A Khúc mím chặt môi, tay cầm đóa Đào Chuông, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn đi
đi lại lại trong Tam Di điện. Đã năm sáu canh giờ trôi qua mà nàng chẳng nhận được chút tin tức nào từ Dương Lam, trong lòng không khỏi thấp
thỏm lo lắng đứng ngồi không yên. Định qua nửa nén hương nữa nếu đóa Đào Chuông kia vẫn không có phản ứng gì, nàng sẽ tự mình đi tìm Dương Lam.
Nào ngờ tin tức đâu chẳng thấy lại đột nhiên nghe tiếng hành lễ cúi chào của mấy thủ hạ ngoài cửa, vừa ngoảnh đầu liền thấy Mị Giả một thân hắc
lam y hiên ngang tiến thẳng vào Tam Di điện khiến A Khúc một thoáng bàng hoàng.
A Khúc vội phất tay nhanh chóng giấu đi đóa Đào chuông,
đoạn khẽ cúi đầu chào nhẹ một cái, mỉm cười nhìn Mị Giả, nói: “Mị Giả
đại nhân không biết đến đây có chuyện gì ư?”
“Ta đem Hồng Điểu cao đến cho tam công chúa.”
Mị Giả một mặt không chút biểu cảm nói, trên tay còn cầm một đĩa bánh hình những con kim sí điểu màu hồng cam đang vươn mình sải cánh, hình dáng
nhào nặn chăm chút tỉ mỉ, mùi thơm ngọt ngào của bánh thoáng chốc bay
ngập khắp phòng, quả không hổ là món bánh nổi danh của Điểu tộc, cũng là món tráng miệng được liệt trong hàng điểm tâm mà Dương Lam thích. Chỉ
là hiện tại Dương Lam không có mặt ở đây, mà A Khúc nàng lại không ngờ
sau bao nhiêu việc cần phải xử lí bận đến tối tâm mặt mũi vì Tà Đế bế
quan, vị la sát Mị Giả này lại vẫn có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến
Dương Lam, còn không quên đem bánh đến cho công chúa của nàng sau khi từ Điểu tộc trở về. Quả là một chuyện ngoài ý muốn, càng là một bước ngoặt mà A Khúc nàng không thể ngờ.
“Vậy phiền đại nhân rồi, cứ cho
người mang đến hoặc kêu ta qua lấy là được, đâu cần phải đích thân đến
đây thế này. Đại nhân đúng thật là có lòng mà.” A Khúc vừa cười khách
sáo vừa tiến đến gần Mị Giả, hai tay nhận lấy đĩa Hồng Điểu cao trên tay Mị Giả, lại không quên bồi thêm một câu thoáng ý tiễn khách: “Chuyện
nội vụ chắc còn nhiều thứ cần đại nhân xử lí, để tránh chậm trễ, đại
nhân cứ thong thả, đĩa bánh này ta sẽ giúp đại nhân đưa cho công chúa.”
Mị Giả cảm thấy A Khúc có gì đó không đúng, lại nhận ra ba bốn phần ý muốn nhanh chóng đuổi nàng rời đi của A Khúc, liền không khỏi nghi hoặc. Ánh mắt dò xét, tay cầm đĩa bánh cũng không chịu buông lõng, nàng cứ thế
ghì chặt hơn như không muốn đưa cho A Khúc, đoạn hỏi: “Tam công chúa đâu rồi?”
A Khúc vừa nghe nhắc đến cái vị ngoan cố đã trốn đi từ lâu kia liền không hẹn mà khẽ giật mình, nụ cười trên gương mặt cũng một thoáng cứng đơ
đầy ngượng ngạo. Nàng di dời ánh nhìn sang đĩa Hồng Điểu cao hòng tránh
đi ánh mắt dò xét của Mị Giả, tay cũng cố gắng ghì lấy đĩa bánh, đáp
lời: “Công chúa đang tắm bên trong, đại nhân lại đến không đúng lúc nên
không tiện ra gặp, thế nên ta thay công chúa nhận chút tấm lòng của đại
nhân.”
A Khúc nàng thường ngày miệng mồm lanh lẹ, xử lí tình
huống nhanh gọn, luận văn hay chửi mắng người cũng không đến nổi tệ, lại có Dương Lam làm chỗ dựa nên bản lĩnh hiên ngang không sợ trời không sợ đất khi đối diện với những người có địa vị cao hơn mình cũng có thừa.
Nhưng nói đi nói lại, A Khúc nàng ngoài sợ Tà Đế ra thì vẫn có chút e dè khi đối diện với vị la sát Mị Giả này, cho nên trước tình huống hai mặt một lời, ta cố tình lừa ngươi mà ngươi cứng đầu nhất quyết nghi hoặc
đến cùng này, A Khúc cảm thấy bản thân đang có chút yếu thế. Nàng hai
mắt đảo liên tục, lòng âm thầm dò xét, trong đầu cũng không ngừng suy
nghĩ ra một vài lí do sẵn sàng ứng cứu cho tình huống tiếp theo. Nhưng
đợi một lúc rồi mà chẳng nghe thấy Mị Giả nói gì, lại bất giác buông
thõng đĩa Hồng Điểu cao ra khiến A Khúc trong lòng thầm nghĩ chắc việc
đã ổn, nào ngờ lại nghe Mị Giả cất tiếng hỏi: “Ngươi lại để công chúa
trốn ra ngoài rồi ư?”
A Khúc trợn mắt đứng hình hai giây, đoạn ngẩng đầu cười đáp: “Trốn gì chứ? Đại nhân nói gì ta nghe không hiểu.”
“Ta muốn vào xem.” Mị Giả vừa nói vừa nghiêng người đi lướt qua A Khúc.
A Khúc nhanh chân chạy lên chắn trước người Mị Giả, nói: “Đại nhân đang
làm phiền công chúa của ta tắm rửa đấy. Đại nhân cũng không phải không
biết dạo gần đây tâm trạng công chúa không vui bởi vì bị vương cấm túc,
công chúa đích thân căn dặn không muốn ai làm phiền, ta nào dám cải
lệnh. Bánh đại nhân mang đến ta cũng đã nói sẽ đích thân đưa cho công
chúa, đại nhân đây là cứ nhất định làm khó ta sao?”
“Tránh ra! nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
Trước cái trừng mắt cùng lời lẽ đe dọa của Mị Giả, A Khúc có chút chần chừ.
Não bộ lại nhanh chóng tăng năng suất hoạt động, nàng nói: “Được thôi,
nếu đại nhân đã nhất quyết như thế thì ta đành theo ý người, nhưng nếu
công chúa trách mắng gì cũng đừng nói là ta chưa nhắc người trước.” Vừa
nói A Khúc vừa đứng nhích người sang bên cạnh nhường đường cho Mị Giả.
Ngón trỏ bên tay phải của A Khúc khẽ nhúc nhích vẽ một đường tròn nhỏ trong
khoảng không, vận chút pháp thuật đánh lừa thị giác của Mị Giả, tạo ra
một cái bóng của Dương Lam sau lớp lụa ánh kim được dệt từ tơ nhện vàng. Dù gì nàng biết Mị Giả cũng sẽ không vượt quá phận mà xông thẳng vào
bên trong. Chưa kể về thuật tạo bóng lẫn điều khiển bóng này, A Khúc
nàng cũng được xem như có chút bản lĩnh, mà trong Tam Di điện vốn đã lẩn quẩn sẵn khí tức của Dương Lam càng giúp cho chút bản lĩnh kia của nàng nhờ đó tăng lên, có thể che mắt được vị la sát đa nghi này.
Nào
ngờ tất cả kế hoạch của A Khúc một thoáng đều tan thành mây khói khi Mị
Giả nhanh hơn một bước xoay người, đưa một tay chụp lấy ngón tay đang
không yên phận nhúc nhích dưới chiếc đĩa bánh kia của A Khúc khiến nàng
một thoáng thất kinh.
Mị Giả nghiến răng nói: “Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc? Ta thấy cái gan của ngươi cũng càng ngày càng lớn rồi đấy.”
A Khúc nuốt xuống một ngụm nước bọt, ậm ờ: “Ta..”
Mị Giả gằng giọng thiếu kiên nhẫn: “Mau nói rốt cuộc công chúa đi đâu rồi?”
Lần này cảm giác như mọi chuyện đã bại lộ, chẳng thể dối người thêm nữa, A
Khúc đáp: “Công chúa… ừ thì… công chúa, nàng ấy đi giúp Hoa Thần xử lí
hung thú mới xuất hiện ở Mê cốc rồi.”
Nghe nhắc đến hai chữ Hoa Thần lẫn hung thú, Mị Giả mặt mũi tối sầm trông
đến khó coi, trợn trừng mắt tức giận quát: “Ngươi là nha hoàn thiếp thân bên cạnh công chúa, không biết lo cho an nguy của nàng ấy, lại hồ đồ để nàng ấy một mình chạy đến chỗ đám ruồi nhặn thiên giới kia tự vấy bẩn
bản thân. Nếu nàng ấy có xảy ra bất cứ bất trắc gì vậy thì ngươi cứ chờ
mà đem cái đầu của ngươi đến mà thưa chuyện với vương. Sợ là mười cái
đầu của ngươi cũng chẳng đủ để bồi tội.”
A Khúc nghe xong cả
người chợt run lên, một phần là vì sợ bản thân có nguy cơ phải trực tiếp đối diện với vị Tà Đế hàn khí ngút trời kia, phần khác là vì sự lo lắng cho Dương Lam lúc này bỗng tăng cao. Bị Mị Giả mắng té tát như thế quả
thật khiến nàng một thoáng đầu óc thông tỏ. Đóa đào chuông Dương Lam
trước khi rời đi đưa cho nàng rồi dặn dò khi nào cần sẽ gọi nàng đến
tiếp viện, có lẽ cũng chỉ là minh chứng cho lời nói suông của Dương Lam
mà thôi. Chưa nói đến việc nàng lúc đó không hiểu sao bản thân lại hồ đồ mềm lòng dưới ánh mắt của Dương Lam mà ngu ngốc tin những lời Dương Lam nói, giờ nghĩ lại không khỏi hối hận. Đã đi lâu như vậy vẫn chẳng thấy ừ hử tin tức gì, sợ rằng thật sự như lời Mị Giả nói, quả thực là có
chuyện không hay rồi, cái mạng của nàng cũng sắp không giữ nổi rồi.
Mị Giả cắn răng không nói gì thêm, cứ thế xoay người phóng đi, mà A Khúc
lúc này cũng nhanh chóng đặt đĩa bánh lên bàn rồi đuổi theo sau nàng ấy, miệng cũng hạn chế không dám hó hé thêm lời gì không hay tránh việc đổ
thêm dầu vào lửa.
Cũng may là lúc trước thường hay theo Dương Lam đến Hoa Giới, lại kiêm thêm chức vụ thu thập tin tình báo của Hoa Thần
từ Hoa Giới đến Ma Giới cho Dương Lam nên A Khúc phần nào cũng hiểu biết được một số thứ kỳ lạ ở Hoa tộc, mà Mê cốc là một ví dụ điển hình trong số đó.
Dưới sự hướng dẫn của A Khúc, Mị Giả cùng nàng hai người
cứ thế bay một vòng quanh Hoa Giới khá lâu. Tưởng chừng không tìm được
vị trí của Mê cốc, nào ngờ trong giây phút hai đầu chân mày của Mị Giả
càng lúc càng cau chặt đến nổi chẳng còn đủ kiên nhẫn lượn lờ quanh nơi toàn linh khí tiên nhân khó chịu này nữa thì may mắn phát hiện một
thung lũng nhỏ nằm trên đũng mây tách biệt ngoài Hoa Giới.
A Khúc chỉ tay đến phía trước, nói giọng vui mừng: “Thấy rồi! Là Mê cốc.” Mị
Giả hai đầu chân mày khẽ giản, tăng lực phóng người vào Mê cốc.
Lúc xông vào cốc, cảnh vật xung quanh không có gì là không ổn cả. Hoa cỏ
đua sắc, thơ mộng tươi mát. Chỉ là đi được một đoạn, Mị Giả và A Khúc
càng cảm thấy có vài điểm kỳ lạ. Bên phía ngoài cốc, cây cỏ vẫn còn tươi tốt khỏe mạnh nhưng càng đi sâu vào cốc càng thấy cây cỏ héo úa tàn lụi đến thảm thương cứ như bị thứ gì đó hút cạn sinh khí, mà khung cảnh
hoang tàn ấy khiến Mị Giả một thoáng nghĩ đến U Đô của hơn vạn năm trước lúc còn ma tôn Dương Hiệu cai trị, trong lòng chợt dấy lên chút nghi
hoặc.
Đi thêm một đoạn, Mị Giả chợt phát hiện một bãi chiến
trường với đất đá núi lở dạt xuống bên đường đi, cảnh tượng hết mức
hoang tàn đổ nát như vừa mới xảy ra một trận ẩu đả rất lớn ở đây.
Mị Giả nhắm mắt, hai ngón tay đưa lên chạm vào ấn đường vận thuật mở ra
thần thức truy tìm, thoáng chốc phát hiện ra hai nguồn linh khí cách đây không xa, liền cùng A Khúc tức tốc chạy đến. Đến nơi chỉ thấy hai tiên
nhân một nam một nữ, nam vận tử y(1) nữ vận hồng y đang ngồi xếp bằng
đối diện nhau chỗ một mảnh đất phẳng, xung quanh là từng lớp đất đá vung vãi lộn xộn bừa bãi, cả hai tập trung vận thuật tạo ra một vòng tròn ma pháp to dưới đất dường như muốn tạo ra trận pháp gì đó.
A Khúc
nhìn thấy Mẫu Đơn phương chủ và Diên Vĩ phương chủ của Hoa tộc, định cất tiếng hỏi về tam công chúa của nàng, lại chưa kịp lên tiếng đã bị Mị
Giả nhanh chóng vung roi Hổ Cáp nhắm hướng hai người họ mà lao đến.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Diên Vĩ cùng Mẫu Đơn đồng thời thu lại pháp
thuật đứng dậy phóng người lùi về sau tránh đi một đòn bất ngờ đánh tới
của kẻ không mời mà đến. Chiếc roi Hổ Cáp kia của Mị Giả cứ đà phóng tới đập rầm một tiếng rõ to giữa pháp trận khiến đất chỗ đó lúng sâu nứt ra một đường sâu hoắm, vòm sáng trận pháp dưới đất cũng theo đó lặn mất
tăm. Lại chưa để hai vị phương chủ kia kịp lên tiếng, nàng đã mặt lạnh
nói: “Công chúa của bọn ta đâu?”
“Ngươi!..” Diên Vĩ trợn mắt tức
giận nhìn nữ nhân ngông cuồng bất ngờ chui ra phá vỡ pháp trận mà hắn
hao tổn không ít linh lực tạo nên kia.
“Lại là bọn phiền phức các ngươi? Ma tộc các ngươi có vẻ rảnh rỗi không gì làm nên cứ thích tìm
bọn ta gây chuyện lắm thì phải.” Mẫu Đơn cất lời mang vài phần khinh khi lẫn chán ghét. Mà A Khúc khi nghe Mẫu Đơn nói câu đó, trong lòng cũng
lập tức dấy lên lửa giận. Lúc này cũng chẳng còn muốn bình tĩnh nói
chuyện dễ nghe nữa, nàng ghiếng răng nói: “Các ngươi đừng có mà quá
đáng.”
“Ai mới là người quá đáng ở đây, ai mới là người tự dưng
lại xông ra gây sự với bọn ta? Các ngươi có biết vừa rồi các ngươi đã
làm gì không hả?” Diên Vĩ phẫn nộ nói.
“Ta hỏi rốt cuộc tên Hoa
Thần chết tiệt đó đã đưa công chúa bọn ta đi đâu?” Mị Giả đôi mắt sắc
lạnh hướng thẳng chiếc roi Hổ Cáp về phía hai vị phương chủ của Hoa
Giới, mặc kệ mấy lời như chó sủa vượn kêu của Diên Vĩ.
Mẫu Đơn
trợn mắt nói: “Các người đúng là bức người quá đáng, bọn ta đã nói là
không biết. Hơn nữa cái gì mà đưa đi đâu? Nếu không phải công chúa nhà
ngươi không ngoan ngoãn ở U Đô, chạy đến đây làm phiền bọn ta thì cũng
đã chẳng xảy ra loại tình huống trớ trêu này. Là điện hạ của bọn ta liều mạng cứu công chúa của các ngươi nên mới lơ là để cho vòm sáng trên
thân của Yểm thú nuốt chửng. Đã không biết ơn còn đứng đây ngông cuồng
gây sự, làm hỏng ma pháp trận bọn ta tạo ra. Giờ thì hay rồi, chính
ngươi tự diệt đường thoát của công chúa nhà ngươi thì thôi đi, còn liên
lụy đến điện hạ của bọn ta. Đúng là bọn ma tộc không biết lí lẽ, lẽ nào
vì không có não nên không cần suy nghĩ, cứ ngông cuồng làm loạn vô pháp
vô thiên như thế. Hay do tên Tà Đế kia không biết cách dạy dỗ kẻ dưới,
để kẻ dưới loạn chạy ra ngoài kiếm chuyện gây họa.”
“Các ngươi!...” A Khúc trợn trừng mắt, tức đến máu lên não, định cất tiếng mắng lại liền bị Mị Giả cướp lời.
“Vô pháp vô thiên?” Mị Giả trong lòng phừng phực lửa giận, gằng giọng tiếp
lời: “Ma tộc bọn ta, vương chính là thiên, lời của vương chính là pháp.
Các ngươi có kêu lão Thiên Đế kia xuống ta đây còn chẳng sợ, huống hồ là bọn nhãi nhép không biết điều các ngươi. Ngông cuồng sĩ nhục ma tôn,
các người là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?”
Mị Giả nghiếng răng rít lên từng tiếng, cũng không cho hai vị phương chủ
kia có cơ hội trả lời, nàng đã quất mạnh chiếc roi Hổ Cáp đến chỗ Mẫu
Đơn. Những mắc xích đen bóng hệt như chiếc đuôi bọ cạp vùng vẫy nhắm chỗ Mẫu Đơn mang khí độc ác ý lao đến, ngay lập tức nhận được một kiếm của
Diên Vĩ chặn lại chỉ nghe “keng” một tiếng lạnh người.
Thấy loại
tình huống tên đã lên dây này, A Khúc phía sau cũng khẽ cau mày nhanh
chóng rút đoản đao lao đến hỗ trợ Mị Giả. Hai ma hai tiên cứ thế ẩu đả
không ngừng, lúc này trong mắt chỉ hừng hực sát khí hòng đoạt mạng đối
phương nên chẳng bên nào còn đủ kiên nhẫn nghe bên nào nhiều lời, quyết
dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Mị Giả là một trong tứ đại la sát thiện chiến của ma tộc, kinh nghiệm chinh chiến sa trường cũng không
phải ít ỏi. Nàng cùng Tà Đế không ít lần trảm tiên hàn yêu, dẹp loạn
giặc trong lẫn ngoài, cũng từng đối mặt với không ít hung thú hay linh
thú trong khắp Lục Giới. Mà Yểm thú cũng không phải ngoại lệ, hơn nữa
đối với nàng còn vô cùng thân thuộc.
Yểm thú là hung thú thượng
cổ thích tự do rất khó thuần, nó có sức công kích lớn và khả năng ăn
mộng của người khác bất kể tiên ma hay phàm nhân, cũng có khả năng hút
hết linh khí của vật sống để nuôi dưỡng nguồn sức mạnh cho bản thân,
đồng thời thông linh chuyển nguồn sức mạnh đó cho chủ nhân của nó. Ngoài ra còn có thể tự hồi sinh mình và tạo ra bí cảnh chứa được hàng ngàn
hàng vạn người. Hơn nữa ít ai biết được, trong bí cảnh mà Yểm thú tạo ra đó có cả mưa Thủy Ngân, thứ chất lỏng độc hại ăn mòn mọi thứ.
Nghe trong lời Mẫu Đơn nói rằng Dương Lam lẫn Hoa Thần bị vòm sáng của Yểm
thú thả ra nuốt chửng, mà theo Mị Giả biết thì Yểm thú chỉ thả vòm sáng
trên thân nó khi nó chết, vì đó chính là chút linh lực còn lại nó dành
để mở ra bí cảnh bảo quản chân thân, nếu chân thân được nuôi khỏe lại
thì nó có thể hồi sinh lần nữa. Xem ra Dương Lam là bị nhốt trong bí
cảnh kia, mà lúc Mị Giả nàng đến đây nhìn thấy hai vị phương chủ này
đang chú tâm tạo ma pháp trận có lẽ là để thông linh với bí cảnh hòng mở ra một đường thoát.
Mị Giả nàng cũng chẳng cần bọn vô dụng họ
làm gì, một mình nàng vẫn có thể mở ra được pháp trận cứu Dương Lam.
Nhưng bọn tiên nhân này vốn không nên biết đến sự tồn tại của Yểm thú,
chuyện này đáng lí không nên lộ ra vào lúc này, vì hầu như chư giả khắp
Lục Giới đều được biết loài hung thú thượng cổ như Yểm thú đã tuyệt
chủng từ trước đại chiến tiên ma năm đó. Nếu chuyện này bị bọn không
biết giữ mồm miệng này lan ra ngoài thì thật sự không hay, nàng cũng khó mà ăn nói với Tà Đế.
Bọn tiên nhân này cả gan dám nhục mạ ma tôn đáng kính của nàng, lại còn biết việc không nên biết. Đã tự mình tìm
đường chết, nếu nàng không thõa mãn e rằng không được. Nàng biết Dương
Lam có vòng hộ linh bên người đương nhiên cơn mưa Thủy Ngân trong bí
cảnh kia sẽ không thể làm tổn hại được Dương Lam, nên tạm thời nổi lo
lắng cũng giảm xuống bớt.
Mị Giả một thân đằng đằng sát khí ra
sức vung roi đến chỗ Diên Vĩ, A Khúc cũng nâng đoản đao chém đến Mẫu
Đơn, hai bên đánh nhau túi bụi, không bên nào nhường bên nào. Mê cốc đã
đủ hoang tàn lúc này còn phải nhận thêm một trận ẩu đả ta sống ngươi
chết, mang theo những công kích chí mạng làm nổ thêm mấy ngọn núi, khiến không khí cũng trở nên âm u lạnh lẽo.