Mặt đất càng ngày càng bị rung động mạnh mẽ, Băng Thần cảm nhận được tòa nhà nơi mình đứng cũng dần rung rung theo mỗi nhịp, hình bóng nhỏ bé từ phía xa càng lúc càng phóng đại khiến cho ai nhìn thấy cũng phải lo
lắng.
Các lại quái vật trong thành phố bị những rung động cùng
khí thế của con quái vật kia làm cho sợ chết khiếp, chúng như bầy kiến
vỡ tổ lung tung chạy khắp nơi, Băng Thần ánh mắt càng lúc càng chăm chú.
Hắn ta tập trung như vậy vì muốn tìm ra yếu điểm của con quái vật này, nếu
khởi nguồn của nó là thứ gì thì theo Băng Thần điểm yếu của nó cũng
chính là như thế, thế nhưng con quái vật này quá to lớn để Băng Thần có
thể tìm đến chỗ mà Mộc Tinh Thần đang trú ẩn.
Nghĩ một hồi Băng
Thần vẫn chưa tạm thời nhìn ra cái gì, Vô Hạn Giới Chỉ và Thiên Thư cũng im lặng vì thứ kia họ cũng không nhìn ra nó có khuyết điểm ở đâu, khi
con quái vật đi tới ngoại thành thì nó bỗng nhiên hơi dừng lại giống như có chút do dự.
Băng Thần cùng nó ánh mắt đối nhau, khẽ nở nụ cười Băng Thần nhẹ giọng nói:
"Tới đây, ta đang đợi ngươi."
Dường như nó nghe được những gì Băng Thần nói thế nên khi hắn vừa dứt câu thì nó cũng chạy tới, con quái vật này có hình người lại vô cùng không lồ
thế nên chỉ hơn chục bước chân của nó thì Băng Thần đã sát bên nó rồi.
Con quái vật một đấm giáng xuống, Băng Thần thì cũng đã lui ra từ hồi nào,
thứ này không chỉ chạy nhanh mà ra tay cùng nhanh đến kinh người, vặn
vẹo vài cái trên không trung thì Băng Thần chuyển chiến trường lên chính thân thế con quái vật.
"Rầm"
Nó tự vỗ vào vai mình một
cái để cho Băng Thần đi xuống nhưng có vẻ không được, những chiếc đuôi
của Băng Thần bắt đầu lược bỏ lớp ngoài của nó giống như thợ mộc cắt gỗ, thế nhưng quả nhiên giống như Tiêu Tử Vi miêu tả, những nơi bị phá hủy
mọc ra mầm xanh sau đó lại nhanh chóng lành lại.
May sao trên
đuôi của Băng Thần có hư vô hỏa thế nên khả năng hổi phục của nó mới bị
kiềm chế lại đôi chút, công kích không có nhiều hiệu quả thế nhưng Băng
Thần muốn thử gieo Hư Vô hỏa lên khắp người con quái vật này xem có tác
dụng gì không.
Vùng tay và lưng quá dễ dàng để Băng Thần ra tay
thế nên ở những nơi này lửa nhanh chóng bùng cháy một cách âm ỉ trên
những nơi bị Hư Vô hỏa dính vào, thả người mình rơi tự do sau đo Băng
Thần xoay người thật nhiều vòng khiến những cái đuôi như máy cắt cứa lên đôi chân của còn quái vật.
Linh cảm nguy hiểm ập tới hắn đẩy mạnh người về đằng sau khiến cho cả thân trong chớp nhoáng lui về một khoảng.
"Ầm"
Con quái vật khép mạnh hai chân lại, Băng Thần nếu không phản ứng nhanh thì bây giờ đã dẹp lép rồi, đuôi cắm vào chân con quái vật sau đó Băng Thần lao nhanh lên trên tiếp tục vẽ lên người nó từng đường lửa.
Băng Thần khẽ giọng hỏi Tiểu Tử Vi:
"Ngươi có nhìn ra cái gì chưa?"
Tiêu Tử Vi suy nghĩ một chút rồi nói:
"Thực ra ta cũng nhìn ra một chút rồi có điều không chắc chắn thôi."
Băng Thần bận rộn tránh né đồng thời gấp gáp nói:
"Chắc hay không thì ngươi cứ nói cho ta biết đi."
Tiểu Tử Vi khẽ giọng nói:
"Ta cảm thấy ngươi càng tấn công thì theo những thương tổn càng nặng thì nó càng nhỏ đi, nhưng có điều khi nó dẫm lên những cái cây thì khi nó nhấc chân nên các cây gỗ đó không còn cả vụn giống như bị hấp thu hết.
Theo phán đoán của ta thì nó hấp thu những cái cây đó để hồi phục cũng như
gia tăng kích cỡ đã mất, nó không thể nào cứ mất đi mà phục hồi không
không như thế, nguồn năng lượng sâu bên trong chỉ gắn kết và thúc đẩy
quá trình phục hồi thôi."
Băng Thần đã hiểu rồi, trước tiên mình
cứ tạo thêm thương tích thông qua khả năng ăn mòn của Hư Vô Hỏa sau đó
bồi thêm công kích khác để khiến kích cỡ của nó nhỏ lại, nhìn xuống
khuân viên thành phố này có cực nhiều cây cối thì Băng Thần không hỏi
thở dài.
Lao thẳng lên trên đầu con quái vật tiếp tục tạo thương
tổn nhưng lần này thứ đang điều khiển con quái vật dường như đã rút ra
một bài học sương máu, lúc Băng Thần đang lơ lửng ở trên trán của nó thì thay vì dùng tay nó lại dùng đầu công kích.
Băng Thần đã có cảm
giác từ trước thế nên những cái đuôi đã chụm lai bao bọc lấy toàn bộ
thân thể hắn ta, những chiếc lông tất cả đều xù lên như bông, cú đánh
đầu của con quái vật lại như đụng chúng cục bông vậy.
Tiêu Tử Vi
nhìn thấy con quái vật đánh đầu thì giật mình tưởng Băng Thần xong đời
chắc rồi, nhưng khi thấy Băng Thần chỉ văng ra ngoài thì nàng thật sự
không tin vào mắt mình, tên này rốt cuộc tự ứng biến hay chủng tộc của
hắn ta như thế.
Truyền thừa huyết mạch không cho nàng biết một
chút nào về chủng tộc của Băng Thần, thứ duy nhất nàng biết tới là Cửu
Vĩ Thần Hồ, có điều chắc chắn không phải vì hắn ta có tới tận mười hai
cái đuôi.
Thực ra Băng Thần chiến đấu ít khi luyện tập chiêu
thức, trong tuyệt cảnh hắn sẽ sáng tạo ra những thứ phù hợp nhất với
mình, tất nhiên hắn cũng có luyện tập chiêu thức do mình tự sáng tạo,
nhưng số lượng những thứ hắn ta tự sáng tạo ra cũng không nhiều.
Với lại kinh nghiệm qua nhiều kiếp khiến hắn chẳng cần lo lắng về tâm ma
hay tu vi không được vững vàng, đối với hắn chỉ cần thăng cấp thì sẽ tự
động vững vàng, nói chung không có nhiều yếu tố ảnh hưởng đến hắn trong
quá trình tu luyện cho lắm.
Cứ húc đầu của con quái vật này tuy
không có quá nhiều lực thế nhưng cũng đủ để Băng Thần đâm nát một tòa
nhà, có điều Băng Thần không bị thương tổn quá nhiều.
Tiêu Tử Vi lo lắng hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Băng Thần gật gù nói:
"Yên tâm đi ta không sao cả, lâu lâu ói ít máu cũng tốt cho sức khỏe."
Tiểu Tử Vi nghe thấy Băng Thần nói thế thì càng lo lắng:
"Ngươi chắc mình không sao chứ?"
Băng Thần chép miệng nói:
"Ngươi yên tâm đi, có gắng tìm xem nó còn điểm yếu nào không, tìm thêm được một điểm thì ta càng dễ tiêu diệt nó."
Tiêu Tử Vi nghe thế thì không hỏi nữa mà tập trung vào chuyện tìm kiếm điểm
yếu, Băng Thần thì nhanh chóng dùng Lôi Tinh Thần kích hoạt Lôi Ấn để
phá hủy trên diện rộng thân thể của con quái vật này.
Được một lúc thì Tiêu Tử Vi to giọng nói:
"Ngươi tập trung tấn công vào vùng đầu, khủy tay tới bàn tay, đầu gối tới bàn
chân, những nói đó năng lượng chyển tới chậm hơn, thứ năng lượng trung
tâm nhất quyết không chịu rời đi, nếu ngươi tấn công nhiều vào những chỗ kia thì có thể dụ nó đi ra nơi dễ công kích."
Băng Thần nghe
xong thì trong lòng đại hỉ càng nhanh chóng công kích vào những chỗ nàng ta nói, một thời gian sau những đòn tấn công đã thấy rõ hiệu quả, con
quái vật cao trăm mét giờ chỉ còn hơn 30 mét.
Băng Thần thì càng đánh lại càng hăng khiến cho con quái vật càng lúc càng bất lực, bỗng nhiên Vô Hạn Giới Chỉ hét lên:
"Chủ nhân cẩn thận nó muốn bỏ chạy, để nó vào rừng thì không thể tưởng tượng được hậu quả đâu, khi đó nó sẽ gần như bất tử, ngài đánh thế nào cũng
chỉ có con đường thua thôi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Yên tâm đi ta đã tính hết rồi."
Vô Hạn Giới Chỉ và Thiên Thư hơi ngạc nhiên nhưng chỉ có thể tạm thời tin
lời Băng Thần thôi, huống chi Băng Thần muốn sự lý thì làm sao có thể
thoát được.