Ban đầu Tô Anh tưởng Băng Thần sẽ làm nhanh lắm, thế nhưng nàng không
thể ngờ được hắn chế tác đồ ăn cho mọi người trong một tháng thì bản
thân cũng mất mười ngày. Thấy nàng có vẻ ngạc nhiên vì vấn đề này Bạch
Mẫu Đơn chỉ cười thôi.
Đợi hai nàng làm xong hết việc của mình
thì đi ra ngoài để lại Băng Thần một mình, khi đó hắn vẫn vô cùng tập
trung chế tác đồ ăn. Nhìn vẻ mặt của hắn vô cùng tỉ mỉ tập trung đến lạ
thường, Tô Anh vẫn có cảm giác rất khác lạ, nam nhân này thật kỳ quặc.
Bạch Mẫu Đơn rót cho Tô Anh một ly nước, ngồi trong phòng khách hàng mới nói:
“Ngươi cảm thấy Băng Thần làm món ăn rõ ràng rất nhanh nhưng không hiểu tại
sao mỗi khi làm xong hắn ta lại chần chờ mất thời gian có phải không?”
Tô Anh lắc đầu nói:
“Chần chừ như vậy chẳng lẽ có mục đích, không lẽ như thế đồ ăn mới ngon được như vậy?”
Bạch Mẫu Đơn chậm rãi kể cho nàng nguyên do, hóa ra chính bản thân Bạch Mẫu
Đơn cũng chỉ nghe người khác kể lại. Thực sự thì khoảng thời gian nàng ở bên Băng Thần không nhiều lắm, người kể nàng nghe chính là Khang Tiểu
Vũ.
Nàng nhấm nháp thấm giọng rồi nói:
“Hắn ta thực chất
đang nghĩ xem món đó lên đưa cho ai thì hợp lý, nấu ăn không đơn giản
như ngươi nghĩ đâu. Ít nhất với Băng Thần thì đó còn hơn cả một môn nghệ thuật nữa, với lại cũng là cách hắn bày tỏ tình cảm của mình với nữ
nhân của hắn như ta chẳng hạn.”
Sau đó cả buổi nói chuyện Tô Anh
hiểu được Băng Thần chần chừ như thế đã là tốn rất ít thời gian rồi. Đầu tiên hắn phải phải xem xét thành phần nguyên liệu bên trong có ai không thích hay không, nếu có tuyệt đối không đưa cho mà đổi thứ khác.
Tô Anh giật mình nói:
“Hắn ta nhớ rõ được ai thích gì, ai không thích gì hay sao, chẳng lẽ mọi người dặn dò hắn ta kỹ như thế?”
Bạch Mẫu Đơn lắc đầu:
“Không phải, ban đầu thì hắn sẽ không cần ai nói gì, trong bữa cơm chính hắn
sẽ quan sát chúng ta ăn cái gì và chừa lại cái gì. Biểu cảm của chúng ta trong bữa cơm chắc chắn không qua được mắt của hắn, từ đó hắn sẽ rút
kinh nghiệm lần sau.”
Tiếp đó Tô Anh còn biết được chế độ ăn của
mỗi người đều được chế biến cho phù hợp với tu vi của người đó. Thế
nhưng nghe đến đây nàng thấy có chút vô lý như thế thì đâu có được, cái
này làm sao tính toán được, bởi nàng thấy trong tủ lạnh có rất nhiều đồ
ăn.
Những đồ ăn đặt trong tủ lạnh thì ai cũng có thể ăn thì làm
sao canh chừng được, như thế là quá bất hợp lý. Chẳng lẽ hắn ta biết
được ai sẽ ăn món gì để cân đo đong đếm, thế thì quá mức khủng khiếp
rồi, nàng đặt ra vấn đề thì nhận được cái lắc đầu của Bạch Mẫu Đơn.
Bạch Mẫu Đơn khẽ giọng nói:
“Thực ra cũng có một số món mà người này thích người kia không thích, thế
nhưng nữ nhân của hắn có bao giờ ít để tính được các nàng có nổi hứng
lên. Phần lớn đồ ăn bỏ trong tủ lạnh còn để đãi khách.
Thế nên
có thể nói đồng đồ ăn đó không quá ngon lại chả có mấy dinh dưỡng.Đống
đồ ăn chúng ta tự chọn khi nãy cũng như thế. Nếu ta không nhầm chút nữa
hắn sẽ mang cho ta một cái giới chỉ đựng riêng đồ ăn vặt của ta, khi đó
ta lấy ra cho ngươi thử.”
Quả nhiên khoảng nửa ngày sau Băng Thần đi ra, búng một cái giới chỉ đến tay của Bạch Mẫu Đơn hắn ta mỉm cười nói:
“Lần này có người giúp đỡ nên ta làm nhanh hơn bằng đó dùng được ba tháng,
dùng xong nếu nàng chịu khó tu luyện một chút thì sẽ hồi phục đến Vũ Đế. Bữa nào ăn bao nhiêu ta đã gói riêng thành từng bọc, đồ ăn không ngày
nào trùng cả nên cũng không lo chán đâu.”
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười nói:
“Cám ơn ngươi.”
Nói xong nàng liếc mắt với Tô Anh, Băng Thần cũng chẳng để ý, hắn ta muốn
ra ngoài luyện lại Thần Nữ Như Hoa Kiếm Thức. Đặc biệt thức thứ 10 hắn
sớm ngày nghiên cứu ra kiếm quyết đơn giản nhất để truyền lại cho Băng
Thiên Hậu, bởi hắn cảm giác nó rất quan trọng với nàng.
Thế nhưng trước khi thực hiện thức thứ mười, thì chín thức trước phải diễn luyện
nhiều lần để tìm cảm giác. Phía bên trong Tô Anh và Bạch Mẫu Đơn vẫn
đang tâm sự với nhau, Tô Anh có rất nhiều điều muốn biết thêm về Băng
Thần từ Bạch Mẫu Đơn.
Thực ra trước khi Băng Thần quay về Đế
Vương Tinh nàng đã cố gắng làm như thế nhưng không được. Mọi người đều
quá bận rộn, dù sao tái thiết một đại công hội ở một nơi đầy chiến loạn
như Đế Vương Tinh sever quả thật rất khó.
Tô Anh cảm nhận được Băng Thần đang sử dụng Thần Nữ Như Hoa Kiếm Thức liền tranh thủ hỏi vấn đề nàng thắc mắc nhất:
“Băng Thần tại sao lại cố chấp thu thêm mỹ nhân về trong khi hắn đâu phải
loại người chơi xong rồi bỏ. Hắn ta không nghĩ tới càng lúc gánh nặng
trên đôi vai càng lớn, đến một lúc nào đó hắn sẽ không chịu đựng được
hay sao.”
Bạch Mẫu Đơn hơi trầm tư một chút rồi nói:
“Thứ
nhất hắn ta thực sự rất thích nữ nhân xinh đẹp, thứ hai trong quá khứ
nhiều người vì hắn vô tình nên đau lòng, gặp đủ chuyện bất hạnh. Thậm
chí có người còn vì hắn mất mạng, nói chung rất nhiều chuyện có thể xảy
ra khiến cho hắn như bây giờ.
Ngươi chắc hẳn bị hắn chiếm tiện
nghi chứ gì, người này sẽ không cảm thấy đủ, dạo này khẩu vị của hắn
càng ngày càng kén hơn rồi. Tầm cỡ vượt trội thì mới được hắn ta để ý
tới, thế nên càng ngày sẽ càng ít, thế nhưng bị hắn để ý thì ngươi khỏi
chạy.
Nói tóm lại thì chúng ta chính là động lực của hắn, càng
có người ở bên cạnh hắn ta càng cố gắng gấp bội. Ví dụ như có thêm Hạ Y
khiến hắn nghĩ làm sao để lên Thượng Thần Chi Giới vẫn nổi trội để xứng
với nàng, dù ban đầu chỉ là đi lên Thượng Thần Chi Giới.”
Tô Anh lập tức trầm tư thế nhưng Bạch Mẫu Đơn không hề bắt nàng suy nghĩ, nàng ta thẳng thừng nói:
“Giống như ta đến bên Băng Thần là do thứ ta cần hắn đáp ứng được, ngươi cần
gì từ hắn nào tình yêu? À cái này chắc chắn rồi. Rồi còn những thứ khác
thì sao, nữ nhân chúng ta trao thân thì cần sính lễ vừa tầm đúng không.”
Tô Anh mỉm cười nói:“Ngươi nói làm như ta cần gì đó từ hắn lắm không bằng.”
Bạch Mẫu Đơn khẽ giọng cười nói:
“Ta đây cực kỳ nhạy bén với vấn đề này, không phải “làm như “, phải nói là
ngươi rất cần thứ gì đó từ hắn.Thế nhưng ngươi biết cái giá mình phải bỏ ra nên đến tận lúc này vẫn do dự, ta nói đúng không nào, thôi đi ra
ngoài xem hắn ta luyện tập đi.”
Tô Anh nhìn Bạch Mẫu Đơn, nàng
ta rõ ràng chân chính chỉ là một cái tầm thường nhất phàm nhân nhưng trí tuệ cực kỳ sắc bén. Người này nếu đi lên được Thượng Thần Chi Giới thì
dù thực lực không ra gì cũng chắc chắn được trọng dụng.
Ở một nơi tu vi kẻ nào cũng ở trên cao thì thấu nhân tâm là một điều rất cần
thiết, nhờ thế sẽ tránh được bao nhiêu cuộc chiến không cần thiết. Bản
thân rõ ràng đối phương muốn gì, chọn đáp ứng hay tìm cách đối phó sẽ
cực kỳ dễ dàng.
Nàng khẽ giọng hỏi:
“Không biết khi gia nhập Thiên Đạo thì Bạch tỷ có muốn gia nhập môn phái nào không?”
Một tiếng “ tỷ “ này là Tô Anh dùng để thể hiện sự tôn trọng của nàng với
Bạch Mẫu Đơn, còn câu hỏi chính là lời mời chào của nàng với nàng ta.
Bạch Mẫu Đơn híp mắt cười hỏi:
“Không biết Tô muội có đề cử nào không?”
Tô Anh hít một hơi rồi nói:
“Với bản lĩnh của tỷ nếu gia nhập Thần Nữ Đảo thì chức Đại Trưởng Lão ta tin tuy mất thời gian nhưng tỷ sẽ đạt được.”
Bạch Mẫu Đơn che miệng cười nói:
“Tài năng của ta, ta nếu tài năng thì người kia không biết dùng từ gì để
miêu tả. Kể cả ta thì trước mặt nàng vẫn giống như mở toang tâm tư. Nàng ấy cũng là người duy nhất Băng Thần có chút sợ, tỷ muội trong nhà dù
tính cách trong nhà thế nào trước mặt nàng vẫn là con nai vàng ngơ
ngác.”
Tô Anh khẽ giọng:
“Người kia là ai?”
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười nói:
“Lão bà của Băng Thần đều không phải dạng tầm thường, nhiều người so với hỗn thế ma vương còn khủng khiếp hơn. Ngươi không hiếu kỳ xem đại tỷ của
mấy nàng ấy là người như thế nào sao, nếu không biết thì ta xin giới
thiệu Đế Thiên Lan cho ngươi biết.”
Đột nhiên nàng lên tiếng:
“Khoan đã, để nghe kể sau đi, ta muốn xem Băng Thần múa kiếm này.”