Băng Thần nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa cười ra tiếng, đám người này
rất hay bắt nạt người khác đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh nguy
hiểm thì mặt thộn hết cả ra, nhưng bọn họ lại chẳng ai thương tiếc cho
ai cả, Trịnh Hằng vẫn chưa từ bỏ hi vọng nới thanh kiếm kia, ánh mắt hắn trực câu vào thanh Lôi Thần kiếm còn treo lơ lửng trên không trung.
Một số người không chút do dự quay đầu bỏ chạy, bọn họ không muốn bị yêu
thú xé xác, Băng Thần không ngăn cản những người này, Trịnh Hằng cũng
những người chỉ huy của các gia tộc khác thì mặt mũi tràn đầy gân xanh,
Trịnh Hằng hét lên:
"Ngươi kia là ai nếu có giỏi thì lộ mặt nhanh."
Tiếng hét của hắn ta có bao gồm cả sức mạnh đủ để khiến lỗ tai Băng Thần đau
nhức, người này rất mạnh, trong Tân Sinh tên này ít nhất cấp độ cũng
phải gần 600 rồi, chưa kể nội công hắn ta tu luyện ngoài thực tại cũng
phải thuộc dang anh tài cái thế rồi.
Nhưng Băng Thần chỉ ngoáy
tay nhẹ một cái rồi ngồi im ở đó, trên đầu của hắn thì gió bắt đầu thổi, đây không phải gió trời mà là gió được tạo ra từ những các vỗ cánh của
các yêu thú phi hành khổng lồ, lũ quái vật lao với tốc độ chóng mặt về
hướng những người trong quảng trường.
Những người nãy giờ lo chạy thì may ra còn có đường sống, đám người này chắc chắn không hiểu được
sự hung tợn của đám quái vật này rồi, ngoài đời quái vật không giống như trong Tân Sinh, chết đi có thể sống lại được mà là vĩnh viễn lìa khỏi
trần đời.
Người nếu không đủ mạnh mẽ để giữ cái đầu lạnh đi phán
đoán tình huống thì phải phải biết sợ nếu không thì chỉ có thể chết sớm, quái vật nhanh chóng tiếp cận đám người, đám người nhanh chóng bị yêu
thú phân thây.
Trên trời cao các loài yêu thú phi hành cũng lao xuồng vồ mồi, một người đứng bên cạnh Trịnh Hằng lo lắng nói:
"Thiếu gia ngươi mau chóng rời khỏi đây cũng chúng ta, nếu không chúng ta có
thể sẽ chết ở đây hết đấy, ngài dù quyết định thế nào thì cũng phải
nhanh lên."
Trịnh Hằng tức giận quát:
"Im mồm ngay lập tức, bây giờ ngươi muốn dạy bổn thiếu gia sao?"
Ngươi kia cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Thưa thiếu gia chúng ta là cận vệ của ngài, lão gia chỉ có mình ngài thôi,
nếu ngài có mệnh hệ gì chúng ta chết cũng không thoát khỏi trách nhiệm,
con cái chúng ta sẽ đời đời hổ thẹn vì sự tắc trách của ta ngày hôm
nay."
Một người khác cũng chắp tay đầy nghiêm túc nói:
"Thần binh vẫn còn treo trên cao, đã thế còn có người dùng súng bắn tỉa tấn
công, khả năng lấy được nó gần như bằng không, bây giờ chúng ta nhanh
chóng rời đi, khi nào chuyện điên rồ này dừng lại thì chúng ta sẽ trở
thành ngư ông lấy hết mọi lợi ích vào tay."
Nghe được mấy người này nói thì ánh mắt Trịnh Hằng nhanh chóng biến đổi, hắn ta cắn răng nói:
"Được rồi chúng ta rút lui thôi, thần kiếm bị người đoạt đi khả năng gần như bằng không, tất cả chúng ta sẽ sống."
Mấy người bên cạnh nghe hắn ta nói thế thì lập tức hô vang:
"Thiếu gia anh minh, thiếu gia vạn tuế."
Băng Thần trong lúc bọn họ còn lo chém gió đã chậm rãi di chuyển tới tòa nhà gần quảng trường nhất, khi Trịnh Hằng vừa ra quyết định thì một viên
đạn cũng xé gió hướng về phía hắn ta, một kẻ giật mình vội đưa kiếm ra
đỡ theo cảm giác.
"Keng "
Thanh kiếm bị viên đạn cắt đôi sau đó nó phá tan vai phải của Trịnh Hằng khiến cánh tay của tên này đứt rời ra.
"A... aaaaaaa "
Tiếng la thất thanh của Trịnh Hằng làm cho những thành viên của các thế lực
khác cũng hiểu ra thần kiếm này chính là bùa đòi mệnh, cả đám tìm hết
mọi cách có thể để bỏ chạy. Trịnh gia nhân cũng bao bọc quanh Trịnh Hằng để mang hắn ta đi ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Nhưng Băng Thần đã
muốn ai chết thì người đó phải chết, một tuần liên hắn ta hì hục làm
việc không thể trở nên phí phạm, đạn súng ngắm súng trường phóng tới,
Băng Thần không muốn cho Trịnh Hằng sống sót qua đêm nay.
Những
thanh kiếm thường không đỡ được khiến bọn họ chuyển sang xài đồ mang từ
Tân Sinh ra, tốc độ đạn rất nhanh nhưng cũng không qua được mắt của bọn
họ, thấy đám người tiến gần tới lối vào đường ống thoát nước thì Băng
Thần làm sao cam tâm được.
Lấy ra một khổ bazoka trộm từ quân khu gần đó hắn nhất định phải cản bước chấn của đám người này lại, nhưng
thứ này có thể hắn lộ diện trước yêu thú, nếu không nay trong khoảng
khắc đó có yêu thú phát hiện thì hắn phiền to.
Đạn Bazoka đã được thi phép lao nhanh như gió đến vi trí của mấy người kia, Băng Thần quan sát xung quanh thì thấy yêu thú vẫn không chú ý đến mình thì rút thêm
một quả bắn rồi yên lặng chờ đợi, tiếp đó hắn phóng to camera chiếu
thẳng vào người Trịnh Hằng.
Hắn muốn nếu Trịnh Hằng chết thì mình cũng không bỏ qua khoảng khắc đáng nhớ này, quan trọng nhất hắn muốn
cho Trịnh Thúy Di thấy được cừu nhân chết đi, những người hộ vệ nhìn
thấy hai quả Bazoka thì chỉ hi vọng chúng không giống loại đạn kia gây
được tổn thương cho họ.
Nhưng cảm giác của một cường giả cho bọn
họ biết thứ này có thể giết họ, đội trưởng cận vệ cắn răng cầm thanh
kiếm của mình ném thẳng về phía trái thứ nhất.
"Bùm "
Một
tiếng nổ vang trời khiến cho rất nhiều yêu thú chú ý tới nơi này, nhưng
đám người kia thì thở phào một hơi, nhưng trái Bazoka thứ hai được Băng
Thần phóng ra nhanh chóng xuyên qua lớp khói lửa từ vụ nổ đầu tiên đâm
xầm xuống mặt đất.
"Oanh "
Lại một tiếng nổ vang trời
nhưng lần này khi màn khói tan đi thì các cận vệ ai cũng thương tích đầy mình dù cho đã mặc áo giáp trong Tân Sinh, Trịnh Hằng không biết từ bao giờ đã mặc vào một bộ áo giáp kín mít như thời trung cổ bên châu Âu.
Băng Thần thấy đám người này giống như tiểu cường giết mãi không chết thì
trên mặt vẻ tức giận tràn đầy, nhưng chỉ một giây sau thì hắn ta lại mỉm cười bởi vì con Phượng Hoàng đang lại gần bọn họ, đám người này chắc
chắn chết rồi.
Hắn ta bây giờ chỉ cần giống như một người quay
phim tập trung để tạo ra những thước phim đẹp nhất có thể, con phượng
hoàng kia vừa đám đất thì đám người kia máu me đầy mình nhanh chóng có
dấu hiệu bốc hơi, trên người thịt chắc cũng bắt đầu tỏa hương thơm rồi.
Còn riêng đang nằm trong bộ giáp sát Trịnh Hằng thì giãy như gà bị cắt
tiết, cả một giám nhanh chóng xạm màu đi vì cái nóng khủng khiếp, chỉ
khoảng mười giây sau đám người kia chết sạch chỉ còn lại một mình Trịnh
Hằng vẫn đang giãy đành đạch.
Một lúc sau khi bộ giáp đã hoàn
hoàn chuyển sang màu vàng sáng trưng thì Trịnh Hằng mới ngừng giãy giụa, Băng Thần tắt đi máy quay nhanh chóng di chuyển xuống dưới, con phượng
hoàng này làm cho Băng Thần có chút lo lắng.
Hắn cảm giác thứ này có trí khôn, nếu nó lấy được Lôi Thần Kiếm thì không vui chút nào,
nhưng lúc này kiếm chưa hạ xuống hoàn toàn còn rất nhiều yêu thú lẫn
nhân loại cản đường thì Phượng Hoàng cũng chào thua.
Băng Thần sử dụng Vô Hình Phù di chuyển thật nhanh tới nơi thanh kiếm sắp hạ xuống,
nhưng khi gần tới nơi thì phát hiện Phượng Hoàng cũng chỉ cách thanh
kiếm vài chục thước, khổng lồ Phượng Hoàng bỗng chốc biến hóa thành một
cô gái mà Băng Thần cũng không lạ gì.
Hồng Thiên Nữ
Họa
mi của Băng Thần không khỏi run lên, hắn vẫn nhớ rõ hai cái đoạn tử
tuyệt tôn cước của nàng, hóa ra cô nàng này kiếp trước là Phượng Hoàng,
khẽ lắc đầu cho mình tỉnh táo lại Băng Thần tiến tới chộp lấy thanh kiếm phong ấn nó lại cất vào một cái giới chỉ tự chế.
"Ầm "
Cảm nhận được khí tức của thanh kiếm biến mất đang chậm rãi Phượng Hoàng
trực tiếp một quyền tách đôi dòng người ánh mắt chăm chăm vào trống
không mắt phượng vẻ tức giận nhanh chóng lan tràn khó kiềm chế.
Băng Thần nhanh chóng bỏ chảy một hút còn Phượng Hoàng hóa khổng lồ cất giọng:
"Ai dám cướp đồ trước mặt bổn tọa muốn chết sao."
Tuy chỉ là kiếp trước của Hồng Thiên Nữ nhưng Băng Thần vẫn có khoái cảm
khi chiếm được lợi của nàng, nói trắng ra việc sở hữu thanh kiếm hoàn
toàn không làm hắn vui bao nhiêu, còn Hồng Thiên Nữ tức giận làm hắn vui quên cả trời đất.