Tống Ngọc Trạch nhảy lên bệ cửa sổ mà Triệu Hương Nông ngồi, Triệu Hương Nông lập tức co giò bỏ chạy. Do tập luyện trượt băng từ nhỏ nên cơ thể
Triệu Hương Nông vô cùng nhanh nhẹn, mấy lần Tống Ngọc Trạch sắp sửa tóm được cô thì đều bị cô trốn thoát một cách tài tình. Bọn họ cứ rượt đuổi từ phòng ngủ đến phòng khách như vậy. Cuối cùng, Triệu Hương Nông chạy
vào căn phòng dành cho khách, khi cô định khóa cửa lại thì bị một luồng
sức mạnh đẩy ra.
Người khóa trái cửa lại biến thành Tống Ngọc
Trạch, không cần nhìn mà chỉ cần nghe tiếng chốt cửa của Tống Ngọc
Trạch, Triệu Hương Nông liền biết Tống Ngọc Trạch đã tức điên lên rồi.
Trong căn phòng nhỏ đến đáng thương này chỉ có một chiếc giường và một
tủ quần áo. Triệu Hương Nông chạy về phía tủ quần áo theo phản xạ, còn
chưa kịp chạy thì cô đã bị Tống Ngọc Trạch ôm chặt từ phía sau.
Toi đời rồi, Triệu Hương Nông vừa kêu gào trong lòng vừa ra sức giẫy giụa,
nhưng bất lực, vòng tay của Tống Ngọc Trạch giống như gông sắt. Sau khi
giẫy giụa cũng không thể trốn thoát, Triệu Hương Nông quyết định dùng sở trường của mình, giả vờ đáng thương.
Ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng đáng thương: "Tống Ngọc Trạch, tha cho tôi đi, nhé? Hay là, anh
cũng đập tôi giống như lúc nãy tôi đập anh ấy. Cơ mà, Tống Ngọc Trạch,
anh có thể nhẹ tay một chút không. Chắc anh chưa biết là từ nhỏ tôi đã
sợ đau rồi, hễ đau là nước mắt chảy ròng ròng."
Người đang ôm cô không có phản ứng gì, có nghĩa là chiêu giả vờ đáng thương của cô đã thất bại rồi.
"Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông tê cả da đầu: "Chắc anh không định tét
mông tôi thật chứ? Anh nên biết là những lời ấy là lời mà người lớn nói
với trẻ con. Tống Ngọc Trạch, tôi không phải là trẻ con, tôi đã là... cô gái rồi..."
Những lời phía sau càng ngày càng nhỏ. Đúng, cô đã
là một cô gái rồi, ít nhất là về phương diện dậy thì. Triệu Hương Nông
liếc mắt về phía chiếc gương toàn thân gắn trên cửa tủ, trong gương hiện lên một cô gái đang mặc áo sơ mi trắng của người đàn ông, một cô gái
hoàn toàn trưởng thành.
Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình vốn dài
đến gần đầu gối, nhưng vì bị người sau ôm lấy nên vạt áo bị kéo lên đến
mông cô. Dưới vạt áo sơ mi thoáng hiện ra mép quần lót màu xanh ngọc,
một chiếc cúc trước ngực cũng bị bung ra sau cuộc vật lộn, trông giống
như cố ý để lộ ra cảnh xuân trước ngực, khiến người khác nhìn mà đỏ mặt
tía tai. Nơi chiếc cúc bị bung để lộ một nửa bên ngực được bao trong
chiếc áo ngực xanh ngọc. Càng tệ hơn là cuộc rượt đuổi khiến lồng ngực
cô phập phồng kịch liệt, mỗi hơi thở đều khiến nơi căng đầy kia nhấp nhô lên xuống.
Mà trong chiếc gương toàn thân ấy cũng xuất hiện một
người khác, ánh mắt của anh cũng dán chặt vào đôi nam nữ trong gương
giống cô. Đôi nam nữ kia cùng chung một nhịp thở, muốn đè nén lại lồng
ngực đang nhấp nhô kia, nhưng...
Hoàn toàn không thể.
"Tống Ngọc Trạch..." Giành lại chút lý trí ít ỏi, Triệu Hương Nông giẫy giụa: "Buông... buông tôi ra..."
Tống Ngọc Trạch cụp mắt xuống thay cho câu trả lời. Triệu Hương Nông chắc
chắn rằng lúc này Tống Ngọc Trạch không nhìn cô qua gương nữa mà nhìn
thẳng vào cô. Anh chỉ cần cụp mắt xuống là có thể nhìn thấy lồng ngực
đang nhấp nhô hít thở của cô, cô còn có thể khẳng định là ánh mắt của
anh rất trần trụi.
"Tống Ngọc Trạch, buông tôi..." Dường như Triệu Hương Nông chỉ có thể thốt lên một câu này.
Lần này, đáp lại cô không phải là ánh mắt mà là tay của anh. Một tay anh siết chặt eo cô, còn một tay khác...
Triệu Hương Nông quên cả việc lên tiếng cảnh cáo, cô cứ trơ mắt đứng nhìn bàn tay của anh kéo cổ áo cô xuống qua chiếc gương. Anh kéo một bên cổ áo
xuống vai để nơi đầy đặn trước ngực cô hiện ra một góc độ lớn hơn.
"Tống Ngọc Trạch... anh đừng có giở trò bậy bạ..." Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào gương, giọng nói như mộng du.
Lời cảnh cáo của cô không thu được bất kỳ hiệu quả nào.
Tay của anh luồn vào trong áo cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve làn da trắng
nõn lộ ra bên ngoài áo lót màu xanh ngọc. Sau đó, ngón tay chui vào bên
trong...
Cả khối mềm mại rơi vào lòng bàn tay anh. Lúc này, Triệu Hương Nông vẫn còn một chút lý trí, cô dùng hai tay để gỡ bàn tay đang
quấn chặt eo cô, nhưng cũng vô ích như những lần trước.
Đợi đến khi anh dùng sức nắm lấy ngực cô mạnh hơn thì tay cô cũng buông xuôi.
Nơi đầy đặn lập tức bị bàn tay anh trêu đùa, theo động tác vần vò vừa vặn
của anh, nó nở rộ rồi bị đè ép, hoặc bị xoay tròn để biểu đạt niềm vui
của nó.
Dường như, vẫn chưa có người nào nâng niu nó như lúc này, mỗi lần Bách Nguyên Tú chạm vào nó cũng chỉ là đùa nghịch.
Ưm... cô lặng lẽ cắn môi để mình không bật ra bất cứ âm thanh nào. Những xúc
cảm dồn về phía nụ hoa trước ngực khiến nó lặng lẽ nở rộ, dè dặt mà yêu
kiều chạm vào lòng bàn tay anh.
Và rồi, cơ thể đang dính chặt lấy cô dường như thoáng khựng lại, sau đó bàn tay ấy chuyên chú trêu đùa nụ hoa bé nhỏ ấy, lòng bàn tay, ngón tay cái.
Khi ngón cái mang
theo sự tinh nghịch mà khẽ vân vê nụ hồng, cơn tê dại từ gót chân lan
tỏa khắp cơ thể khiến Triệu Hương Nông bật ra tiếng ngâm nga mà cô vất
vả đè nén.
Thời gian như thể đã dừng lại ở khoảnh khắc này, sau
đó bên ngoài cửa sổ dường như nổi lên cuồng phong bão bùng, cảnh tượng
trong gương không còn là những cái vuốt ve an ủi giữa nam nữ với nhau
nữa.
Hình như Tống Ngọc Trạch vô cùng tức giận, bàn tay trong áo cô không ngừng chuyển động, có thể thấy nó đang hứng thú cỡ nào.
Không phải Triệu Hương Nông chưa từng trải qua cơn tê dại chạy khắp cơ thể,
cũng không phải là không hiểu. Thế nhưng giây phút này, dường như điều
duy nhất cô muốn làm không phải là từ chối, không phải đáp lại, mà chỉ
là nhắm mắt lại. Giọng nói dịu dàng khi anh trêu đùa lũ gà dưới bệ cửa
sổ vẫn còn đọng lại trong lòng cô, đang quẩn quanh tai cô.
Nhắm mắt lại, để mặc anh.
Dường như, trong khoảng khắc cô nhắm mắt lại, mặt đất dưới chân lập tức rung
chuyển. Triệu Hương Nông chợt mở mắt ra, giọng nói đầy mê lực kia cũng
không còn nữa.
Thế là, Triệu Hương Nông vội vàng lên tiếng: "Tống Ngọc Trạch, anh đã từng nói chúng ta chỉ là bạn đồng hành đơn thuần."
Mấy phút sau, Tống Ngọc Trạch rời khỏi căn phòng. Trước khi đi khỏi, anh
nói lời xin lỗi cô bằng giọng khàn khàn, anh nói về sau sẽ không xảy ra
chuyện như vậy nữa.
Triệu Hương Nông thẫn thờ ngồi trên giường,
cài lại hai chiếc cúc áo bị Tống Ngọc Trạch cởi ra. Vừa cài cúc xong cô
liền nghe thấy tiếng còi xe vang lên bên ngoài cửa, tiếp đến là tiếng mở cửa rồi Triệu Hương Nông nhanh chóng nghe thấy cuộc đối thoại của đôi
nam nữ. Nam là Tống Ngọc Trạch, người nữ có lẽ là một cô gái trẻ. Vì bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng sớm nên Triệu Hương Nông có thể nhận
ra vẻ đong đưa trong giọng nói của cô gái kia, hay mối quan hệ không tồi giữa hai người thông qua cuộc đối thoại của họ.
Triệu Hương Nông không kìm được sự hiếu kỳ mà mở cửa sổ ra, Tống Ngọc Trạch đang đứng
bên một cô gái có thân hình cao ráo. Nếu cô đoán không nhầm thì chắc hẳn cô gái kia là nhân viên của một siêu thị gần đó đến giao hàng. Cô ta
bạo dạn khoác tay lên vai Tống Ngọc Trạch để ngầm ám chỉ muốn vào nhà
Tống Ngọc Trạch ngồi một lúc.
Liếc mắt về phía thùng xe giao hàng, sau khi nhìn rõ đồ đạc trong thùng xe Triệu Hương Nông nở một nụ cười từ đáy lòng.
"Mang cô gái đáng yêu nhất trong mắt bạn đến New Orleans đi! Nơi đây có bia, cơm và đậu tương."
Trong thùng xe có bia, gạo, đậu tương và một số thứ như hoa quả rau xanh.
Triệu Hương Nông mở cửa ra, từng bước chân cô đều in dấu sự khoan khoái, giống như thời khắc đón năm mới mà cô đã chờ đợi mỏi mòn lúc nhỏ ở thôn nghèo kia: trong làn thức ăn của mẹ có gà có vịt và cả táo.
Có
ăn thì có làm, Triệu Hương Nông đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch bày ra vẻ
mặt lấy lòng biểu đạt cô sẽ chuyển đậu tương giúp anh.
"Tống, đây chính là nguyên nhân anh không cho tôi vào nhà." Giọng nói của cô gái không thân thiện chút nào.
Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ ra ở đây còn có người thứ ba. Cô ả kia
đánh giá cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi chân lộ ra bên ngoài chiếc áo sơ mi.
"Mặt mũi tạm được, chân giống măng tây trắng Texas." Cô gái tỏ vẻ khinh thường.
Triệu Hương Nông biết cách đối phó với "vại dấm" này, nghe thấy cô gái nói
như thế, Triệu Hương Nông kéo áo Tống Ngọc Trạch tỏ ý anh còn không giúp tôi mắng cô ta đi. Tống Ngọc Trạch không buồn nhìn mà kéo cô lại, thơm
một cái rõ kêu lên má cô.
Cô ả nói móc chân cô như măng tây trắng Texas nghêng ngang lái xe đi khỏi đó.
Triệu Hương Nông nhíu mày sờ bên má bị Tống Ngọc Trạch hôn, Tống Ngọc Trạch
nhét một bao đậu tương to đùng vào lòng cô. Vừa mới ôm chắc bao đậu
tương thì mặt đất dưới chân cô bắt đầu hơi rung chuyển. Lần này còn rung mạnh hơn lúc ở trong phòng. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Triệu
Hương Nông là động đất. Triệu Hương Nông vô thức ôm bao đậu tương chui
vào lòng Tống Ngọc Trạch, mặt đất hơi rung chuyển kèm theo tiếng ồn của
chiếc xe tải cỡ lớn.
Shit! Căn bản không phải là động đất. Triệu
Hương Nông vội vàng rời khỏi lồng ngực Tống Ngọc Trạch, quả nhiên, phía
xa xa có hai chiếc xe tải cỡ lớn đang đi về phía bọn họ.
Tống
Ngọc Trạch kéo cô vào phòng, đưa cô đến căn phòng có ti vi, nói: "Triệu
Hương Nông, em ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây, không được ra ngoài."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc vủa Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Triệu Hương Nông nhón mấy miếng bánh mì lót dạ, sau đó ngoan ngoãn trốn trong phòng xem ti vi. Bầu không khí buổi
trưa dần trở nên náo nhiệt, có tiếng nói chuyện, tiếng tranh luận của
mười mấy người đàn ông và tiếng nổ máy của động cơ. Hai chiếc xe tải
hạng nặng vận chuyển chiếc xe mà Tống Ngọc Trạch dùng để tham gia cuộc
thi, bọn họ mang xe đến đây để tiến hành độ xe.
Gần đến trưa,
cuối cùng Triệu Hương Nông không thể ở trong phòng thêm được nữa. Khi
Triệu Hương Nông xuất hiện trước mặt mấy người kia, cô cảm thấy bầu
không khí trở nên kỳ lạ trong tích tắc. Mười mấy người đàn ông đều dừng
tay lại, bao gồm cả Tống Ngọc Trạch, bọn họ đều nhìn cô.
Lúc này
cô đang mặc quần áo của Tống Ngọc Trạch, còn rất kín đáo. Biết mình
không có chỗ nào bất ổn, Triệu Hương Nông bất chấp nhìn về phía Tống
Ngọc Trạch đang nhíu mày.
Không đợi Triệu Hương Nông lên tiếng, Tống Ngọc Trạch nói trước: "Triệu Hương Nông, quay về phòng đi."
"Trong phòng rất chán." Giọng nói của Triệu Hương Nông rất nhỏ. Cô có một tật xấu đó là khi đói bụng thì lòng sẽ hoảng loạn.
"Vậy đi cho gà ăn đi." Giọng điệu Tống Ngọc Trạch bắt đầu mang theo sự ép buộc.
"Bọn chúng ăn no rồi." Sợ Tống Ngọc Trạch không tin, Triệu Hương Nông còn
duỗi tay cho Tống Ngọc Trạch ngửi tay mình, ở đó vẫn còn mùi bánh mì.
Hành động này của cô khiến mấy người đàn ông kia vừa cười vừa huýt sáo. Tống Ngọc Trạch đứng lên đẩy Triệu Hương Nông vào phòng, tiếng huýt sáo của
đám đàn ông kia càng suồng sã hơn.
"Tống Ngọc Trạch, lúc nãy tôi
chỉ muốn bảo anh nấu cơm thôi. Tống Ngọc Trạch anh đừng quên nấu cơm cho tôi nhé, vì đến một quả trứng tôi cũng chẳng biết nấu ra sao." Triệu
Hương Nông nói trong lúc bị Tống Ngọc Trạch lôi vào phòng.
Đóng cửa lại, Triệu Hương Nông tiếp tục nói: "Tống Ngọc Trạch, không phải anh nói nơi này có cơm còn có đậu tương sao?"
Tống Ngọc Trạch dừng bước, quay đầu nhìn cô. Vẻ mặt không mấy vui vẻ lúc nãy khẽ hiện lên nét cười, khoanh tay nhìn cô: "Vừa rồi là em đang biểu đạt với tôi là em đói bụng?"
Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn chân mình.
Tống Ngọc Trạch thở dài: "Triệu Hương Nông, về sau đói thì bảo đói, không cần vòng vo tam quốc như vậy đâu."
Buổi trưa hôm nay, cuối cùng Triệu Hương Nông cũng được ăn bát cơm nóng hổi
và những hạt đậu tương được hấp chín vàng óng ấy. Sau khi no bụng, Triệu Hương Nông ngoan ngoãn ngồi trong phòng như Tống Ngọc Trạch mong muốn,
vừa xem ti vi vừa trông nom bao gạo và đậu tương.
"Triệu Hương
Nông, buổi tối em có muốn ăn cơm với đậu tương không? Nếu muốn thì trông chúng nó cho cẩn thận, đừng quên tối hôm qua chúng ta đã làm gì, em nói xem gia đình bị chúng ta trộm khoai tây và bánh mì lúc này có đang đói
bụng không?" Lúc rời khỏi phòng Tống Ngọc Trạch nhắc nhở cô như vậy.
Triệu Hương Nông không phải kẻ ngốc, cô hiểu rằng người trưởng thành cần một
số thứ để ngụy trang cho bản thân mình. Lời mà Tống Ngọc Trạch vừa nói
chẳng qua là không muốn cô đi ra bên ngoài, cũng giống như cách cô quanh co một hồi để biểu đạt cô đói bụng.
Mặt trời ngả về phía Tây,
hai chiếc xe tải hạng nặng và mười mấy người đàn ông rời khỏi đó. Xung
quanh lại trở nên yên tĩnh, bên ngoài chỉ còn lại Tống Ngọc Trạch và
chiếc xe để tham gia cuộc thi. Triệu Hương Nông mở cửa đi đến chỗ Tống
Ngọc Trạch, anh đang chuyên chú ngắm xe của mình mà không hề phát hiện
ra sự xuất hiện của cô. Anh bất động giống như chiếc xe motor hầm hố
kia, Triệu Hương Nông lặng lẽ đứng nhìn.
Một lúc sau, Tống Ngọc
Trạch vẫn không phát hiện ra cô. Anh nổ máy, đi quanh xe một vòng rồi
ngổi xổm xuống, nghiêng đầu lắng nghe tiếng động cơ xe.
Khoảnh
khắc ấy, Tống Ngọc Trạch trở nên chói sáng trong mắt của Triệu Hương
Nông, tia nắng chiều cuối cùng dát lên gò má của anh một ánh vàng mê
hoặc. Trong lúc ma xui quỷ khiến, cô bước từng bước lại gần anh, cơ thể
chầm chậm, chầm chậm kề sát Tống Ngọc Trạch, nghiêng tai lắng nghe âm
thanh phát ra từ động cơ giống như anh, cho dù nó đơn điệu như thế.
Tống Ngọc Trạch lại bất ngờ gặp phải cảnh tượng giống hệt buổi sáng, mặt cô
và mặt anh chỉ cách nhau vài mét, một khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ.
Đây là một khuôn mặt luôn khiến tâm tình trở nên phiền muộn, Tống Ngọc
Trạch không chút nghĩ ngợi in bàn tay đầy dầu nhớt đen xì lên khuôn mặt
ấy.
Chiếc bánh kem matcha tươi ngon khiến đứa trẻ vừa không thích vừa ghét bỏ nó ác ý vẩy nước tương vàng khè lên trên, chiếc bánh kem
matcha bị phá hỏng khiến tâm trạng của đứa trẻ trở nên dễ chịu.
Nhìn thấy khuôn mặt in năm lốt ngón tay đen sì trong gương xe, Triệu Hương
Nông chống nạnh, nghiến răng nói: "Tống Ngọc Trạch, tôi! muốn! cắn!
anh!"
Ở khoảng cách gần, Triệu Hương Nông nhìn thấy rõ vẻ thẫn
thờ trên khuôn mặt Tống Ngọc Trạch, không biết anh đang thẫn thờ vì điều gì. Nhưng Triệu Hương Nông không quan tâm chuyện đó, điều cô muốn là in lên cổ tay Tống Ngọc Trạch một dấu răng.
Trong đầu cô đang nổi
lên một ý đồ không muốn để người khác biết của phái nữ: Lưu lại một thứ
gì đó trên cơ thể anh, để anh có thể nhìn thấy nó bất cứ lúc nào, và rồi anh sẽ không thể quên cô nhanh như vậy được, anh chính là người đàn ông đầu tiên của cô. Tâm trạng lúc này của cô cũng giống như Tống Ngọc
Trạch khi ấy, anh kể cho cô chuyện anh quyên góp 500 nghìn euro dưới
danh nghĩa của cô là vì anh không muốn bị cô lãng quên nhanh chóng.
Nhân lúc Tống Ngọc Trạch đang ngây người, Triệu Hương Nông nhấc cổ tay Tống Ngọc Trạch lên, cúi đầu.
Ngay tức khắc, Triệu Hương Nông hóa đá.
Trên cổ tay trái của Tống Ngọc Trạch đã in một hàng dấu răng nho nhỏ. Nhìn
là biết đó là dấu vết của một cô gái, hơn nữa có thể nhận ra dấu răng đó rất sâu.
Dấu răng nho nhỏ biến thành vết sẹo mờ theo năm tháng.
Hóa ra, đã có cô gái khác "đóng dấu" lên người anh trước cô rồi.