Đại Diễn và Nam Man không lộ
ra bất hòa, triều đình không để lọt tin tức ra ngoài, trong dân chúng
cũng không có tiếng gió nhưng thân là công chúa đương triều, Chử Thanh
Huy linh cảm có điều bất thường, chỉ là nàng không ngờ thời điểm xuất
chinh lại sớm như vậy.
Tới tận tháng năm nàng mới biết mình có
thai, nôn nghén liên tục, may mà hài tử ngoan ngoãn, ngoài việc không ăn được thì nàng không phải chịu khổ thêm.
Mấy ngày nay triều đình
khẩn trương chuẩn bị quân lương, doanh trại ngoài thành không ngừng thao luyện. Diêm Mặc thường ở doanh trại, cứ bốn năm ngày lại có ít thời
gian rảnh, giục ngựa không ngừng cũng chỉ kịp về nhìn nàng một lát rồi
phải về quân doanh.
Chờ tới tháng sáu, thời kỳ nôn nghén đã qua
thì đại quân cũng xuất phát. Đêm trước khi xuất phát, Diêm Mặc trở về
phủ một chuyến. Chử Thanh Huy đã chuẩn bị xong hành lý cho Diêm Mặc từ
lâu vì không biết khi nào Diêm Mặc mới trở về, nàng chuẩn bị cả đồ mùa
thu. Hành lý xếp đầy ba, bốn cái rương, nàng kiểm tra lại một lượt, chỉ
sợ bỏ sót cái gì.
Tía Tô lo lắng nàng mệt mỏi, khuyên mấy lần nàng mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mặt trời đã xuống núi nhưng trong gió còn mang hơi nóng của ban ngày. Thân
hình Diêm Mặc bỗng xuất hiện ở cửa chính, sau lưng là ráng chiều đỏ ửng
như đốt cháy cả bầu trời.
Chử Thanh Huy mải nhìn áo khoác của
Diêm Mặc bay trong gió, mới chớp mắt mà chàng đã đi tới trước mặt. Nàng
ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Diêm Mặc.
Tía Tô phẩy tay mấy cái, dẫn các cung nữ lui ra khỏi phòng.
Trong phòng đã thắp đèn, không biết là do ánh sáng hay ảo ảnh, mắt nàng ánh lên một tầng hơi nước.
Diêm Mặc cúi xuống, vòng tay qua eo nàng, bàn tay kia vuốt ve gương mặt, than nhẹ: “Nàng lại gầy đi rồi.”
Bây giờ Chử Thanh Huy mới phản ứng được, nắm lấy tay Diêm Mặc, mỉm cười,
đôi mắt vẫn còn hơi nước: “Chàng còn nói ta, không bằng chàng nhìn lại
mình xem, người còn gầy hơn trước, sau này chàng định bế ta thế nào?”
Diêm Mặc nghe xong, vòng tay ôm lấy nàng, xoa đầu: “Nàng đúng là một con mèo con.”
“Mấy tháng nữa sẽ là hai con.” Một tay Chử Thanh Huy ôm cổ Diêm Mặc, tay kia vuốt ve bụng.
Diêm Mặc cúi đầu nhìn bụng Chử Thanh Huy, thần sắc có thêm mấy phần phức tạp.
Cả hai ăn ý không nhắc tới việc sắp chia xa, hành động giống thường ngày, cùng nhau ăn bữa tối rồi rửa mặt đi ngủ.
Chử Thanh Huy làm tổ trong ngực Diêm Mặc, vui vẻ kể lại mọi chuyện trong
nhà: “Chàng nhớ tổ én dưới hiên không, đám én nhỏ đã biết bay rồi, ban
đầu ta nghĩ là chỉ có ba con, không ngờ là bốn con én. Mấy ngày gần đây
ta không thấy bọn chúng, có lẽ là đến nơi khác làm tổ rồi. Ta nghe người làm nói đôi én kia lại sinh một ổ trứng mới, bọn chúng đúng là một đôi
phụ mẫu chăm chỉ.”
“Bọn chúng giống nàng.” Diêm Mặc đột nhiên nói.
“Sao cơ…” Chử Thanh Huy bất ngờ một lát mới kịp phản ứng, Diêm Mặc lại trêu
chọc nàng việc trước kia muốn sinh nhiều hài tử, không khỏi xấu hổ:
“Việc đó ta chỉ nói một lần, chàng định chê cười ta bao lâu?”
“Ta nhất định phải trêu chọc nàng đến khi nào không trêu chọc được nữa mới thôi.” Diêm Mặc trả lời thành thật.
Chử Thanh Huy giả vờ hờn giận: “Tốt nhất chàng đừng để ta biết được chuyện
nào mất mặt, ta sẽ kể cho con để nó cười chàng, con nói xem có đúng
không?” Nàng cúi đầu xoa bụng.
“Ngày nào ta quan sát mà không
thấy một chút thay đổi nào, chàng thử sờ xem, hình như con lớn hơn một
chút rồi.” Nàng cầm tay Diêm Mặc đặt lên bụng. Bàn tay Diêm Mặc to lớn
ấm áp, bảo vệ bụng nàng chặt chẽ, lòng bàn tay hơi cong, ôm sát lấy
bụng.
Diêm Mặc không dám nhúc nhích, tay chân cứng ngắc, mãi đến khi Chử Thanh Huy giục mới nhẹ nhàng nói: “Đúng là con lớn hơn.”
Chử Thanh Huy nghe được thì vô cùng vui vẻ: “Hồi Chỉ Lan mang thai, ta đã
cẩn thận quan sát rồi, mấy tháng đầu bụng không thay đổi mấy, tầm ba
tháng sẽ hơi nhô lên, đến tháng thứ năm sẽ lộ rõ rồi nhanh chóng to lên. Con ở trong bụng có thể vung tay vung chân, duỗi người, xoay người, nói không chừng còn thổi bong bóng được đấy.”
Diêm Mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe nàng tưởng tượng về hài tử.
“Thái y dự đoán con ra đời vào tháng một năm sau, từ giờ đến khi đó còn nửa
mùa hè, cả một mùa thu, mùa đông … Ta ở đây, con cũng ở đây chờ chàng
trở về.” Giọng nàng dần nhỏ lại, ánh mắt nhìn về phía xa xăm như đang
nhìn đến thời điểm trùng phùng.
Diêm Mặc ôm chặt nàng, thì thầm hai chữ “cũng tốt”.
Chử Thanh Huy sụt sịt mũi, mỉm cười nói: “Ngày mai ta không đi tiễn chàng,
nhiều người nhìn như vậy, ta sợ bản thân không kìm được nước mắt, mất
hết mặt mũi.”
“Đừng khóc.” Diêm Mặc hôn lên mắt nàng.
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, khóe mắt đỏ: “Ta không khóc, đó là do buồn ngủ.”
Diêm Mặc đắp chăn cho Chử Thanh Huy cẩn thận rồi ôm nàng vào ngực: “Vậy nàng ngủ đi, ngủ dậy thì vui vẻ dùng bữa, chú ý nghỉ ngơi. Đợi đến khi nàng
béo lên là lúc ta trở về.”
“Ngoéo tay.” Chử Thanh Huy giơ ngón út ra.
Diêm Mặc giơ ngón út, ngoắc tay hai người lại.
“Được rồi, đây là chàng hứa với ta, chờ đến khi ta béo lên chàng sẽ trở về,
nói rồi thì phải giữ lời đó, nếu không ta và con sẽ không để ý tới
chàng.”
“Được, ta đồng ý với nàng.”
Chử Thanh Huy thỏa mãn nhìn Diêm Mặc lần nữa rồi nhắm mắt lại, một lát đã không còn động tĩnh, có lẽ đã ngủ mất.
Diêm Mặc cả đêm không ngủ, chỉ lẳng lặng ngắm nàng cho đến khi nến đỏ cháy
hết, từ xa truyền đến tiếng gà gáy buổi sáng mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Người làm biết hôm nay Diêm Mặc xuất chinh nên dậy từ sớm. Trong nội viện có
tiếng bước chân khẽ, tiếng xê dịch hành lý rồi lại chìm vào yên lặng.
Cung nữ gác đêm giơ nến, cẩn thận tiến vào nội thất, thấy công chúa chưa
tỉnh liền lui ra. Bên trong màn chướng, Chử Thanh Huy khẽ mở mắt.
-----
Sau khi đại quân xuất phát, trong kinh thành ồn ào nghị luận vài ngày rồi lại chìm trong cảnh ca múa thái bình.
Phủ công chúa dần trở nên quạnh quẽ, đám én nhỏ đã bay đi xây tổ, chỉ còn
đôi én già ấp lứa trứng mới. Trước mắt thai nhi đã ổn định, Chử Thanh
Huy lại lười ra cửa, ngoại trừ khi tiến cung thỉnh an, phần lớn thời
gian nàng đều ở phủ.
Lâm Chỉ Lan sợ nàng nghĩ linh tinh nên dắt theo hài tử đến thăm phủ công chúa.
Hài tử của nàng được hơn sáu tháng, đúng thời điểm trắng tròn, đáng yêu
nhất, bất kể ai trêu đùa đều cười khúc khích không ngừng. Dáng vẻ đó quả thực làm người gặp người thích, ông ngoại nàng là Lễ bộ thượng thư vì
vậy đặt cho bé nhũ danh Chước Nhi [1].
[1]: Chước: rực rỡ, chói lọi.
Chử Thanh Huy vốn đã yêu thương bé, càng nhìn càng yêu thích không nỡ buông tay, người hầu bên cạnh lo lắng cho thân thể nàng, không dám để nàng bế lâu.
Chử Thanh Huy biết Lâm Chỉ Lan sợ mình cô đơn nên mới nói
mang hài tử đến làm phiền, thực ra là đến làm bạn. Nàng ghi nhớ trong
lòng phần tâm ý này, nhưng lại lo Lâm Chỉ Lan ra cửa nhiều bị nhà chồng
dị nghị: “Dạo này thời tiết nóng bức, muội đừng đến đây nữa, bản thân
muội không sợ nắng nhưng đứa nhỏ sao chịu được.”
Lâm Chỉ Lan dừng ăn ô mai, ủy khuất nói: “Biểu tỷ thật thiên vị, bây giờ trong mắt tỷ không có muội nữa sao?”
“Muội hiểu được là tốt.” Chử Thanh Huy bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Muội tự giác
chút, đừng có được vài ngày lại tới uống trà dùng điểm tâm no bụng mới
về, đúng là giỏi tính toán.”
“Ôi chao, vậy làm sao bây giờ? Muội
còn định ăn nhờ chỗ tỷ một thời gian nữa nhưng tỷ lại nhìn thấu rồi.”
Lâm Chỉ Lan che miệng cười.
“Thật không có tiền đồ.” Chử Thanh Huy giận nàng.
Hai người vui vẻ nói chuyện, còn có tiểu hài tử bên cạnh để trêu đùa, thời gian trôi qua thật vui vẻ.
Phía nam không ngừng truyền đến tin báo, đại quân xuất phát được một tháng, bây giờ đã tới biên quan.
Nam Man là vùng đồi núi, địa hình phức tạp, đất đai khô cằn, nhiều nơi
trũng sâu hình thành đầm lầy, chướng khí mù mịt. Mục đích của lần xuất
binh này không nhằm đánh chiếm vùng đất hoang mạc mà là đánh bại Man
tộc, đổi lấy mười năm thái bình.
Nhưng những người man di này
không tấn công đại quân từ chính diện mà dựa vào địa hình để ẩn núp rồi
đánh du kích, từ từ tỉa quân ta. Kiểu đánh này giống như có con rận trên người từ từ hút máu, không gây thương tổn chí mạng nhưng không xử lý
sạch được, chỉ có thể nhẫn nhịn rồi tìm đối sách. Tình hình chiến đấu
rơi vào trạng thái giằng co.
-----
Thời tiết dần chuyển
lạnh, gió thu cuốn lá đỏ rơi xuống, thỉnh thoảng nhìn thấy đàn ngỗng
trời bay qua, tổ én trong phủ không còn, có lẽ chúng đã bay về phương
nam tránh rét, thật không biết năm sau chúng có quay lại không.
Hôm nay thời tiết dễ chịu, Chử Thanh Huy ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt từ xa bay tới, đột nhiên nảy ra ý tưởng. Nàng kêu nhà bếp dùng hoa quế vừa hái xuống và hạt sen còn lại từ mùa hè làm bánh hoa quế hạt sen. Bánh
vừa làm xong thì Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân đến phủ.
“Hai người
không hẹn mà đến, không lẽ đoán được chỗ tỷ tỷ có đồ ăn ngon sao?" Chử
Thanh Huy mời hai người ngồi xuống, sai cung nữ dâng lên trà bánh.
Lâm Chỉ Lan hít hà, cao hứng nói: “Cùng là bánh quế nhưng bánh của phủ biểu tỷ làm thơm hơn hẳn nơi khác. Hôm nay ta đúng là có lộc ăn.”
“Chước Chước còn không tham ăn bằng muội.” Chử Thanh Huy giả vờ giận rồi nhìn
về phía Tần Hàm Quân, “Chúng ta mới không gặp được một thời gian mà Hàm
Quân lại xinh đẹp hơn rồi.”
Sau khi thánh chỉ phong thái tử phi
ban xuống, Tần Hàm Quân đóng cửa không tiếp khách, liên lạc với Lâm Chỉ
Lan và Chử Thanh Huy chủ yếu qua thư từ, số lần gặp mặt đếm trên đầu
ngón tay.
Bây giờ Tần Hàm Quân ngày ngày đi theo cô cô học lễ
nghi. Nàng lớn lên giống Tần phu nhân, ngũ quan ban đầu đã xinh đẹp
nhưng chịu gió Tây Bắc thổi lâu nên làn da không đủ trắng nõn, dáng vẻ
không bằng quý nữ kinh thành. Tính ra nàng bị nhốt trong phòng học tập
hơn một tháng, không chỉ có làn da không dính nắng mà tư thái đi đứng
cũng thêm vài phần khí chất. Đúng là khác biệt lớn so với trước.
“Hàm Quân, muội thấy chưa, tỷ tỷ đã nói mà không tin, còn bảo là tỷ tỷ chế giễu chứ.” Lâm Chỉ Lan phụ họa.
Chử Thanh Huy cười đến híp cả mắt: "Bây giờ chúng ta vẫn có thể gọi nàng là Hàm Quân, đợi đến khi Khâm Thiên Giám chọn được ngày tốt, nàng cùng
thái tử ca ca thành hôn, chúng ta phải đổi xưng hô thành tẩu tử. Sau này mong tẩu tử chỉ giáo nhiều hơn.”
Lâm Chỉ Lan nghe xong còn đứng lên hành lễ, cười nói: "Mong tẩu tử chỉ giáo nhiều hơn."
"Các người..." Tần Hàm Quân bị hai người trêu chọc đến đỏ mặt, nói không
được, giận dỗi nhìn Lâm Chỉ Lan: “Muội thấy công chúa nói không sai, từ
khi tỷ tỷ thành thân liền học thói xấu, miệng lưỡi trơn tru, chẳng còn
một chút khiêm tốn rụt rè.”
“Vậy nên mong tẩu tử chỉ giáo nhiều hơn.” Lâm Chỉ Lan không lấy làm xấu hổ, ngược lại cười vui vẻ hơn.
Chử Thanh Huy bật cười: "Tỷ tỷ thấy muội nên học tập Trương lão phu nhân,
đừng để Chước Nhi học theo thói xấu của phu phụ hai người."
Ba
người vui vẻ nói chuyện suýt quên mục đích đến, hằng năm, Tần phu nhân
đều đi Già Lam tự ở ngoại thành để dâng hương cầu phúc. Do sức khỏe
không tốt nên từ năm ngoái đổi thành Tần Hàm Quân đi. Vài ngày nữa đến
lễ tạ thần, Tần Hàm Quân đoán Chử Thanh Huy lo lắng cho tỷ phu nên đặc
biệt sang hỏi nàng có muốn đi cùng không.
Tần Hàm Quân nhìn bụng
Chử Thanh Huy, nói: “Hoặc là biểu tỷ nói cho muội tâm nguyện của tỷ.
Muội thay biểu tỷ cầu nguyện trước phật. Biểu tỷ đang mang thai, thân
thể nặng nề, muội tin rằng Bồ Tát sẽ không trách.”
Chử Thanh Huy
khẽ vuốt bụng, tiểu hài tử trong bụng nàng đã được năm tháng, bụng nàng
ngày một tròn, quả là đi lại không tiện, nhưng nghe đề nghị của Tần Hàm
Quân nàng vẫn động lòng. Năm ngoái Diêm Mặc đến Giang Nam cứu tế, hai
người liên hệ qua thư tín. Bây giờ hắn xuất chinh đánh trận, Chử Thanh
Huy không thể viết thư cho hắn, chỉ thông qua chiến báo gửi đến kinh
thành biết tình trạng tiền tuyến, nhưng không biết hắn đang khỏe mạnh
hay bị thương.
Nàng sợ mọi người lo lắng nên trước giờ không nhắc đến Diêm Mặc, nhưng càng là như thế trong lòng càng lo lắng, không bằng đến trước mặt Bồ Tát cầu nguyện đổi lấy chút ít sự yên tâm.
Thấy hai người đều muốn đi, Lâm Chỉ Lan nói: “Cũng coi như muội lo lắng thừa rồi."
Ba người nói chuyện thêm một lúc, Chử Thanh Huy có vẻ mệt mỏi, Lâm Chỉ Lan cùng Tần Hàm Quân đứng dậy cáo từ.
Hai người không để Chử Thanh Huy tiễn, quen cửa quen nẻo tự ra khỏi nội
viện. Ở góc ngoặt cuối hành lang đối diện có vài người đứng, Lâm Chỉ Lan chưa nhìn rõ người tới là ai đã nghe thấy tiếng gọi vui vẻ của biểu tỷ
rồi một đứa bé đáng yêu chạy đến.
"Tiểu Tuân?" Nàng hơi bất ngờ, đến khi thấy người đứng phía sau nhị hoàng tử lại càng kinh ngạc hơn: "Thái tử biểu ca?"
Lâm Chỉ Lan đối diện với Chử Thanh Huy và Chử Tuân có thể tùy ý, nhưng đối
diện với Thái tử thì nàng không dám, vội vàng hành lễ.
Tần Hàm Quân động tác nhanh hơn nàng chút, đã thấp đầu hành lễ.
Không đợi Thái tử lên tiếng, Chử Tuân chạy đến trước mặt hai người: “Không
cần đa lễ, không cần đa lễ, biểu tỷ mau dậy đi, hai người cũng tới thăm a tỷ sao?"
Lâm Chỉ Lan không kìm được vuốt tóc nó, nói: "Đúng vậy, đầu bếp phủ biểu tỷ mới làm bánh hoa quế hạt sen, mùi vị được lắm."
Chử Tuân nghe thấy đồ ăn là hai mắt sáng lên. Dạo này Hoàng hậu không cho
nó ăn nhiều, nhưng đến chỗ a tỷ làm nũng là a tỷ sẽ đồng ý.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Thái tử đã đến trước mặt.
“Bây giờ hai người phải về rồi?" Hắn hỏi.
Lâm Chỉ Lan gật đầu, cười nói: "Biểu ca tới hơi muộn chút, muội và Hàm Quân mới quấy rầy biểu tỷ."
Lâm Chỉ Lan quay sang nhìn Tần Hàm Quân một chút, trong đầu nảy ra ý tưởng, làm vẻ mặt buồn bã: “Hỏng rồi, ban nãy muội vội đi về nên làm rơi hầu
bao khi nào không biết, Tiểu Tuân đi tìm cùng biểu tỷ, Hàm Quân đợi ta ở đây nhé.”
Không chờ Tần Hàm Quân đáp, Lâm Chỉ Lan đã kéo Chử Tuân đi.
"Chỉ Lan ——" Tần Hàm Quân gấp đến độ bước lên phía trước một bước mà không
biết, muốn đuổi theo nàng, nhưng cuối cùng lại không đi nữa.
Người hầu bên cạnh lui ra xa, thị nữ Thược Dược của Tần Hàm Quân cũng bị thị nữ của Lâm Chỉ Lan kéo đi.
Trong chớp mắt, hành lang còn mỗi hai người. Tạm thời không biết nói gì, Tần
Hàm Quân cúi xuống nhìn mũi giày, bàn tay xiết khăn đến trắng bệch, vừa
lúc này gió thu thổi khiến lá ngân hạnh rơi xuống, nàng nhìn chằm chằm
vào lá cây hình quạt màu vàng.
Thái tử ho khan một cái.
Tần Hàm Quân ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi cúi xuống tiếp tục nhìn lá cây.
Chiều cao hai người khác biệt, động tác cúi đầu của nàng khiến Thái tử thấy
rõ trâm cài trên đầu, hắn liền bắt chuyện: "Không thích bạch ngọc trâm?"
Thái tử nói chuyện không đầu không đuôi nên Tần Hàm Quân ngơ ngác một lát
mới hiểu được. Hôm nay nàng cài một cây trâm ngọc bích và một cây trâm
bạc khảm trân châu, còn cây trâm bạch ngọc được Thái tử ban thưởng lúc
làm lễ cài trâm được đặt trên ban thờ Phật.
Tần Hàm Quân nói đúng sự thật.
Thái tử trầm mặc một lát mới nói: "..... Thật ra không cần cung kính như thế."
"Ma ma nói lễ không thể bỏ."
Gió thu lặng lẽ thổi qua hai người, Tần Hàm Quân cẩn thận nhìn nhìn Thái
tử, không hiểu vì sao hắn chưa vào thăm Chử Thanh Huy, ngẫm nghĩ một
chút nói: "Khí sắc công chúa hôm nay không tệ, nếu tỷ tỷ biết điện hạ
đến thăm nhất định sẽ tốt hơn."
Giọng Thái tử bỗng trở nên nhẹ
nhàng hơn: "Ta ở trong cung nên đi lại không thuận tiện. Nếu nàng có
thời gian thì thay ta đến thăm nhiều một chút.”
Tất nhiên là Tần
Hàm Quân đồng ý, nhưng trong lòng hơi nghi hoặc, nàng đến thăm công chúa là chuyện bình thường, vì sao Thái tử lại nói là thay hắn đến.
Hai người không nói gì thêm, đợi một hồi lâu mới thấy Lâm Chỉ Lan quay lại, Tần Hàm Quân rốt cục thở phào cáo từ.