Tiệc nào rồi cũng phải tàn, sanh thần của giáo chủ Phục Linh phái dù có nhộn nhịp vui vẻ đến mấy cũng nhanh chóng kết thúc trước khi chập tối. Quan
khách được mời hôm nay ai nấy đều mang một vẻ tiếc nuối ra về, ngược lại Tà Đế chẳng mấy quan tâm, lập tức trở về phòng tắm rửa hòng khử đi mùi
người bị vướng phải trong buổi tiệc.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi
cũng là lúc mặt trời đã lặn dần dưới chân núi, ngoan ngoãn chôn vùi ánh
sáng của mình để nhường chỗ cho buổi đêm mát mẻ lui tới. Những chiếc đèn lồng treo đầy trên phố cũng được người người thắp lên sáng rực hoa mĩ
khiến Du Châu thành ngay lập tức trở về khung cảnh phồn hoa mùa hội.
Thủy Thần rất ít khi ra ngoài, huống hồ là đến chùa cúng bái cầu phúc. Nhưng vì hôm nay là sanh thần Tà Đế nên nhân dịp này, nàng cùng Hồng Liên
tranh thủ lúc sáng rảnh rỗi ngồi thừ trong phòng không có gì làm, liền
đến Linh Am tự cầu bình an.
Lúc vào Linh Am tự thắp nén hương phật rồi trở ra, tiếng ồn ào phát ra bên cây bồ đề lớn trong khuôn viên chùa khiến Thủy Thần ngạc nhiên dõi mắt đến. Lại thấy có khá nhiều các đôi
nam nữ đứng tụ tập xung quanh thân cây bồ đề được quấn rất nhiều sợi dây đỏ kia. Đôi thì cùng nhau treo các mảnh vải nhỏ màu đỏ có đề các câu
thơ cùng tên mình và người trong lòng lên cây. Đôi thì vẻ mặt hồi hộp
lẫn trông mong, mỗi người tự rút lấy một sợi chỉ đỏ trong mớ chỉ lộn xộn quấn quanh thân cây ra, lúc nam nhân và nữ nhân trùng hợp rút ra hai
đầu của một sợi dây thì vẻ mặt hạnh phúc hô hào khiến người khác cũng vỗ tay chúc mừng.
Thủy Thần hiếu kỳ hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Hồng Liên mỉm cười nói: “Cô nương không biết hả? Đấy là dây tơ hồng, họ tin
là nếu cùng người mình yêu rút được cùng một sợi dây quấn quanh thân cây bồ đề ở đây thì họ chính là nhân duyên trời định, sẽ hạnh phúc đến đầu
bạc răng long.”
Thủy Thần vô thức mỉm cười, đáp: “Ra là thế.”
“Vị cô nương này có muốn xem quẻ không?”
Tiếng nói ấy khiến Thủy Thần đang định cùng Hồng Liên rời đi thì chợt khựng
lại, nàng quay sang nhìn vị ni sư đang ngồi ngay ngắn bên một chiếc bàn
đặt một cái hủ gỗ bên trong đựng những thẻ xăm trúc khắc chữ cùng với
vài tờ giấy trắng và nghiên mực.
Thủy Thần do dự đứng trầm tư một
lúc lại bị Hồng Liên níu tay, háo hức nói: “Đã lỡ đến đây rồi hay là cô
nương xem thử một quẻ tình duyên đi.”
“Ta…” Thủy Thần đỏ mặt hạ thấp đầu bối rối.
“Xem nào, xem nào…”
Hồng Liên vui vẻ kéo Thủy Thần đến chỗ vị ni sư đó, đoạn đảo mắt nhìn một
lượt những món đồ đặt trên bàn đầy hứng thú, nói: “Phiền ni sư xem giúp
cho cô nương nhà ta một quẻ nhân duyên ạ.”
Ni sư mỉm cười ôn hậu đưa hủ đựng những thẻ xăm trúc cho Thủy Thần, nói: “Cô nương! mời thử.”
Thủy Thần mím môi chần chừ một lúc rồi nhận lấy hủ xăm từ tay vị ni sư kia,
trong đầu bất giác nghĩ về Tà Đế, nàng dùng hai tay xóc nảy hủ xăm.
“Cạch” một tiếng, một thẻ xăm trúc trong hủ rơi thẳng xuống bàn, khiến hành
động của Thủy Thần cũng theo đó dừng lại. Ni sư với tay cầm lấy thẻ xăm
bị rơi ra kia, đoạn nâng bút viết lại đầy đủ hàm ý của câu thơ có khắc
trên thẻ xăm ra giấy.
Đôi chúng ta duyên phận phải chiều,
Dây tơ hồng đan xe vấn vít.
Cái sợi chỉ điều bà Nguyệt khéo xe,
Đôi chúng ta duyên phận phải chiều.(1)
Viết xong bốn dòng thơ, ni sư gác bút tựa lên nghiên mực, đoạn xoay ngược
đầu tờ giấy lại thuận với tầm nhìn của Thủy Thần, mỉm cười nói: “Ở nhân
gian này, vạn vật đều có cái duyên của nó. Người ta dùng cả đời để đón
cái duyên của mình. Bắt đầu là duyên. Kết thúc là duyên. Là lương duyên
hay nghiệt duyên trong lòng cô nương ắt rõ, chỉ là có chạy cũng không
thể thoát được sợi chỉ đã buộc ấy.”
Hồng Liên nhíu mày càng lúc
càng chặt, cố gắng vắt óc suy nghĩ những lời ni sư kia nói nhưng vẫn
chẳng thể thông rõ được chút hàm ý trong đó, liền quay sang Thủy Thần
định lên tiếng hỏi, chợt thấy bộ dạng mang nặng trầm tư của nàng nên lại thôi không dám phiền nữa.
Thủy Thần nâng mắt nhìn ni sư, chấp tay cúi đầu: “Đa tạ ni sư đã chỉ điểm.”, đoạn quay sang Hồng Liên, mỉm cười nói: “Chúng ta về thôi.”
Chính quẻ bói lúc ấy đã khiến nàng trong lòng không ngừng nghĩ đến tình cảm của bản thân, lòng bắt đầu hy vọng
nhiều hơn, cũng lo sợ nhiều hơn. Tà Đế đối với nàng mà nói chính là cái
duyên nàng cả đời mong đợi, nếu thật sự là lương duyên thì thật tốt.
Thủy Thần lén mắt nhìn nửa phần ngũ quan tuyệt mĩ lộ ra dưới lớp mặt nạ của
Tà Đế ở một góc nghiêng hoàn hảo. Sự tà mị bí ẩn mà hắn mang đến như
chứa đựng một cỗ sức mạnh câu hồn đoạt phách khiến người nhìn không khỏi cảm thán. Lúc này hắn còn đang vận bộ bạch y mà nàng tự tay may cho
hắn, vừa vặn đến mức không chê vào đâu được, khiến nàng bất giác bị thu
hút chẳng dời mắt đi được.
Đây là lần đầu tiên Thủy Thần được
trông thấy Tà Đế vận bạch y, càng không ngờ nó lại hợp với hắn đến thế.
Phiêu lãng thoát tục, thanh cao tôn quý, nếu đem so sánh với tiên nhân
chỉ sợ có hơn chứ không kém. Ngạo khí vương giả tôn quý từ người hắn
toát ra khiến đối phương như bị lấn át mà bất giác trở nên nhỏ bé trước
hắn, sự cao lãnh kia càng khiến người khác e dè không dám đến gần. Chỉ
là không có ai biết được một người vốn tàn độc vô cảm như hắn đôi lúc
cũng có những biểu hiện vụng về đến đáng yêu, đôi khi cũng có những cử
chỉ ôn nhu đến mức khiến người khác không khỏi rung động.
Dạo gần
đây hắn đối với nàng càng lúc càng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, sự
quan tâm thái quá của hắn cũng làm nàng đâm ra nghi hoặc nhiều hơn. Nếu
thật sự như lời ni sư kia nói, sợi chỉ nhân duyên buộc nàng và hắn không thể tháo ra được, vậy có phải ông trời muốn nàng nắm lấy sợi dây này để có được một mối lương duyên tốt đẹp mà nàng vẫn luôn trông mong?
“Mau mau, cái này không có lần thứ hai đâu.”
“Đi thôi đi thôi, cuộc thi sắp diễn ra rồi.”
Những tiếng ồn ào đó tiếp nối nhau vang lên, kéo theo đó là một đám người
trung niên vẻ mặt háo hức chạy ùa tới hướng của Tà Đế và Thủy Thần đang
đứng.
Mày khẽ nhíu lại, Tà Đế theo quán tính vươn tay nắm lấy tay
Thủy Thần khi nàng còn đang loay hoay định quay đầu xem thử là chuyện
gì, cứ thế kéo nàng sát vào người hắn để tránh bị bọn người nháo nhào
kia va trúng.
Hành động bất ngờ ấy lại vô tình khiến Thủy Thần
nàng tròn mắt kèm theo một trận tim run lên vì hắn, nàng đỏ mặt vội đứng nhích người sang bên cạnh, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu cảm ơn,
đoạn đánh trống lãng chỉ tay đến chỗ đám người kia định đi, nói: “Chúng
ta cũng qua đó xem thử đi.”
“Ừm.”
Tà Đế cùng Thủy Thần rảo
bước đến chỗ tổ chức cuộc thi xâu kim khất xảo, nhưng xui xẻo lại có quá nhiều người tập trung, mà cả hai vì đến muộn nên chỉ đành đứng ở ngoài
cùng của vòng cung toàn người với người đấy. Tuy biết khả năng chen vào
bên trong hòng xem rõ hơn cuộc thi đang diễn ra không cao nhưng Thủy
Thần vẫn cố thử sức. Nàng đi trước dọn đường cho Tà Đế, dang hai tay khó khăn đẩy mấy người đứng trước mặt ra hai bên, miệng không ngừng nói:
“Thất lễ, thất lễ, xin cho qua.”
Ngược lại Tà Đế dáng vẻ thong thả đi phía sau Thủy Thần, cong môi hứng thú quan sát bộ dạng loay hoay như mèo con đang chật vật chui qua đám hổ đói của nàng. Lẳng lặng đưa tay
che chắn cho nàng, hắn thản nhiên đẩy những người bên cạnh ra khi nàng
đã chen qua được, không để những người đó tiếp tục đụng vào nàng. Đến
khi không thể nào chen vào sâu hơn nữa, nàng mới dừng lại quay đầu nhìn
hắn, hắn cũng nhanh chóng thu tay về.
Thủy Thần chớp mắt, hỏi: “Đứng ở đây người có nhìn rõ không?”
Tà Đế liếc mắt nhìn những nam nhân cạnh bên, dứt khoát đáp: “Không.”
“Vậy…” Thủy Thần nhìn qua nhìn lại suy nghĩ một hồi lại nói: “Hình như bên kia cũng đang diễn ra cuộc thi khác, trông không đông người lắm, hay chúng
ta qua bên kia xem thử.”
Tà Đế gật đầu “ừm” một tiếng liền ngay
lập tức bàn tay trơ trọi của hắn được nàng bất chợt nắm lấy kéo đi khiến hắn một thoáng bàng hoàng.
Nàng dắt hắn đi qua từng dòng người nô nức nhộp nhịp, đi qua từng ngọn đèn lồng rực rỡ treo đầy trên phố dưới
khung cảnh phồn hoa sau hoàng hôn. Nàng dường như dẫn hắn băng qua cả
con sông tình đang ồ ạt chảy không điểm dừng. Sự ấm áp lan tỏa từ lòng
bàn tay nàng len lỏi vào tận đáy lòng hắn khiến hắn lưu luyến mãi không
thôi. Cảm giác thân quen như đã từng như thế với ai đó từ rất lâu, rất
lâu trước đây nhưng chẳng thể nào nhớ ra được. Tất cả cứ mờ mờ ảo ảo tựa như một giấc mộng.
Tà Đế cong môi thành một vầng trăng khuyết
tuyệt hảo, đôi con ngươi ôn nhu lẳng lặng nhìn vóc người mảnh khảnh của
nàng đang đi phía trước hắn, lại nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn đang
nắm lấy tay hắn. Trong lòng đầy ấp những tâm sự được hắn giấu đi, trái
tim không vâng lời lại vì nàng mà loạn nhịp.
Dừng lại ở một chỗ
khác, Thủy Thần nhanh chóng buông tay ra khỏi Tà Đế nhưng hắn lại nhanh
hơn một bước đan chặt tay hắn vào tay nàng. Nhìn vẻ ngạc nhiên xen lẫn
chút bối rối trong mắt nàng, hắn nói: “Cẩn thận kẻo lạc.”
Nàng
chớp mắt nhìn hắn, lúng túng gật đầu, đoạn dịch chuyển ánh nhìn đến
những bức tranh thêu cảnh vật hữu tình được phô bày trên phố cho người
người chiêm ngưỡng. Nhìn những đường kim mũi chỉ được thêu tinh xảo như
đang thổi hồn vào tranh, khiến người khác không khỏi trầm trồ cảm thán.
Lại nhìn những cô nương thanh tú đứng sau mỗi bức tranh thêu cười tươi
như hoa nhìn mọi người đang bỏ phiếu bầu chọn cho mình, khiến Thủy Thần
cũng có chút phân vân không biết nên chọn bức thêu nào.
“Đó là gì vậy?” Tà Đế bất giác hỏi.
Thủy Thần đáp: “Họ đang thi nhau phô trương tài nghệ của mình để mong nhận
được ân khéo tay của Chức Nữ, lúc nãy chúng ta đã đi ngang qua cuộc thi
xâu kim khất xảo, người có muốn quay lại đó không?”
“Ta không hỏi cái này, ta hỏi thứ bánh mà người nào cũng đang ăn đấy.”
Thủy Thần ngạc nhiên, quay sang nhìn Tà Đế, rồi lại nhìn những cặp tình nhân xung quanh, quả thật trên tay ai cũng có ít nhất hai ba chiếc bánh xảo
quả không nhỏ thì vừa, đủ hình đủ dạng. Cũng may là nhờ mấy câu chuyện
bổ ích của Nhục Thu mà nàng có không ít kiến thức có thể vận dụng để
giải thích mọi vướng mắc cho Tà Đế.
Thủy Thần mỉm cười, nói: “Đấy
là bánh xảo quả, trong ngày này mọi người đều muốn chia sẻ món bánh này
đến người trong lòng. Nó còn được xem là một lời tuyên ngôn tình yêu vì
thế nên họ thường tặng bánh xảo quả cho đối phương với mong muốn thổ
lộ.”
“Mua ở đâu?”
“Trên đường đều bán, người muốn ăn nó ư? Ta sẽ đi mua.”
“Không, nàng đứng đây đợi ta. Ta tự đi được.”
Dứt câu, Tà Đế nhanh chóng buông tay Thủy Thần, xoay người rời đi khiến
nàng cứ thế ngẩn người đứng nhìn bóng lưng cao rộng của hắn đang dần dần rời xa tầm mắt nàng, đến khi một thân bạch y của hắn như hòa lẫn vào
giữa đám đông rồi biến mất dạng, nàng mới thở dài phiền muộn quay đầu
lại, ưu tư nhìn những bức tranh thêu vừa rồi.
Nàng hôm nay sẽ lấy hết can đảm để thử một lần.
Thủy Thần cho tay vào người định lấy ra chiếc túi hương mà khi sáng nàng đã
giấu Tà Đế nhưng chẳng thấy nó đâu. Nét mặt thoáng chốc ngạc nhiên, nàng luống cuống vội lục lọi quanh người nhưng vẫn chẳng thể tìm được. Rõ
ràng trước khi đi nàng đã cẩn thận mang nó theo, không thể nào có chuyện nàng để quên ở phòng được. Lại nghĩ hôm nay có quá nhiều người qua lại, rất có khả năng lúc nãy nàng đã vô tình đụng trúng ai đó khiến chiếc
túi hương rơi ra ngoài. Chắc hẳn nó chỉ rơi đâu đấy, nàng nhất định phải tìm được nó. Bởi vì hôm nay nàng nhất định phải tặng nó cho Tà Đế, nếu
không sợ rằng chẳng còn cơ hội nào phù hợp hơn nữa.
Thủy Thần lo
lắng vội quay đầu chạy về con đường cũ đã đi qua khi nảy hòng tìm chiếc
túi hương nàng làm rơi, mà vô tình quên béng đi lời dặn của Tà Đế rằng
đứng im tại chỗ đợi hắn quay lại.