“Bụp bụp” hai tiếng,
Dương Lam cùng A Khúc như đồng loạt thức tỉnh khỏi mộng đẹp trước mắt,
đến lúc kịp nhận thức được bản thân bị ai đó điểm huyệt thì đã ngay lập
tức nhận được mũi kiếm sáng lóa kề đến gần cổ, sự lạnh lẽo của kim loại
gần ngay sát da thịt khiến người ta cảm nhận được mà không khỏi rùng
mình.
Dương Lam vẫn giữ một bộ mặt điềm tĩnh quan sát nữ nhân vận
hồng y với gương mặt không mấy thân thiện đang chỉa mũi kiếm kề cổ nàng.
“Tiểu nhân, có ngon thì giải huyệt cho bọn ta.” A Khúc nghiến răng nhìn Lâm Y đầy giận dữ như thể cảnh cáo nàng ta nếu dám đụng đến một sợi tóc của
Dương Lam, thì cho dù có mất đi cái mạng này nàng cũng sẽ lột sạch da
nàng ta ra.
Lâm Y liếc nhìn A Khúc rồi lại như không màng đến nữa mà hờ hững dời mắt sang Dương Lam, cau mày hỏi: “Hai ngươi là ai? Sao
cả gan đột nhập vào đây? Không biết nơi đây là đâu hay cố tình không
biết?”
“Vị cô nương đây thật sự là hiểu lầm rồi, bọn ta chỉ là
tiện đường ngang qua rồi vô tình lạc vào đây mà thôi, không biết nơi
này…”
“Xảo biện!” Lâm Y nghiến răng cắt ngang lời Dương Lam đồng thời cũng nhích mũi kiếm gần hơn tới cái cổ trắng nõn của nàng.
“Ngươi dám!” A Khúc trừng mắt quát.
“Tiểu Y, bỏ kiếm xuống đi.”
Thanh âm như rót nước bên tai ấy khiến Lâm Y quay đầu lại, Dương Lam và A
Khúc cũng ngạc nhiên mà dõi mắt đến nữ nhân một thân bạch y thanh nhã,
tay cầm đóa tuyết liên còn vươn vài giọt nước đang từng bước tiến đến
gần chỗ bọn nàng kia.
Lâm Y gương mặt lộ rõ vẻ không tán đồng, nói: “Nhưng bọn chúng là người Ma Tộc.”
“Ta nói em bỏ kiếm xuống đi.” Thủy Thần vẫn mặt lạnh nhắc lại câu nói lúc
nảy khiến Lâm Y như cứng miệng, nàng do dự một hồi đoạn liếc mắt nhìn
Dương Lam và A Khúc vẻ mặt vô cùng không cam tâm tình nguyện mà thu kiếm lại, cúi thấp đầu đứng lùi về sau Thủy Thần.
Thủy Thần vung tay
áo liền ngay lập tức giải huyệt đạo cho Dương Lam và A Khúc mà không cần động một ngón tay lên người họ, A Khúc được giải huyệt liền nhanh chóng rút đoản đao bên hông ra, đưa lên trước mặt phòng thủ khiến Lâm Y cũng
bất giác theo phản xạ mà nâng kiếm lao lên chắn ngang trước mặt Thủy
Thần.
Thủy Thần bước đến chạm vào cánh tay đang ghì chặt kiếm của Lâm Y, Lâm Y như hiểu ý liền mím môi đoạn gật đầu không vui thu lại
kiếm, tiếp tục đứng lùi về sau Thủy Thần kèm theo ánh mắt như mũi tên
bén nhọn đầy phòng bị nhìn A Khúc.
Thủy Thần mỉm cười hòa nhã hỏi: “Không biết hai vị cô nương đây muốn đến đâu mà lại lạc vào hành cung của bổn thần?”
“Không giấu gì vị tiên tử đây, ta và muội muội là đang trên đường đến Hoa
Giới, vô tình thấy cảnh sắc nơi đây rất đẹp lại có chút quen thuộc,
không ngăn nổi sự tò mò nên đã tự ý vào đây mà không thông báo trước,
quả là đắc tội rồi.” Dương Lam cười nói, tay ôm quyền tỏ vẻ cáo lỗi nhìn Thủy Thần.
Quen thuộc?
Thủy Thần hơi cau mày, không biết
là Dương Lam là đang nói thật hay cố nói dối để che dấu mục đích đến
đây, nếu là đến đây với ý đồ gì đấy, vậy Ma Giới từ bao giờ lại có hứng
thú với một Thủy Thần vừa mới được thả ra từ U Thiên Tháp như nàng?
Nhìn gương mặt vô cùng thân thiện của Dương Lam trông chẳng giống một ma
nhân mưu mô có ý đồ gì khác, vậy nếu lời nàng nói là sự thật thì… Thủy
Linh Cung của nàng sao lại có chút quen thuộc với Dương Lam? Khung cảnh
này chẳng phải chỉ có mỗi mình nàng và A Vũ biết sao?
“Giảo
biện, nơi đây vừa mới tu sửa không lâu sao lại có thể quen thuộc với các ngươi.” Lâm Y gằng giọng nói lớn cắt ngang dòng suy nghĩ vô thực của
Thủy Thần.
Đúng vậy, là ma nhân kia đang nói dối… Thủy Thần nàng đã suy nghĩ nhiều rồi.
“Vả lại từ bao giờ Hoa giới lại qua lại với Ma Giới các ngươi thế?”
Lâm Y nói giọng mỉa mai khiến A Khúc nghe xong mặt đỏ bừng lên vì tức giận, nàng ta nói vậy là ý muốn khinh khi Ma Giới các nàng không có cơ hội
được qua lại với Hoa Giới ư? Nói như thế chẳng khác nào muốn nhấn mạnh
là Ma Giới các nàng thấp kém không đáng để các tộc khác qua lại.
Nàng ta chán sống rồi ư? Dám đụng đến tự tôn Ma Giới của nàng.
Cục tức như bị dồn lên tới não, A Khúc nắm chặt thanh đoản đao trên tay,
nghiến răng thốt lên được một từ “ngươi” liền bị Dương Lam đưa tay chắn
phía trước cướp lời.
“Vị tiên nữ này nói không sai, Hoa Tộc vốn chưa từng qua lại với Ma Tộc bọn ta, chỉ là bọn ta muốn đến đó có tí việc mà thôi.”
“Nơi đây có chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
Thanh âm hứng khởi ấy khiến không khí căng thẳng lúc này như bị xua tan, mọi
ánh mắt như đổ dồn về Dĩ Hinh đang vừa ngậm thanh kẹo mạch nha vừa được
tì nữ đỡ đến chỗ Thủy Thần.
Dĩ Hinh nhìn Dương Lam và A Khúc, tò mò hỏi: “Hai người là..”
“Là hai kẻ đột nhập Thủy Linh Cung.” Lâm Y dứt khoát trả lời.
Dĩ Hinh tròn mắt há miệng “ồ” lên một tiếng rồi nhìn Thủy Thần vẻ thăm dò
“Người định xử lí thế nào đây? Người đâu thích những kẻ không mời mà
đến, à không, không thích người lạ vào hành cung của mình mới đúng.”
Đoạn quay sang nhìn A Khúc chậc chậc hai tiếng, nói: “Vị cô nương này
còn mang theo cả vũ khí.”
“Lâm Y, chỉ đường cho họ đến Hoa Giới.”
“Nhưng bọn họ…” Lâm Y cau mày.
“Ngươi lại đến đây lấy bánh ư?” Thủy Thần như không quan tâm đến lời Lâm Y,
mỉm cười nhìn Dĩ Hinh vẫn đang ngậm thanh kẹo mạch nha.
“Bánh gì
chứ, con là sợ người cô đơn nên đến bầu bạn thôi.” Dĩ Hinh bĩu môi đoạn
cùng Thủy Thần rảo bước đến mái đình giữa hồ, Lâm Y nhìn bóng lưng Thủy
Thần rồi lại liếc mắt nhìn Dương Lam và A Khúc bên cạnh, đoạn hậm hực để lại cho cả hai một câu “đi theo ta” rồi xoay người nhắm hướng lối ra mà bước.
A Khúc thu lại đoản đao đang lăm le trước mặt, đề phòng
cùng Dương Lam đi theo phía sau Lâm Y, đi được một lúc thì Dương Lam
chợt dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía mái đình lục giác, nói to: “Vị
tiên tử bạch y có thể nào cho ta biết quý tính đại danh được không?”
“Thủy Thần, nàng ấy là Thủy Thần chủ của hành cung này, còn ta là Dĩ Hinh.”
Dĩ Hinh nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của Dương Lam sẵn tiện hớn hở giới
thiệu luôn danh tính của mình khiến Thủy Thần đang săm soi mấy đóa tuyết liên nàng vừa hái liền khựng lại, thầm thở dài vì biểu hiện quá đỗi hồn nhiên lanh lẹ của Dĩ Hinh.
“Đa tạ.” Dương Lam mỉm cười gật nhẹ đầu một cái rồi quay người bỏ đi.
Dương Lam và A Khúc được Lâm Y dẫn ra ngoài cổng Thủy Linh Cung, cũng được
nàng ấy chỉ đường đến Hoa Giới theo như chỉ thị của Thủy Thần. Dương Lam luôn vờ chăm chú lắng nghe chỉ dẫn, vẫn luôn giữ gương mặt với nụ cười
mỉm thân thiện đa tạ Lâm Y nhưng thật ra trong lòng nàng rõ hơn ai hết
đường đến chỗ người thương, chỉ là ngoài mặt vẫn giả vờ tỏ ra là mình
không biết gì để diễn nốt vở kịch lạc đường này.
Từ lúc rời khỏi
Thủy Linh Cung cho đến khi tới được Hoa Giới, Dương Lam vẫn cố lục loại
tìm kiếm trong trí nhớ cái khung cảnh mà nàng cho là quen thuộc kia
nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra được rốt cuộc là giống với nơi nào? Và bản
thân đã nhìn thấy ở đâu?
"Lại là hai người?" Hai tên lính canh cổng thở dài chán nản nhìn Dương Lam và A khúc.
Bọn hắn và cả mấy vị Phương Chủ của Hoa Giới vốn đã quá quen mặt với hai
con người thường xuyên lui tới để tìm Hoa Thần của bọn họ này. Chỉ là vì Dương Lam là công chúa Ma Tộc nên bọn họ có chút dè bỉu, không muốn Hoa Giới qua lại nhiều với Ma Tộc vì dù gì Hoa Giới của họ cũng thuộc đồng
minh Thiên Tộc. Mặc dù cả hai bên đã không còn tranh đấu sau trận đại
chiến năm đó, nhưng khắp Lục Giới này ai ai chẳng biết Thiên Tộc và Ma
Tộc vốn như nước với lửa chẳng thể hòa hợp, mà vị tam công chúa của Ma
Tộc cứ luôn tìm đến Hoa Giới của bọn họ với ý đồ gặp gỡ Hoa Thần như thế này nếu lộ ra ngoài thì quả thật rất không hay, hơn cả là Hoa Thần của
bọn họ cũng không có ý không muốn gặp nàng nên bọn họ phải tìm cách để
đuổi khéo nàng về. Lại không biết rằng, với một người tính cách ngoan cố như Dương Lam thì càng tìm cách ngăn cản, nàng càng chấp xông vào Hoa
Giới mà thôi.
Mặc kệ mọi lời bàn tán không hay, Dương Lam nàng
vẫn cứ mặt dày tiếp cận Lục Mạch Niên vì đơn giản nàng yêu hắn, rất muốn gặp hắn, càng muốn mỗi ngày được ở bên cạnh hắn, dù cho kết quả nàng
nhận được chỉ là mấy cái nhìn lạnh lẽo của hắn, cả sự hờ hững không một
lần quan tâm đến nàng của hắn, dù cho như thế đi nữa, nàng vẫn cứ lì lợm không bỏ cuộc.
Lần này lại vẫn như thế, hai tên lính canh cổng
lại đưa ra một lí do để đuổi khéo nàng về rằng Lục Mạch Niên đã lên Cửu
Trùng Thiên gặp Thiên Đế bàn việc không biết khi nào sẽ trở về, mà Dương Lam thì chẳng ngoan ngoãn mà tin lời họ, nàng vẫn cứ ngoan cố tiếp tục
cùng A Khúc náo loạn trước cổng đòi vào Hoa Giới nhưng lại chẳng thấy
Lục Mạch Niên ra mặt. Mọi lần khi nàng nháo nhào quấy rối thế này hắn
đều sẽ xuất hiện, không tặng nàng một cái liếc xéo thì sẽ là vài câu nói hời hợt khiến người nghe đau lòng, mà chỉ cần như thế, nàng liền sẽ mỉm cười mặc cho lời nói ấy có sắc nhọn đến đâu. Nhưng xem ra lần này tên
lính canh cổng quả thực không lừa nàng, Lục Mạch Niên chàng thật đã lên
Cửu Trùng Thiên rồi.
Vì muốn gặp hắn, Dương Lam nàng lại trốn
khỏi U Đô, giờ hắn lại chạy lên tới tận Thiên Giới thì sao nàng có thể
đuổi theo hắn tới đó được đây, bao nhiêu công sức cứ thế đi tong ư? Nàng nhớ hắn, nàng là muốn gặp hắn.
Dương Lam ngồi xổm xuống trước
cổng Hoa Giới, hai khủy tay đặt trên đầu gối, nàng chống cằm thở dài
nghĩ thôi thì chờ một ngày xem sao, biết đâu hắn trở về.
Là vì
nghĩ như thế, Dương Lam mặc kệ thân phận công chúa Ma Tộc, nàng cùng A
Khúc ngồi trước cổng Hoa Giới đợi Lục Mạch Niên, cứ thế đợi hết một ngày một đêm vẫn chẳng thấy hắn xuất hiện, ngược lại sức chịu đựng có giới
hạn của A Khúc “bùm” một cái bị nàng làm cho nổ tung.
“Chúng ta về thôi, người vì sao phải hạ thấp bản thân vì hắn như thế?” A Khúc bực bội nắm lấy tay Dương Lam kéo nàng đứng dậy.
“Ta có linh cảm ngày mai chàng sẽ về.”
“Người đừng như vậy nữa, nếu vương mà biết được nhất định sẽ san bằng cái Hoa Giới này cho xem.”
“Chúng ta đợi thêm tí nữa thôi, ta nhìn mặt chàng một lát rồi đi ngay, đợi một ngày nữa thôi, nhé?”
Dương Lam chớp mắt vẻ khẩn thiết nhìn A Khúc khiến nàng không khỏi không mềm
lòng, vẻ mặt buồn phiền thốt được hai chữ “công chúa” lại như nghẹn lại
nơi yết hầu, nàng hết cách bèn thở dài nói: “Nếu ngày mai hắn vẫn không
xuất hiện, người phải cùng em về U Đô đấy!”
“Ừm, ta hứa, nếu mai
chàng không xuất hiện, ta sẽ về U Đô.” Dương Lam cười tươi tiếp tục ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đụn mây bên cạnh nói: “Ngồi đi.”
Sự si tình của Dương Lam khiến hai tên lính canh cổng trực tiếp chứng kiến cũng phải
mềm lòng nhưng lại chẳng thể giúp được gì, Ma và Tiên từ trước đến nay
vốn không hề có kết quả, huống hồ Hoa Tộc lại chính là tinh linh thuộc
Tiên Giới, ranh giới như thế quả là quá ngăn trở rồi.
Đợi hết hai ngày vẫn không thấy Lục Mạch Niên xuất hiện, Dương Lam có chút hụt hẫng mà theo A Khúc trở về U Đô, lúc đi còn tiếc nuối ngoảnh đầu nhìn lại,
nàng vô tình nhìn thấy gấu váy màu lục thấp thoáng phía xa.
Lòng
ngực nhói lên, sóng mũi bất giác cũng cay cay kéo theo một màn sương mờ
nơi khóe mắt, quả nhiên là tên lính canh lại dối nàng, quả nhiên là Lục
Mạch Niên chàng mặc cho nàng có náo loạn hay phá nát cái cổng Hoa Giới
này cũng sẽ không ra mặt, quả nhiên dù cho nàng có ngồi co rúm đợi chàng bao nhiêu ngày đi chăng nữa thì chàng vẫn nhất nhất không chịu gặp
nàng..
Trở về U Đô, Dương Lam sai A Khúc qua ngự thiện mang cho
nàng bát canh hạt sen, vì cứ như một thói quen khi tâm trạng không tốt
nàng sẽ uống món canh ngọt ngọt dịu dịu ấy.
Bản thân tự la lết
trên lối đi về Tam Di Điện, Dương Lam cứ lờ đờ như người vô hồn, muốn
nghĩ gì đấy lại như không dám nghĩ đến, lúc đi ngang U Minh Điện của Tà
Đế, mùi hương thanh mát của hoa lê tỏa ra ngào ngạt khiến nàng bất giác
khựng lại.
Là nó!
Dương Lam như sực nhớ ra gì đó, nàng
quay người bước vào cánh cổng mái vòm đề ba chữ “U Minh Điện” đầy uy
phong phía trên, một rừng hoa lê trắng xóa hiện ra trước mắt, khung cảnh mê hoặc lòng người này khiến nàng nheo mắt bước vào càng sâu hơn, rõ
ràng từng vị trí đều chính xác không sai vào đâu.
Dương Lam vừa
bàng hoàng vừa chạy nhanh vào tẩm cung của của Tà Đế miệng không ngừng
gọi “hoàng huynh” khiến Tà Đế đang ngồi yên tĩnh phê duyệt tấu chương
trong đình liền bị tiếng ồn của nàng quấy rầy mà khựng lại.
Lười biếng ngẩng đầu nhìn Dương Lam đang hối hả chạy về phía mình, Tà Đế lạnh giọng hỏi “Chuyện gì?”
Dương Lam ngồi xuống ghế đối diện Tà Đế, vừa để tay lên ngực điều hòa nhịp
thở vừa hỏi: “Hoàng huynh có quen biết Thủy Thần không?”
Tà Đế cau mày “Thủy Thần? Một trong ngũ đại thượng thần của bát hoang?”
“Đúng, đúng là người đó.”
“Không quen.” Tà Đế hờ hững trả lời không chút do dự đoạn không quan tâm đến
mấy câu hỏi vớ vẩn của Dương Lam nữa, hắn tiếp tục chăm chú vào đống tấu chương trên bàn.
“Ta cũng nghĩ là hai người không quen, nhưng kì lạ, sao hành cung của nàng ta lại giống với U Minh Điện của huynh như
thế, phải nói là giống đến từng chi tiết nhất là rừng hoa lê ấy, chẳng
lẽ là trùng hợp thôi sao? Quả là có nhiều chuyện khó tin thật…”
Dương Lam khó hiểu lấy một miếng bánh quế cho vào miệng, vừa nhai ngồm ngoàm
vừa lảm nhảm như đang độc thoại với chính mình, lại không ngờ từng câu
từng chữ tuôn ra từ miệng nàng lại lọt hết vào tai Tà Đế hắn, khiến bàn
tay đang cầm bút của hắn bất giác khựng lại.
Giọt mực đen từ đầu cọ nhỏ xuống trang giấy trắng hệt như một đóa hắc hoa nở rộ giữa nền
tuyết, Tà Đế lần này hình như có chút hứng thú đến mấy lời vớ vẩn mà
Dương Lam đang nói, hắn nâng mắt nhìn Dương Lam, hỏi: “Muội đã đến đó?”
“Hả?” Dương Lam tròn mắt “À… Tất nhiên, lúc muội đến Hoa Giới có đi ngang
thấy chỗ đó có phần kì lạ nên ghé…” Lời còn chưa ra hết Dương Lam như
sực tỉnh vội bụm chặt miệng trợn mắt nhìn Tà Đế đoạn cười hề hề, nói: “Ý muội là trong lúc đi dạo ngoài U Đô, muội vô tình phát hiện một hòn đảo nhỏ ở giữa biển Đông Hải ấy, lúc trước nó vốn hoang vu lắm chỉ có một
vị tiên nữ trông coi ở đấy thôi. Dạo gần đây chủ nhân nơi đó hình như
trở về rồi, khung cảnh nơi đó cũng bị thay đổi khá nhiều, tò mò nên muội có vào xem, kết quả phát hiện ra sự trùng hợp bất ngờ này đây.”
“Vậy ư?” Tà Đế vẫn mặt lạnh như tờ nhìn Dương Lam.
Dương Lam gật đầu đáp trả câu hỏi hờ của Tà Đế đoạn cười ngốc cho qua chuyện. Họa từ miệng mà ra, quả thật nàng quá sơ xuất, mém chút nữa là cái
miệng đáng chết này của nàng gây họa lớn rồi, biết nàng lại trốn ra
ngoài để gặp Lục Mạch Niên nữa, chắc chắn vị hoàng huynh trái tim sắc đá này sẽ phong ấn nàng vào cây cột trong phòng mà cử người ngày đêm canh
gác mất. Thật là hú hồn chim én mà.
Không hiểu sao cứ mỗi lần nói chuyện với vị hoàng huynh này là nàng đều không tránh khỏi sơ xuất như
thế, thiết nghĩ lần sau nên cẩn trọng lời nói, mà không, là nên hạn chế
gặp huynh ấy luôn thì tốt hơn.
“Không… Không có gì nữa thì muội xin cáo lui nhé, sao tự dưng muội cảm thấy đầu óc choáng váng quá cần về cung nghỉ ngơi.”
“Ừm!”
“Vậy muội cáo lui.”
Vẫn không kịp nghe tiếng “ừm” kế tiếp từ Tà Đế, Dương Lam đã nhanh chóng
quay đầu chạy mất hút giữa rừng hoa lê, để lại cho Tà Đế một chút tò mò
khó hiểu.
Theo như hắn có xem qua trong sử ghi lại cũng như nghe được ít nhiều từ miệng người khác, thì người mang cái tên Thủy Thần này là một trong ngũ đại thượng thần của thiên giới do Nữ Oa tạo nên, hắn
ta được cho là vị thần thanh thuần nhất thiên địa, hơn vạn năm trước
cũng từng xuất hiện trong đại chiến Tiên Ma, tiếc là Tà Đế hắn không có
mặt ở đấy, nghe nói đó là một trận kinh thiên động địa mà khi nhắc tới
thì cả Lục Giới cũng phải rùng mình khiếp sợ.
Thủy Thần? Người này quả thực đã chạm đến sự tò mò của Tà Đế hắn....