Dĩ Hinh mang cái bụng căng tròn dẫn theo một tì nữ bước trên thềm cỏ xanh
mướt, băng qua khu vườn trồng toàn hoa lê trắng đầy tĩnh lặng của Thủy
Linh Cung, nàng nhìn Thủy Thần đang cùng Lâm Y khom người nhặt từng cánh hoa lê rơi trên ngọn cỏ mà hớn hở đi nhanh tới chỗ họ, mặc cho tì nữ
phía sau mặt mày trắng bệch hốt hoảng nhắc nhở thế nào cũng chẳng chịu
giảm tốc độ bước chân.
“Nương nương cẩn thận, tiểu điện hạ… Nương nương người chậm thôi, nương nương à…”
Bị tiếng ồn ào đó làm phiền, Thủy Thần dừng hành động, ngoảnh đầu nhìn về
hướng lối vào, liền thấy gương mặt tươi rói của Dĩ Hinh hiện ngay trước
mắt, lại nhìn xuống phần bụng căng tròn của nàng, định mở miệng lập lại
những lời giống tì nữ đang hớt hải lẽo đẽo phía sau kia để nhắc nhở Dĩ
Hinh nhưng chưa kịp mấp môi đã bị nàng ấy bất ngờ chộp lấy hai tay.
Nở một nụ cười tươi như hoa lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh, Dĩ Hinh nói: “Con tới thăm người.”
“…”
Hương hoa sen thanh mát dưới hồ quyện cùng hương hoa lê êm dịu khiến không
gian tĩnh lặng đậm phần yên bình. Dưới mái đình bát giác, một trắng một
đỏ ngồi đối diện nhau, một người kiệm lời lắng nghe, một người sôi nổi
không ngừng. Nữ nhân thuần khiết nhẹ nhàng đưa tay nâng tách trà, nữ
nhân thanh tú hoạt bát cắn một miếng bánh tráng miệng, bức họa hai cực
trái nhau ấy thế mà vẫn đẹp đến động lòng người.
Thủy Thần đặt chén trà lên bàn, nói: “Ngươi đang mang thai, đi đứng nên cẩn thận một chút kẻo ảnh hưởng tới đứa bé.”
“Con sẽ chú ý, người yên tâm, tiểu bảo bối này rất rất khỏe mạnh.” Dĩ Hinh
cười hì hì, tay xoa xoa cái bụng căng tròn của mình đoạn bĩu môi nói “Ở
long cung hoài chán muốn chết, A Thiên chàng ấy cứ bảo con đang có mang
nên hạn chế đi lại thế là không cho con đi đâu cả, may hôm nay chàng lên Cửu Trùng Thiên có việc nên con lẻn được ra ngoài, liền đến gặp người.”
Thủy Thần mỉm cười “Ngươi vẫn không bỏ được cái tính nghịch ngợm ấy.”
“Bánh này thơm thật, có mùi hoa lê." Dĩ Hinh vừa nhai miếng bánh trong miệng
vừa tấm tắc khen ngon cũng nhanh chóng đổi sang chủ đề khác “Người hình
như rất thích hoa lê?”
“Ừm!” Thủy Thần gật đầu
“Sao con lại nhớ trước đây người chỉ thích mỗi tuyết liên nhỉ?”
“Là mới đây.”
“À… Nhưng trong hành cung của người đầy hoa lê trắng, đến cả sen dưới hồ cũng là màu trắng, trông tịch mịch quá.”
Thủy Thần im lặng giương mắt nhìn ra khoảng không vô định, cũng không biết
là nàng đang nhìn hồ sen kia hay là nhìn những cánh hoa rơi rụng nơi
vườn lê.
Tịch mịch? Thế này được xem là tịch mịch ư? Nàng chỉ cảm thấy nó là không được rực rỡ phồn hoa như thế giới ngoài kia mà thôi.
Nơi đây, màu trắng này đối với nàng là sự bình yên duy nhất lắng động
lại tâm khảm, là mảnh hồi ức đứt đoạn, là một giấc mộng đẹp mà nàng đang mơ dang dở nhưng vẫn muốn lưu giữ lại.
“Người… Đối với Kim Thần không có một chút gì gọi là tình yêu nam nữ ư?”
“Sao?” Thủy Thần có chút ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của Dĩ Hinh, lại
nhìn thấy vẻ e dè dò xét ẩn hiện trong con ngươi tròn đen láy kia khi
nàng ấy nhìn nàng.
“À, không có gì… Chỉ là… Con thấy Kim Thần
ngài ấy đối xử với người rất rất tốt, lúc người bị nhốt ở U Thiên Tháp,
ngày nào ngài ấy cũng đến thăm người, còn thổi tiêu cho người nghe nữa
cơ mà…”
“Thổi tiêu? Mỗi ngày?” Thủy Thần ngạc nhiên hỏi ngược lại Dĩ Hinh như để chắc chắn những gì nàng ấy vừa nói cũng như những gì
nàng vừa nghe.
Chợt nhớ lại lúc Thủy Thần nàng còn ở trong U
Thiên Tháp, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng tiêu thanh nhã du dương của ai
đó, người mà nàng cho là vị thần si tình luôn trông ngóng ái nhân của
mình kia không ngờ lại chính là Kim Thần? Người luôn cho nàng chút cảm
giác nàng không chỉ có một mình ấy chính là Kim Thần ư?
“Cái đó
là con lúc cùng A Thiên dự tiệc bàn đào của Tây Vương Mẫu có sẵn tiện
ghé qua thăm người, là đi ngang vô tình thấy Kim Thần nên tò mò tra hỏi
tên Hoa Phi canh cửa U Thiên Tháp, rồi được biết là ngài ấy mỗi ngày đều đến, mà người sao thế?” Dĩ Hinh chớp mắt nhìn dáng vẻ thất thần như
đang nghĩ ngợi gì đó của Thủy Thần đoạn xua xua tay trước mặt nàng mà
luôn miệng gọi “cô cô” khiến Thủy Thần bị sự phiền hà ấy của nàng làm
cho sực tỉnh mà nâng mắt nhìn.
“Người sao thế? Đang nghĩ gì à?” Dĩ Hinh chớp mắt hỏi, miệng vẫn còn nhai miếng bánh hoa lê chóp chép.
“Không có gì, ngươi có chắc người thổi tiêu là Kim Thần?”
“Chắc chắn!” Dĩ Hinh gật đầu chắc nịch khẳng định “Người có nghe được tiếng
tiêu của ngài ấy đúng chứ?” Nhìn Thủy Thần gật đầu “ừm” một tiếng đáp
lại mình, Dĩ Hinh lại được đà lấn tới mà bồi thêm mấy câu hỏi liên quan
đến chủ đề mà nàng đang khơi “Thế người có cảm động không, một người đợi người cả vạn năm?” Dĩ Hinh cười mủm mỉm.
“Ừm!” Thủy Thần lại gật đầu
“Con biết ngay mà” Dĩ Hinh nói giọng đầy hứng khởi, đoạn nâng chén trà lên
nhấp vài ngụm cho thông họng, lại nói: “Con nghĩ người nên… ”
“Thích bánh này như vậy ư? lát về ta sẽ bảo Lâm Y lấy cho ngươi.”
Chỉ một câu nói, Thủy Thần nhanh chóng cắt ngang lời Dĩ Hinh, đưa câu
chuyện sang một hướng khác vô cùng dễ dàng hay nói cách khác thì đối với người đơn giản như Dĩ Hinh thì việc đó vốn không hề khó với nàng, vả
lại nàng không thích nhắc đến chuyện tình cảm nam nữ lúc này.
“Vậy đa tạ người, con không khách khí à nha.” Dĩ Hinh cười hì hì ôm quyền ra lễ đoạn như sực nhớ ra gì đó, liền vỗ đùi nói “À còn một chuyện...”
“Sao?”
“Là Ma Giới, người đã đến lần nào chưa?”
“Ma Giới?”
“Đúng, Ma Giới, con nghe đồn nơi đó đẹp chẳng khác gì nhân gian cả, à không,
sợ ngay cả nhân gian cũng không phồn hoa bằng nữa ấy chứ. Tiếc là Ma
Giới có lệnh cấm người của Thiên Tộc bước chân vào, vả lại con đang
trong thời kỳ bị A Thiên cấm túc nên không thể đi xa khỏi Đông Hải được, chàng ấy nếu phát hiện được sẽ cằn nhằn mất. Nhưng con lại rất muốn một lần đến đó xem thử, à còn muốn gặp cái người tên Tà Đế gì gì đó nữa.”
“Tà Đế?” Thủy Thần khẽ cau mày đoạn hỏi “Ý ngươi là Ma Tôn?”
“Đấy, đấy, chính hắn, con chẳng biết hắn ta là người thế nào, tài giỏi thế
nào mà Ma Tộc lại tôn sùng hắn đến thế, nghe nói một người tâm địa tàn
độc, quỷ kế đa đoan như hắn lại…”
“Nương tử!”
Tiếng gọi
ngọt ngào xen lẫn chút gấp gáp ấy khiến Dĩ Hinh lời còn chưa nói ra hết
đã ngạc nhiên quay đầu nhìn ra sau, Thủy thần cũng không tự chủ được mà
dõi mắt nhìn đến hướng giọng nói ấy phát ra, nhìn Long Vương Kỷ Ngạn
Thiên một thân bạch sa cao quý đang bước từng bước đến chỗ Dĩ Hinh và
nàng với cái sắc mặt trông không không mấy vui vẻ.
Dạo gần đây
Thủy Linh Cung của nàng được không ít người ghé tới, xem ra là để bù đắp cho những tháng ngày bỏ mặc nó trơ trọi lúc trước đây mà.
“Tham kiến Thủy Thần.”
Kỷ Ngạn Thiên cúi người chấp tay hành lễ nhưng chưa kịp nhận được cái gật
đầu của Thủy Thần đã không mời mà tự động ngồi xuống ghế bên cạnh, cứ
thế bơ đẹp nàng. Ánh mắt hắn không hài lòng nhìn Dĩ Hinh khiến nàng ấy
có chút chột dạ, mặt cúi gầm, miệng lấp bấp “Sao… Sao chàng biết ta ở
đây?”
“Chẳng phải ta đã dặn nàng là không có ta thì không được đi đâu ư?”
“Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở chút không khí thôi, có làm gì nguy hiểm đâu.” Dĩ Hinh hai tay vò vò gấu áo
“Xa ta, xa nhà chính là nguy hiểm.”
“Vậy chẳng lẽ chàng muốn ta buồn bực đến chết à?” Dĩ Hinh hai mắt rưng rưng
mếu máo ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngạn Thiên khiến lòng hắn như mềm nhũn ra
chẳng nói thêm được câu nào, khí thế bừng bừng vừa nãy bị biểu cảm lúc
này của Dĩ Hinh dội cho một gáo nước lạnh dập tắt tức thì.
Thủy
Thần vừa nhấp ngụm trà nóng trên môi vừa liếc mắt nhìn đôi nam thanh nữ
tú xem nàng như không khí kia đang cãi yêu trước mặt, hệt như bản thân
nàng đang tận mắt thưởng thức một vở kịch tình ái nơi trần thế với một
chỗ ngồi tốt nhất, thuận tiện nhất.
“Ta chỉ muốn tốt cho nàng và con chúng ta, giờ thì về nhà thôi.”
Kỷ Ngạn Thiên đưa tay bế Dĩ Hinh lên khiến nàng trợn tròn mắt bất ngờ vì
hành động quá đột ngột của hắn. Thủy Thần cũng thuận theo, tay vẫn còn
cầm tách trà đưa trên miệng chưa bỏ xuống, đầu hướng thẳng phía Dĩ Hinh
cũng vô thức mà ngước lên đều với tốc độ bế của Kỷ Ngạn Thiên, để mắt
nàng ngang tầm nhìn với độ cao của Dĩ Hinh trên đôi bàn tay chắc khỏe
kia.
Dĩ Hinh xấu hổ nói “Chàng… Chàng làm gì thế?”
“Bế
nàng về.” Kỷ Ngạn Thiên thẳng thắn trả lời, đoạn cúi đầu hành lễ với
Thủy Thần “Đã thất lễ, mong Thủy Thần lượng thứ bỏ qua.”
“Ừm!” Thủy Thần chậm rãi gật đầu, tay đặt chén trà lên bàn mắt vẫn không rời khỏi tư thế của hai người trước mặt.
“Vậy ta cùng nàng ấy xin cáo từ, lần sau sẽ đến tạ lỗi với Thủy Thần sau.” Dứt câu liền dứt khoát bế Dĩ Hinh đi.
“Cô cô, còn bánh của con.” Dĩ Hinh nhướng đầu qua vai Kỷ Ngạn Thiên nói to.
“Ta sẽ cho người mang đến, cứ yên tâm hồi phủ.”
“Người đừng quên đấy nhé, nhớ cho người mang đến cho con đấy…”
Bóng Dĩ Hinh cùng Kỷ Ngạn Thiên khuất dần sau vườn hoa lê, tiếp đó tiếng nói cũng mất tăm sau cổng vòm lục giác. Lâm Y mang một giỏ đầy những cánh
hoa lê trắng đến, bông đùa nói “Dĩ Hinh đại thần vẫn luôn hoạt bát trông tràn đầy sức sống như thế.”
Thủy Thần mỉm cười “Ừm, mấy ngàn năm rồi vẫn không hề thay đổi, Hỏa Thần và Tinh Vệ biết ái nữ của họ hạnh
phúc thế này chắc cũng vui mừng lắm” đoạn nhìn những cánh hoa lê trắng
mịn trong giỏ mây trên tay Lâm Y “Nhiêu đây đủ ngâm rượu rồi.”
“Hì, em còn đang sợ thiếu.”
“Kim Thần dạo gần đây có bận gì ư?”
“Hả?... À, em cũng không rõ nghe nói là vài ngày trước ngài ấy đi đến Dị Giới
có việc gì đó, sao tự dưng người lại hỏi đến ngài ấy?” Lâm Y thắc mắc
hỏi ngược lại.
“Không có gì, chỉ là dạo này không thấy huynh ấy đến đây, ta lại có vài chuyện muốn hỏi, mà thôi, cùng ta vào ủ rượu nào.”
Thủy Thần mỉm cười đứng dậy rời khỏi đình bát giác để lại Lâm Y trong đầu vẫn còn vướng mắc khó hiểu.
Chủ nhân của tiếng tiêu ấy là Kim Thần ư?
Lúc trước Thủy Thần đã có một khoảng thời gian muốn gặp chủ nhân của tiếng
tiêu ấy, muốn trực tiếp nói ra vài câu an ủi lòng vị tiên nhân ấy cũng
như an ủi chính trái tim vỡ nát thê thảm của nàng. Cảm giác cô độc chính là nhờ người ấy mà vơi đi phần nào, bi thương thống khổ cũng nhờ người
ấy tạo ra huyễn cảnh từ âm thanh mà xoa dịu đi chút ít. Giờ biết được
mọi chuyện, giải được vướng mắc lại khiến nàng vô cùng bất ngờ, vị tiên
nhân ấy lại chính là Kim Thần. Y vẫn luôn đợi nàng, chỉ có y là vẫn luôn kiên trì đợi nàng như thế, y đợi nàng vạn năm, à không… Là đợi nàng từ
thuở hồng hoang mới đúng.
Tiếng tiêu Kim Thần thổi là dành cho
Thủy Thần, nhưng nàng lại không hề nhận ra cũng chưa từng nghĩ đó là y.
Tình cảm y dành cho nàng ngay từ đầu vốn là tình cảm nam nữ, nhưng là do nàng vô tình mặc kệ, do nàng cố chấp phủ nhận, mà cho đến giờ phút này
nàng vẫn chẳng biết nên đối mặt với y như thế nào cho phải, vì sau bao
nhiêu việc y vì nàng mà làm như thế ngoài sự cảm động nàng lại chẳng hề
rung động. Cả việc kinh thiên động địa mà nàng đã gây ra, cũng đã biết
trước sẽ không tránh khỏi hình phạt tru diệt nguyên thần, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ nhận được sự trừng phạt kia thay vì cái chết vĩnh hằng.
Nàng biết là y, là do y đã ra mặt vì nàng, là y đã ra sức bảo vệ nàng
hết lần này đến lần khác, nhưng không hiểu sao nàng vẫn chẳng thể động
tình với một nam nhân ôn nhu như thế, một nam nhân mà đối với nàng quá
tốt như thế. Vậy nàng nên an ủi thế nào với nam nhân ấy đây?
Ti
Mệnh nói không sai, mọi thứ đều có thể nắm được trong lòng bàn tay, cũng có thể theo ý mà làm chủ được nhưng riêng chữ ái thì không thể.