Phượng Lam Băng kéo hắn ta một mạch đi ra khỏi thành, Băng Thần kéo tay nàng lại rồi nói:
"Ngươi không cảm thấy có gì lạ hay sao?"
Phượng Lam Băng dừng lại kiểm tra một chút thì ánh mắt trợn lên nói:
"Không sự dụng được tinh thần lực, chuyện quái gì thế?"
Băng Thần chưa vào chỗ này bao giờ thế nên chỉ có nghe nói sơ qua, theo như
trí nhớ của hắn thì năm nay đi ra được một cách toàn vẹn chỉ có hai
người, còn những người khác thì hắn chẳng biết nhưng rõ ràng mất một đại cảnh giới rồi.
Phượng Lam Băng lắc đầu nói:
"Mất hết dị
năng thì cũng phải đi ra khỏi thành nếu không chết chắc, trời về tối rất nhiều yêu thú sẽ kéo về đây, nếu ở lại đây thì chẳng khác nào phải đối
phó với thú triều cả."
Băng Thần nhạc nhiên hỏi:
"Ngươi biết rõ thế nhỉ?"
Phượng Lam Băng lắc đầu nói:
"Ta cũng chỉ biết đến thế thôi còn bên ngoài thì ta chịu nhưng theo cảm
nhận từ dị năng thì ngoài cổng thành rất xa có bãi biển thì phải nếu
chúng ta đi tới được đó thì sẽ an toàn."
Băng Thần không phản
đối, hai người sau đó mất gần một tiếng để đi đến cổng thành, chậm lại
vài bước Băng Thần nhìn một vòng xung quanh sau đó hai người lao vun vút qua mảnh rừng nhân lúc trời con sáng, quả nhiên khi ra thì có một bãi
cát rất lớn, bãi cát lúc này đã tràn ngập người.
Băng Thần quyết
định không bon chen làm gì cho mệt mỏi, hắn kéo ngược nàng lại sau đó
bay lên một cái cây cao đứng bên trên chọn lựa một cành lớn rồi ngồi
xuống, Phượng Lam Băng nhìn vào cánh cổng nước khổng lồ thì mới giật
mình nói:
"Hóa ra đây mới đúng là nơi chúng ta cần đi, hai người chúng ta nhanh chân lên chứ ngồi đây làm gì?"
Băng Thần quay qua nhìn nàng hạ thấp giọng nói:
"Chúng ta không lên vào sớm như thế sẽ có nhiều nguy hiểm phải đối đầu hơn, đi vào trễ một chút có thể chỉ bỏ qua ít lợi nhỏ nhưng có khi lại giúp
chúng ta nhanh tiếp cận cái lợi lớn hơn, đồng thời khả năng giám mặt
những người tu vi cao hơn cũng bớt đi rất nhiều, chậm lại một chút thì
chúng ta coi như theo dõi được họ rồi còn gì."
Phượng Lam Băng
ngẫm nghĩ một chút, tuy nàng không hiểu rõ lắm nhưng ánh mắt của Băng
Thần rất tự tin như hắn đã ăn chắc vậy, chỉ bằng vào điều này nàng cũng
có thể hoàn toàn tin tưởng vào kinh nghiệm của hắn ta truyền thụ, chưa
kể nó nghe rất có lý.
Trời cao mây trắng nhưng không biết có phải do trùng hợp hay không đám mây phía trên lại che ngay vị trí mắt trời
khiến cho cả bãi cát mát rượi, Băng Thần cũng rất hưởng thụ cảm giác
này, thích thú nhắm mắt lại cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua
mang theo chút vị mặn của biển.
Phượng Lam Băng đang muốn hỏi cái gì đó nhưng khi quay qua thấy khuôn mặt của hắn thì lại thôi, nàng chỉ
im lặng hưởng thụ nét đẹp như vẽ của hắn cùng với quang cảnh của bãi
biển.Tóc nhẹ như mây khẽ lay, da trắng, môi hồng, mí mắt dài.
Nàng thật sự không thể tin được chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng hắn ta lại biến đổi khác như vậy, từ một tên mập ý biên thánh mỹ nam nàng cũng
phải công nhận, nhìn hắn bây giờ nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều,
nụ cười mỉm vẻ mặt hưởng thụ, đôi mắt khép kín đầu hơi cúi gật nhẹ theo
mỗi cơn gió thổi qua như đang thưởng thức một bài nhạc hay.
Hắn
ta có vẻ như đang bắt nhịp với thiên nhiên, trong miệng ngâm nga bài hát nàng không biết tên, cái cây chiếc lá đung đừa theo từng nhịp nhỏ như
chúng đã bắt được nhịp của người thanh niên này, chỉ trong chốc lát nàng ước gì có cách nào đó để khung cảnh trước mặt không bao giờ biến mất.
Đang nhắm mắt hưởng thụ Băng Thần bỗng có cảm giác mình bị nhìn, hắn chợt mở to đôi mắt nhìn thẳng nàng cười hỏi:
"Có chuyện gì sao Phượng tiểu thư?"
Phượng Lam Băng hơi hốt hoảng nàng hơi ngả người về đằng sau suýt tế, Băng
Thần vội vàng kéo nàng lên để cho nàng khỏi ngã, hắn hơi lo lắng hỏi
lại:
"Ngươi không sao chứ chỉ mất đi dị năng thôi mà?
Phượng Lam Băng hơi ổn định lại nàng xấu hổ hơi lúng túng nói:
"Không có chuyện gì ta chỉ có chút không quen thôi, có điều nơi này cũng thật
kỳ lạ không cho phép sử dụng tinh thần lực thì sao có thể sử dụng dị
năng."
Băng Thần cười với nàng cũng chẳng nói gì hơi nhích thân
mình tựa vào gốc cây tiếp tục hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này, không biết bao nhiêu lâu sau hắn ta lại nghe thấy một tiếng động rất lớn từ đằng
xa, hai mắt mở ra nhìn về phía âm thanh nơi phát ra.
Hóa ra ở
phía dưới bãi cát những người kia đã bàn tính thứ tự đi vào xong rồi,
một người võ giả không biết làm sao lại vào được đây quá bức xúc nên mới tấn công một tên công tử nào đó, kết cục bị tên kia kích hoạt dị năng
thẻ kết liễu.
Phượng Lam Băng cũng quay sang nói với hắn ta:
"Chúng ta lúc này có thể đi vào trong rồi, sau đó chúng ta sẽ có một tuần để
thu thập các thứ trong đó, người cũng rất ít rồi chúng ta cũng lên đi
vào thôi nếu không lại trễ quá."
Băng Thần không phản đối gật đầu thả mình lên không trung kéo theo nàng về phía mặt nước, Phượng Lam
Băng ôm thật chặt Băng Thần nhưng khi đến cánh cổng nàng lại buông ra để mình rớt vào bên trong cánh cổng.
"Tõm"
Cánh cổng này
nhìn không sâu nhưng lại sâu không tưởng, quả thật mấy cái bí cảnh do
mấy tên cường giả dị hợm lắm mới nghĩ ra mấy cái trò này, tuy vào trễ
nhưng hai người bọn họ vẫn nhìn thấy những người đang chầm chậm bơi vào
bên trong.
Phượng Lam Băng thấy thế lại tăng tốc lên rất nhanh
bắt kịp đám người này nhưng lại bị Băng Thần níu lại bởi hắn ta không
muốn đi vào quá sớm, lặn xuống được một lúc thì tất cả mọi người đi qua
một thông đạo ngập nước đến cuối đường thì có vài cái ngã rẽ.
Băng Thần bắt đầu hơi phân vân nhưng Phượng Lam Băng không chút do dự chọn
hướng bên trái khiến cho hắn ta dù không rõ lắm nhưng cũng theo đằng
sau.Tiếp đó thông đạo lại chúi thẳng xuống dưới khoảng năm sáu chục
thước nữa cho đến khi hai người thấy một màn chắn khổng lồ
Nhưng lúc này bỗng Phượng Lam Băng giống như đuối nước cả thân thế yếu hắn
đi, Băng Thần vội chốp lấy nàng quẫy chân lao nhanh cho tới khi thấy một lớp bóng khí lướt lên thì vội lao theo thì thấy một cánh cổng nhìn nó
giống như một lớp xà phòng vậy nước không thể nào tiếp tục chảy vào
trong.