Sau khi tiễn Diêm Mặc vào cung, Chử Thanh Huy mất hơn nửa buổi sáng để nghe quản sự báo cáo mọi việc trong phủ.
Hiện giờ nàng cùng Diêm Mặc quản lý phủ công chúa, mà phủ lại mới xây không
lâu, quản sự cứ năm ngày đến báo một lần, toàn là mấy chuyện nhỏ vụn
vặt, Chử Thanh Huy vừa nghe đã mất hứng.
Tía Tô thấy nàng không
hứng thú, đành hỏi quản sự: "Ta nghe nói ở phía tây có cây táo, hai ngày nay ra rất nhiều quả, chuẩn bị hái xuống rồi đúng không?"
Chử Thanh Huy quay đầu lại, tò mò: "Táo gì?"
Tía Tô đáp: "Nô tì cũng là nghe đồn, cây táo kia được một vị danh sĩ trồng
mấy chục năm về trước, trải qua bao mưa gió mà cành lá vẫn xum xuê lạ
thường. Lúc xây phủ Công bộ đại nhân có tấu thư hỏi bệ hạ nên xử lý cây
táo này thế nào. Bệ hạ cảm khái sự kiên cường của cây táo nên yêu cầu
giữ nó lại, giờ đã là tháng chín, chính là lúc thích hợp để thu hoạch
táo."
"Có chuyện này sao? Sao ta lại không biết.” Chử Thanh Huy cảm thấy mới lạ, liền hỏi người quản sự: "Hái táo xuống chưa?"
Quản sự vội vàng nói: "Bẩm công chúa, tiểu nhân định hôm nay sai người tới hái xuống."
Chử Thanh Huy cảm thấy thích thú: "Vậy bây giờ đi luôn đi, ngươi gọi mấy người hái táo đến, ta cũng muốn xem náo nhiệt."
Quản sự vội vàng lui xuống sắp xếp, hắn cũng là kẻ lanh lợi, biết công chúa
thích cái mới lạ liền cố tình không để những người quen tay đi hái táo,
lại đặc biệt tìm mấy hài tử lóc nhóc đến để bọn hắn mỗi người cầm một
cây gậy trúc dài gõ gõ đập đập dưới cây táo.
Chử Thanh Huy thấy
những đứa trẻ kia cầm giỏ lớn, từng đứa giơ cây gậy trúc dài lên hái
táo, đứa nào đứa nấy lảo đảo đập táo, bộ dáng hi hi ha ha toe toét,
khuôn mặt tròn xoe đỏ ửng, thập phần ngây thơ đáng yêu. Chử Thanh Huy
liền xem đến vô cùng vui vẻ.
Bốn năm tiểu hài tử chơi đùa mất nửa canh giờ, rốt cục cũng đầy một rổ táo tươi đỏ chót.
Chử Thanh Huy tự mình chọn lấy những quả to nhất, chín nhất từ trong giỏ
cất vào hộp, sai người đưa vào cung cho Đế Hậu cùng Thái tử và Nhị hoàng tử thưởng thức. Sau đó để cung nữ rửa táo, bản thân nàng cũng ăn hai
quả, còn lại ban cho mọi người ở đây chia nhau ăn.
Quản sự thấy
nàng chơi vui vẻ rồi mới cho đám người quen tay hái hết táo xuống, một
cây táo thế nhưng thu hoạch được hơn ba trăm cân, chất thành từng đống.
Nàng lại nghĩ đến từ khi lập phủ công chúa chưa thưởng cho mọi người, liền
nhân dịp này phát thêm một tháng tiền lương, người làm ai nấy cực kỳ cao hứng.
-----
Qua bữa trưa, Chử Thanh Huy chỉ chợp mắt một
lát liền tỉnh lại, nàng buồn chán tựa trên trường đếm ngón tay, chợt
nhận ra hôm nay là ngày Lâm Chỉ Lan lại mặt.
Trong lòng nàng đang tính toán khi nào đi Trương phủ một chuyến thì hợp, Tía Tô liền đến báo có Lâm Chỉ Lan cùng Trương Chí Châu cầu kiến.
Chử Thanh Huy vô
cùng bất ngờ, vội vàng sai người mời họ đến chính sảnh trước, bản thân
thì thay một bộ xiêm y rồi mới ra ngoài gặp khách.
Trong thính
đường, Lâm Chỉ Lan mặc trang phục tân nương, mặt trang điểm xinh đẹp hơn ngày thường vài phần, nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà, vừa đặt chén trà
xuống, bên cạnh liền thò ra một cánh tay nhẹ nhàng sờ một cái vào mu bàn tay nàng.
Trong lòng Lâm Chỉ Lan run lên, vội rụt tay lại, suýt
nữa làm đổ cả nước trà ra ngoài. Nàng thấy ngượng ngùng quẫn bách không
dám mặt đối mặt với người bên cạnh.
Kẻ đầu sỏ thế nhưng còn cười đùa cợt nhả, duỗi tay muốn giở trò cũ.
Lâm Chỉ Lan đành phải nhỏ giọng: "Biểu tỷ tới rồi."
"Có ư, sao ngay cả bước chân vi phu cũng không nghe thấy." Trương Chí Châu còn muốn kéo tay nàng.
Ban ngày ban mặt, còn có cung nữ đứng hầu cách đó không xa, Lâm Chỉ Lan nào không biết xấu hổ lôi lôi kéo kéo với hắn, vội vàng nghiêng người tránh né, gương mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng: "Chàng đừng như vậy..."
Trương Chí Châu nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, rõ ràng là bộ dáng thèm
nhỏ dãi. Cũng không thể trách hắn, thanh niên mới mười bảy mười tám tuổi đang lúc khí huyết sung mãn, còn cưới được tiểu nương tử ngày đêm
thương nhớ, ngay lúc tân hôn chỉ hận không thể thời thời khắc khắc dính
chặt lấy nàng, ôm vào trong ngực.
Thành thân mới có hai ngày Lâm
Chỉ Lan đã nhận đủ quấn quýt si mê của hắn, lúc này chỉ có thể càng lúc
càng cúi đầu thấp hơn trước ánh nhìn nóng bỏng của Trương Chí Châu.
Cũng may nàng nghe thấy tiếng trân châu ngọc bội đinh đang va chạm vào nhau, Chử Thanh Huy cùng một đám cung nữ tiến vào thính đường.
"Biểu
tỷ." Lâm Chỉ Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy nghênh đón. Nàng
cùng Chử Thanh Huy từ trước đến nay chưa từng câu nệ lễ tiết công chúa
cùng thần nữ, nhưng trước mặt người ngoài cẩn thận vẫn hơn.
Lại nhìn Trương Chí Châu, chẳng biết hắn đã thu lại vẻ mặt vô lại từ khi nào, nghiêm chỉnh thi lễ.
Chử Thanh Huy lôi kéo Lâm Chỉ Lan, nhìn từ trên xuống dưới một lượt mới gọi Trương Chí Châu đứng dậy: "Tỷ tỷ đang tính đến Trương phủ bái phỏng,
muội muội đã tới trước rồi. Hôm nay đã hồi phủ gặp dì dượng hay chưa?"
Lâm Chỉ Lan gật đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Sáng sớm đã trở về rồi, cùng cả
nhà dùng bữa trưa, lại bồi mẫu thân nói chuyện một lát, giờ mới đến bái
kiến biểu tỷ."
"Ở Trương phủ hai ngày nay thế nào, có ai bắt nạt
biểu muội không?" Chử Thanh Huy cố tình hỏi ngay trước mặt Trương Chí
Châu, lúc nói còn liếc mắt nhìn hắn.
Trương Chí Châu nghiêm trang đứng một bên, nhìn hắn một thân cẩm bào, đầu đội mũ ngọc, người không
biết còn tưởng là công tử tuấn tú nhã nhặn. Thực tế tuấn tú thì tuấn tú, nhưng nhã nhặn thì một chút cũng không ăn khớp.
Lâm Chỉ Lan cũng quay đầu nhìn hắn, trên mặt ửng đỏ, khẽ lắc đầu: "Không có ai bắt nạt muội cả"
Trong lòng Chử Thanh Huy biết tính tình Lâm Chỉ Lan tốt nhưng cũng không để
người khác tùy tiện bắt chẹt. Nhưng Trương Chí Châu đã cưới Chỉ Lan, lần đầu tiên quang minh chính đại đến cửa, nàng cũng nên ra oai phủ đầu để
cho hắn biết người nhà mẹ đẻ biểu muội không phải dễ chọc, khiến hắn sau này không dám có tâm tư khi dễ biểu muội.
Nghĩ đến đây nàng cố ý nói: "Hai người chúng ta từ nhỏ đãlớn lên cùng nhau, thân hơn cả tỷ
muội ruột thịt. Mặc dù bây giờ cả hai đều đã gả cho người ta nhưng vẫn
thân thiết như trước, có chuyện gì cứ nói với tỷ, hễ có người khiến muội chịu ủy khuất, tỷ tỷ nhất định không buông tha cho hắn."
Trương
Chí Châu đương nhiên biết lời này là nói cho mình nghe, cũng chỉ sờ sờ
mũi, thành thành thật thật đứng nghe. Về tư mà nói, công chúa là biểu tỷ của vợ hắn, tất nhiên hắn sẽ tôn trọng lời của công chúa. Huống hồ hắn
thương tức phụ của mình còn không kịp, nào cam lòng để nàng chịu ủy
khuất. Dĩ nhiên chuyện vợ chồng chốn khuê phòng cũng không thể tính là
khi dễ.:))
Chử Thanh Huy cũng là lần đầu tiên làm bộ mặt nghiêm
túc. Là đại diện bên nhà mẹ đẻ, lời này nàng đã nghĩ đi nghĩ lại rất
nhiều lần mới nói ra, nghĩ lại tự cảm thấy rất uy nghiêm, không làm mất
mặt mũi của mình.
Ba người ngồi xuống, cung nữ một lần nữa dâng trà.
Chử Thanh Huy nói vài câu xã giao, hỏi thăm hai vị trưởng bối trong nhà
Trương Chí Châu khỏe không, người hầu gần đây thế nào, không lâu sau
nàng liền kéo Lâm Chỉ Lan tới hậu viện, bỏ mặc biểu muội phu ngây ngốc ở thính đường, sai người rót nước mời trà chiêu đãi thật tốt.
"Muội và muội phu đến chậm một bước, buổi sáng trong phủ vừa cho người hái táo, vô cùng thú vị."
"Là mấy món biểu tỷ cho người đưa đến phủ đúng không? Muội nếm thử rồi,
hương vị rất ngon." Lâm Chỉ Lan theo nàng rẽ trái quẹo phải một hồi,
cuối cùng dừng lại trước một đình nghỉ.
Các cung nữ đến trước một bước đem gấm đệm trải hết lên bàn đá và băng ghế trong đình, bày hoa
quả lên rồi mới mời hai người đi vào.
Chử Thanh Huy cầm miếng
bánh mà phòng bếp vừa mới sáng tạo lên, cắn một miếng nhỏ, tỉ mỉ nhấm
nháp, cảm thấy hương vị cũng thực mới lạ: "Muội nói thật cho tỷ nghe,
những người khác trong Trương phủ thế nào?"
Lâm Chỉ Lan hiểu được nàng là lo lắng cho mình, liền tỉ mỉ kể lại. Người trong Trương phủ
không nhiều cũng không ít, Trương tướng quân cùng phu nhân sinh tổng
cộng hai nam hai nữ, trưởng nữ lấy chồng ở xa không ở kinh thành, trưởng tử mấy năm trước đã thành hôn, đầu năm nay mới có thêm đích tôn nữ,
Trương Chí Châu là nhị công tử, dưới hắn còn có một muội muội chưa đầy
mười một tuổi.
"Hiện tại trong phủ do đại tẩu lo toan việc bếp
núc, muội không phải người nhiều tuổi nhất, quản gia đương nhiên không
cần đến tìm, lại cũng không phải người nhỏ tuổi nhất, tự nhiên có tiểu
bối pha trò cho trưởng bối, có cha mẹ chồng yêu mến, cô tẩu hòa thuận,
hai ngày nay ngoại trừ sớm chiều phải đi thỉnh an, còn lại cũng như ở
khuê phòng lúc trước, nhàn nhã thong dong, biểu tỷ không cần phải lo
lắng cho muội."
Lời này nếu để cho người khác nói có lẽ sẽ có bất mãn trong lòng, nghi ngờ quan gia muốn lôi kéo quyền lực, nhưng từ
miệng Lâm Chỉ Lan nói ra, Chử Thanh Huy biết chính đều là những điều
nàng nghĩ trong lòng.
"Tỷ tỷ vốn tính qua mấy ngày nữa đến Trương phủ một chuyến, nhưng nghe muội nói như vậy, người trong phủ Trương
tướng quân hẳn đều là người hiền lành, giờ muội lại qua cửa không lâu,
nếu tỷ tỷ gióng trống khua chiêng ngược lại có ý diễu võ giương oai, vô
duyên vô cớ lại mang đến phiền phức cho muội. Đành chờ qua thời gian tân hôn, tỷ tỷ sẽ đi thăm muội."
Trong lòng Lâm Chỉ Lan cảm động, cầm tay nàng: "Nếu biểu tỷ đến thăm muội, muội nhất định tiếp đãi tỷ thật tốt."
Chử Thanh Huy hơi có chút oán trách: "Giữa tỷ tỷ với muội còn khách sáo như thế? Mặc dù tỷ không thể đến thăm muội nhưng luôn hoan nghênh muội bất
cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tỷ. Nếu có người mời muội đi tham gia
ngắm hoa ngâm thơ, muội nhớ dẫn tỷ tỷ cùng tham gia náo nhiệt."
Vừa nghe đến tiệc thưởng hoa, Lâm Chỉ Lan liền cười: "Sao vậy, mấy bông kim cúc trong cung kia biểu tỷ còn chưa thưởng thức đủ?"
Chử Thanh Huy nhíu mày nhìn nàng: "Còn nói cái này? Nhưng mà yến hội lần
trước xảy ra rất nhiều thị phi. Gần đây muội có gặp Hàm Quân không?"
Lâm Chi Lan thu lại nụ cười, lắc đầu: "Trước thành hôn nàng có sai người tới tặng lễ cho muội."
"Nghe nói vì lời đồn đại trước đó nên sức khỏe Tần phu nhân không được tốt,
Hàm Quân một mực chăm sóc mẫu thân, giờ sự tình đã dần lắng lại, tỷ tỷ
tính lấy lại thanh danh cho muội ấy."
Lâm Chỉ Lan nghe xong liền
đồng ý: "Quả thực nên như thế, biểu tỷ thân phận khác biệt, Hàm Quân lại sống lâu ở Tây Bắc, hai người không quen thuộc những người trong kinh
thành bằng muội, việc này cứ giao cho muội giải quyết đi."
"Muội
vẫn còn đang tân hôn, sao tỷ tỷ dám làm phiền muội, nếu để muội mệt mỏi, chỉ sợ không phải tỷ tỷ đến tìm biểu muội phu gây phiền, mà là hắn đến
tới tìm tỷ tỷ tính sổ." Chử Thanh Huy mỉm cười nói.
"Tỷ lúc nào cũng trêu muội." Lâm Chỉ Lan xấu hổ cắn môi: "Muội còn chưa từng trêu biểu tỷ với biểu tỷ phu đâu."
Mặc dù Chử Thanh Huy thích cùng nàng nói giỡn, nhưng lại không chịu được
người khác trêu đùa, sợ Lâm Chỉ Lan thật sự muốn trêu đùa nàng với Diêm
Mặc, vội vàng yếu thế nói: "Không nói nữa, không nói nữa, biểu muội mời
uống trà."
Cũng may Lâm Chỉ Lan thật sự không định làm gì, dễ dàng buông tha cho nàng.
-----
Lúc chập tối, Lâm Chỉ Lan cùng Trương Chí Châu dắt tay nhau cáo từ.
Chử Thanh Huy nhìn sắc trời, cho người đem thực đơn tối nay trình lên, sau
khi thêm bớt một hai món mới cho đám cung nhân đi chuẩn bị bữa tối.
Mặc dù nàng biết Diêm Mặc sẽ về nhưng nàng dự tính hẳn là hắn sẽ không về
quá sớm, buổi chiều nàng cùng Lâm Chỉ Lan đã dùng ít bánh ngọt, cũng
không thấy đói, liền chuẩn bị cơm chờ hắn về cùng nhau dùng bữa.
Ý thu dần dần nồng đượm, mặt trời lặn sớm hơn mọi ngày, ánh vàng từ đỉnh
núi chiếu xuống khắp nơi, gió mang theo chút hơi lạnh thổi vào mặt.
Chử Thanh Huy ngồi bên cửa sổ đọc một quyển sách giải trí giết thời gian.
Đợi đến lúc lên đèn, trời đêm dần xuất hiện một hai ánh sao, bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tía Tô rất nhanh đi vào thưa: "Công
chúa, Phò mã gia đã trở về."
"Có nước nóng chưa? Mau gọi người
chuẩn bị, bữa tối cũng mang lên đi." Chử Thanh Huy khép sách lại, dặn dò vài câu rồi vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Mới vừa đi tới cửa
phòng, nàng đã thấy Diêm Mặc sải bước đến, trên áo bào của hắn đẫm
sương, chỉ có vẻ mặt là không thấy mệt mỏi.
"Chàng đã về."
Diêm Mặc gật đầu nhìn nàng, sải mấy bước tới đình viện, hắn lấy tay bọc tay nàng lại, phát giác có chút lạnh: "Lại hóng gió?"
"Không có." Chử Thanh Huy chột dạ le lưỡi.
Diêm Mặc cũng không vạch trần, chỉ xoa bàn tay như ngọc của nàng, đem nhiệt độ trên người mình chia cho nàng một chút.
Chử Thanh Huy vội tìm chuyện nói: "Chàng chắc đã đói rồi, trước hãy đi rửa mặt rồi chúng ta cùng dùng bữa."
Mi tâm Diêm Mặc thoáng nhíu: "Đã trễ thế này còn chưa dùng bữa? Về sau nàng không cần chờ ta."
"À... Ta đã sớm ăn rồi, nhưng mà giờ có chút đói nên muốn cùng chàng ăn
thêm." Chử Thanh Huy vội vàng giải thích, dường như vì để lời nói của
mình có độ tin cậy nàng còn cật lực gật đầu.
Diêm Mặc không nói gì thêm.
Vào phòng, nước nóng đã sớm mang lên, hắn đem tay Chử Thanh Huy ngâm trong nước ấm một lúc rồi mới tự mình rửa mặt.
Rửa tay chân xong, hai người ra sảnh dùng bữa.
Diêm Mặc cũng không mấy quan tâm tới vấn đề ăn uống, dù không thích đồ ngọt
lắm nhưng trước kia khi còn dạy học ở Hàm Chương Điện, Chử Thanh Huy mỗi ngày đưa hộp thức ăn tới hắn cũng sẽ ăn một chút, ngày thường gặp món
nào có hương vị cực kỳ ngon cũng không thấy hắn lộ vẻ yêu thích gì.
Chử Thanh Huy không biết điểm này, trước đây còn tưởng hắn thích đồ ngọt
giống mình, những ngày nay chú ý theo dõi mới phát hiện người này mặc dù không kén chọn, nhưng nếu trên bàn ăn có đồ cay thì hắn sẽ ăn nhiều hơn một hai miếng.
Nàng không ăn được cay, vừa đụng nước mắt liền
chảy đầm đìa, chóp mũi đỏ bừng, nhưng cái này không có trở ngại gì, một
bàn thức ăn một nửa dựa theo khẩu vị của nàng, một nửa dựa theo khẩu vị
của Diêm Mặc mà làm.
Vì vừa nói dối rằng mình đã dùng qua bữa
tối, Chử Thanh Huy ăn non nửa bát cơm liền len lén nhìn Diêm Mặc, chuẩn
bị để đũa xuống.
"Ăn không ngon?" Diêm Mặc lập tức nhìn sang.
"Ăn no rồi." Chử Thanh Huy nhỏ giọng nói.
Diêm Mặc đưa tay sờ sờ trán nàng: "Hay là nàng cảm lạnh rồi nên ăn không vào?"
Chử Thanh Huy vội vàng lắc đầu: "Không có." Trong lòng lại khóc ròng, làm
bừa nói dối một lần, sau lại phải nói dối rất nhiều để che lấp lời nói
dối ban đầu, sớm biết vậy đã thú nhận mình ăn nhiều bánh ngọt, dùng bữa
không đúng giờ, cùng lắm thì bị Diêm Mặc giáo huấn một hai câu, có khi
còn không khó xử như lúc này.
Diêm Mặc nhíu mày nhìn chén cơm của nàng còn thừa hơn nửa phần cơm, cầm một bát sạch khác múc một muôi lớn
đưa tới, nhẹ nhàng nói: "Cố ăn thêm."
Chử Thanh Huy cũng không
phải thực sự no rồi, vốn là chột dạ, lại được hắn ôn hòa nhẹ giọng
khuyên, cũng không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng ôm bát vùi đầu ăn.
Qua bữa tối, sau khi tắm rửa xong xuôi thì sắc trời đã không còn sớm.
Chử Thanh Huy ngồi tựa vào đầu giường lật xem quyển sách trước đó nàng còn
chưa xem xong, đột nhiên thò ra một bàn tay đem sách vứt đi.
Một thân Diêm Mặc còn hơi nước đứng bên giường, tiện tay ném ra sau lưng, quyển sách kia liền bị hắn ném vào giá sách.
"Sắp xem xong rồi." Chử Thanh Huy dẩu môi, dịch ra giữa giường dành chỗ cho hắn.
Diêm Mặc sốc chăn nằm lên giường, đưa tay kéo nàng vào lòng: "Đọc sách dưới đèn hại mắt."
Chử Thanh Huy yếu ớt cãi lại: "Không phải lúc nào ta cũng xem.” Chẳng qua
nàng cũng không hăng hái tiếp tục vấn đề này, ngược lại hỏi hắn: “Mỗi
ngày chàng ở trong quân doanh làm cái gì vậy, có thú vị không?"
Trong quân doanh chẳng qua chỉ có luyện binh, bày bố diễn tập, do Diêm Mặc
nói nên mọi việc càng trở nên khô khốc, nhạt nhẽo, song Chử Thanh Huy
vẫn hào hứng nghe.
Diêm Mặc rất nhanh đã nói xong, cúi đầu hôn nàng một cái: "Hôm nay nàng đã làm những gì?"
Chử Thanh Huy nói hết mọi chuyện, từ buổi sáng hái táo, giữa trưa dùng non
nửa chén cơm, buổi chiều Lâm Chỉ Lan cùng Trương Chí Châu đến chơi.
"Ta nói thẳng thừng trước mặt biểu muội phu, nếu như hắn khi dễ Chỉ Lan thì sẽ nhất định cho hắn đẹp mặt, đến lúc đó tướng công nhất định phải ủng
hộ ta nha."
"Đương nhiên." Diêm Mặc nói.
Nếu có người làm
Bánh bao nhỏ không vui, không cần đợi nàng mở miệng, hắn sẽ tự ra tay.
Còn ai đúng ai sai, với hắn mà nói thì Bánh bao nhỏ luôn luôn đúng!
Nàng chỉ có chút không ngoan mà thôi, Diêm Mặc nhìn khuôn mặt đáng yêu, linh động của Chử Thanh Huy thầm nghĩ.
Một câu "Đương nhiên" của Diêm Mặc làm Chử Thanh Huy vui sướng như nở từng
khúc ruột, ngay sau đó ngẩng đầu lên, xích lại gần hôn hắn một cái.
Không đợi nàng tách ra, Diêm Mặc đã tiếp tục.
Cả phòng xuân sắc triền miên.
Rất lâu sau, Chử Thanh Huy mềm nhũn đẩy đẩy người bên trên: "Không...không muốn nữa......"
"Sắp rồi" Diêm Mặc khàn khàn nói.
Lại qua một hồi nữa.
"Đồ lừa đảo..."
Diêm Mặc cúi đầu hôn môi nàng.
"...Ô."
Chờ mãi hắn mới xong, Chử Thanh Huy đã toàn thân vô lực, vất vả từ trong
ngực hắn lui xuống. Diêm Mặc ngồi dậy, một tay đem người kia ôm lại.
"Không cần, không cần." Chử Thanh Huy lắc đầu, bên ngoài đều là cung nữ đứng
hầu, nếu để các nàng trông thấy, tưởng là mình đi không được phải để
người ta ôm mới được, không phải là xấu hổ chết đi!
Nếu là bình
thường nàng nói không muốn, Diêm Mặc liền chiều theo ý nàng, đêm nay
chẳng biết làm sao lại muốn ôm nàng ra ngoài rêu rao khắp nơi.
Chử Thanh Huy thẹn thùng xấu hổ đem mặt chôn chặt trong ngực hắn không dám
gặp người. Thế nên nàng không biết, lúc các cung nữ nhìn thấy phò mã ôm
công chúa đi ra, nguyên một đám đều đỏ mặt lui xuống.
Diêm Mặc
nhất quyết muốn tự tay tắm rửa cho nàng, lại từng chút từng chút một lau người cho Bánh bao nhỏ, sau đó ôm trở về phòng, Chử Thanh Huy liền hậm
hực xoay người vào trong, đối diện với hắn chỉ còn có cái gáy, rõ ràng
là một bộ dáng thẹn quá hóa giận.
Diêm Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ đống chăn đang gồ lên, nàng lập tức thở phì phì xoay người né tránh.
Diêm Mặc nói: "Ngoan nào."
Chử Thanh Huy vừa nghe lập tức chịu không nổi ném chăn ra ngồi dậy, phồng
má tức giận, mắt hạnh long lanh nước: "Ta đã ngoan rồi mà, tên bại hoại
nhà chàng lại còn khi dễ ta!"
Diêm Mặc bóp bóp má nàng, động tác
vô cùng thành thạo, ngữ khí vẫn bình ổn: "Hóng gió bên cửa sổ, tham ăn
bánh ngọt, ăn cơm không đúng giờ, đọc sách dưới đèn, không quý trọng sức khỏe."
Chử Thanh Huy nghe hắn từng chữ từng chữ một nói ra mới
hiểu rằng hắn vốn dĩ không có bị mình lừa gạt, bây giờ gom hết lại tính
sổ một lần!!!
Nàng lập tức yếu thế, vẻ hung hăng kiêu ngạo hay
tức giận cũng giảm hơn phân nửa, cắn cắn môi nhỏ giọng nói: "Không,
không phải ta cố ý, lần sau sẽ không..."
Diêm Mặc gật nhẹ đầu: "Ừm, phải ngoan."
Chử Thanh Huy bất mãn lầm bầm: "Có ngoan thì chàng cũng ức hiếp ta."