Băng Thần nói xong thì đi một mạch vào trong căn phòng của mình nhẹ giọng nói:
"Tỷ cùng dì đợi ta một chút sau đó ta ra ăn cơm cùng hai người."
Đi vào trong căn phòng của hắn thì ký ức từng chút, từng chút một hiện lên khiến Băng Thần chìm vào hoài niệm, bộ đồ mới hơi vỗ cái búng béo đầy
mỡ của mình Băng Thần hơi thì thào:
"Trước tiên phải cho bản thân quay lại vóc dáng cũ đã rồi tính, cái thân thể mập mạp này không tốt
một chút nào, có điều không cho sử dụng công pháp thì thật sự rất khó
giảm cân nhanh được, Không Gian Tinh Thần quả nhiên là cáo già mà."
Nghĩ nghĩ một chút thân thể hắn bất chi bất giác hơi lắc lư cái chân, thói
quen trước kia của thân thê này, kiếp trước sau khi sập cái giường này
thì hắn ta mới bỏ được cái tật này, một lúc sau Băng Thần đứng lên vui
vẻ nói:
"Đúng rồi, nếu không sử dụng của các kiếp trước thì ta có thể tự sáng tạo ra để xài như thế không hề vị phạm luật chơi nhưng phải làm ra công pháp như thế nào đây nhỉ."
Băng Thần suy nghĩ mất
nửa tiếng sau đó nghĩ ra một cái Thần cấp công pháp lấy cảm hứng từ Thao Thiết thần thú, công pháp này yêu cầu hắn luyện tập thể chất rất nhiều, đồng thời cũng sẽ tiêu thụ năng lượng cực kỳ nhiều.
Sáng tác
xong công pháp thì Băng Thần đi thẳng một mạch xuống dưới nhà, bàn cơm
đã có một vài món rồi, khi hắn cho thân thề ục ịch nhét vừa cái ghế thì
Tô Linh cũng bê cơm lên mùi hương thơm thấm đến tận ruột gan làm hắn ta
bụng sôi ùng ục.
Tô Linh thấy thế thì cười tươi nói:
"Ngươi đã đói như thế thì ăn trước đi, ta với mẹ làm thêm một chút đồ ăn sau đó sẽ ra sau."
Băng Thần rất muốn đi làm đồ ăn nhưng với thân thể cồng kềnh như thế này
chui vừa nhà bếp hay không cũng đã là một vấn đề rất khó nói rồi, hắn
cười nói:
"Không cần đâu tỷ ta đợi hai người ra rồi ăn luôn."
Tô Linh vui vẻ nói:
"Thôi thì tùy ngươi vậy, ta cùng mẹ làm đồ ăn cũng sẽ nhanh thôi."
Một lúc sau đồ ăn ra hết thì ba người có một bữa tối cực kỳ ấm cúng, tuy
rằng đồ ăn không có gì đặc sắc nhưng Băng Thần vẫn ăn hết toàn bộ, ăn
xong thì hắn ta đi vào trong phòng mình bắt đầu luyện công, Băng Thần
không hề ngồi trên giường mà ngồi trên sàn nhà.
Dưới mông hắn
lót một chiếc áo đã cũ mà chắc chắn sẽ bỏ,cả thân thể nhanh chóng trầm
tĩnh đi vào trong trạng thái tu luyện, công pháp tuy hơi tệ nhưng đủ để
ứng phó trong trường hợp này, luyện công được nửa tiếng thì trong người
hắn ta giống như có dầu mỡ chảy ra vậy.
Thậm chí còn có mùi hơi
tanh, cả thân thể hắn ta như nóng cháy lên vậy, từng đốt xương như có ai đang nắn bóp thật chặt, từng thớ thịt tưởng sắp tách ra rồi đã thế còn
bị người ta mang đi áp chảo, nhưng đối với Băng Thần thì những đau đớn
này quá mức bình thường.
Hít sâu một hơi trầm tĩnh tu luyện khiến cho thời gian trôi cực kỳ nhanh đối với hắn ta, chỉ giống như một cái
chớp mắt thì trời đã sáng lên rồi, Băng Thần cũng đã hoàn thành gần mười vòng đại chu thiên.
Thân thể khẽ lắc một cái thì trên người hắn
ta đống mỡ kia nhơm nhớp cực kỳ khó chịu, lấy cái áo kê hôm trước cột
vào chân sau đó hắn bước chậm rãi từng bước vào trong phòng tắm lầu hai, hắn ta tu luyện xong thì đã 7h30 sáng.
Loan Phượng và Băng Linh
cả hai người đã đi làm rồi, thực ra trong nhà còn có hai cô em gái là Tử Lan và Tử Mộng nữa nhưng hai nàng đã đi học xa nhà đến tận chủ nhật mới đi về, tẩy hết dầu mỡ trên người thì Băng Thần cảm giác thân thể của
mình nhẹ đi đáng kể.
Xuống dưới nhà bỗng hắn nhớ đến mình có một
chiếc bàn cân điện tử nhưng đã bị lãng quên từ rất lâu rồi, lấy chiếc
cân ra khẽ phủi đi lớp bụi hắn ta thử cân xem sau khi thải hết tất cả
tạp vật trên người thì mình nhẹ đi bao nhiêu.
Chậm rãi đứng lên
thì hắn ta vui mừng khi thấy mình chỉ còn 198 cân thôi, với cân nặng gần 210 cân hôm qua thì coi như mình đã giảm rất nhiều rồi, Băng Thần nhấm
nháp bữa sáng do Loan Phượng làm rồi hướng thẳng tới nơi hắn ta vẫn đang luyện tập mỗi ngày.
Tạm thời chưa lách vừa nhà bếp nên hắn ta
đảnh bỏ lại bát đĩa trên bàn luôn, Loan Phượng sẽ về sau đó dọn dẹp sạch sẽ, lúc này hắn mới nhớ về hoàn cảnh của Loan Phượng, cô nàng này trước kia rất thân với ba người tỷ muội.
Nhưng sau khi tốt nghiệp ba
người kia lấy chồng để lại Loan Phượng một mình chơ vơ, về sau bốn người khi đi làm cảnh sát thì mới một lần nữa tụ họp lại, có điều vui vẻ yên
bình được ba năm thì biến cố xảy ra, thú triều ập vào tòa thành yếu ớt
này.
Bốn người bọn họ khi đó thậm chí không trong thời gian làm
việc nhưng vẫn dính chưởng, yêu thú tập kích thế nhưng chỉ có một mình
Loan Phượng cùng mấy đứa trẻ sống sót, nhưng Loan Phượng thì bất tỉnh
nhân sự khiến cho chỉ mười tuổi Băng Thần phải lôi cả nàng cùng ba cô bé nhỏ tuổi đi giấu.
Tuy nhỏ tuổi nhưng Băng Thần rất thông mình
khi mang tỏi đi để sát lên người mấy người, yêu thú không đánh hơi được
nên bỏ đi, từ đó về sau Băng Thần trở thành người hùng trong mắt mấy cô
bé.
Điều đó dù theo năm tháng nhưng vẫn không chút nào thay đổi,
nhưng biến cố lại tới khi Băng Thần được mười bốn tuổi, hắn đi tỏ tình
với một cô bé tên Hồng Hạ sau đó bị từ chối một cách thẳng thừng, người
ta có tý tuổi nhưng Dị năng đã hiển lộ thế nên chỉ lo tu luyện.
Tuổi nhỏ Băng Thần hóa đau thương thành sức ăn thế nên ngọc thu lâm phong
tiểu tử hóa thành đại bàn hai tạ như hôm nay, chính vì hắn qua làm mất
hình tượng thế nên khiến cho hai cô em là Tử Lan cùng Tử Mộng rất giận,
quan hệ của ba anh em đã không tốt từ đó đến tận bây giờ.
Băng
Thần cũng khổ tâm lắm nhưng mãi về sau thì quan hệ của bọn họ mới tốt
lên được nhưng đó là khi hắn ta có mục tiêu mới để phấn đấu, có điều hai nàng sau đó lại giận Băng Thần hơn, mãi về sau Băng Thần mới biết hai
nàng thích mình nên mới giận dỗi như thế.
Tới dưới chân cầu nơi
hắn ta thường xuyên luyện tập, Băng Thần tinh thần lên hẳn, kiếp trước
hắn ta khỏi đầu chỉ là một võ giả rác rưởi nhưng kiếp này nhờ công pháp
thì hắn ta có thể làm một dị năng giả rồi.
Tuy là dị năng giả
nhưng vẫn chỉ là loại yếu nhất sức mạnh hệ, có điều đuôi phượng hoàng
còn hơn đầu gà, huống chi kiếp trước hắn ta còn chả xứng làm đâu gà, làm đuôi gà đã là đánh giá cao hắn ta rồi.
Công pháp khiến cho hắn
ta dễ dàng chuyển hóa năng lượng dư thừa thành sức mạnh, nhưng chuyển
hóa thì hắn vẫn phải tự làm, cách chuyển hóa nhanh nhất không gì khác
chính là luyện tập đến mức giới hạn của bản thân.
Băng Thần ước
lượng sức mạnh của mình có thể nâng được khoảng năm trăm cân vào lúc
này, rất may cho hắn ta phía dưới chân cầu những tảng đá rất đa dạng đủ
để hắn ta thích luyện tập ở hạng cân bao nhiêu cũng được.
Lấy dùng quang não đặt lấy một trăm chiếc pizza Băng Thần cứ như thế im lặng luyện tập, hắn ta tự mình thì thầm:
"Nếu cứ luyện tập tại giới hạn thì không thể nào tăng tiến nhanh được, nhất
định phải tăng thật nhanh thực lực, nếu không Thư Vũ Thần cưới chồng
mình vẫn chưa đạt được sức mạnh cần thiết để chiếm được nàng thì phiền
to."
Băng Thần nhìn xung quanh rồi hỏi vu vơ:
"Không Gian
Tinh Thần người có thể cho ta biết nàng hiện tại như thế nào không chứ
ngươi phế hết tu vi thanh lọc sức mạnh linh hồn, thậm chí mười món bảo
vật cũng cấm luôn, công pháp phải tự chế, ít ra ta cũng phải biết tình
hình của mục tiêu chứ."
Băng Thần vừa dứt lời thì một âm thanh đầy dứt khoát vang lên:
"Nàng năm nay 16 nhưng dị năng đã cấp D + rồi, chưa có hôn ước chỉ vậy thôi còn lại ngươi tự đi điều tra."
Băng Thần nâng tạ ngàn cân gấp đôi sức chịu đứng khiến cho cả thân thể bị áp lực cực mạnh đến độ xương hắn lúc nào cũng có thể gãy, gân cùng bắp
thịt cứ đứt lại lành khiến cho sự đau đớn lên đến đỉnh điểm.
Nhưng công pháp mà hắn còn chưa đặt tên cho Băng Thần khả năng của Thao Thiết đó chính là tiêu hao năng lượng dự trữ để phục hồi, tạm thời tu vi cùi
bắp quá nên chưa thể lấy nguyên khí làm năng lượng nhưng hắn vẫn có thể
lấy mỡ cùng đồ ăn để liên tục bổ sung năng lượng.
Một lát sau
người mang pizza tới nhưng cảnh tượng Băng Thần vừa nâng ta vừa ói máu
làm hắn ta giật cả mình, đã thế trên gương mặt bụ bẫm kia còn nở ra một
cười tươi tắn nhìn mình.