Khoác trên người bộ
bạch y thuần khiết như mọi khi, Thủy Thần cưỡi đẩu vân cùng Lâm Y lên
Cửu Trùng Thiên gặp Ti Mệnh. Nàng đảo mắt nhìn những cảnh vật nguy nga
tráng lệ hiện ra hai bên đường đi mà nàng đã từng rất thân thuộc kia.
Thiên Cung vẫn vẫn thế, vẫn chẳng chút thay đổi nào so với thời gian,
vạn năm trước cũng thế, vạn năm sau cũng thế, chỉ có điều, nó khiến nàng càng ngày càng cảm thấy lạ lẫm xa cách mà thôi.
Đến hành cung của Ti Mệnh, Thủy Thần cùng Lâm Y đứng trước cổng đợi một vị cung nga
vào thông báo với Ti Mệnh một tiếng, lại chưa đầy một khắc sau đã thấy
hắn dáng vẻ hớt hải nhanh chóng chạy ra đón nàng.
Ti Mệnh cười nói: “Thủy Thần đến sớm thế?”
“Ta quấy rầy giấc ngủ của ngươi ư?”
“Đâu có, đâu có, ta thức dậy lâu rồi, người vào đi.” Vừa nói Ti Mệnh vừa
nâng tay áo làm cử chỉ mời vào, Thủy Thần liếc nhìn dáng vẻ của hắn một
lượt rồi khoan thai bước vào trong.
Lâm Y đi đến trước mặt Ti
Mệnh, mỉm cười nói: “Ti Mệnh tinh quân mau sửa lại vạt áo đi kìa.” Đoạn
xoay người đi theo sau Thủy Thần, Lâm Y để lại Ti Mệnh một mặt ngơ ngác
cúi đầu nhìn y phục có chút xộc xệch của mình mà đỏ bừng cả mặt, hắn vội chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn rồi nhanh chóng bước vào theo.
Ti Mệnh cẩn thận bưng một bát canh đến cho Thủy Thần nói: “Canh này ta xin từ chỗ Mạnh Bà, tuy hơi khó uống nhưng vẫn rất cần trong việc lịch kiếp này, Thủy Thần thông cảm.”
“Phiền Ti Mệnh rồi.” Thủy Thần nhận
lấy bát canh trên tay Ti Mệnh đưa lên uống cạn một hơi, đoạn đưa lại cho cái bát không cho một cung nga bên cạnh hắn.
Đắng ư? Nàng chẳng
cảm thấy đắng gì cả, chắc có lẽ vì nàng đã từng trải qua cái đắng còn
đáng sợ hơn cả thứ canh này gấp trăm lần.
“Giờ người chỉ cần nhảy xuống từ cái chỗ đó là được.” Ti Mệnh vừa nói vừa dõi mắt đến khoảng
không đang xoay cuồn cuộn những vầng mây với từng bậc thềm bằng đá xếp
ngay ngắn phía trước.
Thủy Thần nhìn Ti Mệnh, nói: “Mong ngươi gắn số kiếp của ta và Kim Thần lại với nhau.”
“Ta đương nhiên sẽ để Thủy Thần lịch kiếp cùng một triều đại với Kim Thần,
cũng sẽ giúp hai người gắn kiếp số của hai người lại với nhau, nhưng về
những chuyện khác ta sẽ không nhúng tay vào, các kiếp nạn lẫn tình kiếp
người và Kim Thần trải qua phải tự do hai người quyết định rồi.”
“Cảm ơn ngươi.”
Dứt câu, Thủy Thần nâng bước tiến lên từng bậc thềm nối liền trước mặt, mái tóc dài lẫn bạch y của nàng được gió nơi đó vô tình thổi qua, tung bay
vô cùng uyển chuyển cũng vô cùng cô độc. Bước đến bậc thềm cuối cùng,
nàng ngoảnh đầu nhìn Ti Mệnh và Lâm Y, nhìn vẻ kiên định trong mắt Ti
Mệnh, nhìn sự lo lắng trên gương mặt Lâm Y, đoạn gật đầu một cái nhẹ như thể mọi thứ đã sẵn sàng. Nàng mỉm cười thả mình xuống khoảng không giữa vòng tròn mây ấy, để những tia sáng sáng nhỏ từ những gợn mây kia bất
giác xuất hiện quấn quanh người nàng…
Một kiếp này… Nàng nhất định sẽ trả món nợ ân tình cho Kim Thần….
“…”
Dưới màn đêm của U Đô, Tà Đế lười biếng tựa người vào lang cang bên hồ, đôi
mắt hờ hững nhìn xuống mặt hồ hở tí lại lởn vởn vài gợn sóng, hờ hững
nhìn bóng trăng chuyển động mềm mại trên nước. Đoạn bất giác cất tiếng:
“Nàng chắc đang lịch kiếp ở phàm gian nhỉ?”
“Vâng, đã được hai ngày.” Đông Nô đứng bên cạnh nhanh chóng trả lời câu hỏi của Tà Đế.
Hắn biết rõ người trong câu hỏi ấy của Tà Đế là chỉ về ai, cũng biết sau
một chữ vâng thì một thuộc hạ như hắn vẫn cần phải thông báo chính xác
là bao nhiêu ngày đã trôi qua, vì hắn không phải chỉ mới nghe Tà Đế hỏi
câu đó một lần, mà là rất nhiều lần.
Thủy Thần? Vị thượng thần
của thiên giới ấy khiến Đông Nô bất giác phải chú ý đến, là vì dạo gần
đây Tà Đế bỗng dưng trở nên rất kỳ lạ, mà sự kỳ lạ đó đều có liên quan
đến nàng ấy.
Thông thường đều đặn, Đông Nô đều sẽ tiếp nhận mọi
thông tin những chuyện lớn nhỏ khắp lục giới từ ma nhân truyền tin và
thông báo lại cho Tà Đế. Khi Tà Đế khi cảm thấy xuất hiện một quân cờ mà hắn vừa ý, hắn sẽ sai Đông Nô tiếp tục thu thập thông tin của người đó. Chỉ là từ trước đến giờ những quân cờ mà Tà Đế lợi dụng qua chưa từng
có nữ nhân xuất hiện, vì quan điểm về nữ nhân là con mồi trong mắt Tà Đế chỉ có hai từ vô dụng, mà việc của hắn thì vốn không cần những thể loại vô dụng như thế nhúng tay vào.
Lúc Tà Đế bắt đầu sai Đông Nô cập nhật tin tức của Thủy thần là lần đầu tiên khi nghe Dương lam nhắc đến, sau đó không thấy hắn nhắc gì đến vị thượng thần đó nữa khiến việc lấy
tin tức kia cũng trở nên yên ắng một thời gian. Nhưng bất chợt một hôm,
Tà Đế lại sai Đông Nô mỗi ngày đều phải thông báo cho hắn mọi hành tung
của Thủy Thần, khiến Đông Nô một thoáng ngạc nhiên. Không biết tự bao
giờ Tà Đế lại có hứng thú với người của thiên giới, cũng không biết tự
bao giờ vương của hắn lại quan tâm đến nữ nhân.
Đã có lúc Đông
Nô nghĩ, bởi vì Tà Đế nhận thấy ở vị thượng thần kia có điều gì đó mà y
có thể lợi dụng được nên mới không ngừng muốn tìm hiểu về vị thượng thần này, thâu tóm thật nhiều điểm yếu để dễ dàng nắm bắt trong lòng bàn
tay, nhưng hắn đã sai. Đã sai từ lúc vô tình phát hiện một chuyện kinh
thiên động địa là... Tà Đế rất hay rời khỏi U Minh điện vào lúc khuya
muộn, hầu như ngày nào cũng đều rời đi vào khung giờ đó, Đông Nô rất
muốn yên phận nhưng bản thân hắn lại chẳng thể yên phận nổi. Hắn bạo gan lén lút đi theo Tà Đế, cố gắng hết sức giữ một khoảng cách an toàn với y để tránh bị phát hiện. Rồi một thoáng bàng hoàng khi phát hiện nơi Tà
Đế đến lại chính là Thủy Linh cung của Thủy Thần, khiến Đông Nô chợt nhớ đến những lời lúc Dương Lam chạy đến cướp thiệp mời đã nói với Tà Đế.
Lúc ấy hắn và Mị Giả cứ nghĩ là nàng đang lảm nhảm gì đấy, chứ chưa từng ngờ rằng những gì nàng nói lại là đang ám chỉ đến Thủy Thần. Và chắc
chắn đây không phải là lần thứ hai hay thứ ba mà Tà Đế đến chỗ Thủy
Thần, có khi là đã đến trước đó rồi. Vì là đến trước đó nên mới bị Dương Lam phát hiện mà liều mạng đem việc đó ra uy hiếp y.
Nhưng điều
Đông Nô cảm thấy kỳ là lạ, Tà Đế vốn luôn ngăn cấm Dương Lam nảy sinh
tình cảm với Hoa Thần, bởi vì y không muốn vị hoàng muội này của y vướng phải những thứ y khinh bỉ, thì sao lúc này y lại….
Không thể nào, chắc chắn là không có chuyện đó, người chắc chắn sẽ không động tình với tiên nhân.
Đông Nô đã từng nghĩ như thế, nhưng hai ngày trước khi hắn nhận được tin
Thủy Thần đã đến chỗ Ti Mệnh xin lịch kiếp và thông báo lại với Tà Đế,
ngoài nhận được vẻ mặt lạnh như băng vốn có và vẻ ngoài dửng dưng hờ
hững với mọi chuyện thì Tà Đế khiến Đông Nô một thoáng chắc chắn rằng,
từ đầu đến cuối y vẫn chỉ đang lợi dụng nàng ta mà thôi. Vậy mà tất cả
sự chắc chắn ấy chỉ trong một khắc đều vỡ vụn khi Đông Nô nhận được câu
hỏi về Thủy Thần từ Tà Đế, một câu hỏi chỉ liên quan đến một nữ nhân duy nhất được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu ngày, không biết bao
nhiêu lần.
Vì Đông Nô và Mị Giả đã bên cạnh Tà Đế từ rất lâu, nên có thể nói con người Tà Đế thế nào hắn và Mị Giả đều ít nhiều biết
được, cũng vô cùng tôn kính vị Ma Tôn này. Chỉ là vạn năm trước sau giấc ngủ dài kia, Tà Đế chợt có những biểu hiện lạ khiến Đông Nô hắn không
thể nào không để ý đến. Lại vô tình phát hiện được rằng Tà Đế sau giấc
ngủ lịch kiếp ấy vẫn còn vướng bận điều gì đó mà lòng không thể dứt ra
được, chỉ là Đông Nô hắn cố tình lảng tránh vờ như không hay biết gì mà
thôi.
Việc Tà Đế muốn tiếp cận với ai Đông Nô hắn đều không có ý kiến, tiên nhân, ma nhân hay yêu nhân đều được, miễn là vương của hắn cảm thấy vui, miễn là người đó không phản bội lại vương của hắn. Mà
theo hắn thấy thì Thủy Thần cũng khá tốt, tuy là thượng thần của thiên
giới nhưng đã phạm phải đại tội vạn năm trước và bị gắn cho cái mác tội
nhận, có thể theo đó mà xếp vào hạng có chút tàn độc của ma nhân. Tuy là tiên nhân nhưng lại càng lúc càng ít qua lại với đám thần tiên nhốn
nháo kia, có thể theo đó mà xếp vào hạng tự cô lập bản thân. Vả lại nàng còn là nữ nhân xinh đẹp nổi danh khắp tứ hải bát hoang này, dù nhìn đi
nhìn lại thế nào vẫn thấy nàng rất xứng với Tà Đế. Hơn cả, Đông Nô để ý
được rằng từ lúc Tà Đế qua lại với Thủy Thần, có vẻ như Tà Đế không còn
bị giật mình mất giấc vào mỗi đêm nữa, cũng không còn lúc nào cũng mang
nặng tâm trạng cô độc như đợi ai nữa, như thế đối với hắn hay với Tà Đế
mà nói đều là chuyện tốt. Việc này Đông Nô hắn sẽ hết lòng ủng hộ, chỉ
có điều vẫn chưa thể để Mị Giả biết sớm, bởi vì nàng ấy nhất định sẽ
phản đối việc vương qua lại với một nữ nhân thiên tộc, như thế chắc chắn sẽ chọc giận vương.
“Chúng ta có nên đến Hoàng Tuyền một chuyến?”
Trước câu hỏi có chút thận trọng của Đông Nô, Tà Đế bất giác di dời ánh mắt
sắc lạnh trên mặt hồ sang người hắn, khiến hắn như bị hàn khí tỏa ra từ y làm cho toàn thân cứng đờ. Cứ nghĩ bản thân đã nhiều lời khiến Tà Đế
khó chịu, Đông Nô lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, mặt cúi gầm xuống đất
không dám đối diện với y.
“Đi!” Tà Đế chợt lên tiếng khiến Đông
Nô một thoáng ngạc nhiên, hắn thận trọng nâng mắt nhìn y, liền thấy y đã đứng dậy tự lúc nào. Một thân hắc bào bước ngang qua hắn, Tà Đế buông
câu: “Đến chỗ Tần Quảng.”
Từ thuở hồng hoang, Hoàng Tuyền vốn là
nơi thuộc về ma giới và được cai quản bởi một trong các Thập Điện Diêm
Vương do ma tôn các đời chỉ điểm, về sau Địa Tạng Vương bồ tát vì thấy
Hoàng Tuyền nằm ở vị trí tách biệt khá xa so với U Đô thành của ma giới
nên đã chiếm lấy chưởng quản nơi đó và hoàn toàn tách nó ra khỏi ma giới để làm nơi phán xét và đầu thai cho lũ người dị giới kia.
Một
trong các Thập Điện Diêm Vương tên Tần Quảng vốn là ma nhân, nhưng lại
luôn muốn sống với cái đạo lý của trời, quy y cửa phật, chấp nhận cúi
đầu dưới tiên nhân mà được Địa Tạng Vương bồ tát thu nạp và giao cho
việc cai quản âm ti ngục hình chứa ba ác đạo, âm hồn, ngạ quỷ và súc
sinh, cũng như phán xét chọn lọc cho việc đầu thai chuyển kiếp. Hơn cả,
Tần Quảng chưa hẳn là tự tách mình ra khỏi ma tộc, mà là tam tâm lưỡng
ý(1) đứng ở vị trí trung gian không đắc tội với bên nào, cũng vì thế mà
đại chiến ma tộc năm đó vốn chẳng có bóng dáng hắn xuất hiện. Hắn là ma
nhân mang huyết ma hoàng tộc duy nhất mà Tà Đế khinh bỉ vì cả gan cúi
đầu trước tiên tộc. Tà Đế đã từng thề với lòng rằng nhất định sẽ dành
lại Hoàng Tuyền, một tấc đất của ma tộc cũng phải dành về không thể
thiếu. Và khi hắn đặt chân đến hoàng tuyền sẽ là lúc hắn tự mình dẫm nát mặt Tần Quảng vì dám làm điều gây sỉ nhục cho ma tộc. Nhưng hắn lại
không ngờ rằng cũng có ngày hắn bước chân đến hoàng tuyền khi điều hắn
muốn chưa được hoàn thành.
Tà Đế cùng Đông Nô đi về phía tây của U Đô, đến cái nơi gọi là hoàng tuyền ấy, bước qua con đường nở đầy bỉ
ngạn hoa diễm lệ đỏ rực ven sông Vong Xuyên thì dừng lại. Hắn nâng mắt
nhìn cây cầu nại hà mang bảy màu sắc trông vô cùng trơn trượt bắc ngang
con sông đầy những oán than oan khuất. Đoạn nhìn lão lái đò phất phơ bộ
râu trắng ngần dưới lớp mạng che màu đen của chiếc nón đang đội kia, vừa chỉnh sửa mái chèo vừa ngân nga mỗi một đoạn ca.
Tình ái làm cho con người nhỏ bé như cỏ rác
Đạo nghĩa không chùn bước tiến về phía địa ngục sâu thẳm
Thiện ác đều quyết định bởi một khắc suy nghĩ của người
Ta dùng tất cả để đến cầu xin một tia thương xót.(2)
Tà Đế bước đến chỗ chiếc thuyền đang neo đậu của lão lái đò, khiến lão
theo thói quen không màng ngước nhìn cứ thế mở miệng lên tiếng, hỏi:
“Hai vị công tử đây muốn qua sông ư?”
“Ừm” Tà Đế trả lời không còn gì ngắn gọn hơn.
Lúc này cảm thấy tà khí khác thường, lão lái đò mới ngẩng đầu lên nhìn thì
bất giác bàng hoàng mà vội cúi người hành lễ nói: “Không biết ma tôn và
la sát Đông Nô giá đáo, thứ lỗi cho lão nô vô lễ không kịp nghênh tiếp.”
“Đưa ta qua bên kia sông.” Tà Đế lạnh lùng buông câu, đoạn cùng Đông Nô tùy tiện bước lên thuyền.
Tà Đế ngồi ở phía mũi thuyền nhìn cảnh vật hư ảo của sông Vong Xuyên cùng
Đông Nô đứng im lặng phía sau, lão lái đò thì bị khí thế cao quý bức
người kia của hắn làm cho hoang mang không tự chủ được việc có chút run
rẩy, đôi tay vội chèo thật nhanh giúp đưa hắn và Đông Nô sang bên kia
sông, cũng như giúp cho bản thân lão trút đi ghánh nặng bỗng dưng ập đến này.
Mũi thuyền thoáng chốc chạm đến bờ, Tà Đế cùng Đông Nô rời
khỏi thuyền, không nói không rằng cứ thế bỏ đi. Để lại lão lái đò một
tâm trạng thư thái như vừa thoát khỏi cơn khủng hoảng cực đại mà thở
phào nhẹ nhõm nhìn hai bóng đen khuất dần sau làn khói mờ ảo.
(1) Đại loại là ba lòng hai dạ không không cố định theo phe nào, chỉ ở trung gian.