Công đoạn khá nhiều, trước kia Băng Thần luôn làm đồ ăn rất nhanh nhưng
điều đó không có nghĩa nguyên liệu sẽ được chuẩn bị nhanh, hầu hết
nguyên liệu đều được hắn ta xử lý trong lúc rảnh rỗi, bình thường chỉ
cần lấy ra.
Thế nhưng vối nguyên liệu vừa mới thu thập đã sắp
phải đưa vào sử dụng như Tử Hạt Nấm thì đích xác hắn ta cần thời gian,
có điều cánh xử lý cũng đơn giản đó là sắt mỏng như giấy rồi phơi bảy
ngày, trong mỗi ngày phải dùng nước lọc từ thân cây Tử Hạt phết lên cho
thấm đẫm.........
Nói chung đây cũng là thứ công phu nhất hắn
từng làm, Băng Thần chỉ mất khoảng hai giây để biến cây nấm to thành
hàng vạn lát mỏng, rồi bắt đầu phơi phóng, quá trình này sẽ mất rất
nhiều ngày thế nên Băng Thần chọn cách nằm vào ghế dựa nghỉ ngơi.
Dù sao hắn ta cũng không tin thành chủ sẽ để hắn ta đi lung tung lúc này,
huống chi ngoài việc chữa bệnh cùng nấu một món ăn thì hắn không còn
nhiệm vụ nào trong Hắc Ngư thành nữa, thời gian dư giả Băng Thần cũng sẽ không bỏ không.
Sau khi làm xong hết mọi thứ với cây nấm hắn đã
kêu người tới để yêu cầu mang cho hắn một ít sách vở về Tử Ngọc chi địa
và Hỏa Thần sa mạc hai nơi hắn ta sắp đi, tất nhiên còn có cả Ngả Lan
quần đảo nữa, dù sao Hắc Ngư thành cũng không phải nơi duy nhất hắn ta
cần đi.
Băng Thần được thoải mái hai ngày đến ngày thứ ba thì có
người đến làm phiền hắn, hai cô gái kia chính là hai cô gái trẻ mấy hôm
trước, người đáng nhẽ phải nằm trên giường bệnh cũng đã đi lại được rồi, sắc mặt thì cũng vui tươi tuy còn đôi chút nhợt nhạt.
Đóng cuốn sách lại Băng Thần mỉm cười hỏi:
"Hai vị tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"
Con gái thành chủ mỉm cười nói:
"Chúng ta có duyên gặp mặt nhưng bọn ta vẫn chưa giới thiệu mình tên của người cho ngươi biết."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi thì ta đã biết rồi còn cô gái bên cạnh nếu ta đoán không sai chắc nàng là công chúa của Thủy Ngạc quốc đúng không?"
Hai cô gái hơi ngạc nhiên nhìn Băng Thần, các nàng không ngờ hắn đoán ra thân phận của công chúa, công chúa thấy thế liền hỏi:
"Làm sao ngươi đoán ra được?"
Băng Thần thản nhiên nhún vai nói:
"Có mặc áo ngoài thường dân nhưng trên ngực áo nơi viền vẫn có biểu tượng
hoàng gia kia kìa, theo thông tin ta vừa tìm hiểu được thì muốn mặc được quần áo có biểu tượng hoàng gia thì chỉ có hai nhà, thứ nhất là gia
đình hoàng đế còn lại chính là gia đình của Hắc Vương.
Hắc Vương
con chỉ có một trai một gái thì ngươi rõ ràng là công chúa rồi, chỉ cần
đầy đủ thông tin thì mọi thứ rất dễ đoán, hai người không thấy thế sao,
hay cảm thấy những gì ta nói nãy giờ chưa đủ thuyết phục."
Công chúa mỉm cười nhìn hắn hỏi:
"Không biết công tử có muốn ra ngoài không, ở trong nhà như thế này không phải rất bức bối sao?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta còn rất nhiều chuyện phải làm, với lại ta không có khả năng để cho Tử
Hạt Nấm gặp bất cứ vấn đề nào, chưa kể ta còn phải tìm hiểu những nói
mình sắp tới nữa, nếu hai vị không phiền thì hãy trở về đi, đặc biệt là
Hắc Dạ cô nương ngươi nên nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn."
Hắc Dạ gật đầu tính đi rồi thì bỗng để ý đến mấy cuốn sách trên bàn, nàng nhìn Băng Thần nhỏ giọng hỏi:
"Sau khi chữa bệnh cho ta xong công tử sẽ đi ngay ư?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tất nhiên rồi ta đâu có nhiều thời gian để lãng phí, ta sẽ chỉ làm xong những gì mình cần làm thôi."
Hắc Dạ cùng công chúa bỏ đi sau đó Băng Thần lại bắt đầu công cuộc nghiên
cứu của mình, thấy Hắc Dạ buồn rầu thì công chúa thở dài nói:
"Ngươi không cần quan tâm đến người này làm gì, những người như hắn ta chán
òm, cho dù hắn có chút đẹp trai, chút tài giỏi, nấu ăn có chút ngon..... nhưng nói chung hắn vẫn chán òm."
Hắc Dạ bĩu môi nói:
"Thế ngươi từ mai đừng đi theo ta khi ta đi tìm hắn nữa."
Công chúa gật đầu thản nhiên nói:
"Chuyện nhỏ thôi, dù sao loại người nhìn không lọt mắt nhan sắc của ngươi thì ta chắc cũng chẳng có cơ hội gì."
Hắc Dạ mấy ngày sau đó vẫn cứ đều đặn đến tìm Băng Thần, có điều bây giờ
Băng Thần đã rất tập trung vào chuyện mình đang cần làm là nghiên cứu
các nơi sắp cần phải đi qua, tuy ban đầu có chút phiền thế nhưng nàng ta rất nhanh tìm được tiếng nói chung cùng Băng Thần.
Hắn vui vẻ nói:
"Hình như hiểu biết của cô nương về những vùng đất này hơi quá mức so với một con gái vương gia thì phải."
Hắc Dạ vui vẻ nói:
"Trước khi bị bệnh ta rất hay ra ngoài chơi, sau đó ta được nghe rất nhiều thứ từ các thương nhân từ khắp các nơi, chỉ là sau khi bị bệnh ta không còn được như thế nữa."
Băng Thần cười nói:
"Một thơi gian nữa khi ta chữa bệnh xong cho cô nương thì ngươi lại có thể quay lại cuộc sống thoải mái trước kia rồi."
Hắc Dạ bỗng nhiên trầm giọng hỏi:
"Thế công tử có thể ở lại đây một thời gian không? Ta có thể cho công tử thấy rất nhiều thứ làm ta vui vẻ."
Băng Thần nhìn nàng thở dài nói:
"Cô nương không biết chứ hành trình của ta rất quan trọng, mỗi giây mỗi
phút đều rất quý giá, nó cho ta thực lực để bảo vệ những người ta thân
yêu, nói chung ta cũng sẽ có lúc được nghỉ ngơi để tận hưởng cuộc sống
giống cô nương nhưng không phải lúc này."
Hắc Dạ mím chặt môi lại nhẹ giọng nói:
"Ta đã hiểu những gì công tử nói nhưng nếu một ngày khi công tử hoàn thành công việc ngươi có thể....."
Băng Thần thở dài nói:
"Cô nương đừng nhầm lẫn, ta không tốt như ngươi nghĩ đâu, thậm chí cứu
ngươi cũng chỉ vì một mục tiêu đã định sẵn, bản thân ta cũng rất đa tình hoàn toàn không phù hợp làm một người có thể ở một chỗ như thế này, ta
còn nhiều thứ cần đạt được ở rất nhiều nơi, dù cho ta có dừng chân đi
chăng nữa thì cũng đã ở quá xa nơi này, rất có thể sau khi ta đi khỏi
tòa thành này thì cũng là lần cuối cùng hai chúng ta gặp nhau."
Hắc Dạ không nói gì, nàng chỉ im lặng đi ra ngoài, trên một tòa nhà rất cao thành chủ cùng Hắc Diệp không khỏi thở dài một hơi, Hắc Diệp cắn chặt
răng lại, bây giờ hắn ta có cảm giác như mình đưa Băng Thần về đây là
một quyết định sai lầm cực kỳ.
Hắn đi xuống dưới muốn an ủi em gái mình thế nhưng khi hắn đứng trước mặt thì nàng chỉ nhỏ giọng cười nói:
"Ta không sao, vận mệnh do con người này giữ, nó hoàn toàn không được định đoạt trước, người có duyên phận ắt tương phùng."
Hắc Diệp không hiểu ý em gái của mình, thế nhưng hắn ta cảm giác được giống như nàng trưởng thành nên rất nhiều, hít thật sâu một hơi hắn quyết
định không làm mớ bòng bong này thêm rối loạn làm gì cho mệt.