Ngày thứ hai Chử Thanh Huy tiến cung lại nhận được không ít lễ vật, ngay cả Chử Tuân cũng đưa cho nàng một con dế mèn bằng ngọc mà nó trân quý
nhất.
Nàng cũng chuẩn bị cho Thái tử một phần, đương nhiên Thái
tử đáp lễ lại cho nàng càng nhiều hơn, như vậy tính ra nàng đã có lời.
“Đây là Chỉ Lan nhờ muội tặng ca ca đó.” Từ khi Lâm Chỉ Lan hiểu chuyện thì
mỗi năm đều sẽ chuẩn bị lễ vật tặng cho hai người bọn họ, cũng không
phải thứ gì trân quý, đều là vài món đồ do tự tay nàng ấy làm ra.
Thái tử tiếp nhận hộp gấm, mở ra thì thấy là một cái phiến trụy tử [1], liền nói: “Biểu muội thật có lòng, đúng lúc mấy ngày trước đây được một cái
quạt cổ, vừa lúc xứng đôi.”
[1] Dây tuyến thường treo trên quạt giấy cổ trang, có ảnh minh họa ở cuối chương.
“Tay nghề của Chỉ Lan càng ngày càng tốt.” Chử Thanh Huy vuốt dây đeo bên
hông mình, trên tay lại đưa ra một hộp gấm khác: “Còn đây cũng là lễ vật mà người khác nhờ muội đưa ca ca.”
“Là ai?”
Chử Thanh Huy cong môi cười: “Ca ca đoán xem.” Nàng mở hộp gấm ra, đẩy đến trước mặt Thái tử.
Bên trong hộp gấm là một đôi cốc bằng ngọc dạ quang có màu xanh biếc [2],
Thái tử cầm nó lên xoay trong tay ngắm nghía, ánh sáng xuyên thấu qua
thân ly, màu sắc càng thêm sặc sỡ.
[2] Có ảnh hưởng minh họa ở cuối chương.
“Ca ca đoán không ra, Noãn Noãn nói cho ca ca biết đi.” Hắn nói.
Chử Thanh Huy bĩu môi: “Ca ca ngay cả đoán cũng không muốn đoán.”
Khóe miệng Thái tử mang theo chút ý cười: “Coi như ca ca đã đoán sai vậy.”
“Như vậy sao được?” Chử Thanh Huy lẩm bẩm: “Thôi, muội nói thẳng luôn, đây là Hàm Quân đưa cho ca ca.”
Thái tử gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra là hắn có bất ngờ hay không: “Đã phiền Tần cô nương rồi.”
Chử Thanh Huy càng thêm nhụt chí: “Chỉ Lan tặng lễ cho huynh, huynh nói có
lòng, đến phiên Hàm Quân tặng lễ thì huynh lại nói là làm phiền, chẳng
lẽ ca ca không còn lời nào khác nữa sao?”
Chử Thanh Huy giậm chân một cái: “Ca ca không hiểu muội chút nào, vẫn là đừng nói nữa thì hơn.”
Thấy nàng tựa hồ sắp bực, Thái tử mỉm cười sờ đầu nàng: “Không phải muội nói ra thì ca ca sẽ hiểu sao?”
Chử Thanh Huy nghe thấy lời này, quay đầu nhìn chằm chằm hắn đến nửa ngày,
cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Ca ca nha, huynh cứ như vậy thì sau này
không tìm được tẩu tử đâu. Thôi, muội muội cũng chỉ có một người huynh
trưởng là huynh, không thể không bận tâm thay huynh được.” Nàng vừa nói
vừa nhón mũi chân lên vỗ bả vai Thái tử, sau đó ung dung thong thả rời
đi.
Phúc công công là nội giám bên cạnh Thái tử, hắn nhìn bóng
dáng công chúa đã đi xa, rồi nhìn lại Thái tử điện hạ đang ngồi không
nhúc nhích ở kia, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Điện hạ, có thu hai món lễ vật này vào nhà kho không?”
Mỗi năm đến sinh nhật, Thái tử nhận
được vô số lễ vật nhưng chỉ có những thứ được người thân tặng mới có thể chân chính được đặt trước mặt Thái tử, còn những thứ khác đều được cất
vào nhà kho. Theo lý mà nói, nếu chỉ là lễ vật mà phủ Tần tướng quân đưa tới tất nhiên cũng sẽ đưa vào nhà kho, nhưng vừa rồi nghe trong lời
công chúa nói rõ ràng còn có ý nghĩa khác nên Phúc công công mới hỏi như vậy.
Thái tử không nói chuyện, nhìn theo bóng dáng muội muội đi xa, lại bưng chén trà lên uống một ngụm.
Phúc công công đợi trong chốc lát, bỗng nhiên nhanh trí thử thăm dò: “Theo
nô tài thấy, so với ly bạch ngọc thì ly ngọc dạ quang đó có phong vị
hơn, nếu rót rượu vào, chắc chắn hương vị sẽ khác. Hay là đặt trên bảo
giá, mỗi ngày có thể được điện hạ liếc mắt một cái, như vậy mới không
phí mục đích nó được tạo ra.”
“Tùy ngươi xử lý.” Thái tử đặt chén trà xuống, khi đứng dậy chuẩn bị đến thư phòng mới chậm rãi để lại một câu.
Chờ khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa Phúc công công mới vỗ vỗ
ngực, âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình lắm miệng hỏi một câu như vậy. Cũng không dám sai tiểu nội giám mà hắn tự mình cất ly ngọc dạ
quang vào hộp gấm, cẩn thận đặt lên bảo giá.
Tiểu nội giám ở
phía sau hắn ngó trái ngó phải, thực sự không có nhìn ra điểm nào đặc
biệt, không chịu nổi tò mò trong lòng bèn mở miệng hỏi: “Công công, tiểu nhân thấy cái ly này thật sự quá tầm thường, nhà kho có rất nhiều vật
phẩm quý giá hơn nó, sao không đặt những món đó lên?”
“Nói nhỏ
chút!” Phúc công công xoay người lại, vỗ một phát vào gáy của hắn ta:
“Ngươi thấy, ngươi thấy, nếu thằng nhãi ranh nhà ngươi có thể nhìn ra
cái gì thì ta sẽ gọi ngươi một tiếng công công!”
Tiểu nội giám ôm đầu, ủy khuất nhưng không dám hỏi lại.
-----
Chử Thanh Huy đến cung của Hoàng Hậu ngồi hết nửa buổi sáng, sau giờ ngọ mới xuất cung hồi phủ.
Mấy ngày trước Tía Tô có tới xin chỉ thị, nàng ấy và vài cung nữ hầu hạ bên cạnh muốn mỗi người góp một ít ngân lượng để mời gánh hát về hát mừng
sinh nhật cho Chử Thanh Huy. Nhưng sao Chử Thanh Huy có thể để các nàng
ấy tiêu pha như vậy, nàng nhận tâm ý là đủ rồi. Kỳ thật phủ công chúa
cũng quạnh quẽ, trong phủ lại chưa từng có gánh hát nào, nàng bèn kêu
quản sự mời gánh hát Khánh Xuân nổi tiếng trong kinh thành, ngày mai tới phủ hát một hôm, trên dưới phủ thật náo nhiệt.
Lúc chạng vạng, Diêm Mặc hồi phủ trước tiên.
Chử Thanh Huy nghe được hạ nhân tới báo liền kêu Tía Tô và đám hạ nhân lui
ra ngoài, còn mình thì lặng lẽ nấp ở phía sau bình phong.
Bên
cạnh bình phong là các giá trưng bày, đặt rất nhiều tượng bát bảo hình
người, là lễ vật mà Diêm Mặc mừng sinh nhật cho nàng.
Hiện tại
tay nghề chạm trổ của hắn càng thêm tinh xảo, cái tượng chỉ nhỏ bằng
ngón tay cái thôi mà được hắn điêu khắc tỉ mỉ, sinh động như thật, một
cái là hắn, một cái là Chử Thanh Huy. Tư thế của hai người khác nhau,
hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, chỉ có một điểm giống nhau chính là, bất
luận là tư thế gì thì Chử Thanh Huy cũng chưa từng đứng ngay ngắn trên
mặt đất, mỗi một pho tượng, hoặc là ôm hoặc là bế, nàng đều dựa vào trên người Diêm Mặc, thậm chí còn có tượng là hai người nằm cạnh nhau.
Tối hôm qua nàng nhận được lễ vật này, Chử Thanh Huy đỏ mặt cả nửa ngày.
Người này nhìn thì điềm đạm đứng đắn, ai ngờ âm thầm làm ra mấy pho
tượng này, còn trưng bày ra như thế, cho dù trong phòng không có người
ngoài nhưng nàng nhìn cũng cảm thấy ngượng.
Diêm Mặc còn chưa
bước vào phòng đã nghe được tiếng hô hấp bên trong, hắn vờ như không
biết, đi nhanh vào phòng. Hắn đứng bên cạnh giường, vẫn không thấy người đang trốn đi ra, trong lòng cân nhắc có nên nhìn xung quanh vài cái rồi làm bộ như không thấy nàng hay không?
Cũng may Chử Thanh Huy không để hắn đợi lâu, tự mình không nín được nên vừa cười vừa lao tới nhào lên lưng hắn: “Ta ở chỗ này!”
Diêm Mặc thuận thế nhảy tới một bước, một tay duỗi ra sau lưng ôm nàng.
“Có phải rất hoảng sợ không?” Chử Thanh Huy duỗi đầu ra phía trước, cười hì hì gác cằm lên vai hắn.
Diêm Mặc phối hợp gật đầu: “Ừm.”
“Trước kia ở trong cung cùng Tiểu Tuân chơi trốn tìm, không có lần nào đệ ấy
tìm được ta cả.” Chử Thanh Huy nằm sấp trên lưng hắn quơ quơ chân:
“Ngược lại khi ta còn nhỏ chơi trò này với Thái tử ca ca, đều là ta
không tìm thấy huynh ấy.”
Diêm Mặc cõng nàng tiến vào phòng: “Hôm nay nàng làm gì rồi?”
“Buổi sáng vào cung, buổi chiều mới trở về. Ngày mai sẽ mời gánh hát về phủ, chàng có thích xem kịch không?”
Diêm Mặc xoay người ôm nàng vào ngực mình, ngồi xuống, lại vén mấy sợi tóc
lộn xộn trước mặt nàng ra sau tai, thuận tay xoa má nàng: “Nàng thích là được.”
Chử Thanh Huy dẩu miệng nói: “Ta đúng là không biết có
cái gì hay nên mới đến hỏi chàng. Nhưng nghĩ lại, so với ta thì chàng
còn không rành về mấy chuyện này hơn, vẫn là giao cho Tía Tô lo đi.”
Nàng vừa nói vừa chỉ chỉ vào ngực Diêm Mặc: “Qua hôm nay là ta đã mười
sáu rồi, sau này chàng cũng không thể ôm tới ôm lui ta giống như trẻ con được.”
Nàng nhắc Diêm Mặc không được xem nàng như trẻ con, làm
hại nàng ở trước mặt đám người Tía Tô đã mất hết uy nghiêm của công
chúa, mà không nghĩ lại vừa rồi mình còn nhảy nhót trèo lên lưng người
ta, như thế mới càng giống là hành động của trẻ con hơn.
Diêm Mặc không dao động, bắt lấy ngón tay trắng nõn của nàng rồi đưa lên miệng cắn một cái: “Thật sự còn nhỏ mà.”
Quả nhiên Chử Thanh Huy liền trừng mắt kháng nghị: “Không nhỏ chút nào! Còn nữa, sau này cũng không cho phép chàng cắn ta, ngay cả đứa bé còn không cắn ngón tay, vậy mà chàng còn cắn, chàng có biết xấu hổ hay không?”
Diêm Mặc hơi nhíu mày: “Ta cảm thấy không còn nhiều thịt như trước, chẳng lẽ nàng đã gầy hơn?”
“Cái gì vậy, ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng mà!”
“Quả thật gầy hơn rồi.” Diêm Mặc nâng nàng lên đánh giá cân nặng, cuối cùng
rút ra kết luận: “Về sau mỗi bữa cơm lại ăn thêm nửa chén canh.”
Chử Thanh Huy không thích nhất chính là uống những món canh bổ dưỡng đó,
nghe thấy lời này nàng vội đưa ngón tay tới trước mặt hắn: “Không ốm,
không ốm, chàng xem đi, thịt đều ở chỗ này!”
Diêm Mặc nhìn kỹ, nghiêm mặt nói: “Không nhìn ra, có lẽ là gầy.”
“Sao lại không nhìn ra? Hay chàng sờ thử xem?” Chử Thanh Huy ân cần nói.
Diêm Mặc nhéo nhéo: “Không có thịt.”
“Vậy…… Vậy cho chàng cắn một cái?”
Diêm Mặc nhìn nàng một cái rồi đưa ngón tay nàng vào miệng mình, đến nửa ngày cũng chưa nhả ra.