A Khúc tay bê một đĩa bánh xảo quả đi vào Tam Di điện, vừa đến trước cửa
phòng Dương Lam, nàng chợt dừng lại, ưu phiền nhìn Dương Lam đang ngồi
tựa lưng trên khung cửa sổ, dáng vẻ trầm tư dõi mắt nhìn ra ngoài sân.
Dương Lam lúc từ Điểu tộc trở về ngày nào cũng chỉ mang một dáng vẻ ưu
thương, đến cả mỉm cười một cái an ủi bản thân mình cũng thập phần khó
khăn. Dù cho trước đó không lâu, Tà Đế từng bừng bừng lửa giận tìm đến
tận Tam Di điện của nàng đe dọa đòi giết Hoa Thần vì khiến bộ dạng nàng
trông thê thảm như thế, nhưng nàng lần nữa vì bảo vệ hắn ta mà ngăn cản
Tà Đế.
Vài ngày sau đó A Khúc lại nhận được tin vị ma tôn hỉ nộ
thất thường của nàng đột ngột muốn bế quan tu luyện ở núi Tu Di, cho gọi Đông Nô túc trực bên cạnh, đồng thời cấm tuyệt người bén mảng đến núi
Tu Di dù chỉ một bước, còn không quên để Mị Giả ở lại thay hắn trông nom Dương Lam, cũng chẳng ai biết khi nào hắn sẽ xuất quan. Núi Tu Di vốn
là núi cấm, vốn đã chẳng có thần dân ma tộc nào dám đến đó, lần này hắn
còn ban bố thêm lệnh nữa, chỉ sợ là khi nghe nói lộ trình có đi ngang
qua con đường gần núi Tu Di người ta cũng hoảng sợ mà quay đầu về tìm
đường khác.
Nhưng chuyện đó nói đi nói lại cũng chỉ là chuyện của
chưa đầy một tháng trước, sau lần đó A Khúc chẳng còn thấy Tà Đế xuất
trong hoàng cung U Đô nữa, Dương Lam cũng không còn bị Tà Đế tìm đến cằn nhằn, như thế đối với nàng lẫn Dương Lam mà nói đều rất tốt. Chỉ là vị
la sát Mị Giả này rất mực vâng lệnh Tà Đế, ngày đêm quan sát nhất cử
nhất động của Dương Lam, chỉ cần nàng ấy vô tình bước ra khỏi cửa Tam Di điện là lập tức có mặt bên cạnh, ngăn cản ngay ý muốn đi tìm Hoa Thần
của nàng ấy.
Nhưng cả Mị Giả lẫn A Khúc đâu biết rằng, Dương Lam
lúc này ngay cả một lí do để gặp Hoa Thần cũng chẳng có thì sao có thể
đến tìm hắn.
Một Dương Lam công chúa vốn dĩ hoạt bát tinh nghịch,
trong người lúc nào cũng tràn đầy sức sống như vạn niên thanh, khiến
không biết bao nhiêu vương tôn công tử trong ngoài tộc sinh lòng ngưỡng
mộ lại bị một Hoa Thần Lục Mạch Niên năm lần bảy lượt tổn thương đến nổi người khác trông thấy mà không khỏi đau lòng. A Khúc biết bản thân mình vô dụng không giúp được gì cho Dương Lam, nhưng vì không muốn Dương Lam cứ suốt ngày phiền muộn như thế, một nô tì thân cận như nàng không còn
cách nào khác ngoài việc mỗi ngày lẻn ra ngoài thu thập tin tức của tên
Hoa Thần vong ân phụ nghĩa kia rồi báo cáo lại cho Dương Lam hay. Chỉ có như vậy mới giúp tâm tình của Dương Lam tốt hơn một chút.
Mỗi ngày Dương Lam đều ngồi thừ người bên khung cửa sổ, mắt cứ dõi ra ngoài như đang ngóng trông ai đó. Hễ vô tình nghe tin có người đến hoàng cung U Đô là lại vội vội vàng vàng chạy đến xem có phải người đó hay không,
hoặc sẽ hỏi A Khúc có phải người đó đến tìm nàng hay không. Nhưng từ đó
đến nay mặc cho Dương Lam có hàng ngày đợi mong hắn đi chăng nữa, hắn
cũng chẳng gửi cho nàng lấy một lá thư hay một lời nhắn chứ đừng nói đến việc hắn đến U Đô tìm nàng.
A Khúc nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng
thấu được tình rốt cuộc là thứ đáng sợ đến mức nào mà khiến công chúa
của nàng bị dày vò đau khổ đến thế này vẫn cứ ngu muội không dứt ra
được.
A Khúc thở dài, đoạn mang đĩa bánh xảo quả bước vào phòng,
mỉm cười cố ý thay đổi bầu không khí u ám lúc này, nói: “Công chúa,
người đoán xem hôm nay em đem gì cho người nè.”
Dương Lam ngoảnh đầu nhìn đĩa bánh hình những đóa Lan Trầm màu tím trên tay A Khúc, nói: “Bánh hoa Lan?”
A Khúc lắc đầu, cười đáp: “Người đoán sai rồi, loại bánh này gọi là bánh xảo quả.”
“Xảo quả?”
“Ừm, hôm nay ở nhân gian là khất xảo tiết, nghe đồn cứ mỗi năm vào ngày này, tên phàm nhân tên Ngưu Lang với vị nữ nhi của Tây Vương Mẫu tên Chức Nữ sẽ gặp nhau bên cầu Ô Thước nên bọn phàm gian tổ chức ăn mừng rồi cầu
xin nàng ta ban cho sự khéo léo, em cũng không rõ là bọn người trần mắt
thịt này làm thế nào có thể thấy được mấy việc xảy ra trên trời, cũng
chẳng biết cái tên phàm nhân Ngưu Lang kia còn sống hay không. Nhưng
việc đó không quan trọng, quan trọng là em nghe nói món bánh này rất
ngon, lại được làm rất tỉ mỉ do chính tay Trù nương ở ngự thiện học được từ bọn phàm nhân kia. Trù nương còn nói với em cái gì mà vào ngày này
các cặp đôi yêu nhau sẽ ở bên cạnh nhau, các cô nương phàm gian sẽ làm
món ăn này cho người trong lòng..”
Nói tới đây A Khúc chợt mím
chặt môi, đem những lời chưa kịp nói hết kia cứ thế nuốt ngược lại vào
bụng. Có vẻ như bản thân nàng bị lôi cuốn quá mức vào câu chuyện Trù
nương kể mà nói lời không nên nói, sợ rằng đã khiến tâm trạng công chúa
của nàng tệ hơn. A Khúc vẻ mặt đầy tội lỗi, lén đảo mắt thăm dò biểu
hiện của Dương Lam. Chỉ thấy Dương Lam vẫn một mặt trầm tư ngắm đĩa bánh xảo quả trên tay nàng.
Những lời A Khúc vừa kể khiến Dương Lam
nàng cảm thấy ghanh tị với những cô nương phàm gian đó vô cùng. Nàng
cũng muốn giống như họ, có thể tự tay làm những chiếc bánh gửi đến người trong lòng, ở bên cạnh người đó. Đáng tiếc, người trong lòng nàng trong mắt lại chẳng có hình bóng nàng.
Dương Lam đưa tay lấy một chiếc
bánh xảo quả đưa lên trước mặt, ngửi mùi hương thơm ngọt như mật tỏa ra
từ bánh. Hình dáng của nó y hệt như một chiếc bánh hoa lan nàng vẫn hay
thấy, mùi hương khiến người đối diện không ngừng bị lôi cuốn nhưng lại
vì cảm thấy lạ lẫm mà chẳng dám cắn một miếng. Cũng giống như chàng, cứ
nghĩ đã thân quen, lại bất cẩn để bản thân cuốn sâu vào ánh mắt ấy đến
khi trái tim bị làm cho vỡ vụn vẫn chẳng thể nào dứt ra được, cũng chẳng có can đảm tiến đến.
Mi họa khẽ rũ, Dương Lam cong môi nở một nụ cười bi thương, trong đầu bất chợt nhớ đến những lời Lục Mạch Niên đã
từng nói với nàng ở Điểu Tộc khi ấy khiến tim nàng thắt lại đau đớn.
Chàng trong mắt nàng là một tiên nhân thanh cao nhã nhặn vô tâm vô phế. Nàng
vì muốn chàng vui, vì muốn được trông thấy chàng mỗi ngày, việc gì nàng
cũng có thể vì chàng mà làm, chỉ mong chàng có thể nhìn đến nàng, chấp
nhận tấm lòng của nàng. Nhưng chỉ vì nàng mà ma nhân nên mọi thứ nàng
làm đối với chàng đều vô nghĩa. Đơn giản chỉ bởi vì chàng không thích ma tộc.
Nam nhân nàng đem lòng yêu lại không hề thích dòng máu duy
trì sự sống của nàng, một người vô tình như chàng sao vẫn khiến nàng ngu ngốc không thể dứt ra được đoạn tình cảm này. Mặc cho chàng tổn thương
nàng vẫn cứ quan tâm chàng.
“Có tin tức gì của chàng ấy không?”
Trước câu hỏi của Dương Lam, A Khúc mím chặt môi do dự một lúc không biết có
nên trả lời nàng hay không. Thấy không khí im lặng, Dương lam nâng mắt
nhìn A Khúc, nghi hoặc, hỏi: “Em có gì giấu ta?”
A Khúc nhìn ánh
mắt kiên định của Dương Lam, đành bất lực thở dài nói: “Nghe nói có hung thú nào đó xuất hiện ở Mê cốc, ngày ngày hút linh khí ở đó để tu luyện, ảnh hưởng đến sinh khí của các loài sinh vật gần đó, Hoa Thần sợ nó có
khả năng lớn mạnh gây bất ổn cho Hoa Giới nên hôm qua đã cùng hai vị
phương chủ đích thân đến Mê cốc thu phục nó, hôm nay vẫn chưa nghe tin
tức gì, em cũng không rõ là… Công chúa! Người đi đâu vậy?”
A Khúc
hoảng lên vội đặt đĩa bánh xảo quả lên bàn rồi chạy nhanh theo Dương
Lam, nàng biết ngay thế nào khi nghe nàng nói những việc liên quan đến
an nguy của Hoa Thần, Dương Lam cũng sẽ cuống quýnh lên chạy đến cứu
hắn. Nàng đáng lí ra nên giấu nhẹm việc này mới đúng. Nàng còn không rõ
con hung thú kia mạnh đến cỡ nào, lỡ Dương Lam chạy đến đó xảy ra chuyện gì bất trắc nàng dù có mười cái mạng cũng không đủ đền tội a.
Dương Lam đột ngột dừng lại khiến A Khúc đang chạy nhanh không kịp thắng gấp
liền đâm đầu vào lưng nàng, đoạn ôm đầu nói: “Lão tổ tông của ta ơi,
người làm ơn đừng hành động theo cảm tính được không. Nơi đó nguy hiểm,
người lại muốn đâm đầu vào đó.”
“Ta phải đi cứu chàng.”
“Nhưng…”
“Em giúp ta giữ chân Mị Giả được không? Làm ơn.” Dương Lam hai tay nắm lấy
tay A Khúc đưa lên trước mặt, ánh mắt khẩn thiết nhờ vả.
“Không
được, em không thể để người đâm đầu vào chỗ nguy hiểm được.” Dương Lam
ánh mắt kiêng định, lật ngược tình thế, nắm chặt lấy tay Dương Lam.
“Ta sẽ không sao đâu. Ta có vòng Hộ Linh có thể tạo ra kết giới bảo vệ, con hung thú đó sẽ không làm tổn hại ta đâu, nếu không yên tâm thì em giữ
cái này đi.” Nói đoạn Dương Lam dùng thuật biến ra một đóa hoa màu hồng
phấn đưa cho A Khúc, tiếp lời: “Đây là đào chuông truyền âm, nếu ta thật sự gặp nguy hiểm sẽ lập tức báo cho em kêu người đến giúp, được không?”
“Người…” A Khúc cầm đóa đào chuông trên tay, do dự nhìn Dương Lam.
“Không còn kịp nữa rồi, nhờ cả vào em đấy.” Dương Lam giãy tay ra khỏi tay A Khúc, đoạn xoay người phóng đi.
A Khúc nhướn đầu nhìn theo, không quên dặn dò: “Người nhất định phải cẩn thận, có nguy hiểm phải lập tức báo cho em đấy.”
“Ta biết rồi.”
A Khúc thở dài nghe tiếng vọng lại từ xa của Dương Lam, trong lòng không
khỏi phiền não. Vừa nảy còn ủ rủ chẳng có chút sức sống thiếu điều chỉ
muốn khóc, giờ lại vội vội vàng vàng vì tên Hoa Thần đó mà chỗ nguy hiểm nào cũng dám chạy đi. Trong tứ hải bát hoang này, tìm đâu ra mấy người
si tình được như công chúa của A Khúc nàng đây.
Cũng may hôm nay
Mị Giả có sự vụ với Thái tử Ninh Dã nên từ sớm đã đến Điểu Tộc, không có mặt ở trong cung giám sát bọn nàng. Chỉ mong Dương Lam có thể nhanh một chút bình an quay lại trước khi Mị Giả trở về, nếu không thì thật sự
mấy chiêu trò của nàng dưới con mắt tinh tường của Mị Giả, sợ là chẳng
giữ chân nàng ấy được bao lâu.
A Khúc mang đóa đào chuông lủi
thủi trở về phòng, nghe lời Dương Lam ở yên canh chừng mà trong lòng
không khỏi bất an đợi tin của nàng.
Mê cốc được tạo ra từ lỗ hổng
không gian cùng tinh hoa nhật nguyệt mà thành, vị trị của nó cũng không
cố định một chỗ, mỗi lần xuất hiện đều là những nơi khác nhau, thời gian duy trì cũng tầm khoảng hai ngày. Mặc dù không nằm trong lãnh thổ Hoa
tộc nhưng vẫn thuộc sự cai quản của Hoa Thần. Bề ngoài tưởng chừng chỉ
là một cốc nhỏ tầm thường nhưng bên trong lại chứa đựng một lượng lớn
linh khí dồi dào rất thích hợp cho việc tu luyện hay dưỡng thương của
chư tiên giả lẫn các tộc trong tứ hải bát hoang. Những loài thiên linh
thảo mọc gần đó được hưởng không ít linh khí mà sinh trưởng rất tốt,
dược tính cũng mạnh hơn.
Trước đây Dương Lam nàng thường xuyên lui tới Hoa Giới cũng từng thấy qua nơi đó hai lần, mà mỗi lần trông thấy
đều là ở mỗi vị trí khác nhau. Nhưng nàng chắc chắn có thể tìm được, vì
nơi nó xuất hiện quanh đi quẩn lại vẫn chỉ trong phạm vi xung quanh lãnh thổ Hoa Giới, nói đúng hơn thì nó giống như một nguồn năng lượng duy
trì kết giới bảo vệ Hoa tộc vậy.
Dương Lam vận thuật bay quanh Hoa Giới, đảo mắt chăm chú quan sát xung quanh không ngờ lại tìm được Mê
cốc sớm hơn mong đợi. Trong lòng chưa khỏi vui mừng liền thấy những vờn
mây cạnh đó mỗi lúc một tập trung dày đặc quanh Mê cốc, chúng bắt đầu
tạo ra lốc xoáy, bên trong còn có các tia chớp lớn nhỏ đan xen như hòng
cản trở mọi vật tiếp cận nó. Cảm giác Mê cốc sắp dịch chuyển, Dương Lam
không suy nghĩ gì thêm liền cau mày lao hết tốc lực vào đó. Nàng vận
thuật tạo ra một luồng sáng đâm xuyên qua vòm mây dày đặc, mở một đường
nhỏ tiến vào trong, liền bị những tia sét đan xen bên trong vòm mây liên tục đánh tới.
Dương Lam xoay người cố gắng né tránh, lại vô tình
khiến đóa đào chuông trong người rơi ra ngoài, nàng quay đầu với tay
định nhặt lấy đóa đào chuông liên kết truyền tin với đóa nàng đã đưa cho A Khúc, nhưng lại chậm hơn một bước để cho một tia sét hung hăng đánh
tan thành tro bụi, nàng cũng chẳng tránh khỏi việc vài một tia sét khác
đả thương. Liền cắn răng mặc kệ, xoay người phóng vào cốc.