"Mười chín tuổi
đạt Siêu Thần thể loại quái thai gì đấy, ngài nếu có bịa ra thì cũng
phải bịa cho hợp lý chút chứ, đã thế còn sức mạnh vượt đẳng cấp, ngài
xác định chúng ta sẽ tin tưởng những gì ngài nhắm mắt nói bừa sao?"
Âm Thiên Tân tức giận đến mức râu dựng ngược nói:
"Các ngươi dám nghĩ lão sư là con người như thế sao?"
Mấy tên này mỉm cười nói:
"Không lẽ không đúng sao, ngài lừa bọn ta hầu như mỗi ngày, không những thế dù có kẻ như thế thì Từ Võ đại ca cũng dư sức xử lý."
Âm Thiên Tân
nhìn Từ Võ cũng hơi tức giận, tên này định lực rất cao nên khi biết đến
cháu gái mình thì không hề bị mê hoặc thế nhưng hắn lại quyết định tham
gia để xử lý hết những kẻ ngáng đường của những người bạn mình.
Âm Thiên Tân ấm thầm tiếc nuối, hắn hận không tự vã cho mình một cái ngay
lúc này, tự nhiên nói ra làm gì cho mệt vậy không biết nữa, cứ im lặng
đợi Từ Võ đụng trúng người cùng lớp bỏ cuộc thì không phải tiểu tử kia
sẽ qua ải dễ dàng hay sao.
Nhìn Băng Thần mắt mày sáng láng nhìn
thôi đã biết vừa có tài vừa có được, còn mấy tên này vừa có tài nhưng
cũng vừa có tật, nhìn vẻ mặt câng câng của bọn họ hắn không biết trách
ai, chửi chúng nó mất dạy thì cũng không được bởi hắn là lão sư của mấy
tên này chửi chúng nó có khác gì chửi mình.
Âm Thiên Tân hậm hực
đi ra ngoài cầu mong Băng Thần đủ sức đá đít hết đám kiêu ngạo này cho
bọn chúng chừa thói khinh người đi, tuy rằng hi vọng ấy quá mức mong
manh.
Băng Thần từ khi cầm lấy tấm ngọc bài kia thì đã biết ông
lão kia đã đi từ trung cấp thế giới về đây, nhìn tên thì rõ ràng người
này chính là người duy nhất đã tiến cấp Siêu Thần sau đó phi thăng trước kia.
Cầm lấy ngọc bài đi vào cánh cửa trước mặt thì hắn ta phát
hiện mình đã đi vào một không gian với rất nhiều đối núi, không gian cực kỳ rộng lớn khiến cho những người tham gia dù cho có vài triệu nhưng
vẫn có vẻ gì đó thưa thớt.
Băng Thần đợi một lúc lâu sau thì mới thấy âm thanh của Âm Thiên Tân vang lên:
"Hỡi tất cả những người tham gia, bây giờ trận chiến dành lấy mỹ nhân bắt
đầu, các ngươi có thể chiến đấu tự do vối nhay đến khi còn mười nghìn
người dẫn đầu, người nào chết trong đây thì cũng không chết thực sự mà
sẽ đi ra ngoài thực tại, ta Âm Thiên Tân dám lấy danh dự ra đảm bảo."
Những người này ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta sau đó bắt đầu hỏi:
"Âm Thiên Tân không phải tổ tiên của Thiên La hoàng gia, ngài ấy phi thăng rồi bây giờ lại về lo cho con cháu ư?"
"Chuyện lớn đây, nghe nói công chúa không chỉ có sắc đẹp còn có tài năng nữa,
ai cưới được nàng không phải sẽ được ôm chân Thiên Tân lão tổ luôn sao."
Những người ở đây nhanh chóng vào trong trạng thái chiến chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."
Âm Thiên Tân nghiêm túc nói "
"Nhưng muốn lấy cháu gái ta thì nào đâu có dễ dàng như thế, các ngươi khi chỉ
còn 100 người thì sẽ được chiến đấu ngoài thực tế, dưới áp lực sống chết ta muốn xem xem ai mới là người mang được mỹ nhân về nhà."
Hắn quét mắt xuống phía dưới một lần nữa rồi nói:
"Trận hỗn chiến bắt đầu."
Băng Thần ngồi trên đỉnh của một ngọn núi chống cằm nhìn xuống dưới, hắn ta
cảm giác đám người này giống như mấy quả bom nổ chậm vậy, có điều thông
qua bảng chỉ số hắn vẫn chưa thấy ai ghê gớm lắm.
Hắn phủ lên
người một tầng nguyên lực ngụy trang sau đó cứ như vậy ngồi nhìn, thực
ra cũng có mấy kẻ ở gần hắn nhưng lúc bắt đầu thì bọn họ lại không thấy
Băng Thần đâu thế nên ngay lập tức quay ra đánh nhau.
Âm Thiên Tân nhìn lười biếng Băng Thần thì không khỏi lắc đầu thầm nghĩ:
"Quả nhiên dạng này chiến đấu không thể khiến chân thực thiên tài muốn động tay."
Mấy tên đệ tử của Âm Thiên Tân cũng không ra tay mà chỉ lơ lửng mãi trên
cao nhìn xuống phía dưới, bọn họ cũng thấy được Băng Thần nhưng cả đám
không ai cảm nhận được gì cả, nhưng cũng chính như thế mới khiến cho họ
lo lắng.
Không nhìn thấy gì cả có nghĩa tên này mạnh hơn họ hoặc
không có chút sức mạnh nào cả, đến khi Từ Vũ nhìn về phía Băng Thần thì
mới quay sang nói:
"Tên kia tu vi Siêu Thần nhất trọng thôi các ngươi không cần sợ hãi như thế."
Một người ngay lập tức phản bác:
"Ta làm sao lại phải sợ hãi."
Từ Vũ mỉm cười nói:
"Thế thì tốt người lao lên đánh với hắn đi Từ Sinh."
Từ Sinh tức giận nhìn đại ca của mình đang cười nham nhở nói:
"Đại ca ngươi làm ta tức giận."
Từ Vũ nhíu mày sau đó bĩu môi nói:
"Kệ ngươi."
Mấy người khác nghe hai anh em Từ gia đối đáp không khỏi cười nghiêng ngả,
hai người này trước nay vẫn thế Từ Sinh tuy thiên phú không tệ nhưng
tính tình khá nhút nhát, động chút lại muốn về nói lại cho mẫu thân.
Đã thế mẫu thân của hai anh em này lại rất cưng chiều Từ Sinh bởi hắn quá
yếu đuối thế nên người anh Từ Vũ khi nào về nhà cũng phải nhức đầu một
thời gian thì mới có thể yên ổn, hai người một yếu đuối thế nên đôi khi
họ nói chuyện thì cứ giống như đang tấu hài vậy.
Nhất là khi hai
anh em Từ Vũ lại nhìn cực độ thư sinh còn Từ Sinh tuy trong lòng yếu
đuối thế nhưng vẻ ngoài thì chẳng khác nào một người tập tạ vài chục năm cả.Thử tưởng tượng một tên cơ bắp đầy mình đụng tý rớt nước mắt trước
một tên thư sinh thì sẽ hiểu ngay.