Đông Nô dáng vẻ trầm tư, nói: “Thủy Thần là người có trái tim khá mềm yếu,
người có lẽ là nên đánh vào tâm lí đó, chẳng hạn như..”
“Vậy ta tự đánh gãy tay ta rồi tìm đến nàng ấy?”
“Hả?” Đông Nô trợn mắt bàng hoàng nhìn vị chủ nhân với suy nghĩ khác thường không thể tưởng tượng nổi kia của hắn
“Cũng là cách hay.” Tà Đế bộ dạng suy tư gật gù đầu tán thành.
Đông Nô dở khóc dở cười, nói: “Người đâu cần phải tự khiến bản thân haizz…
Chỉ cần tìm đại một con vật nhỏ nào đó bị thương rồi mang đến chỗ Thủy
Thần, tiếp đó tự bịa ra một chủ đề để nói là được mà.”
Tà Đế nghe
xong, gương mặt thản nhiên ngân dài một tiếng “a” như đã hiểu rõ hướng
đi mà Đông Nô gợi ý, khiến Đông Nô chỉ biết thầm lắc đầu thở dài. Lại
nghĩ nếu Đông Nô hắn mà không kịp thời ngăn cản thì vị chủ tử này của
hắn có thể rất có khả năng sẽ thật sự tự đánh gãy một tay của mình rồi
mò đến chỗ Thủy Thần a..
Tà Đế gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Vậy thì ngươi mau đi bắt một con chim nhỏ nào đó rồi mang đến đây cho
ta, ta sẽ chặt cánh của nó”
“Chỉ cần bẻ là được, không cần phải chặt cánh nó đâu.”
“Ừm, cứ thế đi.”
Đông Nô theo lệnh Tà Đế mang đến cho hắn một con chim nhỏ vừa bắt được bên
ngoài. Hắn cầm con vật nhỏ ấy trên tay, đoạn bẻ gãy một cánh của nó, mặc cho nó có kêu lên đau đớn thì hắn vẫn cứ trưng cái bộ mặt thản nhiên vô cảm chẳng chút biến sắc kia. Đoạn liếc mắt nhìn Đông Nô, hỏi: “Thế này
đủ đáng thương chưa? Có cần bẻ thêm cánh còn lại?”
Đông Nô dở khóc dở cười, lắc đầu đáp: “Không cần đâu, giờ người cứ mang nó đến chỗ Thủy Thần là được.”
Tà Đế không trả lời Đông Nô mà chăm chú nhìn vào chú chim nhỏ đang nằm gọn trên tay hắn vẫn còn đang vừa rên lên những tiếng kêu đáng thương vừa
cố gắng giãy đập một cánh còn lại như muốn nhanh chóng thoát ra khỏi tay hắn, khiến hắn cau mày khó chịu, chỉ muốn bóp chết luôn con vật không
chút phối hợp này. Nhưng lại nghĩ vì nghiệp lớn nên hắn sẽ nhẫn nhịn.
Đoạn không nói không rằng, Tà Đế đứng dậy mang con chim nhỏ bị hắn bẻ gãy
một cánh kia bước ra khỏi phòng, men theo lối đi trên hành lang đến chỗ
của Thủy Thần. Trông dáng vẻ có chút hấp tấp như muốn mau chóng gặp
nàng, thêm cả cái bộ dạng cẩn thận cầm món đồ lấy lòng kia như sợ không
may lỡ tay sẽ bóp chết luôn chú chim đó, đến lúc đó phải mất công bảo
Đông Nô tìm thêm một con khác thì lại tốn thêm thời gian.
Hồng
Liên vừa bưng khay đựng cơm ra khỏi phòng Thủy Thần, liền đập ngay vào
mặt là dáng người tôn quý của Tà Đế đang đứng sừng sững trước mặt nàng.
Một thoáng bàng hoàng, Hồng Liền tim nảy lên liên hồi, vội vàng cúi
người hành lễ, lấp bấp nói: “Không… Không biết giáo chủ ghé nên..”
“Tránh ra.”
“Dạ” một tiếng Hồng Liên ngay lập tức khóa chặt miệng ngoan ngoãn đứng dạt
sang một bên, mặt cúi gầm xuống đất chẳng dám đối diện với cái khí tức
lãnh lẽo toát ra người hắn.
Tà Đế nhìn chú chim nhỏ trên tay đã
ngừng kêu rên từ lúc nào, lại nhìn đến cánh cửa trước mặt, đoạn tiến đến một tay đẩy cửa bước vào. Thủy Thần đang tưới nước cho chậu hoa nhỏ chỗ tấm mành vừa nghe tiếng cửa liền theo quán tính quay đầu nhìn lại rồi
chợt khựng người.
Tà Đế một thân hắc bào bước nhanh đến chỗ Thủy
Thần khiến nàng ngạc nhiên vội lùi ra sau, lưng liền va phải chậu cây
nhỏ trên bàn khiến chậu cây như muốn rơi xuống đất. Tà Đế ngay lập tức
vươn tay đỡ lấy chậu cây nhỏ kia, cả thân người dường như áp sát hơn về
phía nàng.
Hắn cất giọng trầm thấp, nói: “Cẩn thận.”
Thủy
Thần nuốt ngụm nước bọt, chớp mắt nhìn Tà Đế một hồi, lúc này tiếng rên
của chú chim nhỏ kia lại vô tình vang lên, khiến nàng ngạc nhiên di
chuyển ảnh nhìn lên tay của Tà Đế, hỏi: “Đây là..?”
Tà Đế đặt chậu cây nhỏ kia về vị trí cũ, đoạn bước lùi ra sau, một tay nâng chú chim
nhỏ kia đến trước mặt Thủy Thần, nói: “Vô tình thấy nó bị thương, ta lại chẳng giỏi việc trị thương nên mang nó đến cho nàng.”
Thủy Thần
tròn mắt bàng hoàng nhìn Tà Đế lại nhìn đến chú chim nhỏ đáng thương
trên tay hắn lần nữa, nàng thật sự là chẳng thể tin nổi những gì mình
thấy lẫn những gì mình vừa nghe được ừ Tà Đế nên có chút nghi hoặc đứng
ngẩn ra đấy chẳng nói gì.
“Còn không mau nhận lấy?”
“Dạ? À.” Thủy Thần bị giọng nói kia của Tà Đế khiến cho sực tỉnh, bối rối nhận
lấy chú chim nhỏ trên tay hắn mang đến đặt trên chiếc bàn tròn giữa
phòng, đoạn đi lấy hộp thuốc trong tủ ra tỉ mỉ băng bó vết thương cho
nó.
Tà Đế dáng vẻ biếng nhác một tay gối lên trên bàn, vừa chống
má vừa quan sát gương mặt chú tâm làm việc của Thủy Thần, cũng không
biết tự bao giờ trái tim sắc đá của hắn vì nàng mà mấy phen muốn nhũn
ra, lớp sắc đá kim loại bao bọc bên ngoài cũng không hiểu vì gì mà rơi
ra gần hết. Lại còn vì nàng mà có những rung cảm lạ thường. Nàng là nữ
nhân duy nhất khắp thiên địa này khiến lòng hắn cồn cào thấp thỏm, là nữ nhân duy nhất khiến hắn đau đầu bởi những chuyện dù nhỏ nhặt nhất.
Khiến hắn bất tri bất giác bị cuốn theo, càng lúc càng tò mò, tò mò đến
nổi chỉ muốn móc hết ruột gan nàng ra xem trong đó có chứa bóng hình hắn hay không. Hắn rột cuộc là bị làm sao thế này?
“Xong rồi.”
Thủy Thần nâng chú chim nhỏ đã được băng bó lên trước mặt Tà Đế, miệng nở một nụ cười vui vẻ khiến hắn chợt ngẩng ra.
Chính là nụ cười này, là nụ cười mà hôm qua hắn còn đi ghanh tị với Nhục Thu. Gương mặt dịu dàng của nàng khiến tim hắn giây phút này bất giác nảy
lên từng nhịp dồn dập, linh hồn lại như chìm đắm vào đôi con ngươi lấp
lánh như chứa cả bầu trời sao ấy của nàng.
Tà Đế tâm tình vui vẻ cất tiếng: “Vui vậy ư?”
Nụ cười trên môi Thủy Thần chợt thu lại một cách ngượng ngùng, nàng bối
rối nâng mắt nhìn dáng vẻ biếng nhác đang chống má của Tà Đế, nhìn vào
đôi con ngươi đen láy sau lớp mặt nạ kia vẫn đang chằm chằm quan sát
nàng.
Nàng cũng không trả lời hắn, cứ đảo mắt sang chú chim nhỏ
trên tay mà tìm đường đánh trống lãng, hỏi: “Sao mày lại bị thương thế
này? Là ai nhẫn tâm hại mày chứ?”
Lại không biết là nàng vô tình
hay cố ý nói những lời đó, mà Tà Đế vừa nghe xong liền ngay lập tức phản xạ lại như kẻ có tật giật mình, hắn đưa tay lên che miệng ho nhẹ vài
tiếng khiến Thủy Thần một thoáng ngạc nhiên, lại nghĩ hắn sức khỏe không tốt nên lo lắng hỏi han: “Người không khỏe ở đâu ư?”
“Không.” Tà Đế lắc đầu.
“Hay ta đi nấu cho người ít canh bổ?”
“Ta không sao?”
“Vậy…”
“Sao nàng cứ luôn tránh mặt ta? Là vì chuyện mấy hôm trước ư?”
Tà Đế bất giác hỏi chuyện chẳng chút liên quan khiến Thủy Thần ngạc nhiên, cúi mặt im lặng. Nhìn dáng vẻ đó của nàng, hắn nói tiếp: “Nếu nàng
không thích thì ta sẽ không đi nữa.”
Thủy Thần nghe xong bàng hoàng nâng mắt nhìn hắn, hỏi: “Tại sao? Nhưng người đã nói sẽ cùng Nhược An tiểu thư…”
“Ta nói nếu nàng không thích ta sẽ không đi nữa.”
Tà Đế nhấn mạnh lặp lại từng câu từng chữ rõ ràng đến nổi khiến lòng nàng
dường như dậy sóng, những con sóng không ngừng dập dờn vỗ vào bờ mang
theo những xúc cảm tiếp tục lẻn lỏi trong tim. Hắn nói với gương mặt
thản nhiên bình thản đến nổi cứ như đó là lẽ đương nhiên, lại chẳng hề
biết rằng chỉ những lời nói ấy của hắn thôi cũng đủ khiến tim nàng đập
rộn ràng, khiến nàng vui mừng lẫn ấm áp, khiến nàng tiếp tục không an
phận mà ảo tưởng những điều vốn luôn viễn vong.
Tà Đế nhìn bộ dạng ngẩn người ra đấy của Thủy Thần, khẽ cau mày, hỏi: “Vẫn không thích ư?”
“Hả?” Thủy Thần như sực tỉnh, chớp mắt nhìn hắn, lắc đầu đáp: “Không có...”
Đối mặt trước hắn, nàng vốn chẳng có quyền gì. Một nô tì không yên phận như nàng chẳng phải đều luôn vì hắn mà bất chấp đúng sai ư? Làm gì có việc
hắn thích gì mà nàng lại không thích chứ.
“Vậy hôm đó, Cùng ta vào thành đi, ta muốn cho nàng xem những thứ đẹp đẽ bên ngoài.”
Đúng vậy, Tà Đế hắn vì nàng đã hao tâm tổn trí nhiều rồi, cũng chẳng biết vì sao càng lúc lại càng muốn có được lòng nàng, có được nụ cười tự nguyện từ nàng.
Đôi mắt đen láy sau lớp mặt nạ ấy ôn nhu hứng trọn gương mặt nàng, hắn vẫn cứ dáng vẻ biếng nhác như thế mà ngắm nàng, vẫn cứ
một vẻ mặt thản nhiên mà buông lời khiến nàng động tâm.
Tình cảm
giống như một con thuyền mất neo trôi dạt trên biển, khi biển động mỗi
lúc một lớn thì con thuyền đó cũng một lúc nào đó sẽ không trụ được nữa
mà bị lòng đại dương kia nhấn chìm. Tình cảm của nàng thật sự đã bị hắn
nuốt trọn từ lâu rồi. Từ lúc nàng trao cho hắn đóa sen ở Mộng Lan sơn.