Lời này vừa nói ra,
toàn bộ võ trường đều an tĩnh lại, vốn dĩ thấy Chử Thanh Huy đi đến chỗ
Diêm Mặc, đám thiếu niên tò mò nên cố ý "vô tình" nhìn sang bên này. Mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả biểu cảm của Thái tử trước
giờ luôn bình ổn như đeo mặt nạ, cũng có một vết nứt.
Động tác
chà lau chủy thủ của Diêm Mặc chợt dừng lại một chút rất khó phát hiện,
rồi phảng phất như không có việc gì mà tiếp tục. Dường như căn bản hắn
không nghe thấy Chử Thanh Huy nói ra lời ngoài dự đoán của mọi người như vậy, mà mình cũng không phải là người nàng đang nói tới.
Thật sự mà nói, nếu nói hắn anh tuấn thì cũng không hẳn. Ngũ quan của hắn hơi
góc cạnh, biểu tình lại quá lạnh lùng, ánh mắt quá mức sắc bén, đường
nét quá cứng rắn. Những điều này đều khiến diện mạo của hắn coi như oai
hùng, sắc bén lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Người khác
vừa thấy hắn, chỉ có thể cảm nhận được khí thế bức người, mà không dám
nhìn kỹ dung mạo của hắn bao giờ.
Không nói đâu xa, chỉ nói ở võ
trường này, tuấn tú trầm ổn như Thái tử Chử Hằng, khôi ngô lịch thiệp
thì có Cố Hành Vân, còn có Vương Húc Đông vừa rồi lớn mật nói giỡn cùng
Chử Thanh Huy, người này lại là kiểu phóng khoáng bất kham. Tuy đám
thiếu niên này còn chưa trưởng thành, nhưng cũng đã có phong thái riêng
của từng người, trong mấy người bọn họ thì có tướng mạo người nào mà
không xuất sắc hơn Diêm Mặc đâu?
Nhưng Chử Thanh Huy chưa bao giờ ca ngợi bọn họ, lại cố tình kinh ngạc cảm thán ngay khi lần đầu gặp
Diêm Mặc, sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên được?
Mà lời nói của Chử Thanh Huy quả thật là chân ý xuất phát từ nội tâm của nàng.
Nàng đã biết Thái tử và Cố Hành Vân lớn lên anh tuấn, từ nhỏ đến lớn, có thể nói nàng và bọn họ lớn lên cùng nhau, thường xuyên gặp mặt nên cũng đã
thành quen, người khác khen ngợi tướng mạo bọn họ, cảm mến không ít.
Nhưng trong mắt nàng đã bình thường như chuyện ăn cơm uống nước hằng
ngày.
Mà Diêm Mặc lại không giống vậy. Trước khi gặp hắn, trong
lòng nàng vẫn nghĩ hắn là một người cao lớn thô kệch, khuôn mặt dữ tợn,
ánh mắt sắc bén, ăn to nói lớn. Trong tình huống như vậy, nếu Diêm Mặc
thô kệch giống một con gấu lớn thì ngược lại nàng sẽ không quá ngạc
nhiên. Nhưng hắn không những không giống gấu lớn, hắn vẫn là một người
bình thường, thậm chí là nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với người khác, là
một nam tử oai hùng lạnh lùng. Có sự tương phản rất lớn như vậy, không
phải sẽ làm nàng cảm thấy cực kỳ anh tuấn hay sao?
Vì kinh ngạc
cảm thán mà buột miệng thốt ra, nàng lại ngây người một hồi lâu mới sực
tỉnh, lập tức mặt đỏ tai hồng, tội nghiệp mà vặn vặn đầu ngón tay quay
đầu nhìn lại.
Vừa rồi giống như bị ai điểm huyệt, những người
đang nhìn về phía bên này đều lập tức đồng loạt ngửa mặt lên nhìn trời,
người lo tập trung ăn bánh, người không ăn bánh thì lo nhìn mây xanh,
Nhị hoàng tử không rõ nguyên do muốn đi lại đây cũng bị Thái tử ngăn
cản.
Chử Thanh Huy nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, có lẽ là bọn họ không nghe thấy đâu.:v
Nàng len lén nhìn Diêm Mặc, thấy hắn cũng không ngẩng đầu, còn đang lau chủy thủ, liền ở trong lòng tự quyết định, có lẽ hắn...... Cũng không nghe
thấy đúng không?
Nàng bịt tai trộm chuông [1] tự mình an ủi một
phen. Sau khi định thần lại trên mặt vẫn hơi ửng đỏ, khẽ uốn gối hành
lễ, cung kính nói: "Vừa rồi quấy rầy người giảng bài, ta xin nhận lỗi
với tiên sinh."
[1] Bịttaitrộmchuông (掩耳盜鈴): tựlừadốimình, nhưng không lừađượcngườikhác.
Xưa nay Đại Diễn triều trọng đạo hiếu, kính trọng tôn sư, người tôn quý như Thái tử khi đứng trước mặt sư phó cũng phải hành nửa lễ như học trò
bình thường khác, chỉ không cần quỳ xuống mà thôi. Mấy năm qua Chử Thanh Huy đều hay đến đây, lễ tiết với sư phó đều là học theo Thái tử.
Rốt cuộc Diêm Mặc cũng buông chủy thủ trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn nàng, thoáng gật đầu, nói: "Không sao."
Đây là lần đầu tiên Chử Thanh Huy nghe hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói
quả thực như nàng suy nghĩ, cũng như con người của hắn, vừa lạnh lùng
vừa cứng rắn, không mang theo một chút độ ấm nào, so với gió lạnh mùa
đông phảng phất còn lạnh hơn vài phần.
Hắn lạnh lùng giống như một người vô cảm, vậy mà sẽ ngừng tay mà trả lời với nàng, chỉ vậy cũng đã làm Chử Thanh Huy ngạc nhiên.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy, mình còn đứng đây đáp lời hắn, có thể là quấy rầy
hắn lần nữa, làm hắn không được chuyên tâm tiếp tục lau chủy thủ.
Nghĩ như vậy, nàng không dám chậm trễ nữa, chỉ đặt hai đĩa điểm tâm lên bàn, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh cũng dùng chút điểm tâm đi, đây là bánh hoa
hồng [2] và bánh hạt sen [3] mà Ngự Thiện Phòng mới làm, còn nóng hổi."
Diêm Mặc nhìn hai đĩa điểm tâm còn đang bốc khói kia, lại thoáng gật đầu: "Đa tạ."
Chử Thanh Huy không hề nhiều lời, cầm theo hộp thức ăn bình tĩnh rời đi,
vừa mới xoay người, liền vỗ vỗ ngực mình, thở ra một hơi. Nhớ tới tình
huống lúng túng vừa rồi, hiện tại trên mặt nàng còn có chút nóng. Chờ
khi phát hiện những người trong võ trường đang lén lút nhìn về phía
nàng, nàng lại lập tức ưỡn ngực, dường như không có việc gì mà đi đến
chỗ bọn họ.
Nhị hoàng tử tránh khỏi tay của Thái tử, chạy kên trước, hiếu kỳ nói: "A tỷ a tỷ, tỷ và tiên sinh đã nói cái gì vậy?"
Chử Thanh Huy dắt tay nó, vừa đi vừa nói chuyện: "Chưa nói cái gì, chỉ mời
tiên sinh dùng chút điểm tâm mà thôi. Đúng rồi, mẫu hậu dặn đệ đừng ăn
quá nhiều, chút nữa khi đến bữa tối lại ăn không vô."
Chử Tuân
nghe xong, lén lút giấu một khối bánh xốp sữa dê [4] vào trong tay áo,
giơ hai đầu ngón tay ra, nói: "Đệ mới ăn có hai khối."
Chử Thanh
Huy cũng không chọc nhóc, dùng khăn lau đi mảnh vụn trên khóe miệng của
nhóc: "Đến lúc tỷ tỷ phải trở về rồi, đệ phải nghe lời tiên sinh, chăm
chỉ luyện công. Nhưng nếu đệ không chạy nổi nữa thì cũng đừng miễn
cưỡng, đệ còn nhỏ mà, cứ từ từ luyện tập."
Chử Tuân liên tục gật đầu: "Thái tử ca ca cũng nói như vậy. A tỷ, ngày mai tỷ có đến xem đệ nữa không?"
"À......" Chử Thanh Huy cố ý chần chờ suy nghĩ.
Chử Tuân vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn nàng.
Chử Thanh Huy cười nói: "Có, ngày mai tỷ tỷ sẽ đến xem Tiểu Tuân có khóc nhè hay không."
Chử Tuân không phục, nói: "Sẽ không! Hôm nay đệ cũng không có khóc nhè!"
Chử Thanh Huy thầm nghĩ, không biết buổi sáng là ai nước mắt lưng tròng mà lôi kéo tay nàng vậy kìa.
Nhưng nàng cũng đã quên chuyện buổi sáng mình vừa nghe nói đến tên thần võ Đại tướng quân đã sợ tới mức nhũn chân.
Không đợi Chử Thanh Huy rời đi, thời gian nghỉ giải lao của võ khóa đã hết, mọi người vào vị trí.
Chử Thanh Huy quay đầu lại nhìn thoáng qua, Diêm Mặc cũng đã không còn ngồi ở bàn đá nữa, nhưng hai đĩa điểm tâm vẫn còn ở đó, vì khoảng cách khá
xa nên nàng không thấy rõ là còn thừa nhiều hay ít, cũng không biết rốt
cuộc hắn có ăn hay không.
Ngày mai nàng sẽ đem thêm bánh hoa hồng tới cho vị tướng quân này đi, có lẽ còn có thể đem kẹo hoa hồng mà nàng thích nhất.
Kẹo hoa hồng là món sở trường của Liễu cô cô bên cạnh mẫu hậu, trong cung
này chỉ có bà làm kẹo này là ngon nhất, một viên cũng chỉ lớn bằng móng
tay cái thôi, dùng khuôn đúc thành hình dạng hoa hồng, bên trong còn có
rất nhiều cánh hoa tươi đẹp, vừa ngọt vừa thơm.
Nàng ăn vặt từ
nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng không có ngán. Chỉ vì khi còn nhỏ, mẫu hậu sợ nàng ăn nhiều sâu răng nên chỉ cho phép nàng một ngày ăn năm
miếng. Hiện tại nàng đã lớn như vậy mà mẫu hậu cũng chưa từng buông thả
một chút.
Trong cung này, người có thể khiến nàng ăn mặc cần
kiệm, tặng kẹo hoa hồng mà nàng yêu thích nhất cũng không được mấy người đâu. Sở dĩ hiện tại nàng có thể hào phóng như thế, là vì trước đó nàng
hiểu lầm vị tướng quân này, lòng mang áy náy nhưng không biết xin lỗi
hắn như thế nào, chỉ có thể âm thầm đền bù thôi.
Ra khỏi Hàm
Chương điện, Tía Tô vẫn luôn an tĩnh cũng không nén được tò mò, hỏi:
"Công chúa, rốt cuộc vị thần võ Đại tướng quân kia trông như thế nào?"
Nhắc tới chuyện này, Chử Thanh Huy liền nhớ tới chuyện xấu hổ vừa rồi, không muốn nhiều lời, chỉ sửa sang lại lông tơ trên mũ, hàm hồ nói: "Cũng
tạm."
"Ủa?" Tía Tô thành thật nói: "Nhưng không phải vừa rồi công chúa nói hắn rất anh tuấn sao?"
Hai mắt Chử Thanh Huy trợn tròn, lắp bắp nói: "Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi nghe thấy à?"
Tía Tô gật đầu: "Không chỉ mình nô tỳ, mà tất cả mọi người đều nghe thấy
cả. Vương công tử còn nói công chúa không hổ danh là công chúa, không
giống với người bình thường chúng ta."
Chử Thanh Huy rên rỉ một tiếng, kéo vành mũ to rộng xuống che cả khuôn mặt trong cái mũ lông xù.
Tía Tô vội đỡ lấy nàng: "Công chúa làm sao vậy? Người như vậy sao nhìn thấy đường được, cẩn thận đừng để ngã."
Chử Thanh Huy dựa vào trong ngực Tía Tô, uể oải lẩm bẩm: "Ngã thì ngã thôi, dù sao ta cũng không còn mặt mũi gặp người khác nữa."
---------------------
∆ Chú thích có ảnh (không nên xem vào đêm khuya:v)
[1] Tích "Bịch taitrộmchuông": Tại nước Tấn vào thời Xuân Thu, khi họ Phạm bị Trí Bá truy đuổi, có một kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm một cái chuông lớn.
Lúc đầu tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá lớn và quá nặng, không có cách gì xê dịch được. Hắn ta tìm được một cái búa to và nghĩ
ra một cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới xách về
được.
Tên trộm cố sức nện vào chuông một cái, thì "boong"
một tiếng cực to, khiến hắn giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng
phải đang thông báo với người khác là hắn ta đang ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm nút tai mình lại, nghĩ rằng: mình không nghe thấy thì
người khác cũng chẳng nghe ra.
Hắn ta vừa bịt tai vừa đập chuông thật mạnh, từng tiếng từng tiếng vang xa, mọi người nghe thấy liền ùn ùn kéo đến.
Người đời sau biến câu chuyện này thành câu thành ngữ châm biếm về thói giả
dối, với ngụ ý rằng người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người, thì cũng là đang tự lừa mình vậy.