng ta quen thuộc ấy. Tôi nghĩ, tôi cũng chỉ có thể bảo đảm với anh chuyện như thế này mà thôi."
Ít ra khi thốt ra những lời này, Triệu Hương Nông hoàn toàn chân thành. Cho dù cô
không thể sản sinh bất cứ tình cảm nào với anh ta nữa thì cô cũng sẽ
nghiêm túc làm vợ anh ta, xây dựng một cuộc hôn nhân giống bao người mà
cô quen biết.
Hơn mười tiếng đồng hồ sau, hình ảnh Triệu Hương
Nông nắm tay Bách Nguyên Tú xuất hiện ở sân bay tại Chicago được ca tụng là cặp đôi sắp cưới đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Sáng hôm
sau, Triệu Hương Nông cũng nhìn thấy những bức hình này. Khi cô nhìn
thấy chúng cũng là lúc cô đang nói chuyện điện thoại với Bách Nguyên Tú. Giọng nói của Bách Nguyên Tú mang theo vẻ hả hê cười nhạo khuôn mặt
bánh bao của cô. Do góc chụp nên khuôn mặt của Triệu Hương Nông có phần
phúng phính.
Triệu Hương Nông ngắm những tấm hình ấy, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân mình trong mấy tấm hình có dáng vẻ rất hạnh
phúc. Dì Thanh trêu rằng chắc hẳn lúc này Tiểu Nông chỉ ước có thể mặc
váy cưới ngay đi được.
Có thể nói khuôn mặt này của cô mê người biết bao.
Thời gian diễn ra hôn lễ còn hai ngày, Triệu Hương Nông đến nhà thờ nơi diễn ra hôn lễ, đó là nhà thờ cổ kính nhất Chicago. Cô tập duyệt mỗi phần
của buổi lễ trước mặt trưởng bối hai nhà và bạn bè của cô. Hôn lễ của cô và Bách Nguyên Tú sẽ được làm thành phim tài liệu để lưu giữ trong bảo
tàng. Có thể biết trước một điều rằng nếu như cô và Bách Nguyên Tú mãi
giữ hình tượng cặp vợ chồng ân ái xuất hiện ở những nơi công cộng, vậy
thì đến khi hai người bạc đầu răng long, thước phim tài liệu này sẽ trở
thành một thứ giống như sách giáo khoa, được người đời coi là tấm gương
điển hình.
Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục, cha xứ chủ trì hôn lễ nở nụ cười hài lòng. Buổi tập duyệt có một sai sót duy nhất đó
là thời gian cha của cô dâu đưa tay con gái mình cho chú rể lâu hơn mấy
phút so với thời gian mà cha xứ chỉ định. Trong mấy phút đó vang lên
những tiếng cười thiện ý đến từ những vị khách đến chứng kiến buổi tập
duyệt. Ai cũng biết Triệu Diên Đình yêu chiều cô con gái độc nhất như
nào, vì lẽ đó ông mới không nỡ gả con gái đi.
Thời gian tập
duyệt kết thúc, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đứng sóng vai nhau,
đối diện với Triệu Diên Đình và Lý Nhu. Triệu Hương Nông đang sửa hoa
gài áo vest cho ba mình.
"Ba à, hay là... con không lấy chồng nữa." Giọng điệu của Triệu Hương Nông có chút vẻ làm nũng.
Triệu Diên Đình khẽ bật cười, đây là nụ cười đầu tiên trong ba tiếng đồng hồ
của buổi tập duyệt, cũng là một trong số những nụ cười ít ỏi kể từ khi
hôn lễ được chuẩn bị.
Triệu Hương Nông ngồi xe Bách Nguyên Tú
rời khỏi nhà thờ. Chiếc xe đi rất chậm, Bách Nguyên Tú muốn đưa cô đến
viện dưỡng lão ở phố người Hoa để phát bánh cưới theo phong tục của
người phương Đông.
"Vừa rồi lúc em bảo không lấy chồng nữa làm
anh sợ hết hồn." Nhớ lại những lời mà Triệu Hương Nông nói ở nhà thờ,
Bách Nguyên Tú thật sự bị hù dọa.
Bách Nguyên Tú vừa nói vừa
quan sát nét mặt của cô qua kính xe, từ đầu đến cuối cô đều nghiêng mặt
nhìn thế giới ngoài cửa xe, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười
nhạt nhòa, khiến Bách Nguyên Tú cảm thấy hoảng hốt.
Bách Nguyên Tú vô thức vươn tay nắm lấy tay cô, cô không né tránh, để mặc anh ta nắm tay mình.
Không tránh là tốt, không tránh là tốt, Bách Nguyên Tú thầm nói với bản thân.
Xe dừng trước đèn đỏ, bàn tay được Bách Nguyên Tú nắm lấy bỗng giẫy giụa
chốc lát. Khi đèn xanh sắp sáng lên, cô rút tay mình ra, nghiêng mặt qua nói với anh ta: "Nguyên Tú, tôi quên mất một chuyện, tôi phải xuống xe ở đây."
Phía sau vang lên tiếng còi xe thúc giục, Bách Nguyên Tú
ép mình thôi nhìn bóng lưng dứt khoát của Triệu Hương Nông, lái xe khỏi
đó.
Khi xe đến một khúc cua, ma xui quỷ khiến Bách Nguyên Tú
quay đầu lái xe về con đường ban nãy, ngay sau đó anh ta liền tìm thấy
Triệu Hương Nông. Cô đứng ở trước cửa một cửa hàng đông người, rất nhiều người đang qua lại chỉ có mình cô đứng ở đó, trông về một hướng, đứng
im như một pho tượng vô hồn. Từ góc độ của Bách Nguyên Tú không thể nào
nhìn rõ nét mặt của Triệu Hương Nông, một xúc cảm mang tên sợ hãi từ từ
nảy sinh trong lòng anh ta.
Anh ta biết Tiểu Nông của mình đã khác trước kia rồi.
Cô càng đứng ở đó bao lâu, nỗi sợ trong lòng anh ta càng bành trướng bấy
nhiêu. Tiểu Nông của anh ta đang tìm người ư? Cái người dần dần khiến cô đổi thay?
Cuối cùng, bóng hình đó cũng chuyển động rồi, Bách
Nguyên Tú thầm thở phào. Bóng người đó chầm chậm đi vào cửa hàng đồ lưu
niệm phía đối diện.
Nhìn thấy nơi đó, Bách Nguyên Tú lại thở hắt ra một hơi, thầm mắng mình bị thần kinh, vừa rồi chắc là Tiểu Nông muốn mua quà tặng cho mấy cụ già kia mà thôi.
Bách Nguyên Tú lái xe
khỏi con đường đó. Lúc ngoặt xe, một chiếc motor bất ngờ lao về phía xe
anh ta. Bách Nguyên Tú tưởng chừng như có thể thấy chiếc xe sắp đâm vào
xe mình.
May mắn thay, người lái motor lại bẻ lái, chiếc motor
màu đen lướt một đường vòng cung qua xe anh ta rồi lao vào tấm biển
quảng cáo bên đường. Đầu xe đập vào tấm biển quảng cáo phát ra một tiếng "Rầm" rồi nằm im không nhúc nhích.
Bách Nguyên Tú lập tức xuống xe đi về phía chiếc motor.
Sau này, Bách Nguyên Tú luôn nghĩ rốt cuộc lần đầu tiên anh ta gặp Tống Ngọc Trạch là khi nào?
Cậu trai nét mặt đầy đau buồn trong lần giáp mặt thoáng qua ở một buổi tang lễ rất lâu về trước? Chàng trai đẹp mã có nụ cười tỏa nắng và đôi mắt
trong sáng như chú nai trong rừng làm bao cô nàng si mê? Hay là một tay
đua có ánh mắt sắc lạnh xuyên qua tấm kính của mũ bảo hiểm khiến người
khác không nhịn được mà lùi bước?
Ánh mắt của người này không
mấy tốt đẹp! Dù cách một lớp kính chắn gió của mũ bảo hiểm, Bách Nguyên
Tú vẫn nhìn ra ngay lập tức.
Thấy người nọ không có vấn đề gì
đáng ngại, Bách Nguyên Tú đưa danh thiếp của mình ra, anh ta cảm ơn
người nọ đồng thời bày tỏ rằng mình sẵn lòng chịu mọi trách nhiệm.
Người nọ tựa như không nghe thấy lời Bách Nguyên Tú nói, anh đang kiểm tra
chiếc xe của mình. Anh mặc chiếc áo jacket màu đen tuyền cùng màu với
chiếc mũ bảo hiểm, cao, thon gầy, đứng bên tấm biển quảng cáo màu đỏ sẫm biểu tượng của Chicago, phong cách cuốn hút giống như áp phích của bộ
phim điện ảnh.
"Anh à." Bách Nguyên Tú lại đưa danh thiếp một
lần nữa. Hôn lễ vào thứ bảy khiến anh cảm thấy hân hoan từ tận đáy lòng. Niềm hân hoan đó giống như một loại trang sức vô hình: "Vừa rồi anh
đánh lái nghệ lắm, động tác vừa rồi của anh có thể sánh ngang với tay
đua chuyên nghiệp đấy. Hay là, anh cũng là một tay đua chuyên nghiệp?"
Người nọ dừng động tác, nhìn Bách Nguyên Tú.
Bách Nguyên Tú nở nụ cười thân thiện: "Cuối tuần tôi sẽ kết hôn, tôi rất yêu cô ấy. Việc làm vừa rồi của anh có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, giống
như một sự may mắn vậy, vì thế, tôi rất cảm kích anh. Đây là danh thiếp
của tôi, sau này nếu anh gặp chuyện gì cần giúp đỡ có thể gọi điện cho
tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình."
Nói đoạn, Bách Nguyên Tú chìa tấm danh thiếp ra trước mặt người nọ.
Người nọ đưa tay nhận lấy danh thiếp, ánh mắt vẫn nhìn Bách Nguyên Tú. Bách
Nguyên Tú lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt không thân thiện từ phía sau tấm kính mũ bảo hiểm, không, sự bất hảo cũng không thể diễn tả ánh
mắt của người nọ.
Ánh mắt đó tựa như mũi tên tẩm độc, khiến Bách Nguyên Tú có một cảm giác như đã từng quen biết.
"Hay là..." Bách Nguyên Tú ngập ngừng hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau? Hay chúng ta có quen biết?"
Bách Nguyên Tú có thể nhìn thấy rõ người kia đang mỉm cười, nụ cười lan đến
khóe mắt khiến nó trở nên cuốn hút, nhưng nụ cười đó lại mang theo vẻ
giễu cợt.
Người nọ nhận lấy danh thiếp, ra vẻ chăm chú nhìn tấm
danh thiếp, ngón tay khẽ búng lên tấm danh thiếp rồi vứt nó xuống đất,
một lần nữa ngẩng đầu lên mỉm cười với Bách Nguyên Tú.
Anh hỏi Bách Nguyên Tú: "Anh sẽ kết hôn vào thứ bảy?"
Không cho Bách Nguyên Tú bất cứ cơ hội trả lời nào, anh thu lại tầm mắt đang
xoáy sâu vào người Bách Nguyên Tú, nói: "Ông anh à, tôi có dự cảm vận
may của anh sẽ từ từ dùng hết từ buổi chiều ngày hôm nay. Tôi còn có dự
cảm cô dâu của anh sẽ tặng anh một món quà khiến anh cả đời khó quên
đấy."
Nói xong, anh phóng xe nghêng ngang rời khỏi đó, Bách Nguyên Tú trơ mắt nhìn tấm danh thiếp của mình bị bánh xe nghiến qua.
Điều khiến Bách Nguyên Tú bất ngờ đó là, cô dâu của anh ta thật sự đã tặng cho anh ta một món quà khó quên.